Đại Ma Vương Xin Tha Mạng

Chương 33. Rút thưởng thổ huyết
Buổi chiều sau khi tan học, Lưu Lí nói cậu ta muốn đãi một chầu để ăn mừng chuyện được chọn vào lớp Đạo Nguyên. Thực ra là cậu ta muốn tạo quan hệ gần gũi hơn với những bạn học cũng được chọn vào lớp này.

Xem tình hình hiện tại, chỉ riêng trường ngoại ngữ Lạc Thành đã có hơn 90 người được chọn. Cậu ta cũng đã hỏi thăm tình hình các trường khác thì có vẻ như trường cấp 3 chiếm tỷ lệ cao nhất, sau đó là trường cấp 2, còn trường tiểu học thì hơi quý hiếm.

Nghe nói ở một số trường tiểu học, chỉ có một học sinh được chọn vào lớp Đạo Nguyên mà thôi.

Tỷ lệ trường cấp 2 là một trường bốn năm người. Lên đến trường cấp 3, tỷ lệ này liền bùng nổ luôn, một trường có thể có mười mấy người. Một trường lớn như trường ngoại ngữ Lạc thành có 90 người cũng coi như là khá nhiều.

Chẳng lẽ là một vấn đề về dậy thì? Thức tỉnh cũng chia tuổi hả?

Dân số của thành phố nhỏ cấp ba Lạc thành này không quá nhiều, nếu đã thiết lập nằm trong lầu Ngữ Âm bên cạnh tòa nhà dạy học chính, có nghĩa là bên trên đã tính toán đếm số người, phòng học đã đủ rồi.

Lưu Lí, Viên Lĩnh Khởi, Lý Thanh Ngọc và Lữ Thụ chỉ là một số ít trong lớp 11-3. Xem ra Lưu Lí vô cùng muốn vặn mọi người vào một sợi dây thừng, không phải cậu ta làm vậy sau khi Người Thức Tỉnh xuất hiện, mà là cậu ta trước giờ vẫn luôn như vậy.

Nhưng điều thú vị là, cuối cùng, thậm chí Lưu Lí không nói lời mời với Lữ Thụ, giống như loại trừ cậu ra bên ngoài vậy.

Lữ Thụ cũng có thể hiểu được, nhưng không phải là lòng dạ Lưu Lí hẹp hòi đến mức nào, điều quan trọng là nếu một người luôn bị phũ, sau đó lại phải nói chuyện với người phũ chính mình có thể sẽ gây ra một chút bóng ma tâm lý, đây là chuyện bình thường...

Lữ Thụ vui vẻ thu dọn cặp sách tan học về nhà. Hôm nay là một ngày tốt lành, sau tết âm lịch, thời tiết dần dần ấm lên, hoàng hôn màu cam sau giờ tan trường làm cho người ta bất giác thả lỏng tâm tình.

Cậu đi mua thêm hai tệ khoai lang, kết quả trước khi đi bỗng nghĩ ngợi giây lát, rồi mua thêm một củ nho nhỏ nữa coi như là để ăn mừng.

Những đứa trẻ như Lưu Lí ăn mừng đều sẽ đi đến khách sạn lớn hoặc KTV, ăn lẩu, nhưng Lữ Thụ hơi ghen tị với những đứa trẻ có thể được ba mẹ cho tiền tiêu vặt, nói không đố kỵ chút nào là quá dối trá.

Nhưng mà, cậu cảm thấy mình như vậy vẫn ổn, giai đoạn nào thì trải qua cuộc sống đó.

Ít nhất... vui lắm đấy.

Với lại, lớp Đạo Nguyên không cần đóng thêm học phí, Lữ Thụ nghĩ nghĩ, có lẽ... không cần đâu nhỉ?

Kiểm tra sức khỏe miễn phí, xem ra bên kia có rất nhiều tiền, nhưng Lữ Thụ vẫn có chút không yên tâm.

Lỡ như thật sự phải trả thêm một khoản học phí, Lữ Thụ thật sự không trả nổi.

Tuy trong mắt các bạn học, cả người cậu chính là một cái hố, nhưng Lữ Thụ cảm thấy tính tình của mình không tệ lắm, mặc dù cậu có sức mạnh hơn hẳn người bình thường, nhưng cậu cũng rất cẩn thận không làm một số việc khác người.

Cậu có thể dùng tay không leo lên nhà lầu để trộm tiền nhà người khác, nhưng Lữ Thụ không thể làm được chuyện như vậy.

Giống như nếu Lương Triệt khiêu khích cậu, cậu sẽ đánh trả. Nếu ngày đó Lương Triệt thực sự đốt cậu, say này nếu có sức mạnh cậu có thể sẽ đuổi giết Lương Triệt cả đời.

Nhưng khi không có ai gây sự với cậu, cậu vẫn rất dịu dàng, ít nhất tam quan vẫn rất ngay thẳng.

Nhưng mà, đến giờ theo tiếng tăm của Lữ Thụ ở bên ngoài, đây đều là ý nghĩ một bên tình nguyện của cậu, những người bị cậu phũ lại không nghĩ như vậy... Ít nhất ba cái mẹ nó không ngay thẳng tí nào cả!

Lữ Thụ về đến nhà nhìn thấy Lữ Tiểu Ngư đang xem phim truyền hình, cậu giơ tay lên để lộ túi khoai lang nướng.

Lữ Tiểu Ngư lập tức nhào tới, Lữ Thụ nhìn bộ dạng như con sói đói vồ mồi của Lữ Tiểu Ngư bất đắc dĩ cười nói: “Gần đây em béo lên đấy, con gái béo quá không được đâu, em để ý chút đi.”

“Điểm tâm? Điểm tâm gì?” Lữ Tiểu Ngư ngẩng đầu, ngước đôi mắt sáng ngời nhìn Lữ Thụ.

“Đi đi đi, ăn khoai lang nướng của em đi...” Lữ Thụ thay dép lê nằm xuống sô pha, đắp chăn bông ấm áp Lữ Tiểu Ngư đã từng nằm.

Trong nhà rất lạnh. Họ cũng ngại bật điều hòa của chủ nhà, vì vậy mùa đông phải đắp chăn bông khi xem tivi trên ghế sô pha, nếu không sẽ rất lạnh.

Đây là cái chăn Lữ Tiểu Ngư vừa mới đắp nên vẫn còn độ ấm, hai người họ cũng không chú ý nhiều như vậy.

Lữ Thụ lười biếng nằm dài trên ghế sô pha. Trên tivi đang chiếu bộ phim “Mai phục” được phát hành năm ngoái. Đây cũng là một trong những phim truyền hình yêu thích của Lữ Thụ năm 2009.

Nhưng sau khi xem cùng với Lữ Tiểu Ngư quá nhiều lần, cậu không còn cảm giác gì nữa.

Lữ Thụ xem qua ghi chép thu nhập trong đầu, bỗng nhiên phát hiện thu nhập lớn nhất đến từ Diệp Linh Linh. Người bạn cùng bàn này có thể được coi là công thần trên con đường trưởng thành của cậu!

Khi Lữ Thụ đăng hai bài đăng vào vòng bạn bè, giá trị cảm xúc tiêu cực của cậu đã tích lũy đến hơn 13.000 và trong khoảng thời gian sau đó, nó tiếp tục tăng hơn 1.000, đạt đến 15.000.

Đột nhiên Lữ Thụ có một ý tưởng táo bạo: Nếu như giá trị cảm xúc tiêu cực đã đủ rồi, không phải cậu có thể thử hạn mức cao nhất của quả tẩy tủy ở chỗ nào phải không?

Bây giờ cậu có thể thu được một quả ngôi sao sau khi tu hành hai đêm, món lợi khổng lồ này khiến Lữ Thụ vô cùng động tâm. Nếu có thể tiếp tục tăng lên thì sao? Rút ngắn còn một ngày? Nửa ngày? Thậm chí... một giờ?

Khi Lữ Thụ phát hiện mình dần dần thắp sáng các ngôi sao, cũng sẽ từ từ tăng nhanh tốc độ tu hành, nhưng hiện tại không có quả tẩy tủy nào có hiệu quả mãnh liệt hơn.

Rút thưởng!

Trong lòng cậu dự toán khoảng 5.000 giá trị cảm xúc tiêu cực. Tức là dù rút thưởng 5.000 thì cũng còn dư lại hơn 10.000 để dự phòng. Dù là đổi quả ngôi sao hay tiếp tục rút thưởng gì gì đó. Lữ Thụ vẫn có thể linh hoạt khống chế.

Đột nhiên Lữ Tiểu Ngư phát hiện vẻ mặt của Lữ Thụ lại thay đổi liên tục, cả người như điên rồ, cô bé tò mò hỏi: “Lữ Thụ, anh làm sao vậy?”

Lữ Thụ theo bản năng nói: “Cảm ơn đã tham gia... Không, không có gì đâu, em xem ti vi của em đi.”

Bao nhiêu câu Cảm ơn đã tham gia chứ, Lữ Thụ cảm thấy gan đau, tim cũng đau.

Lần này, cậu đã rất quyết tâm rút đến 5000 điểm cảm xúc tiêu cực, mặc kệ nó có rút ra được đồ hay không, dù sao cũng sẽ rút đến khi cạn kiệt mới thôi.

Sau khi rút xong, Lữ Thụ hít sâu một hơi, mở gói trong hệ thống của mình ra, thấy chỉ có 4 quả tẩy tuỷ... Nói cách khác, phải mất trung bình hơn 1.000 giá trị cảm xúc tiêu cực mới có thể rút ra được một quả tẩy tủy như vậy. Lúc trước, hoặc là không rút ra, hoặc là rút ra liên tục, Lữ Thụ cũng không nắm được xác suất là bao nhiêu, nhưng khi rút nhiều hơn, xác suất sẽ tiệm cận với giá trị thực.

Hệ thống này rất hố người, cực kỳ hố người!

Nhưng Lữ Thụ nghĩ lại, cho dù người khác thức tỉnh, có lẽ cũng không có biện pháp nâng cao tư chất của mình, nhưng cậu lại có cơ hội bù đắp khuyết điểm bẩm sinh.

Nghĩ đến đây trong lòng cậu cũng cân bằng hơn rất nhiều.

Bí mật ở trên người này quả thực so với Người Thức Tỉnh bình thường mạnh hơn, hơn nữa, càng có lợi thế hơn là cậu có phương pháp cải thiện bản thân từng bước một.

Phương pháp này là điều mà một Người Thức Tỉnh như Lý Tề chưa từng có.

Từ một góc độ nào đó, Lữ Thụ cảm thấy những Người Thức Tỉnh loại tu hành đáng tin cậy hơn, cho dù xuất phát điểm thấp nhưng đã có phương pháp đi tới điểm cuối cùng.

Đây là ưu thế lớn nhất của Lữ Thụ.

Chương kế tiếp