Đại Ma Vương Xin Tha Mạng

Chương 93: Thiếu nữ cưỡi heo
Chim sẻ được xem như là một loài chim di trú, vào mùa đông lông chim dùng để ngăn ngừa cái lạnh. Trước khi mùa đông tới chúng sẽ tích trữ một lượng lớn thức ăn để vượt qua được mùa đông; khi tới màu đông, chúng cũng sẽ đi tìm thức ăn, có điều thời gian hoạt động ít hơn hồi trước đông, nghĩa là ban ngày thì đi ra ngoài tìm thức ăn, buổi tối lại trở về trong tổ.

Nhưng vẫn có một số con chim sẻ không thể vượt qua nổi mùa đông, hoặc là khi tới đầu mùa xuân vẫn bị luồng khí lạnh tràn tới giết chết.

Con chim sẻ nhỏ bên cạnh Lữ Tiểu Ngư trông thì rất vui đó, nhưng thật ra nó đã không còn trần trí nữa rồi, bất kể là làm động tác gì thì cũng đều dựa vào sự khống chế của Lữ Tiểu Ngư mà thôi.

“Em có thể khống chế con chim sẻ nhỏ này trong bao lâu thế? Có tiêu tốn sức mạnh ngôi sao không?” Lữ Thụ tò mò hỏi.

“Không có thời gian hạn chế, chẳng tiêu tốn cái gì hết cả.” Lữ Tiểu Ngư phấn khởi nói.

Lữ Thụ suýt chút nữa thì phun ra một búng máu, dựa vào cái gì mà khi mình ngự kiếm Thi Cẩu lại cần không ngừng tiêu hao sức mạnh ngôi sao thế?

“Cả quy trình đều không cần tốn gì cả à?” Lữ Thụ xạm mặt hỏi.

“À, lúc nó ngưng tụ ở trong lỗ đen thì có tốn một tí, lượng tiêu hao khi ngưng tụ con kiến nhỏ và chim sẻ nhỏ cũng không giống nhau nữa.” Lữ Tiểu Ngư ngẫm nghĩ một lúc rồi trả lời.

Thì ra là vậy, xem ra đặc điểm khi đột phá tầng tinh vân thứ nhất của Lữ Tiểu Ngư chính là ở đây. Nó kéo hồn phách vào trong lỗ đen, sau đó lấy tiêu hao sức mạnh ngôi sao của Lữ Tiểu Ngư làm cái giá để ngưng tụ được cơ thể mới, chính là đám khói đen ở trước mặt đây, tuy nhìn thì giống như là ảo nhưng lại không khác chân thực là bao.

Nếu như nói sự tiêu hao khi ngưng tụ kiến và chim sẻ là khác nhau, vậy thì nói theo cách khác là, lượng sức mạnh ngôi sao phải tiêu hao phụ thuộc vào chất lượng của mục tiêu khi còn sống.

Lữ Thụ chia sẻ suy nghĩ của mình cho Lữ Tiểu Ngư, bao gồm thứ này có khả năng sẽ ngưng tụ được Người Thức Tỉnh, nhưng bây giờ cũng không thể vì điều này mà đi giết một Người Thức Tỉnh để thử xem được, người ta có làm gì bạn đâu kia chứ, mà Lữ Thụ và Lữ Tiểu Ngư cũng không phải loại người hung ác cùng cực như vậy.

Kết quả Lữ Tiểu Ngư lập tức như được mở ra một con đường mới: “Chúng ta đi nghĩa trang Mang Sơn đi!”

Lữ Thụ tò mò hỏi: “Đi làm gì thế?”

“Nơi ấy chắc chắn có vong hồn chứ sao, kéo một cái ra để chơi!” Lữ Tiểu Ngư hưng phấn nói.

Phụt, Lữ Thụ lập tức thấy người mình không ổn chút nào, cậu vội vã kéo Lữ Tiểu Ngư lại: “Đừng đừng đừng! Em suy nghĩ đi, trong nghĩa trang trên cơ bản đều là người tử vong bình thường, nếu như em ngưng tụ ra một bà lão, khi đang đi đánh nhau với người khác lại thả ra một bà lão thì là chuyện gì thế?”

Nhưng đây không phải trọng điểm, Lữ Thụ suy nghĩ một chút rồi nói tiếp: “Đa số người nằm trong đó đều là người thường, khi còn sống đa số bọn họ không mắc sai lầm gì quá lớn, sau khi chết càng là người chết như đèn tắt, em đi kéo hồn của người ta ra thì nghe được lắm sao? Tới lúc em muốn đổi sang hồn phách khác, hồn của người đó có khả năng sẽ triệt để tiêu tán trong thế giới này, người ta trêu chọc ai cơ chứ?”

“Ồ.” Lữ Tiểu Ngư suy tư, hình như đúng là như vậy thật, mình làm như vậy hình như có hơi không công bằng với người khác.

Không phải Lữ Tiểu Ngư không hiểu chịu, chỉ là trong lúc nhất thời cô bé không nghĩ tới mặt đó mà thôi, thế nên Lữ Thụ vừa nhắc nhở, cô bé lập tức thấy rõ quyết định vừa nãy của mình lỗ mãng đến mức nào.

Hai người chuyện trò trên ghế sô pha một hồi lâu, chủ yếu là Lữ Thụ thảo luận với Lữ Tiểu Ngư về vấn đề sau này không thể câu hồn phách nào: Người tốt không thể câu, người thường không thể câu, người xấu tùy tiện câu.

Chuyện này đối với Lữ Thụ thì là quá trình phụ đạo thế giới quan của Lữ Tiểu Ngư hình thành, tuy điểm đạo đức mấu chốt của hai người cũng không được cao cho lắm, đây cũng chỉ là bởi vì bọn họ có thước đo đạo đức của riêng mình mà thôi.

Nhưng không có ranh giới cuối cùng không có nghĩa là không hề có nguyên tắc nào, đây là điều cậu nhất định phải dạy cho Lữ Tiểu Ngư biết.

“Vậy phải làm sao bây giờ?” Lữ Tiểu Ngư ủ rũ cúi đầu nói: “Em muốn ngưng tụ ra cái nào lợi hại chút cơ.”

Lữ Thụ nghĩ một lúc lâu rồi đáp: “Anh có cách, em đi ngủ trước đi, sáng mai anh dẫn em đi một chỗ!”

Giờ mới hơn hai giờ đêm, Lữ Thụ không thể dừng thời gian luyện kiếm được. Chuyện này theo như lời Lý Huyền Nhất nói thì giống như là đi ngược dòng nước, trước khi tinh khí thần còn chưa thông hiểu, nếu không tiến thì sẽ lùi về sao.

Nhưng mà Lữ Tiểu Ngư sao có thể ngủ được, cứ mãi nghĩ về việc Lữ Thụ rốt cuộc nghĩ tới cách như thế nào để giải quyết được, thế là cô bé dứt khoát ra ngoài nhìn Lữ Thụ luyện kiếm luôn.

Lữ Tiểu Ngư ngồi trên cái bàn nhỏ trong sân của Lý Huyền Nhất, hai chân đung đưa, mặc dù Lữ Thụ luyện kiếm rất khô khan nhưng cô bé vẫn nhìn vui vô cùng.

Đợi tới khi kết thúc luyện kiếm, Lữ Tiểu Ngư tung ta tung tăng theo sát phía sau Lữ Thụ biến mất, Lý Huyền Nhất đứng ở trong sân thấy vậy mà rầu rĩ một hồi, trước đó còn vui vẻ vì bên nhà hàng xóm có hai đứa trẻ có tư chất cấp A, kết quả hiện giờ mình vẫn là không có lấy một đồ đệ nào hết…

[Giá trị cảm xúc tiêu cực từ Lý Huyền Nhất +55…]



Buổi sáng ở phía Tây chợ bán thức ăn đường Giản Đông có một khu vực đồ tể giết ngay bán ngay, nơi này do xí nghiệp đồ tể heo hơi chuyên nghiệp dựng lên. Giết heo hơi ở chỗ này là có thể ấn lên hai dấu kiểm dịch, Lữ Thụ cũng không biết những nơi khác có như vậy không nữa.

Trước khi giết, con heo sẽ được cho vào phòng chờ làm thịt trước, để chúng nó thả lỏng nghỉ ngơi 24 tiếng trong phòng đó.

Có người nói đùa đây là sự quan tâm dành cho con heo trước khi lâm chung, thể hiện lên sự nhân tính.

Đúng là như thế thật à?

Trong 24 tiếng đồng hồ ấy, 12 tiếng trước khi làm thịt phải nhịn ăn, 3 tiếng trước trước giờ G phải nhịn nước, đơn giả là muốn loại trừ phản ứng căng thẳng của heo, giảm thiểu lượng máu lắng đọng lại trong thịt heo để tiện cho lấy máu, đồng thời khiến chất lượng thịt heo nâng cao lên một ít mà thôi.

Thế giới này chính là như vậy, kẻ mạnh vĩnh viễn không bao giờ quan tâm kẻ yếu thực sự.

Người nuôi thú cưng có người thích chó vô cùng, thế nhưng chó có tự do không?

Lữ Thụ thấy chưa chắc.

Đối với cậu mà nói, trên thế giới này điều mình có thể làm cũng chỉ là không ngừng mạnh mẽ lên, tránh cho bị coi có số phận như là dê bò lợn chó mà thôi.

Cho tới nay Lữ Thụ đều không muốn mình phải làm cá trên thớt của ai, hay chấp nhận số phận mà người khác sắp xếp cho mình.

Hai anh em một lớn một nhỏ ngồi xổm chờ ở bên cạnh, Lữ Tiểu Ngư nghe tiếng heo bị chọc tiết bên trong nhà, mặt không thay đổi nhìn về phía Lữ Thụ: “Đây là cách giải quyết mà anh nói? Thế nên anh phải câu hồn của một con heo, làm một thiếu nữ cưỡi heo?”

[Giá trị cảm xúc tiêu cực từ Lữ Tiểu Ngư +388!]

“Khụ khụ.” Lữ Thụ hắng giọng: “Anh làm như vậy không phải là vì muốn cho em thích ứng trước đấy sao, thật ra sức của heo lớn lắm… bên đường Giản Đông có bán canh thịt lừa, mỗi thứ hai hàng tuần họ đều sẽ làm thịt một còn lừa trước cửa, đến lúc đó em cũng có thể thay đổi hồn khác được nữa.”

“A, cưỡi heo biến thành cưỡi lừa.” Lữ Tiểu Ngư vẫn không hề thay đổi sắc mặt: “Lữ Thụ, anh có thể ‘mắc cười’ hơn nữa được không vậy?!”

[Giá trị cảm xúc tiêu cực từ Lữ Tiểu Ngư +499!]

Lữ Tiểu Ngư suýt thì muốn nhấc quán bán thức ăn bên cạnh lên rồi, quả thực là không nên tin việc Lữ Thụ mang mình đi ra ngoài vào sáng sớm như vậy là vì chuyện tốt nào mà!

Nhưng mà hiện giờ nói cái gì đi chăng nữa thì cũng vô dụng, câu một con heo ra còn hơn là không có gì cả. Lữ Tiểu Ngư chọn chọn lựa lựa trong số chúng một phen, cuối cùng cũng chọn được một con trông không khó nhìn cho lắm.

Nếu như đổi thành Lữ Thụ, cậu nhất định sẽ chọn con nào to con nhất, nhưng thiếu nữ thì hoàn toàn lại khác, cần phải xem bề ngoài như thế nào!

Ví dụ như con lừa con heo gì chứ, còn không bằng một con chim sẻ nữa đấy!

Chương kế tiếp