Đại Ma Vương Xin Tha Mạng

Chương 91: Xoa dịu một chút
Gì… cấp C mới có thể ngự kiếm được á?

Nhưng vấn đề là… mình đã làm được rồi mà!

Lữ Thụ hoàn toàn chưa khai phá hết được tất cả những điểm thần kỳ của bản đồ sao. Trước đó cậu cho rằng học sinh của lớp Đạo Nguyên sau khi lên cấp E rồi là sẽ học mấy thứ ngự kiếm linh tinh, kết quả giờ nghe ý mà Lý Huyền Nhất muốn nói là, ngự kiếm lại là một kỹ năng cấp cao.

Cấp C có cao cấp hay không? Đương nhiên là có rồi, cấp B cũng đã là đại lão trong phạm vi toàn thế giới rồi, cấp C sao có thể thấp hơn quá nhiều cho được?

Tuy tất cả người tu hành cấp tốc tiến bộ trong hoàn cảnh linh khí càng ngày càng nồng nặc này, không cẩn thận một ngày nào đó sẽ có người đột phá cấp A, nhưng ít nhất là bây giờ không có, nếu như nói các đại lão cấp B đều là kỳ tài ngút trời, như vậy các cao thủ hiện giờ đã là cấp C ít nhất cũng phải là cấp bậc thiên tài.

Có điều Lữ Thụ đang suy nghĩ một vấn đề, ngự kiếm của cậu và ngự kiếm của Lý Huyền Nhất có khác biệt về bản chất với nhau.

Lấy cái Lý Huyền Nhất vừa biểu diễn hồi nãy để nói, đừng nói là ngự kiếm, cho dù hái hoa ném lá giết người cũng đều là chuyện dễ dàng, thế nhưng Lữ Thụ cũng chỉ có thể điều khiển Thi Cẩu mà thôi, bởi vì Thi Cẩu là do công pháp này tự ngưng tụ ra, có lẽ là có bản nguyên giống với công pháp này.

Tuy mình ngự kiếm bằng lối tắt, ở cấp E mà cũng đã có thể chơi sớm rồi, thế nhưng vẫn đề nằm ở chỗ, những thứ khác cậu căn bản là không thể điều khiển được, hơn nữa cậu cũng không thể khống chế Thi Cẩu trong thời gian dài.

Thời gian khống chế Thi Cẩu có quan hệ trực tiếp với sức mạnh ngôi sao của cậu, tu vi tăng lên, sớm muộn gì cũng có thể vận dụng càng nhuần nhuyễn như thường.

Lữ Thụ sẽ không nói cho Lý Huyền Nhất biết cậu đã có thể ngự kiếm, đó thuần túy là tìm việc cho mình cả, nhưng cậu nghĩ, có lẽ việc mình có thể ngự kiếm sớm cũng sẽ cung cấp trợ giúp cho mình vào lúc mình thực sự học tập ngự kiếm sau này.

Người khác là học tập với cơ sở bằng không, cậu thì lại không cần như vậy.

Hôm nay Lữ Thụ dặn dò Lữ Tiểu Ngư chuyên tâm học tập, buổi trưa có thể ngủ trưa một lát, bởi vì dựa theo tiến độ thời gian đến xem, đêm nay rất có thể Lữ Tiểu Ngư sẽ đột phá tầng tinh vân thứ nhất, Lữ Thụ quyết định để cho con bé tự tu hành đột phá, sau đó hai người cùng nhau nghiên cứu biến hóa trong công pháp của Lữ Tiểu Ngư.

Nếu cậu có thể đủ để ngưng tụ ra Thi Cẩu, thì Lữ Tiểu Ngư cũng không đến mức đột phá tầng thứ nhất rồi mà vẫn không hề có biến hóa nào đi.



Lý Huyền Nhất bình tĩnh ngồi ở trong sân, bên cạnh là Lữ Tiểu Ngư đang tự học sách giáo khoa ngữ văn.

Ông nhận được tin tức rằng, mấy bộ phận của hội Cơ Kim ở nước ngoài có mâu thuẫn với chính quyền địa phương, so với những nơi kia, thái độ của trong nước cũng đã tính là vô cùng hiền lành rồi.

Chuyện trong thiên hạ, cho tới bây giờ quyền và lực đều không phải là thứ có thể cùng chung, hội Cơ Kim không có lòng tranh đoạt gì cả, nhưng một tổ chức khổng lồ như thế có thể không cần tu hành tài nguyên được à? Trước đây linh khí khô kiệt, tất cả mọi người đều là lấy mạng tu hành.

Cho dù hội Cơ Kim không có chút dã tâm nào, lại có bao nhiêu người nhẫn nhịn được nó kia chứ? Hội Cơ Kim và hội Liên hiệp quốc là hoàn toàn khác nhau, bởi vì hội Cơ Kim có vũ lực mạnh mẽ.

Khi đó có ai nói tu hành có thể trường sinh thì đều phải bị Lý Huyền Nhất chế nhạo, chém ra từng kiếm từng kiếm một, mệnh đều sắp hết thì còn lấy cái gì để trường sinh?

Đoạt tạo hóa của thiên địa, thì phải có giác ngộ là sẽ bị thiên địa ngăn cản. Cũng không phải nói là sẽ đoản mệnh hơn ai khác, chỉ là nếu muốn sống lâu thì có chút không thực tế cho lắm.

Nhưng bây giờ không giống với lúc trước, thời đại linh khí sống lại, linh khí vẫn đang không ngừng nồng nặc thêm, trên con đường tu hành nếu Lý Huyền Nhất sinh muộn hơn vài chục năm thì e là hắn cũng muốn đi dòm ngó bí mật của trường sinh.

Gần nhất các nơi trên thế giới không ngừng bắt đầu có di tích linh tinh mở ra, lại còn có rất nhiều nơi xuất hiện dị biến to lớn, người đang thay đổi, đất đai đang thay đổi, nơi linh khí nồng nặc và ngay cả động vật cùng thực vật đều đang thay đổi, còn có cái gì là sẽ không thay đổi sao? Lý Huyền Nhất không rõ ràng lắm.

Dưới loại tình huống này, hội Cơ Kim sẽ thay đổi chứ?

Thứ Lý Huyền Nhất lo lắng nhất là, nếu như hội Cơ Kim phân liệt từ bên trong thì sao?

Gần nhất đã có người quản sự đưa ra, hội Cơ Kim hẳn là tích cực đi thu hoạch tài nguyên tu hành, ít nhất là phải tham dự vào việc các di tích lớn mở ra, không có thực lực lấy cái gì nói chuyện giữ gìn hòa bình?

Lý Huyền Nhất không rõ ràng bản thân còn có thời gian bao lâu, thế nên truyền thừa tiếp một mạch của ông là chuyện cấp bách trước mắt.

Lý Huyền Nhất quay đầu nhìn về phía Lữ Tiểu Ngư, nếu như Lữ Tiểu Ngư có thể trở thành truyền nhân của ông, như vậy có rất nhiều vấn đề sẽ được giải quyết dễ dàng, lúc này Lữ Tiểu Ngư mới mười tuổi, mặc dù ở lâu với Lữ Thụ nhưng cũng có rất lớn không gian cải tạo rất lớn.

Cái không gian cải tạo này, là chỉ về tính cách.

Nếu người trong thiên hạ ai ai cũng như Lữ Thụ, thì hội Cơ Kim cũng sẽ không xuất hiện…

Lý Huyền Nhất nghĩ tới đây, đi ra ngoài mua một đống đồ ăn vặt trở về bày ở trước mặt Lữ Tiểu Ngư: “Ăn đi ăn đi, đều là của cháu cả.”

Lữ Tiểu Ngư cũng không khách khí với ông, mở ra khoai tây chiên bắt đầu nhai rộp rộp.

“Cháu muốn học kiếm không?” Lý Huyền Nhất lại hỏi lần nữa, nếu cô bé muốn thì đúng là hợp ý mà.

Lữ Tiểu Ngư vừa nói không học vừa cẩn thận hỏi: “Vậy cháu còn ăn tiếp được nữa không?”

Bên Lữ Thụ đã nhận được ghi chép: [Giá trị cảm xúc tiêu cực từ Lý Huyền Nhất +177…]

Lý Huyền Nhất bất đắc dĩ khoát tay: “Ăn đi ăn đi…”

Vẫn rất có tính nguyên tắc!

Lý Huyền Nhất ngẫm nghĩ lại đột nhiên hỏi: “Có phải hôm qua Lữ Thụ nói với cháu không học kiếm với ông không?”

“Dạ không.” Lữ Tiểu Ngư lắc đầu.

“Ồ, vậy là được rồi.” Lý Huyền Nhất gật đầu, Lữ Thụ nói gì cô gái nhỏ này nghe cái đó, nếu Lữ Thụ có nói lời như vậy thật, chỉ sợ ông cũng sẽ thực sự không thể thu Lữ Tiểu Ngư làm đồ đệ được. Nghĩ tới đây, Lý Huyền Nhất nói tiếp: “Thật ra tư chất của cháu…”

Kết quả Lý Huyền Nhất còn chưa nói hết lời thì đã chợt nghe Lữ Tiểu Ngư giải thích: “Anh ấy nói vào ngày hôm trước.”

Lý Huyền Nhất: “???”

Không nói liên tục thì sẽ chết đúng không?

Lữ Thụ đang lật sách hóa thì bỗng nhiên lại nhận được một ghi chép thu nhập khác: [Giá trị cảm xúc tiêu cực từ Lý Huyền Nhất +588!]

Oán niệm cao như thế, ông cụ sẽ không xảy ra chuyện gì chứ, dù sao ông ấy cũng lớn tuổi vậy rồi cơ mà?! Cậu suy nghĩ một lát rồi nhắn cho Lữ Tiểu Ngư một cái tin: “Em đừng chọc cho ông cụ tức quá, phải xoa dịu một chút, để ông ấy bình tĩnh lại…” Cậu không thể nói thẳng được, chỉ có thể nhắn theo kiểu đấy.

Lữ Thụ chưa nói cho Lữ Tiểu Ngư biết chuyện cậu có thể cảm nhận được giá trị cảm xúc tiêu cực của người khác, bởi vì loại chuyện giá trị cảm xúc tiêu cực có thể giúp tu hành bằng cách trao đổi quả ngôi sao tăng tốc độ tu hành lên nhanh hơn này, vì duy trì làm uy nghiêm khi làm anh, Lữ Thụ tuyệt đối không thể nói ra…

Hơn nữa nếu để cho Lữ Tiểu Ngư biết chân tướng, thì sẽ rất dễ dàng để liên tưởng đến bình thường Lữ Thụ nhàn rỗi không chuyện gì lại hay trêu tức cô bé là vì cái gì…

Lữ Tiểu Ngư suy nghĩ một chút, cầm một miếng khoai tây chiên đưa cho Lý Huyền Nhất: “Cho ông này!” Đối với Lữ Tiểu Ngư mà nói, chia sẻ đồ ăn ngon coi như là sự an ủi cực lớn!

Lý Huyền Nhất đúng là cũng được xoa dịu một tí thật, đây vẫn là lần đầu tiên Lữ Tiểu Ngư chọc tức ông rồi lại chủ động an ủi ông đó, ông biết Lữ Tiểu Ngư thích ăn khoai tây chiên nhất, có thể chia sẻ đồ ăn ngon với mình, nói rõ đối phương vẫn tán thành mình.

Ngay tại lúc ông đưa tay ra, bàn tay nhỏ của Lữ Tiểu Ngư lại rụt trở về, ngập ngừng một hồi lâu, cô bé lại bẻ miếng khoai tây chiên hoàn chỉnh thành hai nửa, sau đó một lần nữa đưa cho Lý Huyền Nhất. Để an ủi Lý Huyền Nhất, một chút là đủ rồi!

Lữ Thụ còn đang đọc sách hóa thì lại bỗng nhiên kinh ngạc.

[Giá trị cảm xúc tiêu cực từ Lý Huyền Nhất +666!]

Chương kế tiếp