Cuồng Yêu Chính Là Bệnh, Phải Trị!

Chương 62: Giải quyết
Nghe thấy tên người quen, Tiêu Tiêu ôm khay tiến lại gần.

Người hóng chuyện, hồn hóng chuyện, nơi nào có náo nhiệt nơi đó sẽ có Lư Tú Nhi cô!

Bộ phận mẫu giáo cũng đang bán hàng, đồ vật đơn giản hơn nhiều so với bộ phận tiểu học, chủ yếu là học sinh và phụ huynh cùng nhau thực hiện, chẳng hạn như tranh thủ công, đồ gốm, v.v.

Nơi này là khu vực lớp lá, tất cả bọn trẻ đều trạc tuổi Tiêu Tiêu, trước một quầy hàng nhỏ có mấy bé gái đứng đối diện nhau, tiểu công chúa độc đoán Thôi Cẩm Văn đứng cô đơn một mình, mặt phồng lên hốc mắt đỏ ửng.

Một cô bé điềm đạm nho nhã với mái tóc dài ấm ức bĩu môi, cô gái tóc ngắn đứng cạnh cô bé chống hông, chỉ vào người sứ nhỏ vỡ vụn trên quầy hàng, hét lên: "Sau khi sắp xếp quầy hàng xong, tất cả mọi người đều đi làm việc, chỉ cậu không làm gì, khi mọi người trở về lại có cái bị hỏng, không phải cậu làm thì ai làm?"

Hốc mắt Thôi Cẩm Văn càng đỏ hơn, lồng ngực nhỏ tràn đầy tức giận, nước mắt ứa ra trong hốc mắt, nhưng cố chấp không chịu rơi xuống.

Cô bé nghẹn ngào tỏ ra "Tức giận, nhưng cái miệng không chịu thua kém này lại không nói nên lời", cô bé nắm tay nhỏ thành nắm đấm đứng ở đó nửa ngày, cuối cùng dùng sức dậm chân thật mạnh: "Tôi nói không có là không có, còn dám đổ lỗi cho tôi nữa, tôi sẽ về nói cho mẹ tôi biết!"

Tiêu Tiêu: “……”

Loại lưỡi và chỉ số IQ của nhân vật phản diện pháo hôi này mà đưa lên TV nhất định sẽ bị nhét một trượng hồng hóa (một loại hàng hóa kiếm tiền).

Tác phong ngày thường của Thôi Cẩm Văn ở nhà trẻ rất bá đạo, thường xuyên cưỡng ép “Kết bè kết phái”, phần lớn những đứa trẻ hiền lành, nhát gan đều không so đo với cô bé, nhưng không có nghĩa là ai cũng có thể nhịn được.

Bé gái tóc ngắn thấy cô bé nói không thắng liền uy hiếp người, cũng tức không chịu nổi, trực tiếp kết tội cho cô bé: "Hừ, tôi thấy chính là cậu, ma xui quỷ khiến, nói dối điêu luyện, thảo nào mọi người đều ghét bỏ cậu, không ai giúp cậu nói chuyện."

Thôi Cẩm Văn dụi mắt nhìn bên cạnh mình, bạn bè ngày thường chơi cùng cô đều lui sang một bên không nói lời nào, có cô bé tương đối hiểu biết cô, đi tới khuyên:

“Văn Văn là cậu làm thì cậu thừa nhận đi, nói dối không tốt đâu.”

Thôi Cẩm Văn sửng sốt, không có ai tin cô, mọi người đều kết luận chính cô làm hỏng.

Trong nháy mắt, trong lòng cô gái nhỏ trào dâng một cỗ tủi thân cùng mờ mịt chưa từng có, cô bé dùng sức đẩy người bên cạnh, giận dữ nói: "Không phải tôi, tôi không nói dối, cậu cút đi, tôi sẽ không bao giờ chơi với cậu nữa."

Cô bé kia bị đẩy ngã xuống mặt đất, ngã dập mông, cô bé uất ức khóc, được những người khác nâng dậy, xoa đôi mắt khóc: “Oa hu hu, người xấu! Tôi ghét cậu nhất, cậu toàn bắt nạt người khác, tôi sớm đã không muốn chơi với cậu, hu hu hu.”

Hành vi bá đạo của Thôi Cẩm Văn khiến cho bọn nhỏ bất mãn, mấy người lớn đứng ở xung quanh, có người muốn đi lên giải vây nhưng bị giáo viên ở một bên ngăn cản.

Đông Phương Hạo đi theo sau Tiêu Tiêu, thấy một màn như vậy. Cậu quen biết Thôi Cẩm Văn, hai nhà hiểu nhau đến tận gốc rễ, từ nhỏ đã cố ý cho bọn nhỏ tiếp xúc nhiều, để bồi dưỡng tình cảm.

Hơn nữa cô bé là người mê sắc đẹp, từ nhỏ đã quấn lấy cậu ta, Đông Phương Hạo chỉ là một tiểu thẳng nam, không suy nghĩ nhiều, nhưng so với người ngoài, khẳng định phải hướng về em gái tốt.

Cậu ta nhíu mày đứng ra, ngốc nghếch bao che nói: “Đủ rồi, lỗ tai mấy đứa không tốt hả, không nghe thấy Thôi Cẩm Văn nói không có sao?”

Thôi Cẩm Văn bị mọi người đổ oan, lần đầu tiên có người thay mình nói chuyện, cô cảm kích nhìn về phía anh Đông Phương đầy ỷ lại.

Ai ngờ Đông Phương Hạo lại ngại không đủ, nhất định phải nói thêm một câu: “Cho dù là em ấy thì sao, không phải chỉ là một người sứ rách nát hay sao, bồi thường cho mấy đứa là được rồi.”

Cảm kích trong đầu Thôi Cẩm Văn dừng lại, chớp chớp mắt to.

Đông Phương Hạo không kiên nhẫn với mấy chuyện nhà trẻ này, quay đầu nhìn Thôi Cẩm Văn: "Anh bồi thường giúp em, đứng náo nữa, có chuyện gì to tát đâu."

Thôi Cẩm Văn: “……”

Nước mắt còn đọng trên hàng mi dày, cô gái nhỏ không hề cảm động trước sự bảo vệ của người anh trai bá đạo, bộ não nhỏ như hạt đậu xanh của cô không thể hiểu được, nhưng lại có một loại phiền muộn không nói nên lời.

Tiêu Tiêu ở bên cạnh say sưa nhìn, ý nghĩ của trẻ con đơn giản dễ hiểu, cô có thể nhìn ra, Thôi Cẩm Văn không nói dối, bé gái kia cũng không phải cố ý gây sự.

Nhưng có liên quan gì đến cô đâu? Quan hệ giữa cô và Thôi Cẩm Văn không tốt, đối phương còn nhiều lần chạy đến trước mặt cô khiêu khích, Tiêu Tiêu dỗi lại ngay tại chỗ, không đến mức kết thù hận, nhưng đối với Thôi Cẩm Văn nhiều lần cố ý gây rối, cô cũng không có cảm tình gì tốt, không rảnh rỗi mà ra mặt vì cô ấy.

Hôm nay cô chỉ là quần chúng ăn dưa bở.

Không ngờ, Ấn Trân Trân luôn thành thật và ít nói lại đứng lên.

Cô gái lớp ba rất nổi bật trong đám nhỏ đầu củ cải, cô đi đến bên cạnh Thôi Cẩm Văn, nhìn về phía cô bé tóc ngắn đang chỉ trích: "Em có bằng chứng chứng minh là bạn nhỏ này làm không?"

Tóc ngắn nghẹn một chút, phồng mặt lên: “Còn muốn chứng cứ gì nữa, tụi em đều không ở đây, chỉ có một mình cậu ấy lười nhác tránh nắng ở đây, không phải cậu ấy thì là ai?”

“Có nghĩa là em không có chứng cứ.” Giọng Ấn Trân Trân mềm nhẹ trước sau như một, bên trong lại chứa một cổ lực lượng dịu dàng nhẹ nhàng.

Trong mắt những đứa nhỏ, trẻ lớp trên luôn có sức răn đe hơn, cô bé tóc ngắn chẹp chẹp miệng không biết nói gì.

Khuôn mặt nhỏ nhắn rầu rĩ ngày thường của Ấn Trân Trân, lúc này lại tràn đầy kiên trì và nghiêm túc: "Thẩm phán muốn phán xét tội nhân đều cần chứng cứ, sao tụi em có thể chỉ dựa vào suy nghĩ của mình liền nhận định là em ấy làm chuyện này chứ?”

Những đứa trẻ khác đứng về phía cô gái tóc ngắn bất mãn lẩm bẩm: "Nhưng cậu ta là người duy nhất ở đây, không phải cậu ta thì là ai?"

Ấn Trân Trân chỉ vào giá đèn đường bên cạnh: “Trong khuôn viên trường đầy thiết bị theo dõi, tụi em có thể xem thử.”

Ngay khi ý tưởng này được đề xuất, mọi người đều đồng ý, nhìn về phía giáo viên cầu xin.

Lúc này giáo viên vừa đứng lên vừa nhìn các em học sinh hai bên: "Các em đều đồng ý sao?"

Thôi Cẩm Văn cố nén nước mắt, kiên định gật đầu: "Kiểm tra, dù sao cũng không phải em."

Giáo viên không ngại phiền phức, lập tức liên hệ phòng an ninh, gửi đoạn trích video đến di động của mình, Thôi Cẩm Văn cùng mấy người trong cuộc đều tiến lại gần xem.

Trong clip, các học sinh cùng lớp đặt chiếc cặp xuống rồi nhanh chóng rời đi, Thôi Cẩm Văn đứng ở một bên tiến đến mở túi ra, nhìn dáng vẻ dường như là muốn chuẩn bị sắp đặt gian hàng.

Cái túi mở rộng ra, lúc này có thể thấy người sứ nhỏ kia đã bị vỡ.

Sự thật rõ ràng, người sứ không phải do Thôi Cẩm Văn làm hỏng, mà là do quá trình vận chuyển va chạm làm hỏng.

Cô gái tóc ngắn cùng mấy người kia xấu hổ đỏ mặt, cô giáo cũng không kết thúc ở đó mà cất điện thoại hỏi rõ ràng: "Các em thấy rõ chưa?"

“Thấy rõ.” “Thấy rõ.”

Đám nhóc đầu củ cải cúi đầu, nhỏ giọng đáp lại.

Giáo viên nhìn về phía mấy cô bé tóc ngắn, ánh mắt dịu dàng lại nghiêm túc: "Vậy các em nên nói gì với Thôi Cẩm Văn?

Mấy đứa nhỏ nhìn nhau một hồi lâu, ngượng ngùng đi qua, thành thật nói: “Thôi Cẩm Văn, xin lỗi.”

“Hu, oa h hu……” Nghe xong lời xin lỗi này, cuối cùng nước mắt cũng ứa ra, cô gái nhỏ khóc không ra hơi, tủi thân như mèo ướt bộ lông, không nhìn ra vẻ kiêu ngạo vừa rồi.

Cô giáo vỗ vai cô bé, dỗ dành một hồi rồi nhìn các em trong lớp: "Chuyện này mong các em rút kinh nghiệm. Khi không có bằng chứng khách quan thì đừng phán xét đơn phương dựa trên ý thích và suy nghĩ của bản thân. Trên thực tế, điều này là không công bằng, nó còn gây tổn thương cho người oan uổng."

Bọn nhỏ nghiêm túc nghe, thành thật cúi đầu, giáo viên lại nhìn về phía Thôi Cẩm Văn: “Thôi Cẩm Văn, em biết mình sai ở đâu chưa?”

“……” Ánh mắt Thôi Cẩm Văn mờ mịt, cô không có sai, cô là bị oan uổng, vừa rồi không phải đã chứng thực sao?

Biểu cảm của cô giáo nghiêm túc: “Vừa rồi em cũng cố gắng giải thích, nhưng vì sao các bạn vẫn nhất trí nhận định là em, điểm này em nghĩ như thế nào?”

Thôi Cẩm Văn quật cường ngẩng đầu nhỏ, lớn tiếng cãi lại: “Em không có sai, là các cậu ấy đổ oan cho em, các cậu ấy là người xấu.”

Cô giáo bình tĩnh nói: “Em không sai thì vì sao không thể giải thích tốt, vì sao phải dùng mẹ để uy hiếp mọi người. Đây là bạn học của em, đối tác của em, không phải cấp dưới, người hầu của em, ngày thường mọi người có thể nhân nhượng em, tại sao em không thể báo đáp bằng sự tôn trọng tương tự?”

“……” Trong lòng Thôi Cẩm Văn giống như kẹt một cục bông, cô mơ hồ nghe hiểu mình có sai, nhưng cô bé không muốn thừa nhận, đẩy cô giáo ra, chạy đến một góc ôm đầu gối ngồi xuống.

Cô không chạy xa, vẫn trong tầm mắt, cô giáo cũng không đi tìm người, thay vào đó nói lời cảm ơn với Ấn Trân Trân, mua những chiếc bánh nhỏ từ khay ba người rồi phân phát cho bọn trẻ trong lớp.

Lớp mầm non không nhiều người, bánh ngọt ba người mang theo cũng không nhiều, không ngờ một lần như vậy, thoáng cái đã hoàn thành hơn phân nửa doanh thu.

Tiêu Tiêu cười đến mức thấy răng không thấy mắt, giơ ngón tay cái với Ấn Trân Trân: “Chị Trân Trân chị thật lợi hại.”

Mặt Ấn Trân Trân đỏ lên, vội vàng xua tay bày tỏ: “Chị không có, chị không phải vì bán bánh kem mới……”

“Ai nha, em biết.” Tiêu Tiêu xua tay: “Mặc dù mục đích khác nhau, nhưng kết quả đều tốt, chị có thể coi mình là người tốt có phúc báo đáp.”

Thấy người bạn nhỏ không hiểu lầm mình, Ấn Chân Trân thở phào nhẹ nhõm, nhìn cái khay đã cạn một nửa trong tay đề nghị: "Vậy chúng ta trở về bổ sung hàng hóa đi?"

Tiêu Tiêu không có ý kiến, gật đầu đồng ý, nhưng Đông Phương Hạo nhìn Thôi Cẩm Văn trong một góc, cau mày chậc một tiếng, hỏi: “Tôi có thể tự mình mua bánh ngọt không?”

“Có thể.” Ấn Trân Trân gật đầu.

Nhân viên phục vụ của họ vẫn có giá nội bộ, nhưng họ không thể vì bán hàng mà mua nhiều.

Đông Phương Hạo cầm một cái, đi về hướng Thôi Cẩm Văn, hai người Tiêu Tiêu dứt khoát cùng nhau đợi cậu.

Thôi Cẩm Văn ôm đầu gối ấm ức, trong tầm mắt bỗng nhiên xuất hiện một cái bánh đóng gói đơn giản, dáng vẻ bình thường, cô ngẩng đầu nhìn người trước mặt.

Đông Phương Hạo chưa bao giờ làm những chuyện dỗ dành kiểu này, có lẽ là bởi vì cậu luôn đi học với mấy người Tiêu Tiêu, lại ở chung với Ân Trân Trân hiền lành hiểu chuyện đã lâu, nên cậu ta vẫn mang bộ dạng “lôi thôi điên cuồng”, nhưng cậu ta bắt đầu đối xử với mọi người xung quanh chu đáo và nhẹ nhàng hơn.

Làm anh trai trúc mã, cậu không đành lòng bỏ mặc Thôi Cẩm Văn nên cố ý mua bánh kem tới an ủi cô.

Thôi Cẩm Văn dụi dụi mắt, rầu rĩ nói cảm ơn rồi nhận lấy, lại nhìn thấy vẻ mặt lạnh nhạt của Tiêu Tiêu phía sau, há miệng hung dữ hỏi: "Tại sao cậu lại ở đây?"

Tiêu Tiêu kiếm được tiền nên tâm trạng rất tốt, tâm trạng đùa ác càng sâu, cô gật gù bắt đầu chơi đùa tên ngốc nhỏ: "Nhìn ai đó bị xử tử ở nơi công cộng."

“!!!”

Nước mắt Thôi Cẩm Văn vừa mới đè xuống được, lại vì tức giận mà trào lên, oa một tiếng khóc lớn nói: "Tôi không sai, mấy người dựa vào cái gì mà đổ oan cho tôi, mấy người chán ghét tôi không để ý tới tôi, tôi cũng chán ghét mấy người không để ý tới mấy người, hu hu hu.”

Đông Phương Hạo vừa nghe thấy tiếng khóc của cô bé liền đau đầu.

Muốn trực tiếp chạy đi, nhưng hình như không tốt lắm.

An ủi thì lại không biết nên nói gì, chỉ có thể xấu hổ đứng tại chỗ, cầu cứu nhìn về phía tổ viên của cậu.

Ấn Trân Trân thu được tín hiệu cầu cứu của đồng bọn, cũng không có cách nào, cô và Thôi Cẩm Văn cũng không thân, vừa rồi đứng ra hỗ trợ, là vì đối phương bị oan khiến cô nhớ tới một ít hồi ức không tốt, về bản chất thì cô vẫn là một cô gái hơi thẹn thùng và không giỏi ăn nói.

Tiêu Tiêu lại không giống, cô bĩu môi đi lên trước, chậc một tiếng: “Lừa mình dối người để làm gì? Rõ ràng là muốn người khác thích mình, chơi cùng mình.”

Thôi Cẩm Văn dừng lại, càng lớn tiếng phản bác: “Không có! Cậu câm miệng!”

Tiêu Tiêu không để tâm tới tật xấu của cô ấy, tự nói một mình: “Sao cậu không nghĩ tới vì sao người khác lại không muốn chơi cùng cậu?”

Một tay cô đẩy trán Thôi Cẩm Văn, để đối phương ngẩng đầu lên, một tay xòe ra đếm từng ngón tay: “Miệng xấu, nhiều chuyện, động tí lại kêu mách mẹ, bắt buộc mọi người làm theo ý cậu, cậu nghĩ mọi người thích bị ngược đãi sao hay nghĩ mình là Mary Sue, mà ai cũng thích cậu? Điên rồi hả?”

Vốn dĩ Tiêu Tiêu cảm thấy Thôi Cẩm Văn có chút giống cô nhỏ của mình, nhưng hiện tại không cảm thấy thế nữa, cô nhỏ của cô mặc dù đáng ghét, nhưng trong lòng người ta hiểu rõ, biết bản thân mình không được người khác thích.

Không giống Thôi Cẩm Văn, để bản thân diễn vai Mary Sue trong kịch bản công chúa quá nhiều, nên tự coi bản thân thành công chúa thật sao.

“Oa……” tiếng khóc của Thôi Cẩm Văn chợt tăng lên vài lần, sự bi thương trong tiếng khóc càng tăng cao, Ấn Trân Trân vội vàng tiến lên giữ chặt Tiêu Tiêu, ý muốn làm cho vị tiểu tổ tông này câm miệng lại.

Chàng trai vô dụng Đông Phương Hạo bị dọa sợ trốn ở một bên không dám tới gần, Ấn Trân Trân nhìn hai người, bất đắc dĩ đi qua, lấy ra khăn giấy đưa đối phương lau nước mắt.

Thôi Cẩm Văn biết đây chính là chị gái vừa rồi đã giúp mình, ngửa mặt để đối phương tuỳ ý lau chùi, chờ đến khi Ấn Trân Trân lau xong, mới bĩu môi, khụt khịt nói: “Chị ơi, cảm ơn chị.”

Ấn Trân Trân sửng sốt, đưa khăn giấy còn lại cho cô: “Không cần cảm ơn.”

Thôi Cẩm Văn cầm túi giấy, nhỏ giọng nói: “Cũng cảm ơn chị vừa rồi đã nói chuyện giúp em.”

Ấn Trân Trân mỉm cười, không nói gì, Thôi Cẩm Văn cũng không cần cô đáp lại, lấy khăn giấy lau nước mũi, lúc lâu sau, ngẩng đầu nhìn về phía Đông Phương Hạo, buồn bã hỏi: “Anh Đông Phương, em thật sự khiến người ta thấy chán ghét sao?”

Đông Phương Hạo cảm thấy vẫn tốt, sau khi quen Tiêu Tiêu, khả năng tha thứ cho con gái của cậu đúng là đã cao hơn chân trời.

Tiêu Tiêu cười nhạo một tiếng: "Đổi người khác được không, không biết cùng là đồng loại thì không trả lời được sao?"

“.......” Đông Phương Hạo lắc đầu: Cho dù là ai, chỉ cần không tên Cố Danh Tiêu, thì em là cô gái được người khác yêu thích nhất, đừng bao giờ nghi ngờ chính mình!

Thôi Cẩm Văn lại nhìn Tiêu Tiêu, bất mãn phản bác: “Nhưng rõ ràng cậu còn xấu hơn mình.” Sẽ mắng chửi người khác, còn thích đánh người, dựa vào cái gì mà chỉ nói mình cô.

Tiêu Tiêu buông khay trong tay xuống, xoè tay ra: “Nhưng tôi tự mình biết mình, người khác nghĩ thế nào tôi không để bụng, cũng không yêu cầu bọn họ thích tôi.”

Ở thế giới loài người, những đặc điểm tích cực như dịu dàng, lương thiện, công lý, dũng cảm mới được mọi người yêu thích và hoan nghênh, Tiêu Tiêu biết rõ điểm này, thậm chí nếu cô nguyện ý thì rất dễ dàng để diễn xuất.

Từ "ngụy trang" đối với một đoàn linh khí mà nói, thật sự là quá dễ dàng.

Thể hiện sự yếu đuối trước mặt người thân là vì bọn họ yêu thương cô nên cô sẵn sàng thu lại một chút bản tính của mình.

Nếu tiền đề thay đổi, muốn cô phải nguỵ trang mới có thể có được một phần thích và yêu thì cô không cần.

Thích cũng được, chán ghét cũng vậy, cô không để bụng cũng không bắt buộc, tựa như các bạn học cùng lớp, bọn họ sợ hãi cô, cô cũng lười đến gần tiếp xúc, bọn họ chủ động tiếp cận, cô cũng không từ chối.

Tùy ý, ác liệt, lạnh nhạt, tùy hứng.

Cho dù tiếp thu tri thức của nhân loại ra sao thì đây mới là bản chất của cô.

Ngoại trừ người mà cô quý trọng, người khác có thể tiếp thu hay không đối với cô mà nói không sao cả.

Thôi Cẩm Văn hoang mang cúi đầu, những đạo lý này có lẽ khi lớn lên cô sẽ suy nghĩ cẩn thận, nhưng đối với cô bé hiện tại mà nói thì rất khó.

Cô bé tự hỏi thật lâu sau rồi gãi mũi, ngẩng đầu nhìn Tiêu Tiêu và Ấn Trân Trân: “Bọn họ là bởi vì không thích tôi nên mới đổ oan cho tôi sao?”

Dường như Ấn Trân Trân có rất nhiều cảm xúc, lắc đầu giải thích: “Một phần là vậy, khi em hình thành một ấn tượng nhất định trong lòng người khác, như vậy khi xảy ra một số chuyện, người khác sẽ nghĩ đến em đầu tiên."

Tiêu Tiêu nói tiếp: "Hành vi của cậu khiến người khác cảm thấy bất mãn và ác cảm, bởi vậy mọi người đều không thích cậu. Dưới ấn tượng xấu này, nhiều người sẽ có định kiến."

Giáo viên cũng khá công bằng, nếu không có Ấn Trân Trân xuất hiện thì cuối cùng đối phương vẫn sẽ kiểm tra máy quay, cô ấy chỉ muốn xem cách xử lý vấn đề của Thôi Cẩm Văn, từ đó để cô bé rút được kinh nghiệm.

Hình thức giáo dục của Giai Thịnh luôn khắc nghiệt hơn so với các trường cùng cấp khác.

Ví dụ như chuyện này, Thôi Cẩm Văn đã chịu oan ức, giáo viên sẽ không ba phải, hoặc vừa mở miệng liền giải thích giúp cô bé thoát tội, xử lý phiền phức như thế nào mới là điều quan trọng mà giáo viên chú ý.

Nói cách khác, bạn có thể làm một mình, bạn có thể xấu tính, nhưng bạn phải có năng lực đối phó những vấn đề do tính cách khó chịu này gây ra. Nếu không thể, bạn phải rút kinh nghiệm và tự suy ngẫm, thay đổi thái độ của bạn.

Giai Thịnh không phải trường bình thường, ở những lớp cấp thấp, trường sẽ chú trọng nhiều hơn về năng lực phát triển của học sinh so với việc học tập, vì vậy mới có tiêu chuẩn đuổi học nghiêm khắc nếu theo học từ nhỏ.

Đông Phương Hạo nghe đến hoang mang, yếu ớt nói: “Từ từ, không phải chỉ là làm hỏng một người sứ thôi sao?”

Sao càng nói càng phức tạp thế này?

Ba cô gái cùng quay đầu nhìn chàng trai vô dụng này, Thôi Cẩm Văn nhíu mũi, tức giận nhắc lại nợ cũ: "Em vừa nhớ tới, vừa rồi vì sao anh phải thay em bồi thường, rõ ràng không phải là em làm. "

“……” Đông Phương Hạo: “???”

Tính tình Ấn Trân Trân luôn tốt cũng nhăn mày lại, không tán đồng nói: “Cậu làm như vậy không phải giúp em ấy mà là giúp người khác định tội danh cho em ấy.”

Khóe miệng Tiêu Tiêu giật giật, liếc mắt nhìn Đông Phương Hạo một cái: “Không làm được tích sự gì, gây chuyện thì giỏi.”

Ba cô gái nhìn nhau, cùng gật đầu đồng ý.

Đông Phương Hạo: “……”

Không phải vừa rồi mấy người còn cãi nhau sao, sao bây giờ lại thành tôi không đúng rồi?!!

Ôi, đàn bà!

Ba học sinh tiểu học và một học sinh mẫu giáo trò chuyện xong về cuộc đời thì đã gần trưa, mấy người Tiêu Tiêu tạm biệt Thôi Cẩm Văn cứ lưu luyến không rời, rồi quay trở lại gian hàng.

Cố Cảnh Dương và Lư Nguyệt Tình nói giữa trưa sẽ tới, Tiêu Tiêu phải về chờ ba mẹ.

Bởi vì cô Thôi Cẩm Văn xa hoa, nhóm bọn họ trở thành tổ nhỏ kim bài có lượng tiêu thụ cao nhất, quang vinh lấy được đặc quyền có thể nghỉ ngơi trong chốc lát.

Tiêu Tiêu mềm oặt ngồi phịch ở trên ghế, đói đến đánh mất linh hồn.

Cô duỗi chân ra đá giày của Đông Phương Hạo ở bên cạnh: "Hầy, anh là con trai, phải làm quý ông, đi mua cho tụi em chút đồ ăn đi."

Thiếu gia Đông Phương sống trong nhung lụa mặc dù không tự mình bán hàng, nhưng đi theo cả một buổi sáng, mệt đến chân cũng đau, cảm thấy rất có công lao, vô cùng tự tin phản đối: "Ở trong mắt nhà tư bản, phụ nữ được dùng như đàn ông, đàn ông được dùng như gia súc (*), bây giờ em mới là người nên làm quý ông."

(*) Phụ nữ được dùng như đàn ông, đàn ông được dùng như gia súc:

-Vế đầu: Phụ nữ được dùng như đàn ông để mô tả sự áp bức của phụ nữ trong một số công việc, tức là cường độ công việc tương đối cao, những việc mà con gái theo nghĩa truyền thống không thể làm nhưng lại phải làm, còn yêu cầu hoàn mỹ.

-Vế sau: Đàn ông được dùng như gia súc, có nghĩa là áp lực công việc của anh ta là không thể tưởng tượng, nội dung và vấn đề của công việc anh ta đảm nhận là ngoài sức tưởng tượng.

Tiêu Tiêu: “……”

Ấn Trân Trân: “……”

Vì trốn tránh lao động, trực tiếp đổi giống loài như vậy?

Người anh em, hào quang hoàng tử nhỏ bá đạo của cậu sắp tan tành rồi!

Đông Phương Hạo kiên quyết không động đậy, trong cái lớp học nấu nướng nhỏ bé này, cậu cãi nhau thì không thể thắng nổi, dứt khoát nghĩ đơn giản thôi.

Sĩ diện có ích gì? Làm một tiểu phế vật ngồi ăn rồi chờ chết, không thoải mái hơn à?

Trong hoàn cảnh như vậy, Ấn Trân Trân hiếm khi cũng trở nên lười biếng, đói đến mức dạ dày co giật cũng không muốn động đậy, ba con cá muối nhỏ nằm liệt dưới ánh mặt trời ấm áp, chờ đợi có người không nhịn được trước.

Ngay khi Tiêu Tiêu bị phơi nắng sắp ngủ, một mùi thơm xộc vào khoang mũi cô.

Cô nhăn mũi hít mạnh một cái, cảm nhận được mùi thơm dừng ở bên cạnh, cô đột nhiên mở mắt ra.

Bánh trứng vàng rực rỡ được đựng trong túi bọc trong suốt, nhét vào tay, nhìn rất đơn giản nhưng đối với người cực đói mà nói, lại là món ngon hiếm có.

Tiêu Tiêu ngẩng đầu lên, nhìn thấy Trường Sinh mặc tạp dề, mỉm cười cong mắt lên, mở miệng ra và cắn một miếng thật to.

Ấn Trân Trân và Đông Phương Hạo thiếu chút nữa chảy nước miếng, họ đồng thời nhìn về phía Trường Sinh, trong mắt lóe ra ánh sáng hy vọng.

Đúng lúc này, Nhạc Hành từ phía sau đi tới, trên tay bưng một cái khay lớn, nói: "Đói bụng không? Mọi người tùy ý ăn đi."

Trên mâm là bánh gatô lớn được làm từ nguyên liệu thừa, mùi vị thơm ngọt, nếu như không so sánh thì chắc chắn hai người rất hài lòng, nhưng bây giờ...

Đông Phương Hạo phẫn nộ lên án: “Vì sao em ấy được ăn bánh trứng?”

Nhạc Hành sửng sốt, điều này cậu thật sự không biết, cậu nhìn Tiêu Tiêu rồi lại nhìn khay, đột ngột nhảy qua siết cổ Trường Sinh: “Được nha, anh em cực khổ đoạt nguyên liệu thừa cho cậu, thế mà cậu lại tự mình thiên vị cho đàn em?”

“Tấm chân tình chung quy vẫn trao sai người rồi!”

Trường Sinh tránh được đòn tấn công, đứng bên cạnh Tiêu Tiêu giải thích: “Chất kiểm viên (*) trông giữ rất nghiêm, tớ chỉ lén lút làm được một cái, tớ cũng không ăn mà.”

(*) Chất kiểm viên: Người kiểm tra chất lượng.

Cậu nói chưa dứt lời, vừa nói xong Nhạc Hành càng tức, giả vờ khóc lóc: “Được lắm, bản thân không ăn cũng muốn giữ lại cho đàn em, cậu cái đồ đàn ông phụ lòng này quả nhiên có ngoại tâm (*), tớ muốn đến chỗ chất kiểm viên tố cáo cậu!”

(*) Ngoại tâm: tức ngoại tình (không trung thành với người yêu, thời xưa chỉ bầy tôi cấu kết với kẻ địch bên ngoài)

Ngoại tâm • Tiêu Tiêu: “……”

Cái này cô không thể nhịn được, nuốt miếng bánh lớn trong miệng xuống, phồng má nói: "Ngoại tâm gì chứ, rõ ràng là em và anh Trường Sinh quen biết trước, đàn anh à anh mới là người đến sau đấy."

Nhạc Hành bất mãn hét lên: “Trong tình cảm không có đến trước đến sau, không được yêu mới là kẻ thứ ba.”

Ấn Trân Trân nhìn vở kịch trước mắt, yếu đuối bổ sung: “Vậy cậu không phải là kẻ thứ ba sao?”

Nhạc Hành: “……”

Không xong, tự mình hố mình rồi!

Nhạc Hành thẹn quá hóa giận, đưa một cốc nước qua, lấp kín miệng Ấn Trân Trân.

Bạn học đảm nhiệm chất kiểm viên vừa lúc đi ra từ sau bếp, Nhạc Hành nhìn thấy, lập tức cao giọng tố cáo: "Chất kiểm viên ơi tớ muốn báo cáo, có người tham ô nguyên liệu nấu ăn, nhằm mục đích xấu là lấy lòng bạn nhỏ. Đề nghị tổ chức phải nghiêm túc xử lý, phạt cậu ta ôm đồm công việc buổi chiều của đồng chí Nhạc Hành, răn đe cảnh cáo. "

Chất kiểm viên chậm rãi đi tới, nhìn Tiêu Tiêu, nghiêm túc nói với Nhạc Hành: "Báo cáo của bạn đã được nhận, trải qua chứng kiến là tin tức giả, cảnh cáo miệng một lần, ba lần sau sẽ cấp thẻ đỏ, bị phạt mời cả lớp ăn cơm, mong cậu biết."

Nhạc Hành: “……” Cậu ta quay đầu, nhìn thấy má Tiêu Tiêu phồng lên, đang đắc ý lắc đầu với mình.

Nhạc Hành không tin tà, chỉ vào Tiêu Tiêu: “Chứng cứ ở trong miệng em ấy.”

Chất kiểm viên đẩy đẩy kính, tình ý sâu xa nói: "Ai khai, ai cung cấp chứng cứ, tôi đây đề nghị các vị tự mình thu thập chứng cứ đi."

Tiêu Tiêu lập tức nhai nuốt xuống, Trường Sinh ở bên cạnh cô, quay đầu nhìn về phía Nhạc Hành đang trợn mắt há hốc mồm, nhún vai:

“Xong rồi, lợi bất cập hại (*) thuộc về bị cáo, chết lặng đi.”

(*) Lợi bất cập hại: có nghĩa là lợi chẳng bù lại được so với hại, lợi thì ít mà hại thì nhiều, tưởng rằng làm thế là có lợi nhưng lại bị thiệt hại nhiều hơn.

“……” Nhạc Hành: Hay cho một màn quan dân cấu kết, tôi không phục, xin chống án!

Tác giả có lời muốn nói: Tui sai rồi, chương trước viết sai mùa, hẳn là lễ hội mùa thu. _(:3” ∠)_

TYT & Đại Tỷ team
Chương kế tiếp