Đại Lão Mãn Cấp Xuyên Thành Cô Vợ Hợp Đồng Của Đỉnh Lưu

CHƯƠNG 28: GIẢI CỨU CON TIN

[???? Dư Thần lên?]

[Sao tự dưng anh ấy đổi tính rồi? Không lười nữa?!]

[Chẳng lẽ là sợ bóng nước trên đầu Khương Ngữ sẽ vỡ sao? Trông nó căng to quá trời!]

[Người phía trước là người mới đúng không, vào một số thời điểm Dư Thần sẽ cùng phe với chúng ta, trong hai mùa trước anh ấy thấy đồng đội xui xẻo, còn cười vui vẻ hơn cả chúng ta.]

[Lo lắng cho đồng đội? Không tồn tại đâu, anh ấy chính là chàng trai lạnh lùng vô tình như thế đấy (bushi*).]

*Bushi là từ ngữ mạng của Trung Quốc, nghĩa là không phải, mang tính phủ định, thường dùng sau những câu nói đùa để người khác không tưởng thật.

Có điều từ lúc Tần Thời Dư bắt đầu hành động, người xem nhanh chóng không rảnh để thắc mắc nữa:

[Á á á, đã cách nửa năm rồi mới lại được thấy dáng người mạnh mẽ của Dư đại miêu* nhà ta!]

(*Đại miêu là cách gọi chung cho năm loài trong chi Báo thuộc họ Mèo có cơ thể lớn: Hổ, sư tử, báo đốm, báo hoa mai và báo tuyết.)

[Anh ấy không làm gì cũng đẹp trai tuyệt vời rồi, lúc động não còn đẹp trai hơn, tới lúc dùng sức đúng là đẹp trai chết người luôn!]

[Cái eo này, mlem... Cánh tay này! Cơ bắp này, ông xã à anh cẩn thận một chút nhé!]

[Dư Thần không lười, mọi người được mở rộng tầm mắt, ôi trái tim của tôi á á á á á á!]

Giống như lời của fans nói, phần kế tiếp đúng là một buổi hưởng thụ thị giác dành cho người xem.

Lúc người ta vận động luôn có một sức cuốn hút khác biệt, bình thường Tần Thời Dư luôn khoác dáng vẻ lười biếng, nhưng khi vận động lại mạnh mẽ một cách bất ngờ: Cơ thể giãn ra một cách tự nhiên, liên tục đổi vòng treo, đường cong cơ bắp tuyệt đẹp trên cánh tay hiện lên, tạo thành một loại tiết tấu nhịp nhàng khi đong đưa trong tự do, khiến người xem mát mắt, lúc đáp xuống đất lại vô cùng nhẹ nhàng, vậy nên không thể trách mỗi khi tới lúc này, mọi người lại gọi anh là Dư đại miêu.

Trong nháy mắt anh đáp xuống đất, hàng rào sắt trước mặt đúng lúc mở ra, gần như anh không tạm dừng chút nào ấn xuống nút xác định, sau đó vươn người nhảy bay qua thang gióng, rơi xuống cầu thăng bằng rồi bắt đầu chạy nhanh, chờ tới trạm kiểm soát tiếp theo, cửa hàng rào lại mở đúng lúc thì anh gần như vượt qua các loại chướng ngại vật giống như đang đi trên đất bằng vậy...

[Cái này là vượt ải hả? Rõ ràng là đang chơi parkour!]

[Á, tôi tiêu rồi, mặc dù lúc trước đã biết thể lực của Dư Thần không tồi, tế bào vận động phát triển, nhưng không ngờ lại siêu như thế!]

[Hồi nãy vượt qua thang gióng, thật sự giống một con báo, dùng móng vuốt giẫm nhẹ một cái là bay qua.]

[Nếu không phải Hạng Thần ở phía sau đang nhe răng trợn mắt thì chắc tôi đã nghi ngờ đống đạo cụ này bị gian lận rồi, trông anh ấy làm rất nhẹ nhàng mà.]

[Chẳng lẽ không cảm thấy Khương Ngữ cũng tuyệt lắm sao? Thục nữ trong câu "yểu điệu thục nữ quân tử hảo cầu" đang làm gì, câu hỏi này không đủ lắt léo à? Sao cô ấy biết được?]

[Chỉ cần cô ấy chậm vài giây thôi là tiết tấu của Dư Thần sẽ bị rối ngay.]

[Hai người bọn họ đúng là ăn ý thật.]

Đúng là Khương Ngữ cũng cảm thấy thoải mái, câu hỏi lại sáng lên có tiết tấu: [Tại sao trong mười hai con giáp không có mèo.]

Cô trả lời: "Vì tới thời Ngụy Tấn Nam Bắc Triều thì mèo mới vào nước Z, trong khi mười hai con giáp đã được xác định từ thời Chiến quốc."

Cửa hàng rào mở ra, Tần Thời Dư tiện tay ấn xuống nút xác định, sau đó nhanh chóng lao tới nhảy qua hố bùn kéo dài gần ba mét trên mặt đất mà không tạm dừng chút nào.

Màn hình bên chỗ Khương Ngữ lại sáng lên: [Lông gấu Bắc Cực có màu gì?]

Khương Ngữ đáp rất nhanh: "Không có màu."

Cửa hàng rào lại mở ra, đúng lúc Tần Thời Dư vừa đáp xuống đất chạy tới, lại ấn nút lần nữa...

[Vờ lờ! Phối hợp không một kẽ hở thế này, nổi hết cả da gà rồi!]

[Vừa nãy khiến tôi sợ tới mức nín thở, nếu Khương Ngữ trả lời sai là Dư đại miêu sẽ đâm vào hàng rào đấy.]

[Anh ấy tin tưởng chị Ngữ ghê.]

[Á á á ~ ~ ~ Đẹp trai chết tôi rồi! Hai người bọn họ đúng là quá siêu luôn!]

[Tôi bứt rứt quá, xem thế này sướng thật, nhưng tốc độ nhanh như thế lại khiến tôi phát sầu, muốn xem lâu thêm một lát cơ!]

[Tổ chương trình, mau ra tay, nếu không ra tay thì muộn mất!]

[Còn ba ải nữa! Tăng cao độ khó của hai người họ đi!]

Quả thật, ba ải kế tiếp, chướng ngại vật còn cộng thêm rất nhiều nhân tố gây quấy nhiễu, Tần Thời Dư không chỉ phải chạy trên cây lăn mà còn phải tránh né những bàn tay khổng lồ đảo qua bất thình lình trên tường.

Câu hỏi bên chỗ Khương Ngữ cũng bắt đầu khó hơn, không ngờ lại xuất hiện một câu hỏi suy luận tình huống: [Cô gái nằm trên giường đang mơ mộng về cuộc sống đại học sắp tới, lúc này có một gã đàn ông đột nhiên xông vào, túm lấy tóc cô ấy rồi đập từng cái từng cái vào tường, cho dù ba mẹ cô gái có ngăn cản thế nào thì cũng không chịu dừng tay, xin hãy suy luận hoàn chỉnh chuỗi câu chuyện này.]

[Vãi, chơi ác thế.]

[Cuối cùng cũng có phân đoạn mà chúng ta có thể tham gia vào, lý do là gì, gã đàn ông đó bị tâm thần sao?]

[Hay gã đàn ông đó say xỉn? Có thù oán với ba mẹ cô gái kia?]

[Ba mẹ cô gái muốn lợi dụng con gái để lừa lễ hỏi, gã đàn ông kia tới đến trả thù?]

[Hay gã đàn ông phạm tội, cô gái tố cáo gã?]

[Chẳng lẽ gã đàn ông kia tỏ tình bị từ chối, thẹn quá thành giận nên...]

[Bọn tôi tự hỏi cả đống như thế, sao đại lão còn chưa nói câu nào? Mau hỏi đi, Dư đại miêu sắp tới rồi kìa!]

Lúc cả đám khán giả sốt ruột gần chết thì Khương Ngữ mới mở miệng hỏi: "Có phải gã đàn ông đó có đứa con tuổi tác xấp xỉ cô gái kia không."

Màn hình đáp: [Đúng vậy.]

Khương Ngữ lập tức nhanh chóng trả lời: "Con của gã đàn ông đó là bạn cùng lớp hoặc cùng trường với cô gái, cô gái bắt nạt con của gã trong thời gian dài dẫn tới việc con gã thi trượt đại học hoặc là trầm cảm nặng, vậy nên khi biết cô gái thi đậu đại học, đang vui vẻ thoải mái mặc sức tưởng tượng về tương lai thì gã đàn ông thấy không cam lòng, dùng cách của mình để trả thù cô gái."

Màn hình đáp: [Suy luận chính xác.]

Mà cũng đúng lúc này Tần Thời Dư ở phía đối diện vừa nhảy xuống từ cây lăn, ngẩng đầu nhìn sang đây, hai người nhìn nhau qua cửa hàng rào cuối cùng, đôi mắt cũng không khỏi cong lên: Vui sướng!

[Á á á á!!! Mặc dù tôi biết cô ấy rất giỏi, nhưng không ngờ cô ấy chỉ hỏi một câu đã suy luận ra được chân tướng!]

[Tôi muốn quỳ lạy luôn, bây giờ chỉ còn một câu hỏi nữa thôi!]

Khương Ngữ cũng cảm nhận được bóng râm trên đỉnh đầu, bởi vì tốc độ trả lời câu hỏi của cô nên lượng nước trong bong bóng đã sắp đạt tới giới hạn rồi!

[Nhưng hai ải cuối cùng này là cái quái gì! Có phải là cần hợp lại mới vượt qua được hay không?]

Có lẽ là muốn cho khán giả biết được độ khó của hai ải cuối cùng nên tổ chương trình đã thả chướng ngại trong hai ải cuối ra trước, thiết bị cực kỳ đơn giản, ải thứ hai đếm ngược là một cái sàn nhún, còn ải cuối cùng thì là một khối mút xốp, cao khoảng hai mét rưỡi, mà ở độ cao tầm một mét sáu thì có một cái lỗ khoảng một phẩy năm mét vuông được chạm rỗng, dựa theo quy tắc của chương trình thì Tần Thời Dư phải chui qua cái lỗ chạm rỗng đó mà không được làm hư khối mút xốp, ở giữa không có bất cứ chỗ nào có thể mượn lực được.- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác. Ủng hộ nhóm dịch bằng cách rate 1 sao ở bản re.up!

Sàn nhún kết hợp với cái này trông thì có thể làm được, nhưng vấn đề là giữa hai bên cách nhau ít nhất cũng ba mét, hơn nữa ở giữa còn có một cửa hàng rào, đây không phải chuyện chỉ dựa vào lực cánh tay hoặc sức bật là có thể hoàn thành được.

[Có phải mấy người chơi không lại rồi đúng không tổ chương trình, cái này thì sao mà qua được?]

[Tôi cũng cảm thấy tổ chương trình chơi hết lại rồi, thử thách này của chị Ngữ đúng là đáng sợ thật!]

Hóa ra màn hình bên chỗ Khương Ngữ cũng sáng lên lần cuối cùng rồi, vẫn là năm lần chớp tắt, mỗi lần tạm dừng đều là một hình vẽ nguệch ngoạc vô nghĩa, sau năm lần thì câu hỏi cuối cùng mới xuất hiện: [Năm hình vẽ nguệch ngoạc vừa rồi chồng lên nhau, sẽ thành bức hình nào dưới đây.]

Bên dưới là năm hình vẽ lộn xộn, thoạt nhìn thì cái nào cũng giống như cái nấy.

[Điên rồi, đây là fan nào ra đề, chị Ngữ phải đội ơn bạn đấy!]

[Nhưng thử thách này con mẹ nó hay thật mà! Không cần nhiều kiến thức, cũng không có căn cứ nào để suy đoán, chỉ đơn giản là kiểm tra trí nhớ và khả năng tưởng tượng không gian.]

[Làm sao bây giờ, cho dù bây giờ chị Ngữ có thể lụi trúng đáp án, thì bên chỗ Dư Thần cũng không qua được mà!]

Tần Thời Dư thả lỏng cơ thể trên sàn nhún, rõ ràng anh cũng đang ngẫm xem nên làm thế nào để vượt qua cửa ải cuối cùng, sau đó... Anh lại đối diện với ánh mắt của Khương Ngữ, thấy tầm mắt cô dừng lại trên cửa hàng rào, Tần Thời Dư lập tức cười xán lạn, cảm thấy có lẽ Khương Ngữ cũng là kẻ điên.

[Ơ? Có phải hai người bọn họ vừa thống nhất ý kiến gì hay không?]

[Thống nhất ý kiến gì chứ, hai người họ còn chưa nói câu nào mà, thật ra hai người họ có thể thương lượng một chút.]

[Đúng vậy, chị Ngữ, lúc này chúng ta có thể mở miệng nói chuyện rồi.]

[Vờ lờ!!!!]

[Á!!!! Dư Thần!!]

Chỉ thấy sau khi Tần Thời Dư nhảy lên vài cái trên sàn nhún thì bỗng dưng bất ngờ nhắm về phía hàng rào, rất nhiều người xem đã che mắt lại theo bản năng.

Nhưng đồng thời, bên chỗ Khương Ngữ cũng nhanh chóng nói ra đáp án của câu hỏi cuối cùng: "B!"

Cửa hàng rào mở ra theo tiếng trả lời, rút vào từng chút từng chút...

Nhưng mà nó cũng không rút về thành công, trong nháy mắt Tần Thời Dư lướt qua cửa hàng rào thì hai tay đã vịn được lên mép cửa hàng rào, đôi tay mạnh mẽ mượn lực, toàn bộ phần thắt lưng và chân nhấc lên trên, tạo cho mình quán tính, để cả người giống như đang nhảy cao, xuyên qua cái lỗ của miếng mút xốp kia!

Trên màn hình yên tĩnh một hồi, sau đó cả màn hình toàn là dấu chấm than và tiếng vờ lờ.

[Chơi vậy cũng được hả?!]

[Cái này là thương lượng trước rồi đúng không, chỉ một ánh mắt vừa rồi đã thương lượng xong rồi hả?!]

[Không còn nghi ngờ gì nữa, hai người xài chung một bộ não đúng không!]

[Cái này không chỉ là xài chung một bộ não thôi đâu!!!!]

[Còn có eo kìa!!!! Có ai nhìn thấy eo của Dư đại miêu không? Cơ bụng, đường nhân ngư! Không được, tôi cần cấp cứu!]

[Tôi cũng nhìn thấy, miếng mút xốp làm quần áo của anh ấy bị vén lên! Chắc nịch, còn thon và có lực nữa chứ! Nhất định phải giữ lại trong bản cắt nối biên tập đấy nhé, lặp lại phóng to luôn, tổ chương trình có nghe thấy không? Nhất định nhất định đó!]

[Mùa này quá hay, cảm thấy chắc sau này sẽ không có cái nào vượt qua được khoảnh khắc tuyệt vời này.]

[Đờ mờ, tôi nói sớm quá rồi!]

Tần Thời Dư thành công tiếp đất, mà thể tích quả bóng trên đỉnh đầu Khương Ngữ vừa trả lời đúng câu hỏi cuối cùng cũng bắt đầu nhanh chóng lớn hơn.

Tần Thời Dư lập tức đứng dậy chạy vội tới, tiện tay cầm lấy kéo và ô che mưa đặt trên cái bàn bên cạnh, rồi vòng ra sau lưng để cắt dây thừng đang trói Khương Ngữ.

Không biết có phải vì hiệu quả của chương trình hay không mà tốc độ rót nước vào bong bóng càng ngày càng nhanh, gần như có thể nổ mạnh bất cứ lúc nào, tim mọi người sắp nhảy tới cổ họng rồi.

Cũng may tố chất tâm lý của Tần Thời Dư rất tốt, ổn định nhanh chóng chính xác cắt đứt dây thừng trên tay Khương Ngữ, Khương Ngữ thì lại rút cái ô được anh kẹp dưới cánh tay ra trước, nhưng trên đỉnh đầu vẫn truyền đến tiếng bóng nước bị vỡ.

Khương Ngữ nhanh chóng nhấn mở ô che mưa tính giơ lên đỉnh đầu, nhưng lại cảm thấy phần eo bị siết chặt, sau đó cả người rời khỏi mặt đất...

Chờ tới khi kịp phản ứng thì cô đã đứng ở chỗ cách xa bóng nước còn Tần Thời Dư thì đứng chắn trước mặt cô, dường như anh cũng thấy hơi bất ngờ, nhanh chóng rút tay về, lại quay đầu nhìn cái ô được căng ra sau lưng, cười với vẻ lười biếng: "Cảm ơn."

[...]

[Y như đang xem phim thần tượng.]

[Không, phim thần tượng cũng không dám diễn như vậy, nếu quay chậm pha đó thì phim thần tượng cũng phải xin chào thua.]

[Muốn đoạn này được cắt nối biên tập luôn nhé! Tổ chương trình có nghe thấy không?]

[Nói tóm lại, tôi tuyên bố, bắt đầu từ hôm nay tôi chính là fan CP của Song Ngư!]

[Tôi cũng đồng ý để Dư Thần và chị Ngữ ghép CP!! Á á á, đây là cặp đôi thần tiên gì vậy.]

[Dư Thần chắn nước cho cô ấy, còn cô ấy thì bung ô giúp Dư Thần! Ôi cái kiểu hai bên đều cố gắng này!]

Nếu Khương Ngữ biết được suy nghĩ của khán giả thì sẽ nói cho bọn họ biết, mặc dù không biết Tần Thời Dư lên cơn gì nhưng chuyện cô bung ô cho anh chỉ là trùng hợp thôi, thề luôn.

Chương kế tiếp