Đại Ma Vương Xin Tha Mạng

Chương 100. Người tu hành cấp C!
Chỉ trong tích tắc sao băng xanh đã đến trước mặt tên đào phạm, đào phạm chỉ kịp thời gian tìm cách tránh bộ phận chí mạng của bản thân liền bị ngôi sao xanh mạnh mẽ đánh trúng.

Nhưng mà, sức mạnh thân thể của Người Thức Tỉnh hệ lực lượng cấp D quả thực rất mạnh, sao băng xanh cũng chỉ đâm vào phía dưới sườn trái của đào phạm, thậm chí không thể xuyên qua mà bị kẹp chặt trong cơ thể hắn.

Thân thể của đào phạm bị đẩy về phía sau bởi quán tính khổng lồ, va vào một bức tường phía sau, bức tường lập tức ầm ầm sụp đổ! Mà thân thể của Người Thức Tỉnh cấp D hệ lực lượng quả thực vượt trội hơn nhiều so với người bình thường, cho dù bị trúng một kiếm này nhưng không bị đánh đến trạng thái gần chết, mà vẫn có thể giãy giụa đứng dậy tiếp tục chạy trốn!

Lúc này, khi bức tường sụp đổ, bóng dáng Lữ Thụ đang mặc áo mỏng ngôi sao che chắn toàn thân phía sau đã bị lộ ra...

“Nếu tôi nói tôi ra ngoài đi dạo thôi, các anh chắc sẽ không tin đâu nhỉ...”

Mọi người hơi ngạc nhiên, sao lại có người đột nhiên xuất hiện sau bức tường này? Phía dưới sức mạnh của ngôi sao bao bọc toàn thân rõ ràng chính là một Người Thức Tỉnh, ai mà tin cậu tình cờ đi ngang qua chứ?

Tình hình cuộc chiến trong nháy mắt trở nên quỷ dị. Lữ Thụ ở phía trước, đào phạm ở giữa, những người tu hành của Thiên La Địa Võng đang bao quanh thành hình quạt ở phía sau.

Đào phạm rống một tiếng rồi muốn đột phá vòng vây từ phía Lữ Thụ. Đối với hắn mà nói, hắn không có gì để suy nghĩ được nữa, chỉ cần đứng chắn ở trước mặt hắn, nhất định phải giết chết, nếu không thì hắn chỉ còn một con đường chết.

Vị trí mà Lữ Thụ đang đứng quá mức lúng túng, cho dù cậu có bày tỏ mình sẽ không ra tay thì đào phạm cũng sẽ kiêng kỵ Lữ Thụ sẽ đánh lén từ phía sau khi cả hai đi ngang qua nhau.

Vì vậy, đào phạm đã đưa ra sự lựa chọn duy nhất, giết!

Màu máu của hắn dồn lên khắp cơ thể như hồi quang phản chiếu, bùng nổ trạng thái của thời kỳ toàn thịnh.

“Không hay rồi, hắn lại định thức tỉnh!”

“Giết ngay tại chỗ!”

“Bắt lấy kẻ khả nghi đó!”

Lúc này, đào phạm đã bật dậy, đấm một quyền về phía Lữ Thụ, không ai có thể ngờ rằng đào phạm sau khi thức tỉnh ba lần liên tiếp, vào thời khắc này lại xuất hiện dấu hiệu thức tỉnh một lần nữa!

Nếu thực sự để cho hắn thức tỉnh, không ai biết rốt cuộc sẽ xảy ra chuyện gì. Người Thức Tỉnh hệ lực lượng cấp C? Đó là dạng tồn tại gì?

Hơn nữa, trước tiên có thể xác định, người xuất hiện sau bức tường không phải đến để giúp đào phạm, nếu không bọn họ sẽ không giết lẫn nhau. Nhưng người này xuất hiện ở đây không thể giải thích được, phải được đem về hỏi rõ ràng mới được!

Lúc này thực lực của đào phạm đang tăng rất nhanh. Máu thịt trên người hắn bắt đầu lành lại. Thanh kiếm trên người giống như mọc ra từ trong cơ thể hắn. Vết thương cũng không còn chảy máu nữa.

Khi đám người tu hành của Thiên La Địa Võng nhìn thấy điều này ngay lập tức không khỏi rung động. Họ vẫn luôn có một loại cảm giác đơn giản trong trận chiến của Người Thức Tỉnh hệ lực lượng dường như mọi thứ đều có thể bị phá vỡ bằng sức mạnh!

Người đối diện... có thể sẽ chết sao? Ít nhất trong số họ, không ai dám nói mình có thể chịu được cú đấm này!

Nhưng mà, ngay khi đào phạm vừa mới nhảy lên, chân trái Lữ Thụ đã lùi lại nửa bước, chống đỡ toàn bộ lực lượng của cơ thể, sau đó tung một cú đấm về phía tên côn đồ đang tiến đến trước mặt!

Thế đạo khó khăn, thế giới vô danh đẫm máu đang bày ra trước mắt chúng ta.

Mặc dù Lữ Thụ đã học tu hành, nhưng cậu chưa bao giờ nghĩ có ngày mình sẽ phải đối mặt với một trận chiến mãnh liệt tàn khốc và sát khí nồng đậm như vậy. Điều mà cậu nghĩ nhiều nhất là sau này nếu trở nên mạnh mẽ hơn, sẽ đưa Lữ Tiểu Ngư đi nơi nào chơi.

Nhưng bây giờ cậu đã không còn lựa chọn nào khác.

Giống như khi cậu bước ra khỏi cô nhi viện và đau khổ giãy giụa sinh tồn, giống như khi cậu ngồi xổm bên một cái nồi nhỏ bán trứng luộc, cho tới bây giờ cuộc sống của Lữ Thụ dường như luôn thiếu quá nhiều quyền lựa chọn.

Nhưng trong lòng cậu chỉ có ba chữ, phải sống sót.

Phải nghiêm túc sống sót!

Cậu không phải là một tên ngốc không biết tự lượng sức mình, nếu cậu đã chọn đi theo đến đây, Lữ Thụ có tự tin sẽ toàn thân trở ra!

Ngay lập tức, chân và mặt đất kết hợp với nhau, chân kết hợp với eo, eo kết hợp với cánh tay, cánh tay cùng hợp lực!

Cú đấm này của Lữ Thụ cứng rắn bá đạo như bản năng một con dã thú, tư thế lao thẳng lên trên nghênh đón tên côn đồ đang lao đến.

Một tiếng răng rắc vang lên, âm thanh nứt xương truyền đến từ cánh tay của tên côn đồ, như một âm thanh thúc hồn trong bóng đêm tĩnh lặng.

Tên côn đồ khí lực còn mạnh hơn cả Lữ Thụ vậy mà lại thua chỉ với một cú đấm!

Đây là bí quyết vận lực Lý Huyền Nhất đã dạy Lữ Thụ. Đây là kỹ xảo chiến đấu bản năng của bản thân hình thành sau mỗi ngày Lữ Thụ tập luyện mồ hôi đầm đìa!

Trong khoảnh khắc này, mặc dù về mặt tu hành Lữ Thụ vẫn là cấp E trong bản đồ sao, nhưng thể lực của cậu quả thực đã vượt qua ngưỡng ban đầu của cấp D! Và tuy đào phạm có dấu hiệu bước lên cấp C, nhưng cấp D của hắn cũng chỉ vừa mới thức tỉnh mà thôi!

Một người có kỹ xảo, một người không có kỹ xảo, cao thấp đã được quyết định!

Cùng lúc đó, Thi Cẩu Tiểu Kiếm cũng gào rú phấn khởi bay ra từ trong ngực Lữ Thụ, nhanh như chớp chém về phía Thiên La Địa Võng, thanh kiếm hắc ngọc chợt lóe lên trong bóng tối, lộ ra dấu vết, không phải màu sắc mờ ảo mà là một tia màu máu sáng óng ánh!

Kiếm quang này không có ý làm tổn thương người khác, nó chỉ vẽ một vòng cung cực lớn quanh người, ép buộc tất cả những Người Thức Tỉnh muốn tiến tới trước lùi lại, rồi quay trở lại bản đồ sao của Lữ Thụ lẳng lặng treo lên. Sau đó không còn ham chiến nữa. Lữ Thụ đá tên đào phạm vào trong đám người sau đó quay người lao vào con đường nhỏ tối tăm, dễ dàng nhảy lên tòa nhà rồi biến mất không còn tăm tích.

Mọi người khiếp sợ nhìn tên côn đồ đang giãy dụa bò dậy muốn tiếp tục chạy trốn, khát vọng sống sót cố chấp biết bao, nhưng dấu hiệu thức tỉnh một lần nữa đã tiêu tán, đã hoàn toàn bị đánh tan rồi!

Cho đến giờ phút này, kiếm quang óng ánh bay đi kia dù chỉ nhìn thoáng qua nhưng vẫn còn đọng lại trong tâm trí họ.

Bỗng nhiên có người nghĩ, một kiếm vừa rồi có thể dễ dàng giết chết tên côn đồ này, thế nhưng đối phương chỉ dùng nó để chặn chính mình và người khác, chỉ sợ ngay từ đầu đối phương đã muốn nhanh chóng rời khỏi chiến trường rồi!

Trong trận chiến còn có một người tu hành cấp D. Thực ra, hắn cũng có một chiêu liều mạng vô dụng... Không phải là không dùng kịp, mà là hắn không muốn dùng. Dù sao, không phải ai cũng có thể vô tư, có thể bỏ qua tương lai của chính mình.

Chỉ là hắn không khỏi suy ngẫm, phương pháp điều khiển kiếm của đối phương rất thành thạo, hoàn toàn không giống đám người của hắn cần phải tự tổn thương 1.000 mới có thể ra một đòn. Chẳng lẽ đây là người tu hành cấp C sao?

Ngay cả khi hắn thực sự vùng lên liều mình chiến đấu, hắn có thể giữ được đối phương lại không? Hắn phải liều mạng đánh cược cho một lần tấn công, mà đối phương lại sử dụng nó một cách thuần thục! Đây là sự khác biệt giữa cấp D và C!

Cuối cùng đào phạm đã chết. Một đòn của sao băng xanh kia đã khiến hắn mất đi nửa cái mạng. Mọi thứ diễn ra sau đó chỉ là do bản năng sinh tồn của hắn đã kích phát báo hiệu thức tỉnh. Một khi thức tỉnh thất bại đồng nghĩa với việc hắn không còn khả năng chống đỡ vết thương cực lớn kia nữa.

Trận chiến kết thúc, ba đào phạm đều đã chết, nhưng đêm này để lại cho mọi người quá nhiều rung động.

Và người tu hành đột nhiên xuất hiện rồi nhanh chóng biến mất vẫn đang đọng lại trong tâm trí mọi người không thể nào lái đi được.

Từ khi nào… Lạc thành lại xuất hiện một người tu hành cấp C như vậy?

Chương kế tiếp