Đại Sư Đoán Mệnh Là Học Bá

Chương 143 Phiên ngoại 5
Mặc dù lão hòa thượng đang sống ở nông thôn nhưng ông ta có thể phân biệt được người giàu và người nghèo thông qua ánh mắt. Tuy ông ta thấy Khương Duy cùng Lâm Thanh Âm ăn mặc giản dị nhưng chỉ cần nhìn kiểu dáng và chất vải trên bộ đó thì ông ta cũng biết nó không hề rẻ. Hơn nữa, một nam và một nữ thanh niên kết bạn với nhau đi du lịch, đa phần là các cặp đôi nhỏ và loại này thường là những con dê béo tốt nhất dùng để làm thịt.

Ánh mắt lão hòa thượng dạo một vòng trên chiếc điện thoại mới nhất của Khương Duy, nụ cười càng từ bi hơn: “Tuy ngôi miếu này của chúng tôi hơi nhỏ, cũng hơi rách nát nhưng xem bói và cầu nguyện thì linh nghiệm nhất. Khi rảnh rỗi thì dân làng gần đó và người trong huyện thích lên miếu cúng, quyên góp một ít tiền dầu thơm để cầu sự bình an, mọi việc thuận lợi.”

Lâm Thanh Âm đứng trước cổng chùa điện Đại Hùng, điện này chỉ cao khoảng ba mét. Tượng Phật bên trong như tượng đất vừa được dùng màu nước vẽ lên, nơi thờ Thái Thượng Lão Quân và Ngọc Hoàng Đại Đế ở phía sau điện cũng không khác bao nhiêu. Dù cô dùng mắt thường hay thần thức thì đều nhìn ra nơi này không có một chút linh khí.

Bức tượng không có một linh khí thì bái xong cũng không có tác dụng nhưng Lâm Thanh Âm vẫn đi thằng vào trong điện, nơi thờ Lưu Quan Trương nằm chệch hướng. Cô vừa bước vào cửa điện liền bật cười, chắc là khu thắng cảnh nào đó không cần tới hai pho tượng này vì nó không chỉ rách nát mà cón giống mấy cái trong phim hoạt hình.

“Miếu của các ông thờ các vị thần khá là tùy tiện.” Ánh mắt Lâm Thanh Âm cong lên rồi cười nói: “Lưu Bị này được đặt ở đây từ lúc nào?”

Gương mặt lão hòa thượng liền hiện lên sự tức giận nhưng khi Khương Duy nhìn sang thì ông ta liền đổi thành gương mặt hiền lạnh, cười ha ha rồi làm hành động mời: “Hay là hai vị thí chủ đi theo tôi vào trong. Hai vị cầu nguyện trong đó là linh nghiệm nhất.”

Lâm Thanh Âm biết thứ mà lão hòa thượng nói có lẽ là tượng “Thiên đạo”. Cô liền lộ ra dáng vẻ mình rất hứng thú, lão hòa thượng liền ân cần dẫn hai người đi ra sau điện.

Đúng như lời Tiễn Gia Kim nói, họ đang thờ một người đàn ông mặc áo đen ở bên trong. Bức tượng này có gương mặt không giận tự uy nhưng lại có vận xui lại vờn quanh khiến người ta cảm thấy chán ghét.

Lão hòa thượng nghiêm túc thắp một nén nhang, lúc này mới quay đầu lại hỏi với vẻ thần bí: “Không biết hai vị có từng nghe nói tới Thiên Đạo không? Thiên Đạo là nguyên tắc, lẽ phải của thế gian. Nó là trụ cốt của mọi thứ và thứ mà điện này đang thờ là Thiên Đạo.”

Lâm Thanh Âm cười khẽ: “Nếu là như vậy thì ông nên mặc áo bào vào rồi bắt đầu thuyết giáo thì có lẽ nó sẽ có thuyết phục hơn. Cón nếu ông mặc như một hòa thượng và giải thích với tôi, tôi luôn cảm giác ông chỉ đang diễn trò thôi.”

Suýt chút nữa, lão hòa thượng đã không nén được cảm xúc tức giận của mình nhưng ông ta nhớ tới số tiền làm ông ta thèm nhỏ dãi. Ông ta vẫn đè cảm xúc của mình xuống rồi ra vẻ cao thâm nói vài câu: “Thí chủ chớ lấy thiên đạo ra đùa giỡn. Nếu Thiên Đạo giáng trách phạt xuống, chỉ sợ là thí chủ không thể chịu đựng được đâu.”

“Ông cũng biết Thiên Đạo sẽ giáng trừng phạt xuống à!” Lâm Thanh Âm gõ ngón tay, một trận cuồng phong từ từ dâng lên, trực tiếp lật tung đỉnh điện chính: “Từ gương mặt của ông, tôi biết ông là loại người lòng dạ độc ác và chuyên làm chuyện trái với thiên ý này, hại vô số người mà ông còn dám ở đây giả bộ từ bi, là người xuất gia.’

Sắc mặt lão hòa thượng biến đổi, ánh mắt nhìn Lâm Thanh Âm bỗng sợ hãi: “Cô là đại sư nhỏ, Lâm Thanh Âm kia.”

“Ồ, thì ra ông còn biết tới danh tiếng của tôi.” Lâm Thanh Âm cười nhạo, vung tay áo: “Nếu đã biết tôi là ai mà còn dám trốn trong đó không ra?”

Cô vừa dứt lời thì một lão hòa thượng mập mạp bay ra từ góc tường, ngã thẳng xuống dưới chân Lâm Thanh Âm. Lâm Thanh Âm vừa thấy ông ta liền hừ một tiếng: “Ông ta còn dám lừa bán trẻ con?”

Hai hòa thượng không dám lên tiếng. Đối với loại người ỷ vào chút bản lĩnh, làm chuyện xấu để phát tài như bọn họ thật sự tồn tại như sát tinh. Lâm Thanh Âm nghe nói có vài người bị sét đánh chết trong tiết thanh minh khi nó xuất hiện một trận ánh sáng.

Lâm Thanh Âm nhìn ra hai hòa thượng này đang nghĩ cách, không muốn tiếp tục nói nhảm với họ. Cô bấm ngón tay, ấn quyết dẫn tới một tia sét.

Lâm Thanh Âm có thể dẫn tới tất nhiên là lôi kiếp bình thường nhưng thứ giáng xuống lại là tia thần sét đánh lên người Phượng hoàng vào năm đó. Nó không những đánh vào pho tượng làm nó biến thành bột phấn mà cả điện chính cũng bị đánh thành đống lộn xộn. Hai hòa thượng là người tuyệt vọng nhất vì họ rõ ràng nhìn thấy tia sét kia chạy tới pho tượng. Nó vừa đánh xong điện chính liền quẹo sang chỗ họ, đánh vào hai người làm họ ngã thẳng xuống đất, miệng phun khói đen.

Lâm Thanh Âm nhìn một màn này, vô tội giang tay ra: “Ông nói giả mạo Thiên Đạo là không tốt nhưng mà hai người rõ ràng giả mạo Thiên Đạo. Còn không phải bị sét tìm tới đánh một cái à?”

Trong lúc hoảng hốt, một giọng nói tinh tế vô cùng kiêu ngạo yêu kiều hừ nhẹ một tiếng truyền tới trong không khí. Lâm Thanh Âm và Khương Duy không thể nhịn cười, phất tay về phía bầu trời: “Lần sau, ngài nhớ tự mình xử lý việc này, đừng rồi bắt chúng tôi đi một chuyến nhé.”

Lúc này, cô trừng mắt nửa ngày cũng không xuất hiện âm thanh khác, Khương Duy cúi đầu thì thầm bên tai Lâm Thanh Âm: “Trời có ý gì?”

Lâm Thanh Âm cũng làm động tác tương tự, nói thầm bên tai Khương Duy: “Lấy thể diện và sự kiêu ngạo của Thiên Đạo, ngài ấy chắc chắn sẽ không hạ mình tự thu thập loại lâu la này. Vì vậy, chúng ta nhất định phải làm làm công việc lặt vặt này.”

Cho nên, cô đành phải cõng cái nồi đánh xuống sét thần này thôi.

Lâm Thanh Âm thở dài lắc đầu, không ngờ Thiên Đạo còn rất sĩ diện!

Thiên Đạo như cảm nhận được suy nghĩ của Lâm Thanh Âm, trời bỗng tối sầm lại. Mưa to như trút nước, không có dấu hiệu dừng lại khiến hai người lạnh thấu tim. Khương Duy nhìn gương mặt ngây thơ của Lâm Thanh Âm, cười ha ha rồi giữ chặt tay cô chạy ra ngoài.

Lâm Thanh Âm dứt khoát thu lại linh khí trên người, để hạt mưa đánh vào mặt. Cô giữ chặt tay Khương Duy vọt vào trong mưa, chạy nhanh như đứa nhỏ. Trong cơn mưa bão táp, tiếng cười vui vẻ của hai người truyền tới.

*****

Với tư cách là người dân của thành Tề, bây giờ việc hạnh phúc nhất của họ là kỳ nghỉ đông và mùa hè. Bởi vì khoảng thời gian này, đại sư nhỏ sẽ trở về đây xem bói cho mọi người. Một năm rồi hai năm qua đi, có thể nói là không ai không biết tới Lâm Thanh Âm của thành Tề. Ngay cả, các thành phố gần đó cũng biết tới danh tiếng của cô.

Bởi vì Lâm Thanh Âm quá mức nổi danh nên bây giờ, bầu không khí trong thành Tề rất tốt. Ai cũng biết đại sư nhỏ trước khi xem bói và bán phù thì phải xem nhân phẩm trước. Nếu người đó có nhân phẩm không tốt thì dù bạn có bỏ ra 1 triệu tệ, nó vẫn trở nên vô dụng. Nếu là người thiện tâm, làm nhiều việc tốt thì không chừng, đại sư nhỏ sẽ tặng một lá bùa hộ thân miễn phí.

Xã hội bây giờ, không ai biết tương lai mình có gặp khó khăn không. Nếu ngày thường không làm chuyện tích đức, chờ tới thời gian đó rồi làm tạm một việc thiện thì không còn kịp. Đại sư nhỏ có đôi mắt rất tinh, họ không có khả năng mượn gió bẻ măng ở chỗ cô.

Cùng thời điểm đó, danh tiếng Lâm Thanh Âm như sấm bên tai các đồng nghiệp trong nước và ngay cả Quảng Đông, tỉnh Hồng Kông khi nhắc tới Lâm Thanh Âm cũng như sấm bên tai. Chủ yếu là do hai người Hàn Chính Phong và Trương Thất Đấu tuyên truyền rộng rãi. Khi hai người trò chuyện với đồng nghiệp, không ít lần nhắc đến cách bày trí trận pháp phong thủy của Lâm Thanh Âm ở Cầm Đảo. Đặc biệt Hàn Chính Phong với vai trò là giáo sư phong thủy, ông ta lấy hai bố cục phong thủy làm bài giảng kinh điển cho sinh viên. Tới nỗi khi ông ta nhắc tới Lâm Thanh Âm, còn cung kính khép nép gọi cô một tiếng sư phụ nhỏ. Tuy là Lâm Thanh Âm chưa chính thức thu nhận Hàn Chính Phong và Trương Thất Đấu nhưng họ vẫn được dạy như đồ đệ, được học nhiều thứ từ Lâm Thanh Âm. Trong lòng hai người thì Lâm Thanh Âm là sư phụ của mình.

Ở thành Tề, hai năm nay, cha mẹ Lâm Thanh Âm càng sống càng trẻ hơn. Họ nhìn như người ba mươi tuổi, chuỗi siêu thị của hai người ngày càng phát triển. Cửa hàng trung tâm mẹ và bé cũng có vài chi nhánh. Ngoài trừ bận rộn làm ăn thì hai vợ chồng thường đi du lịch, cuộc sống vô cùng phong phú. Bà nội Lâm thiên vị người khác cả đời cũng qua đời.

Trước đây, bà cụ họ Lâm tham tiền, bất công của gia đình họ Lâm từng muốn mang con trai lớn tới chiếm tiện nghi, cướp siêu thị. Tuy nhiên, bà ta bị Lâm Thanh Âm đã chờ từ sớm đưa thẳng vào đồn cảnh sát, bị cảnh cáo nên yên tĩnh một thời gian nhưng sau khi nghe gia đình Lâm Húc chuyển vào biệt thự xa hoa nhất thành Tề, bà ta lại đứng ngồi không yên.

Bà cụ họ Lâm vẫn cưng chiều con trai lớn và cháu trai. Hai người đó lớn lười biếng, không làm việc nên cuộc sống ngày càng khó khăn, thường xuyên tới chỗ bà nội đòi tiền. Còn con rể được bà cụ họ Lâm luôn khen ngợi không dứt miệng là Chúc Phó Dũng, vì tham ô công quỹ nên ông ta bị kết án tám năm tù. Lâm Lãm vẫn dựa vào chồng nuôi nên cảm thấy choáng váng khi nghe tin này, bây giờ bà ta mang theo con gái ăn nhờ ở đậu trong nhà mẹ đẻ.

Trước kia, bà cụ họ Lâm thích cả nhà Lâm Lãm là vì nhà con gái có tiền nhưng bây giờ, cả gia đình khó khăn nên tự nhiên là bà cụ thấy không vừa mắt. Mỗi ngày, bà cụ đều muốn đuổi con gái, cháu gái ra ngoài hết lần này tới lần khác. Lâm Lãm cũng không phải loại người chịu thiệt thòi. Nhiều năm nay, bà ta không ít lần chạy về nhà kiếm chuyện, bà cụ vừa muốn đuổi bà ta đi thì bà ta liền bắt bà cụ trả lại tiền. Hai mẹ con cãi nhau giống như đấu gà mắt hàng ngày.

Sau khi cãi nhau ầm ĩ một trận, bà cụ họ Lâm lại không ngừng nhớ tới Lâm Húc đang sống rất tốt nhưng ngoại trừ mỗi tháng đúng hạn gửi một 1 ngàn tệ làm phí phụng dưỡng cha mẹ thì ông ấy không bao giờ xuất hiện. Khi nhớ tới biệt thự của Lâm Húc, bà cụ họ Lâm đỏ mắt nhưng bà ta không vào được cửa lớn của chung cư. Bà cụ chặn trước cửa chờ mấy ngày nhưng vẫn không thấy bóng dáng của Lâm Húc, về đến nhà thì phải đối mặt với phòng bếp lạnh, đứa cháu trai và cháu gái chỉ biết chơi game, tức giận với con gái. Bà cụ họ Lâm cảm thấy mình sống quá khổ, huyết áp ngày càng tăng lên cho tới một ngày nọ, khi bà cụ thức dậy uống nước thì bà ta bị xuất huyết não và ngã xuống đất. Cháu trai chơi game ở phòng bên cạnh nghe được động tĩnh té ngã nhưng không quan tâm, may là có Lâm Thanh Âm đoán ra rồi báo cho Lâm Húc. Tuy nhiên, số mệnh của bà cụ họ Lâm đã tận nên Lâm Húc chỉ gánh vác chi phí hậu sự, chôn bà cụ cùng chỗ với ông cụ thôi.

Bà cụ họ Lâm chết, Lâm Húc cắt đứt liên lạc, quan hệ với anh chị em ông ấy. Cuộc sống không còn những chuyện phiền lòng. Điều ông muốn làm bây giờ nhất là sống cùng với vợ và con gái, tận hưởng khoảng thời gian ba người đoàn tụ với nhau.

Chớp mắt mấy năm trôi qua, sau khi tốt nghiệp đại sư nhỏ được tuyển thẳng vào khoa toán của Đại học Đế Đô mà Khương Duy không muốn rời xa đại sư nhỏ nên thi tiến sĩ ngành Toán học. Anh lại trở thành học trưởng của Lâm Thanh Âm thêm một lần nữa.

Sau khi học lên nghiên cứu sinh, Lâm Thanh Âm thấy thoải mái hơn nhiều. Cô không cần phải đối phó những môn học mà cô không thích, chuyên tâm nghiên cứu mối quan hệ giữa toán học và thuật bói toán. Lúc cô rảnh rỗi thì cô vẫn xem bói và coi nó là con đường đúng đắn.

Lâm Húc hy vọng con gái học nhiều kiến thức hơn, lấy được bằng nghiên cứu sinh của Đại học Đế đô. Theo suy nghĩ của ông thì dù sau này con gái không xem bói nữa, con bé vẫn có thể vào trường làm giáo viên hay viên chức. Còn gia đình họ Khương không ý kiến gì với việc Khương Duy vẫn tiếp tục việc học, cha Khương làm ăn ngày càng phát đạt. Khương Duy thật sự trở thành một con ông cháu cha, không cần lo lắng tới việc phát triển sự nghiệp nên chỉ cần anh ấy tình nguyện thì có thể trở về kế thừa công ty.

Đối với gia đình họ Khương thì chuyện lớn cần quan tâm nhất là hôn nhân của anh.

Khương Duy thường xuyên ở lại thành phố. Mẹ Khương không có cơ hội hỏi thêm vài câu với Khương Duy nên trông ngóng Khương Duy trở về nhà. Mẹ Khương xông tới, câu đầu tiên hỏi là: “Tiểu Duy à, con có nhờ đại sư nhỏ tính nhân duyên giúp con không? Con học thạc sĩ xong thì muốn học lên tiến sĩ, mẹ thấy không có gì không tốt nhưng con phải người yêu! Hay là con nói với mẹ đi, con thích kiểu người nào? Mẹ giúp con lên kế hoạch tán đổ người đó nha.”

Trước mắt Khương Duy xuất hiện bóng dáng Lâm Thanh Âm, khóe miệng không ngừng nhếch lên: “Con thích vóc dáng cao. Nếu người đó cao tới môi con thì con vừa cúi đầu, có thể hôn lên trán cô ấy. Ngoại hình phải đẹp, vừa xinh đẹp vừa lạnh lùng. Trong thực tế, khi cô ấy sinh hoạt thì đó là một quả dưa ngốc, con phải quan tâm tới việc ăn, mặc, ở và đi lại của cô ấy. Cô ấy còn thích ăn uống, hai mắt sẽ tỏa sáng khi thấy đồ ăn ngon. Khi cô ấy tức giận, con chỉ cần đặt một bánh kem trước mặt cô ấy thì cô ấy sẽ vui vẻ trở lại khiến con quên cả thế giới. Trong mắt con chỉ có hình bóng của cô ấy…”

Bà nội Khương bưng một đĩa hoa quả đi ngang qua, nghe thấy lời này suýt chút nữa ngã xuống làm rơi răng. Bà nội nhìn biểu cảm chết mê chết mệt của cháu trai mình, lén túm lấy góc áo mẹ Khương: "Tiểu Duy đây là nói chuyện yêu đương phải không?”

Mẹ Khương vui mừng gật đầu, nhìn biểu tình này thì 100% là rơi vào bể tình. Khi đề cập tới vấn đề này, thằng bé rõ ràng dựa vào đặc điểm của cô gái trong lòng mà nói ra kiểu người mình thích nhưng bà không biết là cô gái vừa xinh đẹp, vừa thích ăn lại có chút ngốc này là ai.

Đúng lúc này, bà nội Khương và mẹ Khương nghe nghe được Khương Duy tiếp tục nói: “Quan trọng nhất là cô ấy biết xem bói, xem phong thủy và nó còn phải linh nghiệm. Ngoài ra, cô ấy còn có thể khắc bùa hộ mệnh lên đá, bày trận phong thủy…?”

Bà nội Khương: “?”

Mẹ Khương: “!”

Bà nội Khương nhìn cháu trai mình đang đắm chìm trong giấc mơ đẹp, run rẩy nói: “Con dâu, con có nghe Tiểu Duy nói không. Sao thằng bé miêu tả giống đại sư nhỏ vậy?”

Mẹ Khương khiếp sợ nói: “Mẹ ơi, mẹ véo con một cái xem con có nằm mơ không tỉnh không?”

Bà nội Khương trầm mặc: “Mẹ nghĩ con nên tát con trai con một cái đi. Ban ngày ban mặt còn ngủ mơ!”

Khương Duy: “...”

***

Khương Duy tắm rửa, thay quần áo xong thì ra khỏi biệt thự. Anh thấy Lâm Thanh Âm bước ra từ biệt thự bên cạnh. Khương Duy đi qua giúp Lâm Thanh Âm chỉnh lại mũ, cúi đầu cười khẽ chống lên đỉnh đầu cô, giơ tay ôm cô vào lòng: “Lúc trước, anh mua căn nhà này vì nghĩ nó có phong thủy tốt, không ngờ nó lại tạo điều kiện cho chúng ta yêu nhau.”

“Đừng náo loạn!” Lâm Thanh Âm cứu vớt đầu mình ra, ngẩng đầu nhìn Khương Duy cao lớn hơn mình nửa đầu: “Hôm nay cùng em đi một chỗ.”

Khương Duy lái xe theo con đường Lâm Thanh Âm nói đến vùng ngoại ô của thành Tề, đậu xe bên ngoài cổng lớn của một biệt thự nông thôn tự xây. Khương Duy mở cửa xe cho Lâm Thanh Âm nhìn thoáng qua biệt thự, rõ ràng có thể cảm nhận được một chút tử khí.

Lúc này trùng hợp có người bước ra, là Châu Tử Hào mời Lâm Thanh Âm đến xem phong thủy cho họ vào năm đó. Anh ta sửng sốt nhìn Lâm Thanh Âm, nước mắt liền chảy ra: “Đại sư nhỏ, hình như ông nội tôi sắp không xong rồi. Ông nội không chịu tới bệnh viện, nhất định phải nằm ở nhà.”

Lâm Thanh Âm gật đầu: “Tôi tới tiễn ông ấy.”

Chu Tử Hào vội vàng mời người vào, người vây quanh trước giường nhìn thấy Lâm Thanh Âm tới thì nhao nhao nhường đường, đều cung kính gọi đại sư nhỏ.

Lâm Thanh Âm đi tới trước giường bệnh, ông cụ họ Chu nằm trên giường nhìn thấy cô. Sau đó, ông cụ nở nụ cười, gian nan vươn tay ra: “Tôi biết đại sư nhỏ sẽ tới. Tôi luôn ở đây chờ ngài tới nên sau này, người bạn già này của tôi đành nhờ ngài chăm sóc vậy.”

Lâm Thanh Âm nhìn thoáng qua linh hồn Bạch Xà nằm bên cạnh ông cụ, nói với giọng ôn hòa: “Ông yên tâm đi nha.”

Ông cụ họ Chu gật đầu, lại quay đầu nhìn Bạch Xà đã ở cạnh ông ấy cả đời. Giọng nói có chút nghẹn ngào: “Ông bạn già, ông mất mạng vì tôi nên chỉ còn là một linh hồn. Sau này, ông theo đại sư nhỏ tu luyện thật tốt, sớm ngày tu luyện ra cơ thể.”

“Ông lải nhải cả ngày rồi đấy.” Bạch Xà mất kiên nhẫn trả lời nhưng cái đuôi lại cẩn thận quấn lấy đầu ông cụ họ Chu. Nó nhẹ nhàng vỗ cánh tay ông, như sợ ông đột nhiên nhắm mắt.

Lâm Thanh Âm thấy một màn này nhẹ nhàng thở dài: “Hai người nói chuyện đi, Tôi ra ngoài chờ cậu.’

Nửa giờ sau, tiếng khóc từ trong biệt thự truyền ra. Lâm Thanh Âm ngồi dưới cây nho, quay đầu lại nhìn, cảm thấy sụt sịt. Khương Duy lắc đầu, đưa tay ôm bả vai Lâm Thanh Âm, tựa đầu cô vào người mình. Giọng nói tràn đầy bất đắc dĩ cùng đau lòng: “Đại sư nhỏ, em đã sống qua ba kiếp rồi, sao còn buồn bã vì sinh lão bệnh tử.”

Lâm Thanh Âm trầm mặc, một lúc sau mới chậm rãi nói: “Em cảm thấy như vậy cũng rất tốt. Kiếp trước, em không có thất tình lục dục, dù sống một ngàn năm cũng không vui vẻ. Bây giờ, em có niềm vui và sự tức giận, xúc động vì người khác. Điều đó rõ ràng thể hiện em là một con người bình thường ở đây.”

Ông cụ sống thọ chín mươi tuổi, coi như là hỉ tang. Trước khi rời đi, Lâm Thanh Âm còn hỗ trợ chọn một ngôi mộ thượng đẳng, dẫn Bạch Xà rời khỏi nhà họ Châu.

Con rùa nhỏ ngửi thấy mùi của con rắn trắng, chui ra khỏi mai rùa/ Nó nhìn linh hồn trong suốt của Bạch Xà, mỉm cười nói: “Thằng nhóc này trông còn thảm hại hơn tôi. Ít nhất tôi còn có cái vỏ để ẩn náu, nó thậm chí còn không có da rắn.”

Bạch Xà vừa nghe không nổi, liền thu nhỏ cơ thể quấn quanh mai rùa. Hai người trôi nổi trong xe đánh nhau như nửa giả nửa thật. Khương Duy quay đầu, nhìn thoáng qua hình thái rắn quấn quanh rùa, thuận miệng cười: “Có vẻ nhìn giống như huyền vũ.”

Lâm Thanh Âm mỉm cười: “Có lẽ hai người đó thật sự có chút sâu xa, không biết trước được.”

****

Từ khi con trai thừa nhận mình bắt đầu yêu đương với đại sư nhỏ, mẹ Khương kích động suốt ba ngày không thể ngủ được. Cho tới ngày thứ tư, bà ấy không kiềm chế được rồi mang hai đôi mắt thâm quầng cực lớn hỏi Khương Duy: “Con và đại sư nhỏ dự định khi nào kết hôn?”

Kết hôn vẫn luôn là chuyện lớn treo trên đỉnh đầu và lơ lửng trong lòng Khương Duy. Anh nằm mơ cũng muốn sớm cưới sư phụ nhỏ về nhà nhưng anh không biết sư phụ nhỏ có muốn kết hôn với anh không?

Khi anh nghĩ tới việc cưới sư phụ nhỏ xinh đẹp về nhà, mỗi ngày ôm cô đi vào giấc ngủ rồi sáng sớm vừa mở mắt ra là có thể thấy khuôn mặt đang ngủ của cô, Khương Duy kích động tới chân run rẩy. Đó thật sự là chuyện hạnh phúc nhất so với kết hôn.

Cầu hôn là bước quan trọng nhất trước khi kết hôn nên Khương Duy tập hợp Vương Béo, cảnh sát nhỏ Mã Minh Vũ tới lập kế hoạch, lên ý tưởng cầu hôn tốt nhất.

Khi Vương Béo biết Khương Duy là người yêu của đại sư nhỏ thì ông ta đã khiếp sợ. Bây giờ, khi ông ta biết được hai người còn bàn tới việc kết hôn, tâm trạng của ông ta vô cùng phức tạp: “Nếu cậu và đại sư nhỏ sẽ kết hôn thì chẳng phải cậu sẽ trở thành sư công của tôi à?”

Khương Duy bưng cà phê cười nhạt: “Tôi không ngại để chú gọi tôi một tiếng trước đâu.”

“Gọi cái em gái cậu ấy!” Vương Béo vươn cánh tay ôm cổ Khương Duy, nói với giọng điệu uy hiếp: “Nếu cậu dám bắt tôi gọi cậu như vậy thì tôi sẽ không ra chủ ý thay cậu đâu.”

Mã Minh Vũ ngồi xổm ở một bên, vuốt râu thở dài nói: “Khương Duy, cậu không thấy việc làm của mình là rất xấu hổ à. Đại sư nhỏ nhỏ hơn cậu vài tuổi, cậu đây là trâu già gặm cỏ non! Nếu biết trước có chuyện này xảy ra, tôi sẽ theo đuổi đại sư nhỏ rồi. Lúc đó, tôi phải là người không biết xấu hổ.”

Khương Duy sờ mặt mình, vô cùng đắc ý nói: “Ít nhất tôi nhìn rất trẻ tuổi, tôi không phải khoe khoang nha. Qua ba mươi năm nữa, tôi vẫn giữ trọn vẹn gương mặt đẹp trai này. Hơn nữa, nghề nghiệp của cậu không phù hợp với đại sư nhỏ. Nếu hai người ở cùng một chỗ thì chưa tới hai ngày, hai người sẽ cãi nhau.”

Mã Minh Vũ nhìn kỹ gương mặt của Khương Duy. Nếu bàn về nhan sắc thì anh đành phải thật lòng thừa nhận là dù mình có liều mạng thúc ngựa thì vẫn không thể đuổi kịp Khương Duy. Khương Duy còn đẹp hơn mấy tiểu thịt tươi đang hot trên mạng xã hội, không biết từ khi nào, trên người đã có thêm một loại khí thế khiến người ta có cảm giác muốn thuần phục dưới chân anh.

Anh thật sự không thể so sánh được với Khương Duy.

Không thể so sánh nhưng vẫn phải nghĩ ra ý tưởng cho anh, Vương Béo và và Mã Minh Vũ sắp bị lột sạch tóc. Thứ họ nghĩ ra đều là hoa tươi, rượu ngon, cảnh tượng tặng kim cương cũ kỹ. Đừng nói là đại sư nhỏ, Khương Duy nghe xong còn cảm thấy không hứng thú.

Anh thấy hai quân sư quạt mo không nghĩ ra phương pháp nào tốt, Khương Duy quyết định vẫn là tự mình chuẩn bị mọi thứ.

***

Lâm Thanh Âm kể một chương dịch kinh trong y bát của mình cho đồ đệ nghe. Sau đó, cô mới phát hiện hình như đã trôi qua hai ngày nhưng cô không thấy Khương Duy. Trong lúc, cô tính tìm điện thoại gọi cho Khương Duy thì Khương Duy truyền âm tới tai cô: “Sư phụ nhỏ, em tới chỗ tôi đi.”

Lâm Thanh Âm đứng dậy đẩy cửa sổ ra, bóng dáng lóe lên biến mất trước cửa sổ. Một lát sau, hai người một trước một sau xuất hiện trước một ngón núi ít người lui tới.

Lâm Thanh Âm cảm thấy nghi hoặc nhìn Khương Duy, vừa định mở miệng thì bỗng một tiếng chim hót líu lo truyền tới tai cô. Một đám chim đầy màu sắc bỗng xuất hiện, từng bầy bạch hạc màu trắng bay từ xa tới, vây quanh Lâm Thanh Âm kêu líu ríu, hơi có cảm giác như muôn chim hướng phượng hoàng kêu.

Cùng với sự vây quanh của muôn chim, một linh khí nồng đậm từ dưới lòng đất tuôn ra. Những con chim có chút linh khí trên người đều bị linh khí hấp dẫn, không hẹn mà cùng bay về hướng gần linh khí nhất, rậm rạp chen chúc với nhau, trùng hợp tạo ra một hình trái tim thật lớn.

Khương Duy thấy hơi khẩn trương, cầm một bó hoa tươi rồi quỳ gối trước mặt Lâm Thanh Âm. Bạch Xà trên đỉnh đầu hộp trang sức không biết chui ra từ đâu, thành thật ngồi xếp bằng cạnh Khương Duy.

Lâm Thanh Âm không nhịn cười được, con rùa nhỏ vẫn luôn ở trong túi cô liền tìm cơ hội bay ra. Nó quay sang chỗ Bạch Xà cười nhạo: “Tôi nói này. Chiêu này của hai người quá là cổ xưa rồi mà hai người không tin. Chưởng môn mới không bị hai người mê hoặc đâu.”

Lâm Thanh Âm nhìn cái đầu to lớn của Bạch Xà trên hộp trang sức, khóe môi cong lên. Bạch Xà ủy khuất quét đuôi rắn của mình, có chút u oán liếc mắt nhìn Khương Duy một cái: Thật ra nó cũng không muốn làm việc ngu ngốc này nhưng ai biểu nó không chịu được sự hấp dẫn của long khí chứ!

Khương Duy bật ra một chút long khí, bắn con rùa nhỏ quấy rối vào trong mai rùa. Trong nháy mắt, thế giới liền trở nên yên tĩnh. Khương Duy hít sâu một hơi: “Sư phụ nhỏ, em có đồng ý gả cho anh không?”

Lâm Thanh Âm cúi đầu nhìn Khương Duy quỳ gối trước mặt mình, hơi chần chờ.

Khương Duy giống như biết được sự băn khoăn của Lâm Thanh Âm, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt cô và nói với giọng nghiêm túc: “Không biết từ khi nào, anh đã đã yêu cô gái không biết làm bài tập về nhà mà dựa vào lắc tiền để tính đáp án. Anh đã rơi vào lưới tình với cô gái ghét học tiếng Anh, cau mày làm bài kiểm tra tiếng Anh; Anh đã yêu cô gái thích món tráng miệng, nhìn thấy món ăn ngon thì sẽ mở cờ trong bụng. Sư phụ nhỏ, anh yêu em. Nó không liên quan tới kiếp trước, cũng không liên quan tới Long Phượng. Anh yêu em vì em chính là Lâm Thanh Âm mà anh biết.”

Lâm Thanh Âm nở nụ cười, cô thật sự rất thích Khương Duy. Cô thích sự ngọt ngào từ tâm linh tương thông với anh, thích cảm giác anh không hề giữ lại mà sủng ái mình. Nếu đã có thể được sống mãi mãi, sao cô không hưởng thụ niềm vui của con người, tận hưởng tình yêu và hương vị của tình yêu.

Lâm Thanh Âm nhận lấy hoa tươi, không tự chủ được nâng gương mặt mượt mà lên: “Anh biết em thích đồ ngọt mà lấy hoa tươi tới cầu hôn.”

Khương Duy vung tay lên, hộp trang sức tinh xảo liền bay tới bàn tay anh. Anh lấy chiếc nhẫn được đặt làm riêng ra, đặt lên ngón tay mảnh khảnh của Lâm Thanh Âm, ôm eo cô, nhẹ nhàng cúi đầu hôn lên môi cô: “Chỉ cần em muốn, anh sẽ làm bánh ngọt cả đời cho em."

“Cả đời cũng không đủ.” Hơi thở của Lâm Thanh Âm và Khương Duy quấn quanh cùng một chỗ: "Tương lai của chúng ta còn rất dài."

***

Rùa nhỏ lặng lẽ vươn đầu từ trong mai rùa ra, thấy chưởng môn bị Khương Duy ôm vào trong ngực hôn. Nó buồn bực giơ móng vuốt nhỏ lên che hai mắt lại: “Khương Duy thối, không biết xấu hổ!”

Bạch Xà đảo đuôi, thu nhỏ cơ thể to bằng một ngón tay, bay lên người con rùa nhỏ quấn nó lại: “Ông đây là ghen tị người ta cưới vợ, ông là rùa độc thân ngàn năm.”

Con rùa nhỏ xoay người đè Bạch Xà xuống đất: “Nói giống như anh đã có vợ vậy, chờ đã…”

Rùa nhỏ như đụng phải bị trí nào đó, vẻ mặt khiếp sợ nhìn Bạch Xà: “Cuối cùng thì cậu là công hay mẫu?”

Bạch Xà thẹn quá hóa giận vung đuôi đá bay con rùa ra: "Rùa chết, ai cần ông quan tâm!”

Trong tiếng cười, cơn gió thổi qua, giọng nói như có như không của Thiên Đạo truyền đến: Nhân gian thịnh vượng, tất cả mọi thứ thịnh vượng. Mọi người còn ở trên thế gian này, thật sự là quá tốt.