Cốt Truyện Này Có Vấn Đề

Chương 28
Trong một khu biệt thự cổ ở ngoại ô Vọng Dã, thành phố H, có vài dãy biệt thự cao cấp ba tầng theo phong cách kiến trúc Baroque. Do tuổi của biệt thự đã khá cao, cộng thêm sự phát triển mở rộng về phía Nam của thành phố H những năm gần đây, khu biệt thự này đã không còn nhiều cư dân sinh sống, phần lớn còn lại được giữ làm tài sản cố định. 
 
Vành đai xanh u ám rậm rạp ánh đèn trùng trùng, trong đêm đen cùng tiếng gió thổi không ngừng phảng phất đâu đó một loại cảm giác bí ẩn không nói lên lời.  
 
Các nhân viên quản lý nhà đất có ca trực tối đang xem livestream chơi game trên điện thoại di động trong phòng trực. Đột nhiên, phía xa có ánh sáng đèn lóe qua trước mắt, nhân viên làm nhiệm vụ đứng dậy thử đi thăm dò, phát hiện phía xa có một chiếc xe đang rẽ ngoặt đi về phía bên này. 
 
Anh ta vội vàng ấn nút hàng rào bảo hộ, đội mũ rồi đứng dậy chạy ra ngoài đứng nghiêm, sẵn sàng đón chủ hộ. Những người sở hữu bất động sản ở đây không phải giàu thì cũng là cực kỳ giàu, anh ta chỉ là một người giữ cửa nhỏ nhoi, không dám để xảy ra sơ suất. 
 
Một chiếc Sedan đắt tiền với những đường nét bóng bẩy chầm chậm đi lướt qua anh ta. Khi nhân viên trực ban giao nhau với thân xe, anh ta cúi đầu chào người bên trong xe, khóe mắt anh ta liếc thấy một chàng trai trẻ đang ngồi ở bên ghế lái phụ, đường nét góc mặt nghiêng cực kỳ tuấn tú. 
 
Tại một tòa biệt thự hướng Tây Nam, cửa đóng then cài, đại sảnh bên trong sáng rực ánh đèn. 
 
“Mấy người bắt tôi đến đây làm gì? Mau thả tôi đi!" Tay chân Trương Quân bị trói chặt, cả người bị trói chặt trên một cái ghế. Vây quanh anh ta là ba vệ sĩ mặc đồng phục đen. Anh ta gào to với ba người mặc đồ đen nọ, giọng nói cực kỳ chói tai giữa đại sảnh trống trải. Có điều, cho dù anh ta hét lớn hay thương lượng hòa hảo thì ba người nọ vẫn đứng yên bất động, hoàn toàn phớt lờ anh ta. Bị anh ta làm ồn đến bực mình, một người trong đó liền cho anh ta một cú đấm vào bụng, Trương Quân lập tức héo ngang. 
 
"Khụ khụ...Anh giai à, mấy anh ít ra cũng trả lời em một câu đi chứ..." 
 
Một người trong đó liếc mắt nhìn Trương Quân, Trương Quân lập tức im lặng, bụng anh ta vẫn còn đang đau đây, đám người này thật đúng là dã man mà. 
  
Cửa biệt thự bị đẩy ra từ bên ngoài, mấy người trong nhà đều nhìn về phía cửa. 
 
Lưu Khải Truyền đẩy cửa ra chờ Kinh Hoằng Hiên bước vào, một vệ sĩ mặc đồ đen bước tới, đợi cả hai vào phòng rồi đóng cửa lại cho họ. 
 
Trương Quân nhìn hai người mới xuất hiện ăn mặc đẹp đẽ, khí thế cường hãn, ba người áo đen đối đãi với họ cực kỳ cung kính, đặc biệt là người đàn ông đẹp trai đi đầu, anh ta nghe thấy người đàn ông vạm vỡ mặc áo đen cúi đầu gọi anh ta một tiếng "Ông chủ". 
 
Trương Quân không biết người này, nhưng anh ta biết người này là người đã ra lệnh bắt trói anh ta đến đây. 
 
“Này, mấy người là ai vậy? Hình như tôi đâu có đắc tội với ông chủ này, mấy người...mấy người trói tôi lại để làm gì?" 
 
Trương Quân run run giọng hỏi hai người, chưa kịp nói xong thì bị một tên mặc đồ đen xông tới đá vào người. Trương Quân đau đến nhe răng trợn mắt nhưng không dám kêu ra tiếng, im lặng nhìn trộm động tác của người đàn ông đứng đầu. 
 
Lúc này, một vệ sĩ áo đen bước tới trước, trên tay còn cầm một cây nỏ, anh ta đưa nó cho Lưu Khải Truyền: "Chúng tôi tìm được thứ này trong xe." 
 
Lưu Khải Truyền nhận lấy rồi giao nó cho Kinh Hoằng Hiên. 
 
Trương Quân nhìn thấy chiếc nỏ này lập tức kinh ngạc không thôi, trực giác của anh ta báo hiệu tình hình không ổn, không nhịn được toát mồ hôi hột. 
 
Kinh Hoằng Hiên nhận lấy cây nỏ rồi quan sát thật kỹ. Nỏ được chế tạo tinh xảo, dài bằng nửa sải tay, tay cầm cung làm bằng hợp kim, nỏ được trang trí bằng sừng hươu được chạm khắc tinh xảo, cầm trên tay không nặng cùng không nhẹ, vẻ ngoài sắc bén mà đẹp đẽ. 
 
Lực giật mạnh, sức xuyên lớn và bắn được tầm xa, chuyên được sử dụng để săn thú, có thể xuyên thẳng qua xương sống của báo Gêpa. 
 
Kinh Hồng Hiên híp mắt, giơ tay đặt nỏ trước mắt, nhắm chuẩn trên thấu kính: "Hàng Đức này, giá không rẻ đâu." 
 
Trương Quân nhìn cây nỏ đột nhiên hướng về phía mình, mũi anh ta giật giật, bắp chân bắt đầu run lên: "Anh đây..." 
 
"Vút!" Mũi dùi thép lóe lên một tia sáng lạnh lẽo tạo ra âm thanh khiến người nghe phải nghẹt thở, tức khắc ghim vào lưng ghế nơi Trương Quân đang ngồi chỉ cách cổ anh ta một chút, tiếng vun vút của mũi dùi thép bắn qua khiến tim anh ta suýt chút nữa nổ tung. 
 
Trương Quân chỉ cảm thấy đỉnh đầu bị người ta móc ra, xé rách da thịt từ đầu đến đuôi khiến toàn thân anh ta bầy nhầy máu thịt, lập tức không nhịn được cảm thấy ớn lạnh, cả người ướt đẫm mồ hôi. 
 
"Anh...anh trai này...đao kiếm không có mắt...anh, anh..." 
 
"Từ đâu mà có?" Kinh Hoằng Hiên hỏi. 
 
"Tôi, tôi, tôi mua nó về để chơi thôi, là tôi—" 
 
Vút!
 
"A!" 
 
Lần này, mũi dùi thép xuyên qua cánh tay trái đang bị trói của anh ta. 
 
A a a a a a! 
 
Hàm răng của Trương Quân run cầm cập, toàn thân co quắp, ngã nhào xuống đất cùng cả chiếc ghế. Vài giây sau, máu bắt đầu điên cuồng chảy ra từ miệng vết thương, nửa cánh tay của Trương Quân bê bết máu. 
 
"Rào!" 
 
Một xô nước lạnh dội thẳng xuống người Trương Quân. Một trong ba vệ sĩ mặc đồ đen túm lấy đầu Trương Quân buộc anh ta phải mở mắt đối mặt với Kinh Hoằng Hiên phía trước. 
 
Trương Quân đau đớn muốn chết, cổ họng phát ra từng tiếng khàn khàn. Da đầu bị kéo mạnh khiến anh ta mở to mắt vì đau, anh ta nhìn tên ác quỷ trong bộ đồ tây trang giày da lần nữa giương nỏ lên., lần này nhắm thẳng vào mặt anh ta. 
 
"Tôi hỏi lại một lần nữa, từ đâu mà có cây nỏ này?" Như một hồi chuông báo tử. 
 
Trương Quân nhìn ra được, anh quả thực không sợ giết người. 
 
"Tôi nói!​ Tôi nói! Là anh Phi! Lý Phi! Thứ này...thứ này là...là anh ta đã đưa cho tôi! Anh ta kêu tôi gây rắc rối cho một đứa con gái. Xong việc sẽ trả tiền cho tôi, tôi còn chưa kịp trả cây nỏ này lại cho anh ta!"
 
"Trong túi tôi có một chiếc điện thoại di động, trong đó thông tin liên lạc của anh Phi. Tôi vẫn chưa nhận được tiền." 
 
"À đúng rồi… Lúc anh Phi kêu tôi đi, trước khi đi, tôi còn nghe thấy anh ta gọi điện thoại cho một người, anh ta gọi người đó là ông chủ, nói là mọi việc đã được sắp xếp ổn thỏa rồi." 
 
“Xin anh hãy tha cho tôi đi, tôi không biết anh đi cùng cô gái đó. Nếu biết tôi chắc chắn sẽ không làm chuyện này, tôi cũng chỉ là nhận tiền làm việc cho người ta thôi. Xin anh hãy tha cho tôi!" 
 
“Tôi..tôi bị đồng tiền làm cho mù quáng, tôi không phải là con người! Ông chủ ngài đây độ nhân độ lượng, xin hãy tha cho tôi!" 
 
"Tôi..tôi đã nói với anh tất cả những gì tôi biết rồi...thật đó...Xin hãy tha cho tôi đi..." 
 
Kinh Hoằng Hiên ra hiệu, một trong những vệ sĩ mặc đồ đen bước tới rút điện thoại di động của Trương Quân ra. Sau khi tìm được thông tin liên lạc của Lý Phi, Lưu Khải Truyền mở máy tính xách tay trong ba lô ra, khởi động máy, không biết đang làm cái gì. 
 
Trương Quân vẫn bị trói trên ghế, cả người ướt đẫm nước. Cánh tay anh ta đã tê rần, cảm giác máu không ngừng chảy ra từ cái lỗ trên cánh tay, thân thể dần dần không còn cảm nhận được nhiệt độ nữa. 
 
Sau một lúc lâu, anh ta đã đau đến gần hôn mê, nói một cách yếu ớt: "Ông chủ...anh, khụ, hãy tha cho tôi đi..." 
 
Một vệ sĩ mặc đồ đen thô lỗ nhét vải bố vào miệng Trương Quân. Ngoài tiếng thở, giọng nói xen lẫn tiếng rên rỉ của Trương Quân đều mắc kẹt hết trong cổ họng.
 
“Tổng giám đốc Kinh, đã tra ra rồi, người này tên thật là Trần Phi, đang điều hành một câu lạc bộ xạ kích trên phố Thương Nam." 
 
Nghe thấy giọng nói của Lưu Khải Truyền, Trương Quân chật vật ngẩng đầu lên, gật đầu lia lịa. 
 
"Ư a a a ư ư..." Lời tôi nói đều là thật mà, ông chủ! 
 
Kinh Hoằng Hiên mặc kệ anh ta, giơ tay ra hiệu cho Lưu Khải Truyền đi theo mình lên lầu. Hai vệ sĩ mặc đồ đen nhận được chỉ thị bèn nới lỏng dây trói của Trương Quân, sau đó nhấc Trương Quân như chó sắp chết đi ra khỏi cửa. 
 
Vẻ mặt Trương Quân lúc này như thể sống sót sau tai nạn, thở phào nhẹ nhõm, nhặt được một mạng này về rồi, chút ít đau đớn này đã không còn quá đáng kể nữa. 
 
"U u u!" 
 
Tiếng hét đau đớn cào tim xé phổi bị vải bố nhét miệng chặn lại trong lồng ngực. Vành mắt Trương Quân như sắp sửa nổ tung, gân xanh nổi lên. Khi anh ta nhìn xuống, một cái mũi dùi thép nhô ra từ phía trước đùi phải của anh ta, lóe lên ánh sáng lạnh sắc đỏ như máu. 
 
Anh ta quay đầu lại một cách khó khăn, chỉ thấy người đàn ông hệt như ác quỷ đó đang đứng trên tầng cao nhìn xuống, lộ ra hàm răng trắng đều tăm tắp từ phía sau chiếc nỏ. 
 
Sự cam đảm của Trương Quân hoàn toàn bị xé rách. Thứ mùi tanh tưởi tràn ngập trên cơ thể anh ta. 
 
Người vệ sĩ mặc đồ đen thô lỗ nhét anh ta vào một cái bao tải, lộ ra vẻ mặt kinh tởm: "Mẹ kiếp, tên ngu này đang tè ra quần." 
 
——
 
Kinh Hoằng Hiên thổi còi, quay đầu nói với Lưu Khải Truyền bên cạnh: "Không tồi, thứ này dùng tốt lắm." 
 
Lưu Khải Truyền nhìn chiếc nỏ tinh xảo, gật đầu đồng tình rồi đi theo Kinh Hoằng Hiên vào phòng làm việc trên tầng hai. 
 
Biệt thự này là món quà sinh nhật mà ông bà nội tặng cho Kinh Hoằng Hiên khi anh còn nhỏ. Anh sở hữu rất nhiều bất động sản, vị trí nơi đây không tốt nên anh không sắp xếp ở lại đây. Sau này nó bị anh biến thành một cái "phòng tối" chuyên làm những việc không thể nói ra bên ngoài. 
 
“Tổng giám đốc Kinh, câu lạc bộ xạ kích của Lý Phi là tài sản của con trai duy nhất của nhà họ Ninh, Ninh Tuấn Thần. Có tin đồn rằng anh ta thích các thiết bị súng ống, hằng năm đều đi săn ở châu Phi. Câu lạc bộ này giống như thể bộ sưu tập tư nhân của anh ta. Sau khi anh ta ra nước ngoài bèn giao lại cho Lý Phi tiếp quản, hiện tại đang hoạt động theo hệ thống hội viên bán điều hành, các hội viên về cơ bản đều là người có cùng đam mê xạ kích mà anh ta quen biết." 
 
"Ừ." Kinh Hoằng Hiên gật đầu, anh vẫn đang nghịch cây nỏ nọ.
 
"Lại dính líu đến nhà họ Ninh." 
 
Lưu Khải Truyền gật đầu: "Tin đồn mua trang nhất lần trước cũng hướng đến nhà họ Ninh." 
 
"Xem ra cậu chủ Ninh sẵn sàng trả giá cho những thứ mà cậu ta yêu thích." Kinh Hoằng Hiên nghĩ đến người nào đó, ánh mắt hơi lạnh đi. 
 
“Tin từ Đổng Hàng, nhà tài trợ cho Nghê Nhất Lâm ở viện phúc lợi chính là người nhà họ Ninh. Cô ta và Ninh Tuấn Thần quen nhau thời còn học trung học, từng có quan hệ yêu đương một khoảng thời gian. Có điều, Ninh Tuấn Thần là người tính tình quái đản, thái độ của anh ta đối với Nghê Nhất Lâm rất kỳ lạ, không giống như người yêu mà giống như một con thú cưng hơn." 
 
“À phải rồi, bọn họ đã chia tay từ rất lâu trước kia. Nguyên nhân là do Ninh Tuấn Thần đã cắm sừng Nghê Nhất Lâm." Lưu Khải Truyền bổ sung thêm. 
 
Nhắc đến Đổng Hàng, Kinh Hoằng Hiên nghĩ ngay đến Mễ Mị. Đổng Hàng này rất biết làm ăn, một bản tư liệu mà bán cho hai người họ cùng một lúc.
 
Nghĩ đến động thái gần đây của Mễ Mị, Kinh Hoằng Hiên đột nhiên đặt cây nỏ trên tay xuống, vừa bấm số gọi điện thoại cho cô vừa đi ra ban công, trên mặt còn lộ ra nét cười. 
 
Lưu Khải Truyền:… Thế nãy giờ anh có đang nghe tôi nói hay không? = =. 
 
"Ngủ chưa?" 
 
Giọng nói của Kinh Hoằng Hiên nhẹ nhàng ôn hòa, điệu bộ chẳng hề giống cái người vừa dùng nỏ bắn người ta hai phát ban nãy. Cánh cửa ban công đóng lại, âm thanh cũng bị chặn lại sau cánh cửa. 
 
Kinh Hoằng Hiên rời khỏi ban công quay trở lại phòng. Lưu Khải Truyền lặng lẽ nhìn thời gian trên máy tính. 
 
Mười lăm phút. Lưu Khải Truyền đẩy mắt kính trên mũi mình. Cô Mễ này giỏi thật đấy. 
 
“Khải Truyền, tôi nghĩ trò chơi này có thể đổi sang kiểu khác. Mặc dù tay chân của đối phương có chút vụng về, tính tình lại trẻ con, nhưng mà thú vị không chịu được, ừm, còn hay đưa ra mấy cái ý tưởng rất kỳ lạ." Nhất là sợ anh bị người khác mê hoặc, sợ chết đi được. 
 
"Hoằng Hiên, trông anh hôm nay có vẻ vui nhỉ." 
 
"Có sao?" 
 
Lưu Khải Truyền gật đầu chắc chắn. 
 
Kinh Hoằng Hiên sờ cằm, hơi bừng tỉnh. Cũng đúng, nếu không ban nãy anh đã bắn xuyên qua mắt kẻ nọ rồi. 
 
"Khải Truyền, anh và vợ anh quen nhau như thế nào?" 
 
Lưu Khải Truyền:…
Chương kế tiếp