Cốt Truyện Này Có Vấn Đề

Chương 70
Khi Kinh Hoằng Hiên tỉnh lại lần nữa anh có chút mơ màng, cơ bắp toàn thân đau nhức sưng tấy, mí mắt vẫn còn hơi nặng nề, nhưng não bộ đã minh mẫn hơn rất nhiều rồi. 
 
Căn phòng thiếu ánh sáng, một cơn gió nhẹ bên cửa sổ đúng lúc chiếc rèm cửa nặng nề lên. 
 
Anh quay đầu lại và đưa mắt nhìn sang kế bên, Mễ Mị đang gối đầu trên tay ngủ thiếp đi bên cạnh giường.  
 
Cô chỉ chiếm một khoảng nhỏ ở mép giường, lặng lẽ như một con vật nuôi ngoan hiền. Kinh Hoằng Hiên mỉm cười và hơi giơ tay phải lên, giúp cô ấy vén phần tóc bù xù rơi trên sống mũi ra sau tai. 
 
Lần đầu tiên, khi anh tỉnh dậy sau cơn bệnh, anh phát hiện có người đang ở bên cạnh mình.
 
Mễ Mị ở bên cạnh Kinh Hoằng Hiên, vì trong lòng còn nhớ đến bệnh tình của anh mà cô không thể ngủ ngon được, ngay khi anh vừa chạm vào cô, Mễ Mị đã tỉnh dậy. 
 
Cô tỉnh dậy việc đầu tiên làm chạm vào trán Kinh Hoằng Hiên. Cản giác đã ấm áp, không còn sốt nóng hổi như trước nữa. Có vẻ như thuốc đặc trị đã phát huy tác dụng, sau khi ngủ một giấc xong đã hạ sốt, cả người anh cũng có vẻ có tinh thần hơn hẳn. Mễ Mị thở phào nhẹ nhõm. 
 
“Bây giờ anh cảm thấy thế nào?” Mễ Mị nhẹ nhàng hỏi. 
 
“Tốt hơn nhiều rồi.” Kinh Hoằng Hiên dịu dàng đáp lại: “Em có mệt không?”
 
Khi Mễ Mị nghe Kinh Hoằng Hiên nói rằng anh đã cảm thấy tốt hơn nhiều rồi, trong lòng cũng cảm thấy yên tâm hơn nhiều, khuôn mặt cũng nở mỉm cười: “Em không mệt đâu, nhưng bạn đang bệnh nên tiêu hao rất nhiều sức lực, em sẽ gọi một phần đồ ăn khác.”

Sau khi Mễ Mị nói xong, cô bắt đầu chọn một số món ăn mùi vị thanh đạm và dễ tiêu hóa cho Kinh Hoằng Hiên. Bây giờ đã khoảng ba giờ chiều rồi, Kinh Hoằng Hiên đã ngủ một giấc dài, cả ngày ăn chưa đến nửa bát cháo, thể lực chắc chắn sẽ không theo kịp. Và bản thân cô cũng có hơi đói rồi, chưa kể một người to lớn như anh.  
 
Cô đây còn đang bận đặt đồ ăn giao về, Kinh Hoằng Hiên ở trên giường nhấc chăn ra khỏi giường, Mễ Mị vội vàng ngẩng đầu ngăn anh lại: “Này, anh đang bị bệnh, muốn làm gì cứ nói với em, em sẽ giúp anh.” 
 
Kinh Hoằng Hiên bật cười: “Anh muốn đi vệ sinh, em làm sao để giúp anh?” 
 
Mễ Mị sửng sờ một chút, con người có ba chuyện ngay cấp, tại sao một chuyện lớn như vậy lại cô lại không hề suy nghĩ tới!
 
Cô ho nhẹ một tiếng để che giấu sự ngượng ngùng: “Vậy thì anh cẩn thận một chút, có cần em đỡ anh không?” 
 
Kinh Hoằng Hiên đứng dậy đi tới đi lui trước góc giường một chút, thấy ngoại trừ tứ chi vẫn còn có chút yếu ớt, những thứ khác đều đã ổn rồi. 
 
“Không sao, anh có thể tự đi.” Nói xong, anh đưa tay sờ đỉnh đầu Mễ Mị, xoay người bước đi vững vàng đi về phía nhà vệ sinh. Mễ Mị đỏ mặt đưa mắt nhìn anh bước vào. 
 
Kinh Hoằng Hiên vào nhà vệ sinh cũng tiện thể rửa mặt luôn, khi anh vừa bước ra, đã được Mễ Mị quấn cho một cái áo khoác. 
 
“Anh bệnh còn chưa hoàn toàn bình phục đâu, vì vậy nên mặc thêm một chiếc áo nữa đi.”
 
Kinh Hoằng Hiên ngoan ngoãn bị Mễ Mị khoác áo khoác rồi đẩy ra ghế sô pha trong phòng khách ngồi xuống nghỉ ngơi, trong khi cô lại bắt đầu bận rộn chạy tới chạy luôn. Kinh Hoằng Hiên vẫn luôn nhìn bộ dáng nhỏ nhắn bận rộn của cô, khóe miệng nhếch lên, cốc nước trong tay ấm áp lan đến tận trái tim anh.
 
Khi chuông cửa thông báo đồ ăn giao về đã đến vang lên, cô lại vội vàng chạy ra cửa. Sau đó xách hai túi đồ ăn quay về.
 
Hai người yên lặng và hài lòng ăn bữa trưa muộn, Kinh Hoằng Hiên hiếm khi cảm thấy đói và gần như ăn sạch phần lớn đồ ăn. Trong khoảng thời gian này, anh phát hiện ra rằng Mễ Mị cứ luôn thỉnh thoảng lén nhìn anh.
 
Anh quay đầu lại và cười hỏi cô: “có chuyện gì vậy?”
 
Mễ Mị lắc đầu rồi lại gật đầu, cuối cùng cô cũng không biết mình đang làm gì nữa, cười ngây ngốc với Kinh Hoằng Hiên: “Không sao đâu, thấy anh hết bênh rồi nên em rất vui.”
 
Mễ Mị vươn tay nắm lấy tay anh, ánh mắt trong veo: “Hai ngày nữa, anh có thể đi cùng em đến gặp Đường Đường, có được không?”
 
Kinh Hoằng Hiên nắm lấy tay cô, còn hơi siết nhẹ: “Được.”
Mễ Mị ở với anh đến tận tối, sau bữa ăn Kinh Hoằng Hiên lại uống một lần thuốc khác, nhiệt độ cơ thể đã trở lại nhiệt độ bình thường, cũng không có phản ứng không ổn nào khác. Xem ra tối nay ngủ một giác ngon lanh, ngày mai đã có thể không sao rồi.
 
Sau đó Mễ Mị mới rời khỏi nhà Kinh Hoằng Hiên. Trước khi đi, cô còn cười và vẫy tay với anh: “Ngày mai em sẽ đến thăm anh nhé.”
 
Cánh cửa dần dần đóng lại trước mặt, Kinh Hoằng Hiên đột nhiên nói: “Mị Mị.”
 
Mễ Mị quay lại và lao vào một vòng tay ấm áp.
 
“Anh sẽ đợi em.”
 
Ngay sau đó là một nụ hôn nhẹ in trên đỉnh đầu. Dịu dàng và quyến luyến.
 
Mễ Mị giơ cánh tay ra sức ôm anh lại, ngay sau đó, dùng hai tay đẩy ngực Kinh Hoằng Hiên, đẩy anh trở vào nhà: “Anh mau quay về nhà đi, ngoan ngoãn chờ em nhé!”
 
Cô kiễng chân hôn trộm lên môi ai đó một cái, ánh mắt đầy sự gian xảo, Kinh Hoằng Hiên chưa kịp phản ứng thì cánh cửa đã đóng sầm lại trước mặt anh.
 
Kinh Hoằng Hiên đưa tay ra vuốt ve nơi bị tập kích bất ngờ đó, cười thầm. Tim anh đập “thình thịch”, biểu lộ anh đang mất bình tĩnh.
 
Nếu bây giờ không phải anh đang bị bệnh và sợ lây nhiễm cho cô thì cô đã không thể đi về được rồi.
 
Điện thoại di động trong phòng tiếp tục đổ chuông, Kinh Hoằng Hiên thong thả trở về phòng ngủ để lấy điện thoại.
 
“Khải Truyền, gửi cho tôi thông tin của Ninh Tuấn Thần.”
 
Kinh Hoằng Hiên quay người rời khỏi phòng ngủ, đi đến phòng làm việc bên cạnh và bật máy tính lên. Hộp thư hiển thị tài liệu điều tra mà Lưu Khải Truyền đã chuyển cho anh.
 
Máy in kêu soạt soạt, Kinh Hoằng Hiên nhặt các tài liệu đã in ra lên.
 
Ninh Tuấn Thần đầu tư vào một viện nghiên cứu công nghệ sinh học có tên là viện nghiên cứu Thâm Uẩn. Trên đây là tổng thể các công trình nghiên cứu của viện nghiên cứu này và các nhà nghiên cứu được mời đến. Phải nói rằng trông cũng rất ra gì.
 
Thời gian đầu tư vào viện nghiên cứu này không lâu, cũng chỉ mới có mấy tháng nay, trước đây Ninh Tuấn Thần chưa từng tỏ ra hứng thú với phương diện này.
 
Kinh Hoằng Hiên dán mắt vào dự án phát triển dục vọng não. Anh cụp mắt suy tư, ngón tay ma sát vào tờ giấy vẫn còn ấm.
 
Lúc này, tiếng chuông điện thoại lại cắt ngang dòng suy nghĩ của anh.
 
“Hoằng Hiên, Lam Huệ đã đồng ý hợp tác rồi.”
 
“Lập tức sắp xếp một cuộc gặp mặt.”
 
Cạch. Kinh Hoằng Hiên tắt điện thoại di động, trong mắt anh mây đen đã kéo tới.
 
Ha ha, sắp có một màn kịch hay rồi.
 
——
 
——
 
Mễ Mị tựa lưng vào cánh cửa đóng chặt sau lưng. Nhắm mắt lại để bình tĩnh lại.
 
Ban nãy khi Kinh Hoằng Hiên ôm cô và nói “Anh sẽ đợi em”, cô không biết tại sao lồng ngực mình lại nóng ran, nước mắt suýt chút nữa đã trào ra khỏi hốc mắt.
 
Sự kích động bị kìm nén trong lồng ngực đang ra sức vùng vẫy nhưng vẫn không tìm được lối thoát. Mễ Mị thất thần ôm ngực, tại sao cô lại buồn đến như vậy?
 
Mễ Mị ngồi xổm xuống để điều chỉnh nhịp thở, trong vài nhịp thở, sự mất mát và buồn bã từ từ tan biến, như thể cô vừa trải qua một ảo giác. Mễ Mị quay lại, cuối cùng liếc nhìn cửa căn hộ của Kinh Hoằng Hiên rồi quay người rời đi.
 
Mễ Mị lái ô tô của mình đi thẳng về nhà, không dừng lại nửa bước, lao thẳng vào trong phòng và khóa trái lại, rồi sau đó cô giang tay giang chân nằm vật ra giường. Ánh mắt thẫn thờ nhìn lên trần nhà trên đầu.
 
Trong lòng cô càng lúc lại càng có một dự cảm mạnh mẽ rằng Kinh Hoằng Hiên là một người trong thế giới của cô. Bọn họ còn quen biết! Trực giác của con người thường là một loại điềm báo trước, cô tin tưởng vào khả năng phán đoán của chính mình.
 
Vì vậy rốt cuộc là chỗ nào không đúng chứ?
 
Đột nhiên, cô ngồi dậy. Biểu cảm trên mặt đan xen giữa kinh ngạc và vui mừng, tựa như vừa nghĩ ra cái gì đó và lập tức suy nghĩ thông suốt!
 
“Tam Vĩ!”
 
“Chuyện gì vậy?”
 
“Tôi biết vấn đề nằm ở đâu rồi. Kết thúc của cuốn tiểu thuyết này là một kết thúc kép!”
 
Khung cảnh trước mặt đã thay đổi, Mễ Mị lại xuất hiện trong không gian hệ thống. Tam Vĩ khoanh tay, cau mày nhìn cô: “Ý của cô là?”
 
Mễ Mị khích động nói: “Cậu còn nhớ khi cậu nói với tôi đoạn kết lúc ban đầu, cậu nói rằng nam phụ được lên chính vì anh ấy quá nổi, tác giả buộc phải cưỡng ép,
thay đổi đoạn kết thành happy ending.”
 
Tam Vĩ gật đầu: “Đúng, nhưng...” Nói đến đây nét mặt của Tam Vĩ đột nhiên thay đổi, cậu ta nhìn chằm chằm vào Mễ Mị và kêu lên: “Chết tiệt! Làm sao có thể quên chuyện này được chứ!”
 
Sau khi nói xong, cậu ta quay lại và vẫy tay, màn hình giao diện điều khiển khổng lồ lại xuất hiện trước mặt bọn họ. Tam Vĩ “cạch cạch cạch” ấn một loạt nút, Mễ Mị kinh ngạc phát hiện cô và Tam Vĩ đột nhiên có một tấm che bảo vệ trên người, cảnh vật trắng xóa xung quanh thay đổi, hai người lập tức ở trong vũ trụ ngàn sao.
 
Một tia sáng khác lóe lên, các ngôi sao và vũ trụ xung quanh biến thành pháo hoa chốn nhân gian. Mọi thứ nhanh chóng vụt qua trước mắt bọn họ.
 
Niềm vui, nỗi buồn, hạnh phúc, tất cả các trạng thái của cuộc sống.
 
Mễ Mị mở to mắt nhìn những khuôn mặt nhấp nháy bên ngoài tấm màn chắn.
 
Đó là Kinh Hoằng Hiên và những người khác! Các nhân vật chính của thế giới tiểu thuyết này!
Khi tiến hành đến một thời điểm nhất định, màn hình đột nhiên dừng lại, Mễ Mị nhìn thấy hình bóng của Kinh Hoằng Hiên đang thể hiện nhiều cảm xúc phức tạp khác nhau. Không thể tin được, nghi ngờ, đau đớn, điên cuồng.
 
Khoảnh khắc tiếp theo! Hình bóng của Kinh Hoằng Hiên đột nhiên tan vỡ thành hàng nghìn mảnh, tiếp theo là Nghê Nhất Lâm và Ninh Tuấn Thần, tất cả mọi thứ giống như mạng nhện bị đứt. Từng tấc từng tấc xé toạc không gian.
 
Soạt - tất cả các mảnh tách ra bốn phía, để lộ các vũ trụ và ngôi sao phía sau.
Vị Diện sụp đổ, biến thành bầu trời tràn ngập ánh sao, cuối cùng ngưng tụ thành một khối cao trên đầu. Pháo hoa nhân gian, người xe nhộn nhịp, cứ lặp đi lặp lại.
 
Mễ Mị ngạc nhiên đến mức quên cả việc ngậm miệng lại, cô há hốc mồm, hồi lâu không thể hoàn thần được.
 
Tất cả những ngôi sao trước mặt cô đã biến đổi thành những biến đổi lớn lao trong cuộc đời, tuyệt đẹp và rộng lớn vượt khỏi nhận thức và trí tưởng tượng của cô.
 
Khoảnh khắc tiếp theo, vũ trụ ngôi sao xung quanh cô tiêu tán, quay trở lại không gian hệ thống màu trắng xóa một lần nữa.
 
“Suy nghĩ của cô đúng rồi, đây là một thế giới đã sụp đổ và định hình lại. Hơn nữa nó không chỉ sụp đổ có một lần.” Tam Vĩ nghiêm túc nói.
 
Mễ Mị rất ngạc nhiên, vốn dĩ cô chỉ nghĩ đó là một thế giới song song, nhưng cô không ngờ rằng Vị Diện sẽ sụp đổ và định hình lại? Hơn nữa còn không chỉ có một lần?

“Bối cảnh tiến hóa của Vị Diện tiểu thuyết gần như hoàn toàn phụ thuộc vào nội dung của quyển tiểu thuyết, người qua đường có thể bỏ qua, nhưng vì một số nhân vật quan trọng xuất hiện xuyên suốt cuốn sách, tính cách và xây dựng nhân vật của bọn họ đã được tác giả sắp đặt sẵn. Theo phát triển tình huống, nam phụ cuối cùng không thể hình thành quan hệ hài hòa với nam nữ chính, cho nên cuối cùng tác giả đã cưỡng ép nam vào để tạo couple, gây ra khiếm khuyết tiến hóa trong Vị Diện.” 
 
Tam Vĩ chỉ vào một vầng ánh sáng trên màn hình và nói với Mễ Mị: “Tinh hạch này là cốt lõi động lực của Vị Diện. Nó duy trì quy luật vận động sinh trưởng cân đối. Bởi vì cuốn tiểu thuyết này có một cái kết kép. Khi nam phụ tiến hành đến một mốc thời gian nào đó, bởi vì bị mắc kẹt bởi mâu thuẫn, cuối cùng đường thế giới sụp đổ. Lần sau khi tiến hành đến đây nó sẽ là bị kẹt, sụp đổ. Nó cứ lặp đi lặp lại như vậy cho đến khi cạn kiệt năng lượng.”
 
“Sụp đổ kiểu này cực kỳ tiêu tốn động năng của Vị Diện, Vị Diện sập một lần nữa thì sẽ hoàn toàn biến mất.”
 
Cơ thể Mễ Mị khích động đến mức run lên, cô nhìn chằm chằm vào Tam Vĩ và hỏi: “Vì vậy liệu có khả năng này không, tôi đang ở thế giới này lúc nó sụp đổ và định hình lại, đã vô tình bị cuốn vào sự hỗn loạn của thời gian và không gian.”
 
“Và Kinh Hoằng Hiên cũng giống như tôi! Chỉ là tôi được hệ thống bảo vệ nên không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, còn anh ấy sau khi bị cuốn vào bị tinh hạch của thế giới đang định hình lại đánh dấu lên linh hồn của anh ấy?”
Chương kế tiếp