Đại Ma Vương Xin Tha Mạng

Chương 87: Đổi hoa văn rồi
Những người chưa bao giờ ở dưới ăn nhờ ở đậu sẽ không biết cảm giác như thế nào khi ăn nhờ ở đậu, sử dụng đồ vật gì đều sợ bị hư hao hoặc chủ nhà không cho dùng, dần dà, dù ở bên trong một nơi nho nhỏ, cũng sẽ khiến cho hoàn cảnh sinh tồn của chính mình co lại càng nhỏ hơn, thận trọng từng chút một.

Với hy vọng sớm không phải dựa vào ăn nhờ ở đậu của người ta, Lữ Thụ bắt đầu tu hành.

Sau khi tầng tinh vân thứ hai mở ra, sức mạnh của các ngôi sao cần để thắp sáng các ngôi sao mỗi ngày đã tăng lên rất nhiều, và nó không còn là nhịp điệu có thể thắp sáng một ngôi sao hàng ngày trước đây nữa.

Bên cạnh đó, tốc độ tu hành bản thân cậu cũng chậm lại, không phải vì năng khiếu sa sút hay lười biếng mà là do cậu phải luyện kiếm đúng giờ vào lúc 3 giờ sáng.

Cứ như vậy, thời gian tu hành vào ban đêm được giảm bớt.

Lý Huyền Nhất chắc hẳn đã cân nhắc đến tình huống này, nhưng ông cụ cũng không nói nhiều, e rằng trong suy nghĩ của Lý Huyền Nhất, sự cải thiện ổn định và vững chắc đối với kiếm đạo là quan trọng hơn cả.

Nhưng mà, có thể ông cũng không nghĩ tới Lữ Thụ tu hành không phải là Lưỡng Nghi Tham Đồng Khế, cho dù không có thời gian tự mình tu hành, cậu vẫn có thể ăn quả ngôi sao để bù đắp.

Những người khác ghen tị với Lữ Thụ rằng cậu có thể nhận được linh thạch, nhưng họ chưa bao giờ nghĩ rằng Lữ Thụ không có kế hoạch sử dụng linh thạch cả, và hai viên linh thạch một tháng là quá ít đối với cậu, coi như cậu có thể tu hành Lưỡng Nghi Tham Đồng Khế, cũng không để mắt đến những thứ này.

Ngay khi tất cả học sinh của lớp Đạo Nguyên cần phụ thuộc vào người khác, họ cần đợi Thiên La Địa Võng truyền công, họ cần đợi Thiên La Địa Võng phân bổ tài nguyên tu hành.

Trong khoảng thời gian Thiên La Địa Võng chưởng quản hết thảy này, Lữ Thụ vẫn có thể bảo đảm cho mình độ tự tại.

Không cần hỏi ai, cậu có thể một mình đưa Lữ Tiểu Ngư đi tu hành.

Đây là lý do tại sao cậu dám tiếp tục che giấu chỗ đứng của mình trong thế giới rắc rối vẫn chưa hoàn toàn ổn định này.

Nếu không có con át chủ bài này, cậu lấy cái gì để giấu? E rằng vẫn phải chiến đấu vì vị trí đầu tiên như bao người khác.

Khi Lữ Thụ luyện kiếm, Lý Huyền Nhất yên lặng quan sát, ông chợt nhớ ra luyện kiếm dưới sự hướng dẫn của sư phụ năm đó là như thế nào.

Khi đó ông còn nhỏ, vừa tròn 16 tuổi, ham chơi.

Khi sư phụ bàn giao lượng tu hành cho ông, Lý Huyền Nhất luôn lười biếng , để bổ một nghìn kiếm, ông bổ năm trăm kiếm nhưng nói là một nghìn kiếm nhưng sư phụ không vạch trần nó.

Sau này, Lý Huyền Nhất mới biết mỗi ngày bổ năm trăm kiếm là đủ, lúc đó bổ mấy chục thanh kiếm thật là mệt, chỉ chơi một hồi bổ một hồi từ sáng đến tối mới có thể kiên trì được. Lý Huyền Nhất nghĩ rằng bản thân không được, hoặc là quá lười biếng và ham chơi, nhưng mãi sau này mới biết sư phụ của mình thật là gian xảo...

Nhưng giờ đây, ông làm theo bản năng lại đi theo con đường cũ của sư phụ để dạy Lữ Thụ, Lý Huyền Nhất đã ngạc nhiên khi phát hiện ra thiếu niên này thực sự nghiêm túc bổ một nghìn kiếm, không chút kỳ kèo.

Đối với thể chất của một Người Thức Tỉnh như Lữ Thụ, bình thường đánh một nghìn kiếm cũng không thành vấn đề, mà mấu chốt chính là chữ "toàn lực".

Lý Huyền Nhất xem Lữ Thụ luyện kiếm với trái tim hơi phức tạp, ông không nói với Lữ Thụ rằng năm trăm kiếm kỳ thực cũng là đủ rồi.

Lời hứa dễ vỡ như chai thủy tinh, những lời viết trong sổ tay thường bị lãng quên. Con người là loài rất giỏi quên.

Tuy nhiên, dường như Lữ Thụ đã ghi nhớ tất cả những lời hứa mà ông đã hứa, đặt tất cả những lời thề và hy vọng đã viết thành hành động.

Thanh niên này quả nhiên đúng như lời ông nói, chỉ là cố gắng sống sót.

Một điểm nữa ông không nói với Lữ Thụ là trong thời đại linh lực cạn kiệt, bọn họ mở ra lối riêng là dùng linh lực của chính mình thay thế linh khia của trời đất đoạt được thiên địa tạo hóa, mà ông yêu cầu Lữ Thụ dùng tất cả sức mạnh của mình để bổ kiếm, kỳ thực nguyên nhân lớn hơn đó chính là qua trình chắc chắn phải trải qua ngưng tụ tinh khí thần.

Điều này khác với tu hành, người tu hành có thể dựa vào tài nguyên để lấp đầy, mà kiếm đạo lại là công phu nước chảy thành sống.

Sau ba năm đào kênh, khi đào chưa thông thì không ai biết sẽ như thế nào, thẳng cho đến ngày đào thông, mới thực sự có chỗ tốt, dòng nước sẽ tưới tiêu đến trong ruộng, thu hoạch từ đây liên tục không ngừng.

Xét về sự tập trung của Lữ Thụ lúc này, người thanh niên này trời sinh đã có bản lĩnh vững vàng, làm việc gì cũng vô cùng tập trung.

Nếu cứ tiếp tục luyện như thế này, e rằng ngày đào thông mương sẽ không còn xa.

Khi hai người ở một mình, bọn họ sẽ rất im lặng, ngoại trừ hướng dẫn cần thiết và dạy Lữ Thụ tư thế phát lực, Lý Huyền Nhất căn bản không nói gì, Lữ Thụ cũng không nói gì.

Lữ Thụ càng ngày càng mạnh, cậu từng nghĩ muốn đánh mạnh ai đó thì càng có nhiều sức lực càng tốt.

Hóa ra đến bây giờ mới nhận ra rằng điều quan trọng là phải dùng hết 100% sức lực của mình!

Nó giống như tham gia một lớp học quần vợt. Giáo viên không bao giờ nhấn mạnh sức mạnh cánh tay, họ nhấn mạnh sức mạnh eo, đai lưng cánh tay và lực chân!

Khi Lữ Thụ phát hiện ra điều này, cậu cảm thấy như thể mình đã mở ra một hiểu biết mới, mặc dù rất mệt nhưng nó rất thú vị.

Lý Huyền Nhất nhìn thần tình Lữ Thụ đều đang nghĩ, nếu ông có nghị lực của Lữ Thụ khi đó, ông đã đạt đỉnh cấp A từ lâu rồi.

Trước khi kênh được đào thông, tư chất là vô dụng, tất cả chỉ là nghị lực. Tuy nhiên, ông thực sự mong chờ xem Lữ Thụ sẽ đạt được bao xa sau khi con kênh được đào!

Có kiên trì hay không nghĩa là bạn có thể đào được con kênh này hay không, và bạn có trình độ hay không nghĩa là bạn có thể đào được con kênh này rộng đến mức nào!

……

Lữ Thụ buổi sáng bán đậu hủ thối lại một lần nữa bộc lộ ra một làn sóng kỹ năng diễn xuất, hiện tại chỉ có thể dựa vào kỹ năng diễn xuất của mình để ổn định cảm xúc tiêu cực vào buổi sáng.

Nhưng vấn đề đến đây, làm như vậy cũng không phải là giải pháp lâu dài, có lẽ lâu ngày mọi người sẽ chán ghét nên không thèm hỏi cậu nữa, đó mức là đau trứng.

Doanh thu của món đậu phụ thối sẽ không đến mức giảm, sau này khi nào vẫn còn hàng thì chỉ cần mở nắp ra cho khách xem, thói quen kiếm cảm xúc tiêu cực phải được cập nhật thường xuyên!

Lữ Thụ cảm thấy chính mình rất tốt, có ý thức cảnh giác đến một ngày gian nguy, người khác làm sao có thể như vậy?

Khi vào đến lớp, Lữ Thụ trước tiên là xem qua tóc tai của Lưu Lí, có chút ít đi.

Lưu Lí không quan tâm đến việc rụng tóc? Lữ Thụ cảm thấy rằng lớp trưởng đã thực sự làm việc chăm chỉ vì mục đích tu hành ...

Cậu nghĩ về điều đó và gửi vào vòng bạn bè: Đột tử không phải là vấn đề đáng lo ngại nhất đối với thanh thiếu niên hồi đó, mà là rụng tóc.

Lữ Thụ chỉ muốn kiếm được làn sóng cảm xúc tiêu cực của Lưu Lí, suy cho cùng, cậu là người không bao giờ buông tha cho những chàng trai cô gái cô đơn trong chiếc lọ trôi.

Nhưng Lữ Thụ đã đợi rất lâu, từ xa nhìn Lưu Lí rảnh rỗi lướt vòng bạn bè, nhưng đợi lâu như vậy, cũng không thấy giá trị cảm xúc tiêu cực được ghi lại.

Tình huống gì đât?

Chết tiệt, không phải tên này đang chặn vòng kết nối bạn bè của mình đó chứ?

Lữ Thụ trực tiếp nhấp vào ảnh đại diện của Lưu Lí và gửi một tin nhắn: Đột tử không phải là vấn đề đáng lo ngại nhất đối với thanh thiếu niên hồi đó, mà là rụng tóc.

Lưu Lí lúc đó mới sững sờ, mẹ nó, nghĩ chặn vòng kết nối bạn bè của cậu cũng được, sao cậu lại ở đây theo cách khác?

"Giá trị cảm xúc tiêu cực từ Lưu Lí, +999!"

Chương kế tiếp