Đại Sư Đoán Mệnh Là Học Bá

Chương 141 Phiên ngoại 3
Gió ngày càng lớn lớn, không chỉ thổi bay điều hòa bên ngoài vỡ nát bay đầy trời mà ngay cả cành cây cũng bị thổi bay không ít. Tiền Gia Kim không dám ở lại đây quá lâu, cầm chặt tấm bùa còn đang hơi nóng trong tay, bước lớn bước nhỏ về nhà.

Đẩy cửa phòng ra, ánh sáng đèn vàng bên trong phòng ấm áp chiếu sáng khuôn mặt, Tiền Gia Kim tim đập bịch bịch bịch một lúc mới bình tĩnh lại, ông ta có cảm giác như vừa từ cõi chết trở về.

Vợ ông ta Ngụy Minh Minh nghe thấy âm thanh phát ra từ trong phòng ngủ, thấy sắc mặt buồn thảm của ông ta không kìm được hỏi một câu: “Sắc mặt của anh sao lại khó coi như vậy?”

“Vừa nãy anh đi qua con đường tắt ở tiểu khu phía trước, kết quả suýt chút nữa bị điều hòa bên ngoài rơi trúng.” Tiền Gia Kim nghĩ đến cảnh tượng ban nãy vẫn còn hơi rùng mình, không nhịn được lấy tấm bùa hộ thân kia ra xem, vừa nhìn đã khiến ông ta sững sờ, buổi tối lúc ông ta nhận lấy tấm bùa giấy này phù văn bên trên còn rất mới, nhưng màu đỏ của phù văn này trông có vẻ giống như đang bị bạc màu, một góc của phù văn thậm chí còn có dấu vết của đốt cháy.

Ngụy Minh Minh đi vào nhà vệ sinh giặt khăn ấm để Tiền Gia Kim lau mặt, đi đến mới phát hiện trong tay ông ta đang cầm giấy vàng xếp thành ba mảnh không nhịn được lén đi qua nhìn mấy cái: “Đây là bùa mà anh thỉnh từ miếu lần trước sao?”

“Không phải, là bùa hộ thân khách đến ăn hôm nay đưa cho anh.” Tiền Gia Kim nói một lượt đầu đuôi ngọn ngành chuyện hôm nay, thở dài chán nản: “Anh lúc đó không để ý đến chuyện mà cô gái đó nói, còn cho rằng đôi tình nhân nhỏ đó chơi trò thử thách gì đó muốn ăn quỵt, kết quả không ngờ người ta thật sự là đại sư có bản lĩnh. Vẫn may mà đại sư tốt bụng, không so đo với người lòng dạ hẹp hòi như anh, lúc sắp rời đi tặng cho anh tấm bùa hộ thân, nếu không phải tấm bùa này đột nhiên bốc cháy khiến anh phải dừng lại gãi chân thì anh chắc chắn sẽ bị cái điều hòa bên ngoài kia đập nát.”

Ngụy Minh Minh lúc trước chưa từng tiếp xúc qua chuyện như vậy, có điều loại chuyện như vậy thà rằng tin nó tồn tại còn hơn là không, suy cho cùng chuyện này sơ suất một chút là mất mạng: “Anh ngày mai đem chút lễ đến tìm vị đại sư đó đi, chuyện gì cũng không quan trọng bằng mạng sống, phải phá giải triệt để tai họa liên quan đến máu này mới được.”

Tiền Gia Kim cũng nghĩ như vậy, ngày thứ hai đem theo thẻ trả trước tiền vội vội vàng vàng đi ra ngoài, sau khi đến đại học Đế Đô thấy đám sinh viên đang gấp rút ông ta mới trợn tròn mắt nhìn, ông ta căn bản không biết vị đại sư đó ở đâu, tên là gì.

Bối rối đứng ở trong khuôn viên trường học rất lâu, Tiền Gia Kim mới nhớ ra ngày hôm qua chàng trai trẻ có để lại số điện thoại đặt phòng, nhanh chóng gọi về cho nhân viên phục vụ trong quán hỏi sau đó ngay lập tức gọi điện cho Khương Duy.

Dường như đoán được ông ta sẽ đến, Khương Duy vừa nhận điện thoại liền cười: “Đại sư nhỏ không phải bảo chú ngày mai mới đến sao? Bùa hộ thân của chú còn có thể chống đỡ được một ngày nữa mà.”

Tiền Gia Kim nghe thấy lời này sắp bật khóc rồi: “Tôi chịu không nổi sự kích thích đó, tôi bây giờ đã không dám đi phía dưới lầu nữa, chính là sợ có ngày tạ, điều hòa, v…v… từ trên trời rơi xuống, tâm lý của tôi bị ám ảnh rồi.”

Khương Duy cười nhẹ một tiếng: “Cho dù tâm lý của chú có ám ảnh cũng hết cách, đại sư nhỏ đang đi học, phải đến 5 giờ chiều mới có thời gian rảnh. Có điều ngày hôm qua đại sư nhỏ tâm trạng rất tốt muốn miễn phí cho chú một đơn nhưng chú lại không cần, hôm nay phải trả phí rồi.”

Tiền Gia Kim vội vàng nói: “Đáng mà, đáng mà! Bắt buộc phải trả tiền thôi, hôm qua là tôi có mắt không thấy núi Thái Sơn, đều là lỗi của tôi, tôi đặc biệt chuẩn bị cho đại sư nhỏ một tấm thẻ trả tiền trước ở nhà hàng của chúng tôi, còn muốn mời đại sư nhỏ đến ăn thêm bữa cơm nữa!”

“Vậy chú 5 giờ chiều lại đến đây, trước hết giúp chú giải quyết tai họa liên quan đến máu rồi tính tiếp.” Khương Duy trước lúc gác máy không quên tốt bụng nhắc nhở ông ta một câu: “Hôm nay nhớ mang theo bùa hộ thể, bản thân làm chuyện gì cũng cẩn thận chút.”

Khương Duy dặn dò như vậy, tim của Tiền Gia Kim đã sắp nhảy ra ngoài rồi, suốt một đường cứ đi một bước nhìn ba bước, sợ sẽ bị thứ gì đập phải, kết quả có phòng ngừa trăm nghìn lần vẫn bị một chiếc xe đâm ngang.

Tiền Gia Kim thấy chiếc xe đó lao thẳng về phía mình bị dọa cho sợ đến mức chân mềm nhũn, chính vào lúc nghìn cân treo sợi tóc không biết vì sao lại chuyển hướng, đâm thẳng vào cây bên đường, lướt qua Tiền Gia Kim.

Tiền Gia Kim “á” lên một tiếng ngồi bệt xuống đất không đứng dậy được, tay trái bất giác rút ra bùa hộ thân để trong ngực, màu sắc của bùa hộ thân xem ra càng thêm tối sạm so với đêm hôm qua, hơn nữa giấy vàng cũng trở lên vô cùng mỏng manh, dường như chạm nhẹ liền biến thành giấy vụn.

Tiền Gia Kim nhanh chóng cẩn thận đặt bùa hộ thân vào trong túi, thấy tiếng còi báo hỏng của xe bên cạnh, khóc không ra nước mắt, bản thân đi đến đâu là họa liên quan đến máu tới đó, thực sự là phiên bản thật của tử thần!

Cảnh sát giao thông gần đó vội vội vàng vàng chạy tới, vừa mở cửa xe biến dạng một mùi rượu nồng nặc bốc ra từ trong xe. Người điều khiển là một chàng trai trông có vẻ vừa mới tròn hai mươi tuổi, tóc nhuộm bảy sắc cầu vồng chẳng khác nào cây chổi lông gà, trên trán đều là máu, đầu xiêu vẹo hôn mê bất tỉnh.

Xe cứu hộ rất nhanh đã đến hiện trường, khiêng chàng trai này lên xe cứu hộ, cảnh sát giao thông thấy dáng vẻ đầy sợ hãi ngồi bệt dưới đất không đứng dậy nổi của Tiền Gia Kim, đi đến ngồi xuống hỏi: “Anh có bị thương không? Có cần đi bệnh viện kiểm tra không?”

Tiền Gia Kim vội vàng lắc đầu, thế giới bên ngoài quá nguy hiểm, bằng không thì đến đại học Đế Đô đợi đại sư nhỏ thôi. Tiền Gia Kim cảm thấy bản thân đã giác ngộ ra chân lý, nơi có đại sư nhỏ mới là nơi an toàn nhất trên thế giới.

Lâm Thanh Âm học xong, vừa ra ngoài phòng học đã thấy Khương Duy đang đợi bên ngoài. Các bạn học trong lớp đều đã quen với hình ảnh không rời của hai người, đều nháy mắt cười với Lâm Thanh Âm.

Khương Duy vô cùng tự nhiên chào hỏi với các bạn học, tiện tay cầm lấy cặp sách của Lâm Thanh Âm đeo lên lưng, cúi đầu nhẹ nhàng nói với cô: “Hôm nay lúc sáng sớm quản lý sảnh chính của nhà hàng kia đã gọi một cuộc điện thoại cho tôi, tôi bảo chú ấy 5 giờ đến đây.”

Lâm Thanh Âm nghe thấy tin này trong lòng khẽ động, dùng thần thức quét một lượt liền nhìn thấy Tiền Gia Kim ngồi ủ rũ bên hồ.

Tối qua mưa xối xả, thời tiết hôm nay lại lạnh hơn một chút, Tiền Gia Kim khoanh tay ngồi trên ghế dài cả ngày, đến cơm trưa cũng không dám đi ăn, chỉ sợ lại gặp phải chiếc xe nào đó đâm ngang.

Chính vào lúc ông ta gục đầu buồn ngủ, đột nhiên bên tai vang lên một âm thanh trong trẻo: “Quản lý Tiền, đến mời tôi ăn quỵt sao?”

Tiền Gia Kim ngẩng đầu, nhìn thấy trước mặt Lâm Thanh Âm buộc tóc đuôi ngựa, ăn mặc đơn giản, kích động đến mức nước mắt sắp tuôn trào: “Huhuhu, đại sư nhỏ ngài đã tan học rồi! Lần này tôi thật sự cảm thấy thế nào gọi là tử thần đến rồi, cái chết rình rập mọi lúc mọi nơi thật sự là quá đáng sợ!”

Lâm Thanh Âm chưa xem qua bộ phim “Tử thần đến rồi”, có điều thấy vẻ mặt của Tiền Gia Kim thì có thể biết được ông ta gặp phải nguy hiểm đáng sợ thế nào. Dẫn ông ta về phòng xem bói, Lâm Thanh Âm đi thẳng vào vấn đề hỏi: “Chú gần đây đã đi lễ bái gì vậy?”

Tiền Gia Kim trợn tròn mắt: “Chuyện này mà ngài cũng có thể bói ra, đúng là thần! Tháng trước lúc tôi và mấy người khách du lịch tự mình đi thăm quan, leo núi, buổi tối có trú ở một ngôi miếu gần đó. Tôi rảnh rỗi không có việc gì làm liền đi vào trong xem qua một lượt, còn thắp hương vái lạy mấy cái.”

Lâm Thanh Âm mặc dù là tu đạo nhưng cũng có chút hiểu biết về Phật Giáo, nghe thấy ông ta nói đi vào một ngôi miếu bất giác lộ ra biểu cảm rất ngạc nhiên: “Đó là miếu gì, chú đã vái lạy phật nào?”

Tiền Gia Kim gãi gãi đầu cố gắng nhớ lại: “Ngôi miếu đó không quá lớn, bên trong có hai sư thầy. Một sư thầy dẫn tôi đi xung quanh, tôi nhớ bên trong có thờ Phật tổ Như lai, Quan Âm Bồ Tát ngoài ra có Ngọc Hoàng Đại đế và Thái Thượng Lão Ông, đúng rồi còn có Lưu Bị, Quan Vũ và Trương Phi. Những người này tôi đều biết nên nhớ rất rõ, chỉ là phía sau cùng có một điện thờ tượng phật mặc đồ đen, tôi không biết đó là gì. Sư thầy dẫn tôi đi nói đó là Thiên đạo, rất lợi hại, ngay cả Như lai cũng có thể quản.”

Lâm Thanh Âm nghe đến đây nghẹn họng nhìn trân trân không biết nên nói gì mới ổn. Khương Duy ở một bên cười chảy nước mắt, còn lấy tay đập đập vào chân: “Quản lý Tiền, tôi cảm thấy chú lần này xui xẻo một chút cũng không sai! Từ trên nét mặt của chú có thể thấy cũng đã hơn ba mươi tuổi rồi, sao mà còn dễ lừa hơn so với mấy ông mấy bà khác vậy? Chú thấy có ngôi miếu nào đã thờ phật lại còn thờ thần tiên, không sợ Phật Giáo và Đạo Giáo đánh nhau à? Sư thầy kia gan cũng lớn thật, không sợ Phật tổ giáng sét đánh chết sao? Cứ cho là không sợ đi, tín ngưỡng của hai vị sư thầy kia cũng phong phú quá nhỉ, Đạo Giáo cũng tin mà Phật Giáo cũng tin, Lưu Bị và Trương Phi kia lại là thần tiên ở đâu chứ, sao có thể vào ngôi miếu đó được? Chuyện hài nhất chính là…” Khương Duy không kìm được ngẩng đầu nhìn bầu trời bên ngoài cửa sổ: “Lần đầu tiên tôi nghe nói có ngôi miếu thờ cúng Thiên đạo!”

Tiền Gia Kim ngượng đỏ cả mặt, lắp ba lắp bắp nói: “Tôi không hiểu Phật Giáo và Đạo Giáo, đối với những thứ đó chỉ có ấn tượng từ “Tây du ký””.

Khương Duy cạn lời nhìn ông ta: “Bên trong “Tây du ký” thật sự là Đạo - Phật hỗn tạp, Quan Vũ mặc dù không trong “Tây du ký” nhưng ông ta là Quan thánh Đế quân còn Lưu Bị, Trương Phi ở trong đó sao chú không phát hiện ra có gì đó sai sai?”

Thấy dáng vẻ không nói thành lời của Khương Duy, Tiền Gia Kim xấu hổ vô cùng giải thích: “Tây du ký và Tam quốc đều nằm trong bốn tiểu thuyết kinh điển của Trung Quốc* mà!”

*Chú thích: Bốn tiểu thuyết kinh điển của Trung Quốc bao gồm: “Hồng lâu mộng”, “Tam quốc diễn nghĩa”, “Thủy hử”, “Tây du ký”

Khương Duy nghe xong câu này không biết nên nói gì, ngoại trừ cười cũng không biết bày ra dáng vẻ gì với Tiền Gia Kim.

Lâm Thanh Âm dáng vẻ đầy bất lực: “Miếu chú vào nhất định là giả, ám khí trên người chú và cái mà chú vái lạy cuối cùng…” Lâm Thanh Âm dừng lại một chút, không biết nên xưng hô thế nào với “Thiên đạo” mặc đồ đen kia.

Tiền Gia Kim còn cho rằng Lâm Thanh Âm quên từ này, nhỏ giọng nhắc nhở một câu “Thiên đạo”.

“Rầm… ầm… ầm” Bên ngoài đột nhiên vang lên một tiếng sấm vô cùng lớn, đừng nói đến Tiền Gia Kim ngay cả Lâm Thanh Âm cũng bị dọa, sấm vang giữa trời nắng, đây rõ ràng là lão già Thiên đạo không cam tâm tình nguyện quýt làm cam chịu!

Lâm Thanh Âm nhanh chóng nói rõ thay Thiên đạo: “Tôi không biết chú đã vái cái gì nhưng nhất định không thể nào là Thiên đạo, Thiên đạo là tất cả những gì tồn tại vĩnh hằng, là đạo sinh ra vạn vật, đạo thuộc về vạn sự vạn vật, lại muôn hình vạn trạng tồn tại trong tự nhiên, mặc dù ông ta ở mọi nơi nhưng từ trước đến nay chưa từng xuất hiện với dáng vẻ của con người.”

Thấy Tiền Gia Kim nghe đến mức mơ hồ, Lâm Thanh Âm đơn giản tổng kết ngắn gọn một câu: “Thứ chú vái lạy chẳng liên quan gì đến Thiên đạo, có lẽ là hai vị sư thầy kia tự làm ra tượng phật tà đạo gì đó rồi.”

Tiền Gia Kim buồn bực giậm chân: “Tôi còn cho rằng đây là quan lớn nhất, vậy nên dập đầu nhiều hơn mấy cái, còn cầu nguyện nữa chứ.”

Khương Duy không biết nên đồng cảm với Tiền Gia Kim hay không, nhịn không được hỏi cho ra lẽ: “Chú cầu cái gì vậy?”

“Chính là trong nhà có tiền tài!” Tiền Gia Kim thở dài: “May mà tôi trở về tháng này chưa phát tài gì cả, nếu không thì có phải cái mạng nhỏ của tôi sớm không còn nữa không?”

Lâm Thanh Âm cười nhẹ: “Chú có một bảo hiểm kếch xù cho chuyện xảy ra ngoài ý muốn đúng không?” Thấy Tiền Gia Kim sắc mặt tái mét, gật đầu, Lâm Thanh Âm nói: “Nếu chú chết bất ngờ vậy thì trong nhà chú thật sự sẽ có tiền đó, có điều cái giá phải trả là mạng sống của chú, loại tà vật này thích nhất là thu hoạch mạng sống của con người.”

Tiền Gia Kim nhanh chóng chắp tay lạy Lâm Thanh Âm: “Đại sư, ngài cứu tôi với, tôi không bao giờ dám cầu nguyện bừa bãi nữa, tôi cũng sẽ không muốn giàu có bất ngờ nữa.”

Lâm Thanh Âm ngoắc tay khơi dậy một luồng linh khí, quét sạch ám khí trên trán Tiền Gia Kim, lại nhìn tướng của ông ta. Tướng của Tiền Gia Kim cũng xem như không tồi, không có số triệu phú nhưng thuận lợi hơn rất nhiều so với người bình thường, bây giờ mới trung niên mà đã có xe, có nhà, còn có công việc với mức thu nhập tốt. Mặc dù công việc vất vả một chút nhưng so với hầu hết những người bôn ba đến Đế Đô mà nói cũng xem như an nhàn mà sống rồi.

Chỉ là năm nay vừa đúng là năm tuổi của Tiền Gia Kim, có chút phạm vào sự xui xẻo của sao Thái Thuế, nếu như không gặp phải ngôi miếu này cũng hơi xui xẻo hơn so với người khác một chút, nhưng lại vào miếu vái lạy tượng tà đạo kia nên chút vận xui liền biến thành tai họa liên quan đến máu.

“Mệnh của chú khá tốt, chỉ là năm nay hơi phạm phải sao Thái Tuế mà thôi, tôi khắc cho chú tấm bùa hộ thân này để chú đem theo bên người, qua năm nay sẽ ổn.” Lâm Thanh Âm lấy ra một hòn đá cuội đặt trên bàn: “Ba vạn tệ (~103 triệu VND) một hòn, có mua không?”

“Mua, mua, mua!” Tiền Gia Kim vội vàng đồng ý, dưới cái nhìn của ông ta thì đây không phải là mua bùa hộ thân mà chính là mua mạng sống, đừng nói ba vạn tệ, ba mươi vạn tệ (~1 tỷ VND) ông cũng phải bỏ ra.

Chuyển tiền cho Lâm Thanh Âm xong, Tiền Gia Kim mới chậm chạp phản ứng lại: “Đại sư, ngài sao lại biết năm nay là năm tuổi của tôi?”

Lâm Thanh Âm chưa kịp mở miệng, Khương Duy đã cười trước: “Nếu không thì sao có thể gọi là đại sư chứ? Đại sư nhà tôi vô cùng lợi hại đó!”

Thấy Khương Duy đầy vẻ tự hào, Tiền Gia Kim kìm chế không được ha ha vài tiếng, vị chua của tình yêu ấy mà đúng là giấu không nổi!

Chương kế tiếp