Cùng Em Đánh Cắp Ánh Trăng

Chương 12: Có mắt như mù
Diệp Sâm Nam cong khóe môi lên, đôi mắt hẹp dài đen nhánh nhìn chằm chằm vào cô, dường như còn mang theo vài phần trào phúng, vài phần sung sướng, còn có vài phần xấu xa.

Tô Mính Hoàn cùng anh trừng mắt nhìn nhau chằm chằm nửa phút, không hiểu sao bị nụ cười của anh làm đầu óc trống rỗng vài giây ngắn ngủi, sau đó liền để cho cô bị người phụ nữ khác thừa cơ hội đè xuống sô pha.

Chờ đến khi cô phản ứng lại được, cả người đã một trận quay cuồng, bị người khác đẩy từ trên sô pha xuống.

Tô Mính Hoàn mặc váy mỏng, trên mặt đất còn mảnh vụn chai bia vừa rồi ném vỡ, khiến cô nghiến chặt răng.

“Mính Hoàn!” Vân Nghệ trốn ở một bên kinh sợ mà gọi cô một tiếng, chỉ thấy trán cô cũng bị va đập vào một bên của bàn trà, nhanh chóng chạy đến nâng cô từ trên mặt đất dậy, sờ sờ cái trán của cô.

Bạn gái Dương Nhuận Hiên từ trên sô pha bò dậy, còn có ý định muốn duỗi chân đá cô, cũng may là bị bảo vệ ngăn lại.

Vân Nghệ đỡ Tô Mính Hoàn đến một vị trí trống bên cạnh ngồi xuống, lại cụp mắt nhìn thấy có máu thuận theo lòng bàn tay cô chảy xuống.

Tô Mính Hoàn nhíu chặt mày chịu đau, giữ chặt tay cô ấy, khóe mắt đọng nước an ủi: “Không có chuyện gì, vết thương nhỏ.”

Vân Nghệ biết đêm nay nếu không phải bởi vì mình gọi một cuộc điện thoại kia, Tô Mính Hoàn cũng sẽ không đến rồi thay chính mình ra mặt, còn bị chảy máu.

Cô đau lòng lại áy náy, hít hít mũi lấy khăn giấy đưa cho Tô Mính Hoàn.

“Chuyện hôm nay chưa xong đâu!” Bạn gái Dương Nhận Hiên sửa sang lại đầu tóc bị cào loạn, từ trong túi lấy điện thoại ra chuẩn bị báo nguy, tư thế hù dọa người khác: “Các người chờ đó! Ở Y thành còn chưa có người nào dám đối xử với tôi như vậy, thật sự tưởng tôi dễ bị bắt nạt sao?”

Vừa dứt lời.

Đang lúc mọi người bình tĩnh lại, Vân Nghệ cũng gấp không nhịn được đối mặt nhìn Tô Mính Hoàn, bỗng nhiên, một đám người đàn ông cao lớn khí thế ấp đến, dừng lại trước mặt bọn họ.

Ngay sau đó, vang lên một giọng nói của một người đàn ông trẻ cực kỳ trầm ổn lại thanh lãnh: “Từ từ.”

Tô Mính Hoàn và Vân Nghệ đồng thời quay đầu lại nhìn, biểu tình hơi kinh ngạc.

Mà những người khác ở xung quanh nghe được những lời này sau đó cũng có sắc mặt khác nhau, ngay cả bạn gái Dương Nhuận Hiện cũng phải đổi mặt.

**

Hôm nay Diệp Sâm Nam bị mấy người bạn ương ngạnh kéo đến quán bar, ý định muốn anh uống đến hồ đồ, moi ra một ít tình huống lần trước anh đi xem mắt.

Mọi người cũng đều nghe được một chút tiếng tăm, nói Diệp lão gia tử tìm đối tượng kết hôn cho anh, là tam tiểu thư Tô gia.

Trong số bọn họ chưa có người nào từng gặp vị tam tiểu thư Tô gia này, đàn ông có vẻ đều yêu thích cái này, tò mò vợ sắp cưới của người ta lớn lên có xinh đẹp hay không.

Vì vậy, mấy người liền hợp sức lại thương lượng, muốn hỏi thăm được người đó cuối cùng lớn lên nhìn như thế nào, là kiểu hình mỹ nữ gì, Diệp Sâm Nam cuối cùng vì sao lại nhìn trúng?

Diệp Sâm Nam làm gì có khả năng để bọn họ làm ra chuyện này, ngay cả về sau anh thật sự cùng ai kết hôn, cũng sẽ không có khả năng lấy ngoại hình của vợ mình ra làm đề tài nói chuyện phiếm với anh em.

Nhưng anh nghĩ thế nào cũng không tới chính là, một đám người vây quanh anh nửa ngày cũng không mượn được lý do để lựa lời nói ra, kết quả đương sự lại tự mình, đêm hôm nửa đêm khuya khoắt thế nhưng lại không hiểu sao chạy tới đây, còn đứng trước mặt bọn họ phô bày hàng loạt thân thủ xuất sắc của chính mình.

Anh vừa rồi nhìn thấy toàn bộ quá trình, thấy Tô Mính Hoàn một chút thiệt cũng không ăn vào, vốn dĩ không định ra mặt.

Lại không dự đoán được cuối cùng lại bị đảo ngược một cái, đảo mắt liền bị người ta đẩy xuống.

Theo lý thuyết, Tô Mính Hoàn là người động tay trước, ảnh hưởng đến trật tự bình thường của quán bar, căn bản không đúng lý, trên nguyên tắc mà nói đối phương muốn báo công an bọn họ là trình tự hợp lí.

Nhưng mà không có biện pháp, ai bảo cô là Tô Mính Hoàn.

Anh cũng không thể trơ mắt nhìn cô bị người ta đưa đến cục cảnh sát được, không thể thờ ơ một tiếng cũng không nói được.

Hơn nữa anh quan sát một lúc, phát hiện nữ sinh bị Tô Mính Hoàn bắt nạt, anh dường như có chút ấn tượng, lúc trước hẳn là gặp qua là một lần ở sự kiện nào đó.

Lúc này đến gần nhìn thấy, thật đúng là nhận thức được.

Rất hiển nhiên, đối phương cũng nhận ra anh.

Tuy rằng Diệp Sâm Nam chưa từng tiếp xúc qua mối làm ăn trong nhà, nhưng ngày thường nghỉ phép, luôn bị lão gia tử lôi kéo đến tham gia các loại gặp mặt tư nhân.

Bạn gái Dương Nhuận Hiện xác thật là có chút địa vị, nếu không cũng không có khả năng có cơ hội cùng trưởng bối Diệp gia chắp nối liên hệ.

Tuy rằng tiếng vang của Diệp Sâm Nam ở Y thành không vang, nhưng địa vị của tập đoàn Diệp thị ở Y thành, người hiểu biết nội tình đều biết, có thể làm Diệp công tử ra mặt giải vây, chắc hắn cũng không đơn giản như vậy.

Bỏi vậy, ánh mắt cô ta nhìn về phía Tô Mính Hoàn liền có một chút đánh giá và kỳ quái.

Mấy người đàn ông đi cùng Diệp Sâm Nam đi về phía đó đứng, mỗi người đều cao lớn chân dài, tự mang theo khí chất áp bức, trong chốc lát lực chú ý đều đặt ở trên người bọn họ, ai cũng không muốn hành động thiếu suy nghĩ.

“Tôi cảm thấy chuyện này chắc chắn là có cái gì đó hiểu nhầm.” Diệp Sâm Nam xỏ tay túi quần đứng đó, từ trên cao nhìn xuống Dương Nhuận Hiên và bạn gái hắn, không nhanh không chậm mà nói: “Nếu không chúng ta tìm một nơi yên tĩnh lại thương lượng đi?”

“Thương lượng cái gì?” Dương Nhuận Hiên không phục từ trên sô pha đứng dậy, đỏ mặt tía tai kêu gào với Diệp Sâm Nam: “Bọn họ xông tới như mấy người đàn bà đánh đá cầm bình rượu đánh người, hôm nay nhất định phải trả giá đắt!”

Đôi mắt đen nhánh của Diệp Sâm Nam chậm rãi chuyển qua liếc mắt nhìn hắn, mặt vô cảm quay đầu lại, căn bản lười phản ứng lại hắn ta, trực tiếp cùng người anh em bên cạnh nói chuyện: “Cậu mang Tống tiểu thư lập tức đi đến bệnh viện gần nhất kiểm tra, nếu như có gì không thoải mái, tôi chịu trách nhiệm toàn bộ.”

Dương Nhuận Hiên bị làm lơ, vốn đã tức nghẹn một bụng, lần này lại càng không nhịn được, duỗi tay chỉ thẳng vào mặt Diệp Sâm Nam hét lên: “Anh con mẹ nó nói như vậy là thế nào, có hỏi tôi…”

Một câu còn chưa nói xong, “chát” một tiếng, một bàn tay dứt khoát dừng lại trên mặt hắn, khiến đầu hắn lệch sang một bên.

Tống tiểu thư thấy Dương Nhuận Hiên một chút nhãn lực cũng không có, từ trên sô pha đứng dậy quyết đoán cho hắn một cái tát.

Trong lòng cô ta vốn dĩ tức giận, hơn nữa chuyện mới xảy ra vừa rồi còn chưa có hiểu rõ, cô ta vừa vặn tức giận không có chỗ phát tiết, hướng về phía Dương Nhuận Hiên cả giận nói: “Chuyện ngày hôm nay ngày mai tôi lại tìm anh tính sổ!”

Cô ta buông lời nói xong, trực tiếp dẫm lên giày cao gót rời đi.

Người anh em đứng bên cạnh Diệp Sâm Nam cũng lập tức đi ra cửa, Dương Nhuận Hiên bị đánh ngốc, nhìn về phía bóng dáng bạn gái rời đi, lại nhìn đám người đàn ông cao lớn xung quanh, phát hiện bản thân thế nhưng lại một mình đơn độc, lá gan bắt đầu chột dạ.

Hắn đứng tại chỗ, hai tay nắm chặt thành quyền lưỡng lự hai giây, quay đầu lại nghiến răng nghiến lời trừng mắt nhìn Tô Mính Hoàn và Vân Nghệ, rồi cũng đi theo ra ngoài.

“Anh Sâm Nam, người này là ai?”

Vừa rồi Diệp Sâm Nam muốn đoàn người lại đây giúp đỡ, mọi người đều không hiểu vì sao, khó hiểu từ trước đến nay anh đều không thích lo chuyện bao đồng, làm thế nào lại đột nhiên muốn nhúng tay vào loại chuyện rách nát này.

Nhưng cẩn thận mà cân nhắc lại, lại giống như hiểu ra cái gì đó…

Đàn ông có xuất đầu vì phụ nữ có thể là vì cái gì?

Vậy chắc chắn là giữa hai người có một chút gì đó quan hệ không tầm thường.

“Mọi người uống đủ rồi thì về trước, không cần chờ tôi.”

Diệp Sâm Nam không chịu nói rõ, cũng không có ai dám tiếp tục truy vấn.

Anh móc một tấm thẻ từ trong túi ra và đưa nó cho giám đốc quán bar bên cạnh: “Ông nói chuyện cùng với ông chủ của mình một tiếng, tổn thất đêm nay tính cho tôi.”

Giám đốc nhận thẻ rời đi, người xung quanh xem náo nhiệt thấy mọi chuyện nhanh như vậy đã được giải quyết xong, không xem được náo nhiệt nữa liền lục tục rời đi.

Mọi chuyện được xử lí không tồi lắm, Diệp Sâm Nam lúc này đến đến trước mặt Tô Mính Hoàn, cúi đầu hứng thú đánh giá cô.

Tô Mính Hoàn lúc trước cũng sẽ không nghĩ đến sẽ đụng phải người quen, hơn nữa người quen này lại không phải là ai khác, thế nhưng lại là người mà cô không muốn gặp được nhất.

Cô nhớ lại bộ dạng hùng hổ mới vừa rồi của mình kia, tự nhiên cũng có chút xấu hổ, giơ tay cọ cọ múi: “Cái kia… Cảm ơn, lại tạo cho anh thêm một phiền toái…”

Diệp Sâm Nam không trả lời.

Trầm mặc ba giây.

Sau đó bỗng nhiên duỗi tay ra, đẩy một tầng tóc mái mỏng che đậy trên trán Tô Mính Hoàn ra, mắt nhìn nơi thâm tím trên trán của cô.

Đầu ngón tay anh hơi lạnh, lúc chạm vào da thịt của cô, làm cô không nhịn được mà rùng mình một cái, lùi về sau rụt cổ lại, ngửa đầu kinh ngạc nhìn anh.

Diệp Sâm Nam dừng một chút, thu hồi tay lại, cúi đầu nhìn cô, nói không rõ là châm chọc hay là khen ngợi: “Thân thủ cũng không tồi lắm.”

“…” Tô Mính Hoàn không nói lời nào, bởi vì chột dạ, liếm liếm đôi môi khô, ương ngạnh giải thích: “Thật ra, chuyện không phải như anh nhìn thấy đâu. Tôi ngày thường cũng không như vậy…”

Nói một nửa, đột nhiên dừng lại.

Diệp Sâm Nam đem cô từ trên sô pha kéo lên, lật lòng bàn tay cô lên nhìn, máu đọng không nhiều lắm, miệng vết thương hẳn là không sâu, nhưng cũng nên đi bệnh viện tiêu độc xử lí một chút, tốt nhất là kịp thời tiêm một mũi uốn ván để phòng ngừa.

**

Lúc từ quán bar đi ra ngoài, đám anh em của Diệp Sâm Nam vẫn còn ở đó chưa rời đi.

Tô Mính Hoàn đi theo phía sau Diệp Sâm Nam, mấy người công tử quần áo ngăn nắp chào đón, ánh mắt không ngừng đánh giá trên người cô.

Có người đàn ông nhìn cũng xấp xỉ tuổi Diệp Sâm Nam tiến đến quàng cổ anh, cười ha hả hỏi: “Anh Sâm Nam, đây là chị dâu à?”

Chị dâu?

Tô Mính Hoàn nghe được da đầu tê rần.

Diệp Sâm Nam quay đầu lại liếc nhìn cô một cái, Tô Mính Hoàn lập tức điều chỉnh lại tốt trạng thái, thẳng thắn nhìn anh, lại nhìn về phía một đám con trai đứng bên cạnh anh, khóe môi nhộn nhạo ôn nhu cười đáp lại.

Nếu như Diệp Sâm Nam không mở miệng, cô cũng không thể nhận lung tung, đơn giản chỉ tùy theo người khác suy đoán.

Kết quả giây tiếp theo, liền nghe thấy Diệp Sâm Nam cố tình tận lực né tránh hiềm nghi hướng về phía bạn bè anh giới thiệu: “Vị này chính là Tô tiểu thư.”

Tô Mính Hoàn không biết chuyện cô liên hôn cùng Diệp gia, bạn bè của Diệp Sâm Nam đều đã nghe phong phanh rồi.

Mà Diệp Sâm Nam chỉ thuần túy lo lắng rằng đám con trai bên cạnh anh ầm ĩ trong chốc lát không dừng lại được, nháo đến một mình cô là con gái xấu hổ, cho nên mới giới thiệu cô, cũng yên lặng cho bọn họ một ánh mắt dừng lại.

Tô Mính Hoàn ngoài mặt không có biến hóa gì, nhưng trong lòng lại âm thầm cười lạnh một tiếng, lại không nói gì mà liếc nhìn Diệp Sâm Nam một cái.

Chẳng lẽ anh vẫn còn vì lần trước cô nói bậy ở sau lưng anh mà canh cánh trong lòng?

Vừa rồi ở quán bar, trong nháy mắt cô còn cảm thấy người đàn ông này vẫn không tồi, đại lượng, coi trọng đại cục, không so đo hiềm khích trước đây là xả thân tới giúp cô.

Nhưng lúc này thấy bộ dạng nóng lòng muốn phủi sạch quan hệ cùng cô, một chút hảo cảm trong nháy mắt liền biến mất không còn một chút nào.

“Hóa ra là Tô tiểu thư, thật đúng là xinh đẹp.” Người đàn ông trẻ tuổi duỗi tay về phía cô, cười tủm tỉm tự mình giới thiệu: “Lần đầu gặp mặt, chào cô chào cô. Tôi tên là tiểu Trình, là bạn của anh Sâm Nam.”

Tô Mính Hoàn cũng nhanh chóng đáp lại, cười nắm tay đối phương, đồng dạng ăn nói dễ nghe: “Quả nhiên người đẹp đều chơi cùng người đẹp, bạn bè bên cạnh đàn anh mỗi người lớn lên đều đẹp như vậy.”

Như lời Tô Mính Hoàn nói, người tên Tiểu Trình này, không chỉ có lớn lên đẹp trai, hơn nữa còn vô cùng biết ăn nói, linh hoạt khéo léo đưa đẩy người khác.

Mấy năm trước, anh ta bắt đầu tự mình khởi nghiệp, thông qua bạn bè giới thiệu quan biết Diệp Sâm Nam.

Diệp Sâm Nam tuy rằng biết anh ta muốn lấy lòng mình chắp nối quan hệ với Diệp gia, nhưng vẫn coi là người không tồi, làm buôn bán hiểu biết chừng mực, giúp anh ta vùng ba qua lại vài lần, cũng coi như là có ơn giúp đỡ.

Tiểu Trình vì thế rất cảm kích anh, bình thường đều đem anh giống như người anh soi sáng.

Hiện tại biết rõ Tô Mính Hoàn rất có khả năng có thể trở thành con dâu Diệp gia, vì thế lại bắt đầu công cuộc làm con rồng thổi phồng, muốn cho thiếu phu nhân tương lại một ấn tượng tốt.

“Nào có nào có, bộ dáng cũng coi như không mất mặt mà thôi.” Tuy ngoài mặt Tiểu Trình nói như vậy, nhưng sớm đã bị khen đến tim nở đầy hoa.

Anh ta còn muốn gần gũi hơn một chút vị Tô tiểu thư định liên hôn với Diệp Sâm Nam trong lời đồn này, vì thế tiếp tục nắm tay cô cùng nhau hàn huyên nói chuyện: “Tô tiểu thư năm nay hẳn là mới vừa tốt nghiệp đại học đi, nhìn rất giống cô gái nhỏ 18 tuổi, lớn lên xinh đẹp như vậy, lại ôn nhu lễ phép, ở trong trường nhất định có rất nhiều người theo đuổi đi?”

Làm gì có người con gái nào không thích người khác khen mình tuổi trẻ xinh đẹp, Tô Mính Hoàn lập tức đối với vị Trình công tử này gia tăng không ít ấn tượng.

Trong nội tâm cô tự tin cảm thấy, anh ta hình dung với ngoại hình của mình vô cùng chính xác, nhưng ngoài mặt không thể biểu hiện ra phải khiêm tốn một chút, cong đôi mắt đào hoa xinh đẹp lên: “Tôi sắp bị anh nói đến ngượng ngùng rồi.”

Khóe mắt cô thoáng nhìn vẻ mặt không cảm xúc của Diệp Sâm Nam đang đứng đó, trong đầu bỗng nhiên hiện lên một ít chuyện mất mặt, lại mượn cơ hội cố ý nhiều hơn một câu: “Nào có người nào theo đuổi tôi, không sợ anh chê cười, độc thân từ trong bụng mẹ đến nay, khả năng là không ai thích tôi đi.”

“Nói bậy!” Gương mặt tươi cười của Tiểu Trình lập tức thu lại, đảo mắt liền bày ra bộ dạng nghiêm túc vuốt móng ngựa: “Tô tiểu thư xinh đẹp giống như tiên nữ, không ai theo đuổi thì chắc chắn là những người đó tự mình hiểu không xứng với cô!”

Diệp Sâm Nam nhàn nhạt liếc nhìn hai người một cái.

Chỉ thấy Tô Mính Hoàn cố ý lộ ra biểu tình khiêm tốn, tươi cười đơn giản lại đơn thuần: “Thật vậy sao? Thật ra tôi vẫn luôn rất tự ti. Bởi vì không có người theo đuổi, còn tưởng rằng mình có chỗ nào không tốt. Cho nên là du gặp được người mình thích trước nay cũng không dám thổ lộ, lo lắng sẽ bị từ chối.”

Trước nay không dám thổ lộ?

Diệp Sâm Nam mặt không biểu tình lặng lẽ đứng nhìn cô làm bộ làm tịch trước mặt mình, không để ý thấy khóe miệng khẽ nhếch lên.

Mà Tiểu Trình nghe được lời nói cố ý khiêm tốn này của cô, nhanh chóng nịnh nọt nói: “Làm gì có tên nhóc nào dám từ chối cô? Có thể được cô gái xinh đẹp như vậy coi trọng, chính là vận khí lớn! Nếu ai muốn cự tuyệt cô, vậy chắc chắn là hắn ta có mắt không tròng, bẩm sinh mắt mù mới không biết tốt xấu như vậy!”

“…” Người nào đó đứng một bên bị coi là mù bẩm sinh, lạnh lùng phóng ánh mắt nhìn Tiểu Trình.

Tiểu Trình không biết gì cũng không phát hiện ra điểm nào không thích hợp, dù sao bình thường Diệp Sâm Nam cũng không dễ tính lắm, tính cách giống như ông già.

Vì vậy cho nên Tiểu Trình không biết rằng bản thân mình sờ phải mông hổ, xuất phát từ mục đích hợp tác của hai người, lúc này còn cố ý xoay người hỏi Diệp Sâm Nam một câu: “Anh Sâm Nam, anh nói có đúng không?”

Đúng không?

Diệp Sâm Nam nhẫn nhịn cắn chặt răng.

Anh đảo mắt nhìn Tô Mính Hoàn một cái, chỉ thấy giờ phút này anh còn biết rõ trong lòng của người nào đó, đôi mắt cười, cười đến thẹn thùng vô tâm vô phổi.

Diệp Sâm Nam khôi phục lại bình tĩnh đảo mắt nhìn về phía Tô Mính Hoàn đang nắm tay Tiểu Trình, âm thanh cực kỳ hà khắc mà cảnh cáo anh ta một câu: “Lòng bàn tay cô ấy có vết thương, móng vuốt của cậu còn không mau buông ra?”
Chương kế tiếp