Đại Ma Vương Xin Tha Mạng

Chương 181: Lữ Tiểu Ngư đến trường!
Đối với chuyện trường quân sự Lữ Thụ tuyệt đối giơ hai tay tán thành. Người tu hành không còn là một cái gì đó hư vô mờ mịt nữa, mà là bị nhét vào trong một tập thể, mọi người đều tự đi học tập am hiểu bản lĩnh, sau đó cấu thành một bộ phận không thể phân chia.

Trong trường học mọi người học tập ảo thuật, ám sát, luyện đan, kiếm đạo, võ đạo, tình báo học, bày trận, luyện khí vân vân, không có việc gì ở trong túc xá còn có thể trao đổi một số tâm đắc, cũng có thể thảo luận mấy nữ tu sĩ nào đó khá là đẹp đẽ. Khi nghỉ ngơi mọi người đều rảnh rang còn có thể đi ăn bữa cơm, xem phim, hẹn hò vân vân...

Cảm giác này giống như là một bức tranh về cuộc sống tu hành càng thêm cụ thể chợt xuất hiện ở trước mắt, sau đó bạn biết rằng, thì ra tu hành tại đô thị hiện đại còn có thể thú vị như thế được.

Đây là muốn kéo loại chuyện thần bí thần thánh như tu hành này đến bên người mọi người.

Lữ Thụ bỗng tưởng tượng tới cảnh hơn một vạn người tu hành, Người Thức Tỉnh tụ tập lại một chỗ, chậc chậc, lấy con người làm gốc cả!

Lúc Khương Thúc Y rời đi Lữ Tiểu Ngư còn chưa tỉnh ngủ, Lữ Thụ nghĩ như vậy không được, con nhóc này càng ngày càng có xu thế lười biếng rồi, có nên thừa dịp có tiền tìm người giải quyết vấn đề đi học của Lữ Tiểu Ngư không ta?

Trước đây không có cách nào khác đưa Lữ Tiểu Ngư đi học được, khiến cho hiện giờ cô bé chẳng có lấy một người bạn nào cả. Nhưng bây giờ mình có tiền rồi, Lữ Thụ nghĩ người trong xã hội vẫn cần phải tiếp xúc với xã hội nhiều hơn. Tổng số tiền cậu đang có trong tay cộng thêm số tiền kiếm được trước đó vẫn còn có hơn mười vạn lận. Chỉ cần có thể khiến Lữ Tiểu Ngư trở về cuộc sống của người bình thường, mà không phải giống như một cô nhi vô câu vô thúc, tiêu hết tất cả số tiền này cũng chẳng thấm vào đâu, dù sao thì bán đậu phụ thối còn có thể kiếm tiềm tiếp được mà.

Chẳng qua nói đi cũng phải nói lại, có khi giải quyết vấn đề hộ tịch không cần nhiều tiền như vậy.

Nghĩ tới đây Lữ Thụ gọi cho Khương Thúc Y, cậu ta còn thấy buồn bực, sao mình mới rời đi mà giờ lại gọi luôn rồi: "Alo?"

"Ừm thì... có một chuyện tôi muốn nhờ ông, không phải em gái tôi cùng đi ra từ trại trẻ mồ côi theo tôi sao, hiện giờ hộ tịch của nó vẫn chưa giải quyết được, cho nên tôi muốn xem người nhà cậu có cách nào giúp tôi một tay không, tôi nguyện ý bỏ tiền, chỗ tôi còn có... 8 vạn! Hơn nữa tôi cũng mua phòng rồi, chỉ là muốn nhìn xem có thể làm hộ tịch của nó tới căn phòng này không." Lữ Thụ nói.

Cậu vốn định nói 12 vạn, nhưng 4 vạn dưới giường nếu có thể không lấy ra thì cứ biến mất tốt hơn.

Khương Thúc Y trầm ngâm chốc lát: "Tôi phải trở về giúp ông hỏi thăm xem sao, tôi không làm chủ được."

Lữ Thụ thở phào nhẹ nhõm: "Tốt cám ơn ông, còn có một chuyện ông có thể trở về một chuyến không? Lấy ba giọt máu của ông, trên ngón tay là được."

Cậu rất rõ ràng Khương Thúc Y chẳng qua chỉ là một học sinh cấp 3, cho dù có thân phận người tu hành, thì chỉ sợ trong nhà vẫn không có phần để cậu ta phát biểu. Đây là lẽ thường cả, nhà ai sẽ để cho một đứa trẻ 17 tuổi ra chủ ý gì đó?

Huống hồ cha mẹ trong thiên hạ hầu như đều là... cho dù đã là siêu nhân biết bay rồi, có khi trong lòng họ bạn vẫn là con nít.

Có điều đi hỏi vẫn tốt hơn, Lữ Thụ bỗng nghĩ đến một vấn đề, không biết Lữ Tiểu Ngư và các bạn học mới có thể chơi chung với nhau được không... CMN vấn đề này lớn lắm đấy!

Dựa theo kế hoạch của Lữ Thụ, cho dù không giải quyết vấn đề hộ tịch được, trường ngoại ngữ Lạc thành một năm hơn một vạn phí dự thính bây giờ cậu cũng moi ra được.

Hơn một vạn tệ có thể so với cuộc sống học tập và sức khỏe tâm lý của Lữ Tiểu Ngư không? Đương nhiên là không rồi.

Anh trai là anh đúng là lo đứt hết cả ruột.

Về phần lấy ba giọt máu, Lữ Thụ có cách dùng khác.

Kết quả khiến Lữ Thụ không ngờlà, chẳng bao lâu Khương Thúc Y trở về: "Có thể giúp ông xử lý, không cần tiền đâu. Ông cầm theo sổ hộ khẩu đi Sở Cảnh sát khu Tây đi, anh tôi nói đã đả thông quan hệ giúp ông rồi. Tôi nói số điện thoại ông nhớ này, 158..."

Thế mà lại hiệu suất như thế?! Lữ Thụ kinh ngạc: "Nhanh thế, không cần mang tư liệu khác à? Ví dụ như giấy khai sinh gì đó?"

Lúc trước cậu đã tra ra rồi, không hộ khẩu biến thành có đâu đơn giản như vậy, chỉ riêng tư liệu chứng minh đã cần cả một xấp rồi, cái cần đóng dấu quả là mênh mông.

Khương Thúc Y nói: "Anh tôi chưa nói vậy chính là không cần, ông cứ đi đi. Anh ấy có nói biểu hiện trong di tích của cậu vô cùng anh dũng, hi vọng cậu tiếp tục cố gắng..."

Lữ Thụ có chút cảm khái, vấn đề làm khó mình thật nhiều năm thế mà lại giải quyết như thế, điều này làm cho Lữ Thụ cảm thấy có hơi không chân thật.

Cậu từng xem qua một tin tức thế này, có một đôi vợ chồng đi tiệm 4s mua xe, kết quả rút hết cả tiền rồi mà vẫn cứ không mua được xe.

Cuối cùng quản lí tiêu thụ nói: "Xe vừa tới đã bị người gọi mua trước rồi, chúng tôi cũng không có cách nào, nếu không... anh chị cũng đi tìm quan hệ xem?"

Lúc đó ngay trong tiệm 4s người nữ uất ức khóc: "Tự chúng tôi bỏ tiền mua xe, tại sao phải đi tìm quan hệ?"

Lúc này Lữ Thụ cũng có chút cảm khái, bọn họ trong quá khứ đúng là sinh hoạt dưới tầng chót của xã hội này mà. Chuyện đối với mình vốn là hết đường xoay sở, nhưng đối với người khác lại chỉ là tiện tay mà thôi.

Có điều bất kể nói thế nào, giải quyết được hộ tịch Lữ Tiểu Ngư tóm lại là chuyện tốt.

Lúc này Lữ Thụ lấy ra một ống thí nghiệm lấy của Khương Thúc Y ba giọt máu. Từ đầu tới đuôi Khương Thúc Y chưa từng hỏi Lữ Thụ muốn ba giọt máu của cậu ta làm gì.

Khương Thúc Y đi rồi, Lữ Tiểu Ngư mới dụi mắt đi ra: "Lữ Thụ, ban nãy anh nói chuyện với ai thế?"

Lữ Thụ vui vẻ: "Nói cho em một tin tốt này!"

Lữ Tiểu Ngư sửng sốt: "Tin tốt gì cơ?"

"Ha ha, em có thể đi học rồi!" Lữ Thụ vui vẻ cực kì.

Lữ Tiểu Ngư: "???"

[ Giá trị cảm xúc tiêu cực từ Lữ Tiểu Ngư +999! ]

CMN đây là tin tốt gì thế!? Lữ Thụ có phải anh có hiểu lầm gì về hai chữ tin tốt không?!

"Em không đi! Em không muốn đến trường!" Lữ Tiểu Ngư đen mặt.

"Không đi học sao được?!" Lữ Thụ không vui: "Cả ngày em cứ ở nhà một mình, ông cụ cũng không hạ quyết tâm quản em được, em phải đi trường học, phải trở về cuộc sống của người bình thường! Nếu không, không có mì xào nước tương, không có bánh cuộn chiên, không có trứng cà chua!" Lữ Thụ nghiêm túc nói.

"Ha ha, nói như là bây giờ anh có đồ ngâm Giang Môn, bánh cuộn chiên, trứng cà chua á? Anh cho em ăn nó trong vòng một phút thì em đi học ngay!" Lữ Tiểu Ngư khinh thường nói.

Sau đó cô bé... trơ mắt nhìn trong tay Lữ Thụ trống rỗng xuất hiện mì xào nước tương, bánh cuộn chiên, trứng cà chua và đặt lên bàn cơm...

Đây vẫn là lần đầu tiên Lữ Tiểu Ngư bài xích thức ăn như thế trong cuộc đời mười năm của mình... lần đầu tiên trong cuộc đời ăn không thấy ngon miệng nữa!

"Lữ Thụ, anh còn nói anh không thức tỉnh dị năng đầu bếp cơ đấy?!" Lữ Tiểu Ngư suýt chút nữa thì sụp đổ.

[ Giá trị cảm xúc tiêu cực từ Lữ Tiểu Ngư +999! ]

Giờ khắc này Lữ Tiểu Ngư đại khái hiểu một việc, chuyện mình đi học e là đã trở thành định cục... quả là tuyệt vọng!

Ngủ nướng! Ngủ bù! Phim truyền hình! Đều phải cách cô bé rất xa! Nhân sinh, vì sao lại gian nan đến thế!

Lúc này Sóc Con bỗng nhiên nhảy từ bên ngoài vào qua cửa sổ, trong lòng còn ôm quả táo to lớn. Trong nháy mắt Lữ Tiểu Ngư thấy nó thì giận không chỗ phát tiết: "Mày còn biết trở về à!"

Sóc Con: "???"

Sóc Con đứng trên bệ cửa sổ không dám động đậy một chút nào, ta là ai, đây là đâu, đã xảy ra chuyện gì...

[ Giá trị cảm xúc tiêu cực từ Sóc Con +1 +1 +1… ]
Chương kế tiếp