Cuộc sống đời thường,nông thôn đâỳ vui vẻ và thú vị

Chương 5
Mọi người có từng thắc mắc tại sao tôi đứng thứ ba mà không phải thứ hai không.Vì trước tôi còn có một người anh trai 29 tuổi.

Trước má tôi ba tôi đã có một đời vợ,mà anh hai tôi là đứa con duy nhất mà dì Thoa để lại,sau khi sinh được vài ngày.

Ba tôi nuôi anh tôi tới năm bảy tuổi,hai bà cô biết ba tôi sẽ tục huyền nên đã xin nuôi.Bà cô Năm và cô Tám từng tham gia cách mạng nên không chồng ,cũng không có một mụm con.

Dưới sự xin con nhiều lần của hai cô,ba tôi cũng nguôi lòng giao anh hai cho hai cô.Vì ở hai nhà khác nhau lại xa nên tôi với các em của tôi cũng ít lui tới với anh hai nên tình cảm anh em nhạt dần còn thua cả người dưng, những cô chú đã nhìn tôi lớn lên.

Về đến nhà,ba tôi nói:

"Con đi, kêu bà nội, với máy em của con ra ăn cơm nào".

"Dạ con đi ngay đây ba".

"Ông về rồi đó à mau rửa tay ăn cơm thôi, chiều ra ruộng bắp sớm chứ tui nghe dé lá kêu rồi, chắc sắp mưa rồi".

Ba tôi nghe thế lại thở dài:

"Haizz..lúa thì sắp tới ngày thu hoạch nữa rồi mà mưa, ruộng có nước,lún làm sao mà lùa được, chắc năm nay nhà mình lại căt tay nữa quá".

"Thôi tới đâu hay tới đó chứ, mình biết sao được, thiên nhiên mà sao mà cản được.Nói chớ cũng nhờ mấy năm nay mưa thuận gió hòa, chứ như máy năm trước bão lũ, liên miên chắc người dân miền Trung quê ta càng khó sống hơn.Hoa màu ruộng lúa là cả mạng sống của họ mà".

Quên hương miền Trung nói chung. Quê tôi Quảng Ngãi nói riêng,xung quanh được bao bọc bởi biển xanh,mang đến một lượng trù phú về cá, về muối biển.

Hơn thế nữa còn được bao bọc bởi những dãy núi cao trùng trùng, điệp điệp, hùng vĩ, nguy nga trán lệ.

Góp phần không ít nâng cao đời sống của người dân nơi đây.Nơi chỉ có hai mùa thật khắc nghiệt:

Mưa thì mưa rất to, dẫn đến mùa màng thất thu, lúa ngập úng.Đôi khi còn dẫn đến bảo, hàng năm, miền Trung phải hứng chịu tầm chín đến mười cơn bão.Trong đó có lớn có nhỏ.

Còn đến mùa nắng, thì cái nắng còn khắc nghiệt hơn nữa,nắng nóng tới mức làm ruộng đất nứt nẻ,cỏ cây chết khô:bò nghé , trâu nơi đây không có gì để ăn.

Nguồn nước thì cạn kiệt,khan hiếm.Nhà tôi ở trên cao nên tới mùa nắng nóng nhà tôi thiếu hụt nước, đến nỗi không có nước để uống.

Chị em tôi phải đi gánh từng gánh nước về để lo ăn uống, giặt giũ. ,Phụ giúp gia đình.


Tôi kêu:

"Hạnh,Kim Phúc, Kim Sinh ơi,ra đây chị bảo này".

Nghe tiếng các em tôi lần lượt đi ra, đồng thanh đáp:

" Dạ chị kêu tụi em".

" Lấy thùng với đoàn gánh đi với chị,đi gánh nước nào,2 đứa một gánh,gánh sớm chứ trời nắng lên thì mệt lắm".

"Dạ chị ba".

Cứ thế chị em tôi gánh hết thùng này đến thùng khác đến khi không có chỗ chứa nước nữa mới thôi.

Ở đây tuy đã phát triển lên nhiều rồi, nhưng chưa tiên tiến đến mức là có nước máy để xài.Mọi người ở đây toàn xài nước ở giếng khoan, giếng đá không ạ.

...

Má tôi nói không sai,sau khi màn đêm buông xuống.Từng tiếng mưa rơi, lúc đầu thì nhỏ lộp bộp, lộp bộp.

Sau thì to dần, tiếng ào ào,xua tan cái nóng bức của mùa nắng, nhưng kèm theo đó là ruộng lúa lại lún nước ,nhà tôi không thể lùa được.

Ba tôi bảo:

" Thôi để vài ngày nữa trời nắng lên rồi chúng ta xem sao".


...


Cũng như nhiều năm qua, ngày mùa tất bật lại đến rồi, đến mang cả niềm hân hoan,vui sướng của biết bao nhiêu người dân chân chất nơi đây.

Trong đó có cả gia đình tôi, gia đình ông Thành.

Tiếng reo hò, gọi nhau đi lấy bao, lấy dây, để máy lùa đổ lúa vào bao.Nghe sao mà êm tai, yên bình.

Tiếng ông Sáu vang lên:

"Năm nay lại như mâý năm trước nha chú Thành,chú lại chở lúa cho nhà tôi đấy".

"Rồi tôi biết rồi đây, để chở xong cho nhà tôi thì tôi lại quay lại chở lúa cho ông".Ba tôi nghe thế nói.

"Không thể bất công được đâu chú Thành anh cũng phải chở cho nhà chúng tôi nữa ".


Đó là giọng nói đầy hùng hồn của chú Năm đấy mọi người ạ .

"Anh mà còn xa lạ gì để lát đó tôi chở cho, hàng xóm ở gần nhau đã mấy chục năm rồi còn gì.Có lúc nào mà tôi không chở cho a đâu".

"Haha...ha".














Chương kế tiếp