Cuộc Liên Hôn Kỳ Lạ

Chương 13
Giang Miên đói bụng đến tỉnh ngủ, mở được mắt ra trong phòng cũng tối đen.

Phía sau là cánh tay vắt vẻo trên eo nhỏ, hô hấp nhè nhẹ, mùi bạc hà nhàn nhạt quấn quýt, tư thế vô cùng thân mật.

Với lấy điện thoại để trên tủ đầu giường, Giang Miên híp mắt nhìn, đã 8:22 rồi.

“Ưm…” Doãn Phỉ Dương cũng tỉnh ngủ theo, cánh tay ôm Giang Miên theo bản năng kéo người về phía mình.

Giang Miên cảm giác nhóc con ở phía sau cứ cọ cọ sau cổ không chịu yên, buồn cười đạp nhẹ: “Đói chưa, dậy ăn cơm thôi…”

Doãn Phỉ Dương không chịu buông, hôn lên má anh, ậm ừ đáp: “Anh muốn ăn gì ạ?”

“Xuống xem tủ lạnh còn gì không, không thì đi mua…” Giang Miên vẫn không mảnh vải che thân, Doãn Phỉ Dương cởi mỗi áo. Lưng trần dán lên lồng ngực nóng của nhóc con, dính dính như đổ mồ hôi mỏng.

“Vâng.” Giang Miên muốn gì cũng được, Doãn Phỉ Dương nghe hết.

“Thế thì bật đèn…” Từ nãy tới giờ vẫn chưa thoát khỏi cái ôm của nhóc con, Giang Miên câm nín xoay người, theo ánh sáng màn hình điện thoại nhìn Doãn Phỉ Dương, “Bé à, em buông anh ra đã…”

Nhóc con ngái ngủ cứ ngơ ngơ ngác ngác, đối diện là Giang Miên đỏ mặt, phản ứng đầu tiên là phải nhào lên hôn cái đã.

“Haiz, đúng là…” Lời vừa nói đã bị đẩy ngược về, Giang Miên bị Doãn Phỉ Dương hôn hít thở không nổi, nhưng anh không phản kháng.

Ôm ôm ấp ấp, hôn hít sờ mò, ngồi được dậy đã là 20’ sau.

“Bé cưng ơi, em tính theo anh vào WC đi tồ tồ luôn hả?”

Doãn Phỉ Dương mặc quần áo xong lại dán vào ôm Giang Miên, mắt nhắm mắt mở tìm cáp sạc điện thoại, có khi tính theo anh thật.

“Vâng ạ, em giúp anh.” Doãn Phỉ Dương rất thành thật.

Giúp cái con khỉ! Đáy lòng Giang Miên rít gào, giúp nhau xong hôm nay đừng nghĩ đến việc bước chân ra khỏi WC!

Giang Miên ủn đít Doãn Phỉ Dương ra bàn bếp chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn, mình thì chạy vào WC, bên dưới “xả nước” miệng vẫn không khép lại nổi.

Nhóc con yêu vào dính người hơn thật sự rất dễ thương, Giang Miên nghĩ, có lẽ đây là niềm vui sau khi có bạn trai, cả người thoải mái.

Nhóc con còn thừa nhận đã thích anh từ lâu, Giang Miên khẽ thở dài, tự dưng thấy mờ mịt.

Lâu là lâu thế nào, chẳng lẽ sớm hơn lần gặp lại? Quãng thời gian vừa rồi hành động của mình có khi đã tổn thương trái tim nhóc con mất rồi, Giang Miên náy náy nghĩ.

Rửa xong cái tay, Doãn Phỉ Dương đã bắt đầu bắc bếp đun nước.

Nghe thấy tiếng Giang Miên mở cửa, Doãn Phỉ Dương trên mặt nở nụ cười rạng rỡ, dịu dàng gọi anh: “Miên Miên ơi.”

“Chẳng lễ phép gì hết.” Giang Miên chọt chọt trán nhóc con, kiễng chân hôn một cái, “Nhưng thôi, tha cho em đấy.”

Đang ăn dở thì điện thoại Doãn Phỉ Dương rung lên, cậu vào trong phòng ngủ xem thử, là Kỳ Liên Thăng.

“Alo, cu em Doãn à.”

Đặt máy trên bàn để loa ngoài, trong ống nghe là chất giọng lười biếng sau khi ăn no của cậu ta: “Tự nhiên anh nhớ đến chuyện quan trọng này.”

“Sao vậy?” Múc trứng gà trong bát mình sang cho Giang Miên, Doãn Phỉ Dương không buồn quan tâm.

“Ví tiền của mi đó!” Kỳ Liên Thăng đáp.

“Nhiều chuyện lu bu quá nên quên mất, đầu với chả óc.”

“… Biết rồi, mai đưa trả tôi.” Doãn Phỉ Dương nhìn Giang Miên, người kia má lúng búng nhai đồ ăn nhìn cậu bằng ánh mắt tò mò.

Nhóc con như Doãn Phỉ Dương còn biết đến ví tiền, Giang Miên không nghĩ nhiều, chỉ thấy nhóc con làm gì cũng đáng yêu thôi.

“Ok ok.” Kỳ Liên Thăng chép miệng, đột nhiên cười hì hì, “Hai người về đến nhà sao rồi? Tiến triển tới đâu?”

“???” Giang Miên ngạc nhiên nhìn Doãn Phỉ Dương, người kia cũng nhìn anh.

“Chúng tôi ở bên nhau rồi.”

“Ái chà chà!” Đầu dây bên kia búng tay một cái, “Chúc mừng ngài Doãn thành công thoát kiếp chó độc thân, nghe tôi nói đâu có sai, anh Giang cũng thích ông đúng không?”

“….” Thì ra đây chính là lý do vì sao hôm qua Doãn Phỉ Dương thành thật, thì ra có quân sư quạt mo bày kế phía sau.

Người ngoài nhìn vào thấy rõ ràng, người trong cuộc như họ thì cứ rụt rè thử lòng nhau, ngu ngốc.

Giang Miên bật cười, dịu dàng mở miệng: “Nhóc Tiểu Thăng à? Cảm ơn em nhé.”

Kỳ Liên Thăng không nghĩ Giang Miên cũng nghe được, sợ đến mức đầu lưỡi cũng xoắn lai: “Chu choa! Hì hì, anh dâu cũng ngồi đây ạ…”

Nghe Giang Miên bật cười, Doãn Phỉ Dương cũng cười theo.

“À vâng, chúc hai người trăm năm hạnh phúc, sớm sinh quý tử!” Liến thoắng một hồi, loa phường Kỳ Liên Thăng thức thời cúp máy.

“?”

“Nó cưới vợ rồi mà nhỉ?” Nhóc con đối diện cau mày, rất nghiêm túc.

“?!” Đũa của Giang Miên rơi vào bát.

Cứu tôi, yêu tinh dấm chua lè chua lét, đáng yêu quá đi à!”

Ăn xong bữa cơm, cả hai tính toán ra ngoài đi dạo tiêu cơm, giờ mới để ý chìa khóa vẫn cắm chỏng chơ ngoài cửa.

Giang Miên đỏ mặt dúi chìa vào tay Doãn Phỉ Dương, thang máy chưa tới đã chạy biến đi. Doãn Phỉ Dương bật cười khóa kỹ cửa, bước nhanh đuổi theo.
Chương kế tiếp