Đại Ma Vương Xin Tha Mạng

Chương 95: Hiềm nghi lừa dối tình cảm người khác
Vụ án Người Thức Tỉnh phạm tối rúng động toàn quốc đã xuất hiện, sợ rằng còn sẽ có người noi theo nó. Ba tên đó đến nay vẫn còn đang lẩn trốn, có người nói lúc đó khi các cao thủ còn lại của Thiên La Địa Võng chạy đến thì cả ba tên đều đã chạy vào trong rừng rậm phía Bắc rồi, hình như lất quen thuộc con đường chạy trốn thì phải.

Lữ Thụ liền phán đoán, từ đầu tới cuối khi chuyện này xảy ra hình như tổng cộng cũng chỉ có sáu, bảy áo khoác đen tham dự vào, Không biết vì sao, Lữ Thụ luôn cảm giác Lạc thành hình như bỗng nhiên lại trở thành một nơi khá là quan trọng ở thời đại thức tỉnh mới, áo khoác đen trú đóng nơi đây đều nhiều hơn so với nơi khác, đây cũng là điều cậu đoán được khi trà trộn trong diễn đàn của hội Cơ Kim đã lâu.

Ở rất nhiều cái thành thị, một số lớp Đạo Nguyên là đi học trong một cái phòng thật lớn, thậm chí còn có hơn 200 một lớp đi học tại giảng đường cỡ lớn nữa.

Mà trái lại ở bên phía Lạc thành, một lớp cũng chỉ có 50 người ít ỏi, chỉ có thể nói rõ Thiên La Địa Võng ở Lạc thành tương đối nhiều.

Vì sao vậy ta, tuy Lạc thành là cố đô của mười ba triều, nhưng bây giờ nó có bất kỳ địa vị chính trị nào đâu ta.

Lữ Thụ luôn cảm thấy có điểm gì là lạ.

Nếu nói từ nội tâm, Lữ Thụ hi vọng ba tên tội phạm ấy có thể bị bắt lại, dù sao xã hội phải ổn định, người thường tựa như mấy người chú Lý mới có thể an cư lạc nghiệp được, chứ nếu để tội phạm chạy khắp nơi như thế, các sinh mệnh bình thường phải đảm bảo cho sự an toàn của mình như thế nào?

Cũng may có một điều là, cho dù có một ngày loạn thế tới thật, Lữ Thụ cũng không cần quá lo lắng về vấn đề an toàn của Lữ Tiểu Ngư, con nhóc cũng có thủ đoạn tự vệ.

Nói cho cùng, Lữ Thụ là một người không có dã tâm gì cả, chỉ muốn tự do tự tại, cũng không hề chờ đợi thế đạo này loạn lên để tiện cho mình đục nước béo cò.

Lữ Tiểu Ngư mặt đen ăn cơm xong rồi ôm sách vở, và một đống đồ ăn vặt mà Lý Huyền Nhất mua cho cô bé đi qua bên chỗ Lý Huyền Nhất làm bài, Lữ Thụ có chút dở khóc dở cười, dựa theo tính cách của Lữ Tiểu Ngư, trước khi chưa thấy được bàn trứng cà chua đầu tiên, mình đừng hòng nhìn thấy được sắc mặt tốt gì…

Lý Huyền Nhất thấy Lữ Tiểu Ngư đen mặt thì thấy hơi tò mò: “Tiểu Ngư, sao nhìn cháu giận dữ thế.”

Lữ Tiểu Ngư trầm mặc một hồi lâu vẫn không nói gì cả, tâm trạng hiện giờ của cô bé cực kỳ không tốt, vô cùng muốn phát giận, thế nhưng đêm qua Lữ Thụ mới nói cho cô bé, cũng không thể cứ chọc tức Lý Huyền Nhất hoài được.

Đối với hai người Lữ Thụ mà nói, ít nhất hiện tại thiện ý mà Lý Huyền Nhất giành cho bọn họ không trộn lẫn nhiều thứ khác, mặc dù Lữ Thụ từ chối điều kiện của đối phương, thế nhưng Lý Huyền Nhất vẫn nguyện ý dốc túi truyền thụ.

Hơn nữa Lý Huyền Nhất cũng đối xử rất tốt với Lữ Tiểu Ngư, nào là mua đồ ăn nào là phụ đạo bài tập, thím Lưu nói với Lữ Thụ, hiện giờ ông cụ đang tự học môn số học cấp hai đấy, để chờ ông học xong rồi là đi dạy cho Lữ Tiểu Ngư…

Một người như vậy, cứ đi kiếm giá trị cảm xúc tiêu cực trên người người ta thực sự không thích hợp.

Lữ Thụ nghĩ đến việc có nên đưa cho ông cụ một quả tẩy tủy để cải thiện thân thể của ông không, dù sao nhìn từ lúc này, quả tẩy tủy đúng là một loại quả thần kỳ có thể chữa khỏi trăm bệnh.

Nhưng cậu phải giải thích quả này đến từ đâu như thế nào?

Thế nên Lữ Thụ cũng không có làm như vậy, chỉ sợ quả tẩy tủy là bí mật lớn nhất của cậu ngoài trừ bản đồ sao ra, vật này, mãi mãi cũng không thể tiết lộ được.

Lữ Tiểu Ngư nghe lời Lữ Thụ nói xong cũng ngẫm nghĩ lại, thế nên dù cho hiện tại cô bé tức giận vô cùng nhưng cũng không giận chó đánh mèo lên ông cụ, trái lại còn trịnh trọng nói một tiếng xin lỗi, sau đó lại đưa ra một miếng khoai tây chiên.

Lý Huyền Nhất bỗng nhiên có chút cảm khái, tuy rằng quá trình chung đụng với Lữ Tiểu Ngư ông cứ hay tức giận, nhưng Lý Huyền Nhất nghĩ tới miếng khoai tây chiên này cùng với lời xin lỗi của Lữ Tiểu Ngư là có thể tha thứ cho Lữ Tiểu Ngư. Bất kể là Lữ Thụ hay là Lữ Tiểu Ngư, ở trong lòng ông đều là những đứa trẻ rất tốt.

Kết quả vừa lúc đó, Lữ Tiểu Ngư giùng giằng hồi lâu, lại bẻ miếng khoai tây chiên ra thành hai nửa, đưa cho Lý Huyền Nhất một nửa… mình nói xin lỗi rồi, là có thể giảm được nửa miếng!

Lữ Thụ vừa mới thu thập xong đậu phụ thối chuẩn bị ra cửa thì lại thu được một ghi chép thu nhập giá trị cảm xúc tiêu cực…

Ha ha, ông ơi ông bảo trọng.

Khi Lữ Thụ đi ngang qua sân nhà của mấy người Lý Huyền Nhất thì thím Lưu đang phơi quần áo, Lữ Thụ vui tươi hớn hở cười nói: “Thím ơi, gần đây thím làm cho ông cụ nhiều trà lạnh chút nhé, tốt cho việc hạ hỏa.”

Lý Huyền Nhất ở bên cạnh nghe thế nào đều cảm thấy không đúng cho lắm, sao trong đó cứ có chút mùi vị hả hê vậy?

[Giá trị cảm xúc tiêu cực từ Lý Huyền Nhất +17…]



Sáng sớm Lữ Thụ mới vừa dọn sạp xong, thế mà lại thấy một chiếc xe điện 110 lái tới, hai cảnh sát đi xuống nhìn Lữ Thụ: “Là cậu cứ bán đậu phụ thối ở đây à, có người gọi điện tố cáo cậu.”

Lúc đó mặt Lữ Thụ lập tức xanh lè: “Tố cáo gì cơ?”

Đầu năm nay 110 đúng là cái gì cũng quản, yêu cương vị kính nghiệp hơn trước đây không biết bao nhiêu lần, từ điểm đó là có thể nhìn ra được thể chế đang không ngừng tiến bộ, các vĩ nhân nói lấy người làm gốc, cũng không hoàn toàn phải nói qua đã quên.

Bạn ngồi ăn trong tiệm cơm có con ruồi có thể gọi 110, trên đường thấy có người đánh nhau cũng có thể gọi 110, dù sao chính là bây giờ chỉ chỉ cần chuyện bạn tố cáo là sự thật, 110 sẽ xuất cảnh.

Một chú cảnh sát nín cười nói: “Cói người gọi 110 tố cáo cậu ngày nào cũng ở đây, cái gì cũng bán hết mà còn cố làm ra vẻ biểu diễn, người ta tố cáo cậu lừa dối cảm tình!”

Phụt, Lữ Thụ lập tức phát điên, ai lại rảnh rỗi quá vậy. Không phải mình chỉ muốn kiếm giá trị cảm xúc tiêu cực thôi sao, tự dưng lại báo cảnh sát là thế nào!

Một chú cảnh sát khác vui vẻ nói: “Được rồi không cần lo lắng, đùa với cậu thôi không có ai báo cảnh sát đâu, hôm nay chúng tôi tới là để nếm thử đậu phụ thối của cậu.”

Lữ Thụ thở phào nhẹ nhõm, không phải đến tìm phiền toái là tốt rồi, có điều nếu thật sự đến tìm phiền toái, loại chuyện nhỏ nhặt này... hẳn là thân phận học sinh lớp Đạo Nguyên cũng có thể hộ thể được nhỉ.

Có điều xem ra chuyện mình mệt nhọc kiếm giá trị cảm xúc tiêu cực đã truyền ra ngoài, chuyện này sẽ không ảnh hưởng tới việc buôn bán của mình chứ?

Lữ Thụ thu tiền của hai chú cảnh sát đưa ra hai phần đậu phụ thối, nghĩ trái nghĩ phải một lúc lâu, quyết định cuối cùng đổi một kịch bản khác!

Đậu phụ thối rất nhanh đã bán hết rồi, khi bán hết một phần cuối cùng Lữ Thụ trực tiếp lại bày đậu phụ thối ra, mùi vị bay xe đến tận mấy chục mét, giá trị cảm xúc tiêu cực chầm chậm tăng lên.

Lúc này có người thấy đậu phụ thối lại tới, khi tới trong lòng còn đang suy nghĩ, hôm nay ông chủ nhỏ này lại không diễn với mọi người nữa à, đều trực tiếp lấy đậu phụ thối ra luôn.

“Chủ quán, cho một phần.” Người nói đều đã móc năm tệ ra rồi.

Lữ Thụ rụt rè mỉm cười: “Không bán, đã không còn nữa.”

Khách hàng lập tức nghệt ra: “Không phải cậu mới bày ra một phần đó sao?”

“Đây là hàng mẫu.”

“Từ lúc nào mà bán đậu phụ thối cũng cần hàng mẫu thế.”

Cậu cho rằng cậu đang bán di động à?

[Giá trị cảm xúc tiêu cực từ Lý Đằng +117…]

Lữ Thụ đều nghĩ kỹ cả rồi, sau này cho dù không ai hỏi lại mình, dù sao mình cũng cứ để một phần ở đây cho bay mùi, chỉ cần nghĩ tới phải kiếm đủ 5000 giá trị cảm xúc tiêu cực là đủ tiền vốn rút thưởng ngày đó là cậu có thể làm được!

Chính là quật cường như vậy!

Một lát sau hai cảnh sát lại vòng về, nhìn Lữ Thụ với vẻ mặt phức tạp: “Lần này thực sự có người gọi 110 tố cáo cậu rồi…”

Lúc này đây Lữ Thụ thật sự lấy ra thẻ ra vào lớp Đạo Nguyên của cậu, lập tức đến phiên hai cảnh sát trợn tròn mắt, mấy ngày hôm trước bọn họ nhận được thông tri, tất cả vụ án liên quan đến lớp Đạo Nguyên đều chuyển đến cho phòng giáo dục trường ngoại ngữ Lạc thành số 2 xử lý, liên hệ số điện thoại 139…

Vậy còn chuyển cái rắm á, đến lúc đó nói cho người ta lý do bàn giao là, con hàng Lữ Thụ này đi bày quầy bán đậu phụ thối, hiềm nghi lừa dối cảm tình người khác chắc?!

Chương kế tiếp