Đại Lão Mãn Cấp Xuyên Thành Cô Vợ Hợp Đồng Của Đỉnh Lưu

CHƯƠNG 19: CẢM THẤY HỨNG THÚ

Cuối cùng, Khương Ngữ vẫn cảm thấy trong người không thoải mái, sau khi uống thuốc xong, cơn buồn ngủ liền ập tới.

Thư Họa thấy hơi lo lắng: "Phải làm sao đây? Tôi với anh họ còn có chuyện phải làm, cô có bạn bè hay người thân nào không?"

Khương Ngữ thầm nghĩ cũng đúng, cô bây giờ chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon vì vậy lập tức nói: "Hai người đi đi, tôi thấy đỡ hơn rồi, lát nữa tôi sẽ gọi cho bạn mình."

Thư Họa đặt một phần cháo cho Khương Ngữ, ngoảnh đầu nhìn Khương Ngữ nằm trên ghế sô pha không muốn nhúc nhích: "Để tôi bế cô vào phòng nhé?"

Khương Ngữ vội vàng nói: "Không cần, không cần đâu, tôi tự đi được."

Khi nãy ở trong phòng vệ sinh cô khó chịu muốn chết, Tần Thời Dư nói: "Đỡ cô ấy ra ngoài trước đi." Thư Họa lập tức đi vào bế ngang cô rồi đặt cô xuống ghế sô pha trong phòng khách.

Khương Ngữ lúc đó giật mình, mặc dù trong sách có đề cập tới nữ chính rất khỏe, nhưng khi tự mình trải nghiệm cô vẫn bị giật mình.

Thư Họa chỉ đành tiết chế lại, dìu cô trở về phòng ngủ, vừa đi vừa nói: "Hên là hôm nay tôi cũng ở đây, nếu chỉ có mỗi anh họ... " Nói tới vấn đề này, cô ta không nhịn được bóc phốt: "Cô không biết anh ấy kỳ lạ đến mức nào đâu, nhất là việc không thích tiếp xúc cơ thể với người khác, đặc biệt là nữ sinh."

"Hôm qua tôi xuống máy bay có vô tình bị trẹo chân, lúc đó anh ấy đang đứng kế bên tôi, cô đoán thử xem tiếp theo sẽ là gì?" Mặt Thư Họa đầy tức giận: "Rõ ràng có thể dùng tay đỡ lấy nhưng anh ấy lại đi xách lấy cổ áo của tôi!"

"Tuy không bị ngã nhưng xém nữa là bị anh ấy siết cổ chết rồi."

Khương Ngữ tưởng tượng ra cảnh đó, không nhịn được muốn bật cười, cô ta lại vui vẻ nói tiếp: "Tôi vừa nghĩ tới việc anh ấy đưa đại lão là cô ra khỏi phòng vệ sinh..."

Khương Ngữ: ... "Yên tâm, chuyện đó sẽ không bao giờ xảy ra." Dù có bị gãy chân thì cô cũng sẽ tự lết ra ngoài, cảm ơn.

Thư Họa bận bù đầu rót nước cho cô xong liền nhắc cô nhớ gọi người tới chăm sóc sau đó rời đi.

Khương Ngữ đang chuẩn bị ngủ, chuông điện thoại di động lại vang lên, nhìn thấy cái tên Khương Tuyết hiện lên một lần nữa, cô nhắn lại: [Gần đây không cần liên lạc với chị, cẩn thận bị liên lụy.]

Quả nhiên phía bên kia cúp điện thoại và không gọi lại nữa.

Khương Ngữ hiếm khi được bình yên mấy ngày, cơ thể cũng đã hoàn toàn hồi phục.

Đến thứ sáu, cô thu dọn hành lý một lượt rồi lên đường đến thành phố C, chuẩn bị cho đợt ghi hình lần hai của <Full Tune 3>.

Vì là khách mời chính nên từ vé máy bay, chỗ ở đến đồ ăn thức uống lần này đều được bao hết nên Khương Ngữ không cần phải lo, hơn nữa mấy ngày nay cô bán được mấy món đồ đăng trên Tiểu Hoàng Ngư vì vậy cô đã trả hết khoản vay của tháng này, hôm qua tổ chương trình của <Full Tune> còn chuyển thù lao ghi hình của đợt trước đó vào trong tài khoản của cô thế nên cô có thể lập một kế hoạch quản lý tài chính, kiếm được bao nhiêu tiền thì áp lực tiền bạc cũng giảm đi bấy nhiêu.

Chỉ là nghĩ đến thù lao của tổ chương trình, Khương Ngữ còn có chút tiếc nuối, nửa ngày đã có thù lao lên đến năm con số, nếu như không phải vì né xa đám người nhân vật chính thì chương trình này rất đáng để tham gia, bầu không khí của tổ chương trình không tệ, trò chơi thú vị, trong quá trình tham gia cũng không cần phải xã giao...

Điện thoại di động lại vang lên, Khương Ngữ liếc nhìn tên người gọi liền trực tiếp tắt máy, lên máy bay.

Thôi bỏ đi, đám người nhân vật chính rất phiền phức... Nhất là Tần Thời Dư.

Sau khi máy bay hạ cánh, Khương Ngữ liền bắt xe đến khách sạn, tổ chương trình đã đặt trước một phòng, cô đến nhận thẻ phòng rồi đi lên lầu.

Vừa mở cửa ra đã thấy có một người đang ngồi đợi sẵn ở bên trong, cô không khỏi thở dài, ngón tay vàng của cô không chỉ vô dụng mà còn không biết tôn trọng không gian riêng tư của người khác, thật là đau đầu.

Triệu Xu Nùng không nhìn ra bên ngoài, ngồi trên ghế sô pha đeo tai nghe bluetooth vừa nói chuyện điện thoại vừa lật tài liệu trên tay, thấy Khương Ngữ đi tới, mới cúp máy, đưa tài liệu trong tay cho cô, lạnh lùng cười rồi nói: "Kế hoạch không tệ."

Khương Ngữ nhận lấy, phát hiện đây là một bản chiến lược marketing, nói đúng hơn thì chính là một bản kế hoạch sử dụng thủy quân CP để tác hợp cô và Tần Thời Dư.

Mà nội dung chính là về bài đăng của học viện Điện ảnh thành phố B vào ngày hôm đó, lúc ấy Khương Ngữ đã kịp thời hack bài đăng đó, sau đó nó lại xuất hiện trên diễn đàn của thành phố B, Khương Ngữ cũng làm điều tương tự, dù sao cũng là tin đồn nhảm nên sau đó mọi người cũng không để ý tới nữa.

Không ngờ mẹ kế của Tần Thời Dư ngay cả một chuyện nhỏ như vậy cũng để tâm tới, hơn nữa... Bây giờ lại muốn lợi dụng chuyện này để gây khó dễ, có thể thấy được bà ta không chỉ cực kỳ kiêng kỵ Tần Thời Dư mà còn rất thiếu kiên nhẫn.

Khương Ngữ lật đại vài tờ, cũng chỉ là mấy thủ đoạn tầm thường, cô trả tài liệu lại cho Triệu Xu Nùng: "Cô nghĩ như thế nào?"

Triệu Xu Nùng cười nhạt: "Tôi cũng đã biết chuyện này, cô nghĩ tôi sẽ để cho cô được toại nguyện sao?"

"Đây là vừa đe dọa vừa dụ dỗ?" Khương Ngữ nói: "Không phải lần trước cô đã đánh ra con bài này rồi sao? Bọn người Diệp Nguyên Dục cũng đã biết được bộ mặt thật của tôi rồi."

Triệu Xu Nùng nói: "Vậy cô không sợ Tần Thời Dư biết chuyện này sao?"

Khương Ngữ im lặng nhìn cô ta: "Cô đừng nói là mình vẫn chưa kể cho anh ta nghe, cũng không phải là đang đóng phim thần tượng, cần gì phải hồi hộp đợi diễn biến tiếp theo?" Bộ nghĩ cô là con ngốc sao?

Triệu Xu Nùng cứng họng. Quả thật lúc cô ta mới lấy được bản thu âm về cuộc trò chuyện kia đã gửi cho Tần Thời Dư, ít nhất cũng khiến anh có chút cảnh giác Khương Ngữ, nhưng sau khi Tần Thời Dư nhận được lại xem như không có chuyện gì xảy ra, anh vẫn dây dưa với Khương Ngữ như cũ, không biết rốt cuộc có ý gì.

Nghĩ tới đây, Triệu Xu Nùng liền cảm thấy đau đầu, Tần Thời Dư thật sự quá khó đoán.

Nhưng mà... Cô ta bỗng nhiên nảy ra một ý, âm thầm thò tay vào trong túi, gọi điện cho Tần Thời Dư, sẵn có chứng cứ.

Khương Ngữ không phát hiện ra động tác này của cô ta, chỉ cảm thấy ngón tay vàng này của cô khá khờ khạo, thở dài nói: "Nếu cô có kế hoạch tốt hơn thì sẽ không tới đe dọa tôi rồi."

Tai nghe của Triệu Xu Nùng truyền đến âm thanh cuộc gọi đã được kết nối, trong lòng cô ta vui mừng nhưng vẫn lạnh lùng nói: "Thế nên cô không sợ vì nghĩ rằng mình đã có Trần Nhã Liên làm chỗ dựa thì tôi không thể làm gì được cô sao?"

Khương Ngữ nói: "Phong sát tôi thì dễ như trở bàn tay, nhưng chung quy vẫn dễ dàng khiến Tần Thời Dư bị liên lụy, không phải sao? Ném chuột sợ vỡ bình quý."- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác. Ủng hộ nhóm dịch bằng cách rate 1 sao ở bản re.up!

Cô nhìn Triệu Xu Nùng: "Điểm đáng sợ nhất của dư luận trên Internet không phải ở việc họ sẽ nhớ mãi chuyện này mà là ở chỗ những câu nói ở trên đó có thể sẽ bị cắt câu lấy nghĩa, xuyên tạc gán ghép, dời hoa lấy cây vặn vẹo đủ đường. Cho nên dù chỉ là một tin đồn thất thiệt sai sự thật thì chỉ cần đợi đến lúc thích hợp đổi trắng thay đen là có thể trở thành vũ khí giết người."

"Cho nên biện pháp ngăn chặn tất cả những chuyện này là để cho những lời nói đó hoàn toàn biến mất."

Triệu Xu Nùng im lặng nhìn cô: "Từ đó tới giờ cô có thấy cái gì sau khi xuất hiện trên Internet có thể hoàn toàn bốc hơi được không?"

"Ừ ha." Khương Ngữ cảm thán: "Phim đen bị cấm chiếu gay gắt như vậy mà hết chín mươi chín phần trăm ổ cứng của nhóm người trưởng thành vẫn có đấy thôi."

Triệu Xu Nùng: ... Một khuôn mặt dễ thương và ngây thơ như vậy, đột nhiên nhắc tới đề tài nhạy cảm này liệu có phù hợp không?

Hơn nữa... Phía bên kia còn có người nghe.

Khương Ngữ nhìn vẻ mặt đầy lúng túng của Triệu Xu Nùng: "Trong máy tính của cô có không?"

Triệu Xu Nùng thẹn quá hóa giận nói: "Cô mới có!"

Khương Ngữ thoải mái thừa nhận: "Tôi đã xem rồi." Hơn nữa còn tốt bụng phổ cập kiến thức cho cô ta: "Một trường đại học nổi tiếng ở nước ngoài đã làm một nghiên cứu, bọn họ muốn tìm xem có bao nhiêu người trên hai mươi tuổi xem phim đen, tỷ lệ nam nữ là bao nhiêu."

Triệu Xu Nùng bỗng nhiên rất muốn cúp máy nhưng người ở bên phía đối diện hình như biết cô ta đang nghĩ gì, trong tai nghe im lặng nãy giờ đột nhiên truyền tới một tiếng cười khẽ: "Đừng cúp máy."

Khương Ngữ ở trước mặt vẫn tiếp tục: "Nhưng nghiên cứu đó đến cuối cùng vẫn thất bại."

Triệu Xu Nùng im lặng, muốn dùng thái độ này để chứng minh mình là một cô gái trong sáng, khinh thường việc phải làm bạn với cái người đầu óc đen tối ở trước mặt này.

Nghe Khương · đen tối · Ngữ nói: "Bởi vì sau khi điều tra mấy chục ngàn người thì phát hiện không có ai trên hai mươi tuổi chưa từng xem phim đen nên không thể tiến hành việc nghiên cứu."

Cô nghiêm túc nhìn Triệu Xu Nùng: "Vì vậy không cần phải cảm thấy xấu hổ, cũng chỉ là một trong những bản tính của con người mà thôi nên cô vẫn phải biết một chút về chuyện này."

Triệu Xu Nùng: ...

Trong nháy mắt, cô ta cảm thấy việc mình chưa từng xem phim đen quả thật không bình thường.

Không đúng, tại sao mình lại ở đây thảo luận về phim đen với cô?!

Triệu Xu Nùng cắn răng kết thúc đề tài này: "Chuyện này không cần cô lo!"

"Vậy thôi." Khương Ngữ nói: "Trở lại vấn đề chính, ngoài việc để tin đồn nhảm ở trên mạng biến mất không để lại dấu vết còn có một cách khác, chính là tiêu diệt từ gốc... "

Cô còn chưa nói hết, điện thoại di động trong túi lại vang lên, Khương Ngữ vừa lấy ra, Triệu Xu Nùng thấy tên người gọi ở phía trên liền để lộ ra vẻ mặt "quả nhiên là như vậy", cố ý nói: "Là dì Trần hả, cần tôi tránh mặt không?"

Nhưng khi cô ta vừa nói xong, Khương Ngữ liền nhấn vào nút trả lời và mở loa ngoài.

Triệu Xu Nùng ngơ ngác, tự giác giữ im lặng và đẩy túi xách về phía trước, giọng nói dịu dàng đầy giả tạo ẩn chứa sự kiêu ngạo của một người phụ nữ vang lên: "Tiểu Ngữ, sao giờ con mới bắt máy? Mấy ngày nay không gọi được cho con làm dì lo lắng muốn chết."

Khương Ngữ nói: "Mấy ngày nay tôi bị bạo lực mạng nên không dám nghe điện thoại."

"Haiz, dì cũng thấy, khiến con phải chịu thiệt thòi rồi." Giọng của Trần Nhã Liên đầy dịu dàng nhỏ nhẹ: "Người bình thường lúc nào cũng vậy, không nhìn ra được sự xuất sắc của người khác, con nên báo cho dì biết mới phải."

"Không cần phải làm phiền dì, tôi có thể giải quyết được."

Trần Nhã Liên nghe vậy liền khen ngợi: "Quả là một cô gái độc lập có chính kiến, dì không nhìn lầm con." Bà ta lập tức đi thẳng vào vấn đề chính: "Ngày mai chính là đợt ghi hình lần thứ hai của <Full Tune>, con đã đến thành phố C chưa? Tổ đạo diễn có nói gì về những chuyện trên mạng không?"

Khương Ngữ nói: "Tổ chương trình nói cho tôi một cơ hội để làm rõ chuyện này, nếu không thì sự nghiệp của tôi sẽ kết thúc."

Trần Nhã Liên nói: "Quả thật ngoài chuyện thanh minh ra thì con cũng không còn cách nào khác, nếu để lại quá khứ đen tối này thì coi như dì có giúp con, cho con tài nguyên thì chuyện này cũng sẽ trở thành vết nhơ, sau này sẽ vô cùng phiền phức, con định giải quyết như thế nào? Tính tìm ai?"

Khương Ngữ nói: "Tôi đã có cách giải quyết rồi, đó chính là tìm đạo diễn Trương."

"Vậy được." Trần Nhã Liên nói với giọng điệu "Dì chính là hậu phương vững chắc nhất của con": "Dì đã chào hỏi đạo diễn Trương, cô ấy sẽ để ý đến con."

Triệu Xu Nùng mở to hai mắt, cô ta bỏ tiền đầu tư vào chương trình này đương nhiên hiểu rất rõ tình hình, Trần Nhã Liên chưa từng làm gì cả.

Lại nghe Trần Nhã Liên dặn dò Khương Ngữ: "Chỉ là trong lòng con biết rõ là được rồi, đừng đi hỏi, bây giờ chính là giai đoạn mấu chốt, đạo diễn Trương còn phải e dè tổ chương trình, lỡ như bị người khác phát hiện, cô ấy cũng sẽ gặp phiền phức."

Khương Ngữ ngoan ngoãn đồng ý, nói lời cảm ơn Trần Nhã Liên.

Trần Nhã Liên cười nói: "Cảm ơn cái gì mà cảm ơn, chúng ta sớm muộn cũng là người một nhà, dì cũng mong tụi con được hạnh phúc."

"Chỉ là độ hot của Thời Dư cao như vậy mà của con cũng không thua kém là bao. Biểu hiện kỳ trước của con rất xuất sắc, nếu như đợt ghi hình kỳ này cũng thuận lợi như vậy thì mọi người sẽ biết đến tài năng của con, con chỉ thua Thời Dư về độ hot, dì có một vài ý tưởng về vấn đề này."

Khương Ngữ cầm bản kế hoạch kia lên nghịch: "Ý tưởng gì?"

Trần Nhã Liên nói: "Bây giờ không phải đang thịnh hành fan CP sao? Dì nghe nói ngoài Thời Dư ra thì những người khác ở trong <Full Tune> đều có fan CP, hơn nữa việc xào CP không chỉ dễ có người hâm mộ mà còn có thể trói hai người vào chung một chỗ, dì cảm thấy con và Thời Dư có thể xào thử."

"Dì đã nhân cơ hội vắng người để bàn với đạo diễn Trương về chuyện này, trong chương trình con có thể có những biểu hiện thân mật một chút với Thời Dư, huống hồ dân cư mạng đều biết về chuyện gian lận kỳ trước, con không được phép phạm sai lầm, Thời Dư rất thông minh nên con cứ bám theo nó, lỡ có mắc lỗi thì cũng có thể coi như con không bằng nó, đó là tình thú giữa những cặp đôi đang yêu nhau... "

Triệu Xu Nùng nghe vậy trợn mắt, Trần Nhã Liên cũng không phải là loại không biết xấu hổ bình thường, nếu Khương Ngữ thật sự làm theo lời bà ta nói thì không chỉ việc Khương Ngữ ăn gian bị vạch trần mà còn bị chửi vì cọ nhiệt Tần Thời Dư, độ hot quả thực sẽ tăng lên rất nhiều nhưng chỉ sợ đều là tiêu cực.

Dĩ nhiên mục tiêu của Trần Nhã Liên chính là Tần Thời Dư, Tần Thời Dư vì nể mặt ba mẹ Khương Ngữ nhất định sẽ không làm khó cô, thủy quân có thể dựa vào việc đó mà chỉ ra rằng có mối quan hệ đặc biệt giữa bọn họ, từ đó người xem sẽ tự suy đoán Tần Thời Dư có thể sẽ kết hôn với Khương Ngữ.

Mấy ngày nay quá khứ đen tối của Khương Ngữ đã bị mọi người đem ra thảo luận, độ đáng tin của tác phong làm việc của trap girl trà xanh cực kỳ cao, đến lúc đó chỉ cần Trần Nhã Liên đứng ra nói vài câu không rõ ràng coi như những người hâm mộ không tin thì vẫn có những kẻ đục nước béo cò, vì vậy Tần Thời Dư cũng sẽ mang tiếng, ít nhất chuyện này sẽ trở thành bước đệm dẫn đến bạo lực Internet vô cùng đáng sợ trong tương lai.

Về phần Khương Ngữ, Trần Nhã Liên chỉ quan tâm cô có còn giá trị hay không, hoàn toàn không quan tâm cô sẽ nhận lấy hậu quả gì.

Trần Nhã Liên vẫn tiếp tục dụ dỗ Khương Ngữ: "Sau khi hai đứa xào CP, dì sẽ tìm cho con một chút tài nguyên, hai đứa có thể làm việc với nhau, thằng nhóc kia muốn bỏ cũng không bỏ được."

Khương Ngữ cảm động nói: "Cảm ơn dì."

"Nhưng mà dì…" Khương Ngữ nói: "Tôi sợ Tần… Anh Thời Dư biết tôi làm những chuyện này sẽ càng ghét tôi hơn, nếu dì muốn đăng bài thì có thể bắt đầu từ diễn đàn trường học của tụi tôi được không?"

Trần Nhã Liên khó hiểu: "Diễn đàn trường học?"

"Đúng vậy, nếu dùng tài khoản tiếp thị sẽ quá lộ liễu." Khương Ngữ hướng dẫn từng bước: "Không chỉ anh Thời Dư có thể nhận ra được mà cư dân mạng chắc chắn cũng có thể đoán ra, dì cũng biết người hâm mộ của anh ấy rất lợi hại, đến lúc đó có lẽ sẽ bị nói là đối thủ cạnh tranh hack tài khoản của anh ấy hay đại loại thế."

"Nếu như đăng thẳng lên Weibo, người hâm mộ của anh ấy nhất định sẽ phủ nhận đầu tiên, nếu dì có dùng thủy quân thì cũng chỉ tốn công vô ích, chi bằng cứ bắt đầu từ diễn đàn trường học của chúng tôi đi."

"Trong trường có rất nhiều người biết đến tôi, cũng có nhiều người biết về chuyện của tôi, bọn họ đứng ra làm chứng cho tôi thì sẽ có độ tin cậy cao hơn, hơn nữa những bạn học của tôi tuy không phải là đại minh tinh, nhưng cơ bản đều có số lượng người hâm mộ nhất định, đến lúc đó để cho bọn họ chia sẻ bài viết lên Weibo, tin tốt mọc lên ở khắp nơi, các tài khoản tiếp thị muốn đú theo sẽ tự mình bắt kịp, dì vừa tiết kiệm được tiền bạc lẫn sức lực vừa khiến chuyện này trở nên chân thực hơn."

Trần Nhã Liên thật lòng khen ngợi: "Quả thật là một cô gái thông minh, sinh ra là để làm nghề này, được, cứ giao cho dì, nhất định sẽ chuẩn bị thật tốt cho con."

"Trong chương trình con nhớ thể hiện tốt một chút, cũng đừng bị Thời Dư dọa sợ mà lui, cứ coi như bây giờ nó không yêu con nhưng không phải ông bà ta đã nói rồi sao? Liệt nữ sợ triền lang (*), huống chi bên cạnh nó cũng không có người con gái nào khác, có thể để cho con ở cạnh nó, đối với con mà nói đó chính là một điều vô cùng đặc biệt."

(*) Liệt nữ sợ triền lang: ý chỉ dù cô gái có cương quyết đến đâu thì cũng sợ đàn ông lì lợm đeo bám.

Đừng nói đến nguyên chủ vốn đã tự tin thái quá, bất kỳ cô gái nào có một chút tâm tư đối với Tần Thời Dư chỉ cần nghe những lời ngon ngọt như vậy thì sao có thể cưỡng lại được.

Trần Nhã Liên vừa giật dây vừa vẽ ra một cái kết đẹp: "Đợi đến khi Thời Dư đồng ý kết hôn với con, dì sẽ cho con một triệu làm của hồi môn."

Một triệu? Một phần mười phí ly hôn của cô cũng chưa được nhiêu đó, Khương Ngữ bĩu môi, cũng bởi vì bà thường xuyên nói thế nên nguyên chủ mới dám vung tiền như vậy.

Cúp máy, Triệu Xu Nùng cười nhạt: "Không phải muốn diệt từ gốc sao? Cô đang tìm kiếm ngọn nguồn rất cẩn thận đấy."

Khương Ngữ nói: "Dĩ nhiên phải cẩn thận, phim đen có thể quang minh chính đại xuất hiện ở trên Internet sao?"

Triệu Xu Nùng: ... Tại sao lại dính tới phim đen?

Nàng cắn răng: "Chuyện này thì có liên quan gì tới phim đen?"

Mặt Khương Ngữ kiểu "Chuyện này mà cô cũng không biết sao", cô thở dài rồi kiên nhẫn giải thích: "Đương nhiên là có liên quan rồi."

"Bọn họ đã có được tin tức rồi đúng không, việc này cũng được ẩn giống như tài nguyên của phim đen vậy, hiểu không?"

Triệu Xu Nùng nghiến răng: "Tôi không phải là kẻ ngốc."

"OK." Khương Ngữ tiếp tục: "Nhưng phim đen có thể tùy tiện phát ra ngoài sao? Có phải vừa phát ra thì đã bị cấm rồi không?"

Triệu Xu Nùng bất giác liếc nhìn túi xách ở trong tay, cố gắng nói: "Chuyện của Tần Thời Dư cũng không phải là phim đen."

Khương Ngữ nói: "Chúng ta có thể biến anh ta thành phim đen."

Triệu Xu Nùng: …

Tần Thời Dư ở đầu dây bên kia: …

Khương Ngữ giải thích với cô ta: "Chúng ta sẽ khiến Tần Thời Dư giống như một bộ phim đen, chỉ có thể nằm trong ổ cứng tối tăm không được tiếp xúc với ánh sáng mặt trời, vĩnh viễn không thể đường đường chính chính xuất hiện."

Tai nghe không truyền tới bất kỳ âm thanh nào, còn Triệu Xu Nùng lại cảm thấy mình như đang bị giày vò, chỉ có thể kiên trì nói tiếp: "Tức là tung tin đồn về tai tiếng của Tần Thời Dư!" Không phải vậy đâu Tần Thời Dư! Tại sao cô ta lại gọi cuộc gọi này chứ!

Khương Ngữ khó hiểu nhìn cô ta: "Ý tôi là vậy đó, cô hiểu là được rồi, cần gì phải nghiêm túc như vậy."

Thấy mặt của Triệu Xu Nùng đỏ bừng, bộ dạng muốn xù lông của cô ta khiến Khương Ngữ thầm nghĩ bàn tay vàng của cô quá trong sáng, vội vàng nói: "Tóm lại cứ đổ hết trách nhiệm lên người tôi, cô đừng phân tích và làm sáng tỏ bài viết." Cô trả lại bản kế hoạch cho Triệu Xu Nùng: "Việc phát ngôn phản kích trên mạng chỉ thêm vô dụng, người hiểu rõ thì liếc mắt một cái thôi là hiểu, còn người không hiểu rõ tình hình hoặc không muốn hiểu thì dù cô có nói bao nhiêu lần bọn họ cũng sẽ chẳng chịu hiểu."

Triệu Xu Nùng nghẹn họng, liền vội vàng giải thích: "Ai nảo đổ hết trách nhiệm lên người cô? Những việc xấu đó không phải là của cô sao?"

Khương Ngữ không muốn giải thích gì thêm, thở dài nói: "Được rồi, cô nói vậy thì chính là như vậy. Nói tóm lại, cô cũng đã biết kế hoạch của tôi nên chỉ cần theo dõi là được, nếu có tình huống gì đặc biệt xảy ra thì cứ nói với tôi, không được hành động thiếu suy nghĩ."

"Bây giờ tôi phải nghỉ ngơi rồi, tạm biệt."

Mặc dù bị đuổi nhưng Triệu Xu Nùng như được ân xá, lúc cô ta đang đứng dậy muốn rời đi, lại nghe Khương Ngữ nói: "Đúng rồi."

Triệu Xu Nùng khựng lại, rất sợ cô lại nói cái gì đó đen tối: "Có chuyện gì vậy?"

Khương Ngữ nhìn ra cửa phòng nói: "Lần sau nhớ chú ý giữ phép tắc, đây là lần thứ hai rồi, không được có lần thứ ba, cho dù là cặn bã thì cũng có quyền con người."

Giọng của cô dịu dàng mềm mại, không hề ghét bỏ hay than phiền, không hiểu sao Triệu Xu Nùng lại thấy xấu hổ, hừ lạnh nói: "Bộ cô nghĩ tôi thích đi tìm cô chắc?"

Vừa dứt lời liền nổi giận đùng đùng rời đi, nhưng cửa phòng vẫn nhẹ nhàng khép lại.

Khương Ngữ thầm nghĩ ngón tay vàng này của mình quá kiêu ngạo.

Ngoài cửa, người có tính tình kiêu ngạo Triệu Xu Nùng xấu hổ quặp ngón chân lại, một tràng cười khẽ từ trong tai nghe truyền đến: "Cảm ơn." Sau đó liền cúp máy.

Cô ta dựa lên tường thở phào một hơi thật dài, sau một hồi mới kịp phản ứng, rõ ràng là mình tới đây hỏi tội, thế quái nào cuối cùng lại chật vật đến như vậy?

Nghĩ tới đây liền không nhịn được xoay người đập đầu vào tường, tại sao cô ta lại gọi điện thoại! Khương Ngữ đúng là có độc!

Chương kế tiếp