Đại Sư Đoán Mệnh Là Học Bá

Chương 81
Dương Nhiễm Nhiễm đưa mẹ con Lâm Thanh Âm trở về biệt thự, ngồi một lát rồi đi. Lâm Thanh Âm gọi video cho bảo vệ gác cổng hỏi: “Lúc vừa về tôi thấy một người con trai khoảng hai mươi mấy tuổi quanh quẩn ở ngoài tiểu khu phải không?”

Đội trưởng đội bảo an lập tức trả lời: “Có một người, đứng trước cửa tiểu khu cả một buổi sáng, hỏi cậu ta cái gì cũng không nói.”

Lâm Thanh Âm “ừm” một tiếng: “Gọi cậu ta vào đây, tôi ở trong nhà đợi cậu ta.”

Đội trưởng đội bảo an tuy rằng cảm thấy yêu cầu của Lâm Thanh Âm rất là không ra làm sao, nhưng nghĩ tới cốt truyện tài ba của một đại sư trẻ tuổi nhẹ nhàng, ông ấy không dám thất lễ, vội vàng ra khỏi phòng bảo an gọi cậu trai đi vòng tròn cả buổi sáng kia lại: “Cậu đến tìm Lâm đại sư phải không? Lâm đại sư mời cậu vào.”

Trâu Ninh nghe thấy lời của đội trưởng đội bảo an phút chốc cảm thấy rất mừng rỡ, nhưng rất nhanh khi cậu ta nhớ đến số tiền ít ỏi còn lại trong thẻ ngân hàng của mình, tức khắc chân tay lúng túng: “Có thể cháu mời không nổi Lâm đại sư.”

Đội trưởng nhìn thấy Trâu Ninh mặc đồ cũng không tệ, đoán chừng có thể cậu ta gặp chuyện khó khăn gì, bèn thiện ý an ủi cậu ta một câu: “Lâm đại sư đã gọi cậu vào nhất định có dụng ý của cô ấy, cậu khoan hãy suy xét đến tiền bạc, gặp đại sư trước đã rồi nói.”

Trâu Ninh gật đầu, có chút thấp thỏm không yên ngồi lên xe đi vào, đội trưởng đội bảo an đích thân đưa cậu ta đến trước cửa biệt thự của Lâm Thanh Âm.

Lâm Thanh Âm thay quần áo xong đã xuống phòng trà ở tầng ba pha trà, Vương Béo đưa Trâu Ninh vào cửa, bảo cậu ta thay dép xong rồi chỉ chỉ lên cầu thang: “Đại sư nhỏ đang ở phòng trà tầng ba chờ cậu.”

Trâu Ninh nhẹ nhàng cảm ơn một tiếng, cúi đầu đi đến cầu thang, từng bước từng bước chậm chạp đi lên tầng ba. Ra khỏi cầu thang, phòng trà đầy ánh sáng chiếu vào tầm mắt, một người con gái trẻ tuổi bắt chéo chân ngồi trước chiếc bàn dài, chậm rãi nấu trà.

“Ngồi đi.” Lâm Thanh Âm chỉ vào tấm đệm cối đối diện ở chiếc bàn nói: “Lúc nãy khi tôi mới về nhìn thấy cậu ở ngoài tiểu khu, cậu đến tìm tôi sao.”

“Ừm” Trâu Ninh gật đầu: “Hôm qua ở trên diễn đàn Cầm Đảo tôi nhìn thấy có người nhắc đến cô, cho nên mạo muội đến xem.”

Tay Lâm Thanh Âm đang nấu trà bỗng dưng ngừng lại, nhè nhẹ nhíu mày: “Diễn đàn Cầm Đảo là cái gì?”

Trâu Ninh vội vàng lấy điện thoại ra, mở một trang mà bản thân đã sưu tầm cẩn thận nghiêm túc đưa qua.

Hiện tại Lâm Thanh Âm sử dụng điện thoại đã vô cùng thành thục rồi, cô rất nhanh lướt thấy tấm giấy nhỏ, từ những câu chất vất phía trước đến phía dưới là các loại rắm cầu vồng cô nhìn đến hứng thú say mê. Kéo đến cuối, Lâm Thanh Âm lấy ra điện thoại của mình tải app Diễn đàn Cầm Đảo về; sau khi đăng ký tài khoản ấn quan tâm đến trang này, còn trả lời ở trên trang một câu: “Vừa hay quen biết vị đại sư này, đại sư tuổi tác không lớn yêu thích các loại mỹ thực, cho nên tặng quà tết cho đại sư tốt nhất là tặng những loại mỹ thực đặc sản làm chủ yếu, những loại danh họa sách cổ gì đó không cần tặng, đại sư không hứng thú với những thú vui này!”

Sau khi trả lời xong liền làm mới trang một lần nữa, rất nhanh đã có người trả lời lại Lâm Thanh Âm, có người nói cô cọ nhiệt, có người dựa hơi hỏi xin phương thức liên lạc, còn có làm theo tặng đại sư quà tết gì mới có thể làm đại sư vui vẻ, Lâm Thanh Âm nhìn thấy cười không ngừng nghỉ.

Lâm Thanh Âm cảm thấy bản thân có thể xem trang mạng này cả một ngày trời, nhưng thấy trước mặt vẫn còn một cậu thiếu niên đang đợi xem bói, Lâm Thanh Âm chỉ có thể chưa thỏa mãn mà đặt điện thoại sang một bên, cầm ấm trà lên rót cho Trâu Ninh một tách trà: “Cậu đến tìm tôi có phải muốn xem bói không?”

“Đúng!” Trên mặt Trâu Ninh có chút đỏ, đây là lần đầu tiên cậu khó khăn vì tiền: “Đại sư, xin hỏi xem bói bao nhiêu tiền?”

Lâm Thanh Âm uống một ngụm trà, không quan trọng nói: “Yên tâm, không cần hai ba trăm vạn đâu, một quẻ bình thường của tôi chỉ cần hai ngàn năm trăm đồng là được rồi.”

“Hai ngàn năm trăm?” Trâu Ninh đột nhiên ngẩng đầu lên, có chút không dám tin nhìn Lâm Thanh Âm, lắp ba lắp bắp nói: “Thật sự chỉ cần bao nhiêu tiền thôi sao? Đại sư, tuy rằng tôi không có hai ba trăm vạn, nhưng vài vạn tôi có, cô không cần giảm giá như vậy.”

Đúng là một cậu nhóc thành thật, Lâm Thanh Âm cầm một miếng điểm tâm lên cắn một cái rồi nói: “Ở đâu cũng giá đó, coi bói hai ngàn năm trăm, bùa hộ mệnh thì từ hai ngàn tới vài chục ngàn, những việc khác dựa vào tình hình sẽ báo giá.” Quai hàm Lâm Thanh Âm phồng lên nhìn Trâu Ninh: “Không phải cậu chỉ xem bói thôi sao? Hai ngàn năm trăm là được rồi.”

Vành mắt Trâu Ninh có chút ẩm ướt, cậu ta cảm thấy đại sư nhất định nhìn ra được sự khốn cùng của cậu ta nên mới nói giá thấp như vậy, nếu không thì dựa vào bản lĩnh của vị đại sư này, tăng thêm hai số không cũng không đủ.

Đã là ý tốt của đại sư, Trâu Ninh cũng không nói nhiều, trực tiếp nói: “Quẻ này của tôi là coi cho mẹ tôi, ba năm trước khi bà ấy đi du ngoạn đột nhiên mất tích, lúc đó cha tôi báo cảnh sát cũng cho người ra ngoài tìm, nhưng vẫn không có tin tức. Cha tôi nói mẹ tôi lúc ra biển gặp bất trắc, có thể sớm đã chết chìm dưới đáy biển rồi...”

Lâm Thanh Âm nhìn cậu ta: “Cậu không bằng lòng chấp nhận kết cục này, muốn bói thử xem có phải mẹ cậu vẫn còn ở nhân gian không?”

Trâu Ninh gật đầu: “Sống không thấy người chết không thấy xác trong lòng tôi không cam lòng, nếu như mẹ tôi còn sống thì sao!”

Lúc Trâu Ninh nói câu này thật sự trong lòng không hề có chút sức lực nào, cậu ta cũng biết nếu như người còn sống sao có thể ba năm không về nhà, nhưng mà cậu ta vẫn không cam lòng tiếp nhận việc mẹ cậu ta đã rời khỏi thế gian.

Lâm Thanh Âm không mở quẻ, lại bưng một tách trà lên chầm chậm nhấm nháp: “Cậu có từng nghĩ tới việc mẹ cậu không về được có thể là có ẩn tình khác?”

Trên mặt Trâu Ninh lộ ra một sắc thái đau khổ, nhưng cậu ta vẫn không hề lung lay ý nghĩ tự mình tìm mẹ: “Tôi nghĩ qua rồi, tôi thậm chí còn hoài nghi sự mất tích của mẹ tôi có phải liên quan đến cha tôi không, nhưng đây không phải là lí do tôi từ bỏ mẹ mình. Thà rằng để cha tôi hận tôi, tôi cũng muốn tìm mẹ tôi trở về.”

Lâm Thanh Âm đặt tách trà xuống nói: “Từ tướng mạo của cậu có thể nhìn ra xác thực mẹ cậu vẫn còn ở nhân gian, tôi có thể giúp cậu bói một quẻ xem bà ấy hiện tại đang ở đâu.”

Trâu Ninh nghe thấy câu nói trực tiếp này liền thẳng lưng, vừa muốn mở miệng thì thấy Lâm Thanh Âm lấy ra một mai rùa màu vàng, cậu ta lập tức ngậm chặt miệng lại, nhìn chằm chằm vào quẻ bói của Lâm Thanh Âm không chớp mắt.

Thật ra từ tướng mạo của Trâu Ninh đã nhìn ra được bảy tám phần, nhưng mà để xác nhận vị trí cụ thể của mẹ Trâu Ninh thì vẫn phải bói một quẻ. Hào sáu lần, Lâm Thanh Âm đã nhìn ra kết quả, cô đưa tay sao chép những đồng tiền cổ và nhặt lên: “Khu vực nhà cậu ở không tệ, sản nghiệp tổ tiên để lại là bên phía mẹ cậu đúng không?”

Trâu Ninh gật đầu: “Hiện tại nghề nghiệp của nhà tôi là ông ngoại để lại, mẹ tôi học mỹ thuật, đối với việc kinh doanh không biết gì cả, cho nên mấy năm nay công ty luôn do cha tôi quản lý.”

Lâm Thanh Âm không đặc biệt hiểu việc buôn bán, cô trực tiếp hỏi: “Ông ngoại cậu để lại công ty là trực tiếp cho một mình mẹ cậu hay là chia cổ phần?”

Trâu Ninh đối với việc công ty cũng không rõ ràng lắm, nhưng bởi vì di chúc của ông ngoại cậu ta do luật sư công bố, cho nên đối với việc này cậu ta vẫn nhớ: “Công ty này ông ngoại tôi có 70%, ngoài ra cổ phần chia cho một vài nhân viên cấp bậc nguyên lão. Lúc ngoại tôi qua đời cổ phần trong tay ông chia làm ba phần, mẹ tôi được 35%, tôi được 30%, ngoài ra 25% là của cha tôi.”

Lâm Thanh Âm hơi nhíu mày: “Việc giữ cổ phần này có tác dụng gì không?”

“Trước đây mỗi năm đều dựa theo cổ phần để chia hoa hồng, nhưng mà mẹ tôi không quan tâm những việc này, tiền hoa hồng chia ra đều chuyển vào tài khoản gia đình, là ai cũng không có gì khác biệt, nhưng mà hai năm nay không nghe ba tôi nói việc chia hoa hồng.” Trâu Ninh suy nghĩ rồi bổ sung: “Tôi đã nghe ông ấy nhắc đến ông ấy muốn đưa công ty ra thị trường.”

Trâu Ninh nói xong trong lòng càng bất an, cậu ta thấp thỏm không yên nhìn sắc mặt Lâm Thanh Âm hỏi: “Đại sư, việc mẹ tôi mất tích và đưa công ty ra thị trường có liên quan không?”

“Cũng có chút liên quan, nhưng mà đối với những việc quanh quẩn ngoằn ngoèo này tôi cũng không hiểu lắm, cụ thể thế nào cậu tự đi điều tra đi.” Lâm Thanh Âm nói: “Phía đông Cầm Đảo có một bệnh viện tâm thần, mẹ cậu đang ở đó.”

Trâu Ninh đứng phắt dậy, không dám tin hỏi: “Đại sư, ngài nói vậy là căn bản mẹ tôi chưa chết, mà là bị đưa đến bệnh viện tâm thần.”

Lâm Thanh Âm gật đầu, trái tim Trâu Ninh tựa như ngâm trong nước đá, rất lạnh rất lạnh. Giống như cha cậu ta Trâu Hải nói, nhà cậu ta bây giờ tuy rằng không nhiều tiền tiết kiệm, nhưng đã kinh doanh ở Cầm Đảo mười mấy năm, cũng tính là gia đình có bí quyết rồi. Nếu như nói người khác làm cậu ta nhất định không tin, chỉ có một khả năng vả lại giả vờ làm ra bộ dạng đau khổ tìm kiếm bấy lâu nay mới chịu buông bỏ chỉ có một người, đó chính là cha cậu ta Trâu Hải.

Tuy rằng Trâu Ninh hoài nghi sự mất tích của mẹ mình có liên quan đến cha cậu ta, nhưng sự việc này sau khi được chứng thực thì cậu ta vẫn cảm thấy rất khó chấp nhận. Trong ấn tượng mẹ cậu luôn là một người đẹp điềm tĩnh cổ điển, như một tiểu công chúa không màng sự đời mỗi ngày đều chìm đắm trong thế giới hội họa của mình, đặc biệt đơn giản cũng đặc biệt tốt đẹp.

Nhưng cha cậu ta Trâu Hải tuy rằng luôn bận bịu vì công ty ra sức làm việc, bất luận bận rộn bao nhiêu mệt mỏi ở ngoài đến tối muộn thế nào nhưng khi ông ấy về nhà cũng không nhắc một chữ, mỗi ngày trở về đều vui vẻ, bất luận trong hộp đồ của mẹ có bao nhiêu đồ vật không sử dụng, ông ấy cũng cực kỳ hào phóng mua về, chỉ để dỗ mẹ cười.

Trâu Ninh luôn cảm thấy cha mẹ mình đặc biệt ân ái, nếu không phải cha cậu ta nói với rằng mẹ cậu ta mất tích khi ra biển, nhất định cậu ta sẽ không hoài nghi cha mình.

Thực sự mẹ cậu ta căn bản không thích ngồi thuyền, bà ấy đã từng nói với Trâu Ninh, bất luận thuyền lớn thế nào, chỉ cần là bồng bềnh trên biển đều làm lòng người không ổn định. Bà ấy chỉ thích ngồi yên tĩnh trong nhà kính trồng đầy hoa hoặc là vẽ hoặc là uống trà, nếu không phải bắt buộc, đến cả cửa lớn bà ấy cũng không muốn đi ra, huống hồ là ra biển.

Nói tới cuối cùng Trâu Hải không hiểu người vợ ông ấy đã sống chung hơn nửa đời.

Trâu Ninh lau mặt, mượn cớ lau khô những giọt lệ nơi khóe mắt, cậu ta thở dài một hơi, vô cùng bình tĩnh nói: “Thật ra tôi cũng không hiểu rõ tại sao cha tôi lại dùng loại thủ đoạn này. Thật sự mẹ tôi không hề để ý tới cổ phần gì cả, nếu ông ấy muốn trở thành đại cổ đông trở thành đổng sự trưởng, chỉ cần ông ấy nói, mẹ tôi đều sẽ đồng ý. Trong mắt mẹ tôi, những thứ tiền đó cổ phiếu đó đều là những thứ tầm thường, xưa nay luôn không làm bà ấy để tâm, bà ấy càng không đi tranh giành những thứ này.”

Lâm Thanh Âm nhìn cậu ta có chút xót xa: “Nếu như bà ấy biết cha cậu lạc lối thì sao? Càng nghiêm trọng hơn, nếu như bà ấy biết cha cậu vẫn còn có một đứa con gái riêng thì sao?”

Trâu Ninh thở mạnh: “Cha tôi lạc lối? Còn có con rồi? Làm sao có thể???”

Lời vừa nói ra Trâu Ninh đã hiểu rõ mấu chốt vấn đề, giống như một người có tấm lòng đơn thuần như mẹ cậu ta sẽ không cho phép tình cảm của bà ấy có bất kỳ một tì vết nào. Nếu như bà ấy phát hiện ra chuyện cha cậu ta lạc lối, bà ấy sẽ không suy xét đến lợi ích, nhất định sẽ chọn con đường ly hôn.

Tuy rằng những năm nay mẹ cậu ta chưa từng nhúng tay vào việc công ty, nhưng bà ấy vẫn là cổ đông lớn nhất của công ty, quyền quyết định vẫn ở trong tay bà ấy. Hơn nữa nếu cậu ta biết được việc cha mình lạc lối, nhất định sẽ ủng hộ cách làm của mẹ mình, chỉ với một chút cổ phần đó trong tay cha cậu ta căn bản không làm được gì.

Thật ra nhiều năm như vậy năng lực quan hệ với khách hàng cha cậu ta đều có, nếu như thật sư ly hôn hoàn toàn có thể tự mở công ty riêng, nói trắng ra ông ấy luyến tiếc khối tài sản khổng lồ mà cha vợ để lại. Vì tiền, ông ấy thà rằng đẩy người vợ kết tóc của mình vào bệnh viện tâm thần. Mà mẹ cậu ta một khi bị đưa vào bệnh viện tâm thần, bà ấy chỉ được hưởng hoa hồng cổ đông, quyền quyết định tự động được chuyển cho người giám hộ. Dựa vào pháp luật, người giám hộ của mẹ cậu ta chính là cha cậu ta.

Trâu Ninh bỗng nhiên khóc nức nở thảm hại, trong lòng cậu ta chứa đầy tuyệt vọng và đau khổ. Thật sự thì bởi vì cha cậu không muốn ly hôn, lại hi vọng có thể độc chiếm tất cả cổ phiếu trong tay vợ mới bịa đặt việc vợ qua đời bằng một lời nói dối. Nói trắng ra lời nói dối này không phải lừa người khác, là đặc biệt bịa đặt ra vì ông ấy. Báo cảnh sát thế nào, khổ sở tìm kiếm hơn nửa năm thế nào đều là giả, Trâu Hải chỉ không muốn để cậu ta đi điều tra sự việc của mẹ cậu ta.

Lúc Trâu Ninh đang khóc bỗng nhớ ra rất nhiều chuyện, cậu ta nhớ ba năm nay Trâu Hải luôn không bằng lòng việc cậu ta nghỉ phép về nhà. Ông ấy đã nhấn mạnh rất nhiều lần với cậu ta nhất định phải đi nước ngoài tiếp tục đào tạo chuyên sâu về khóa học vẫn chưa tốt nghiệp của cậu ta, cổ vũ cậu ta kết giao với bạn gái ngoại quốc, thậm chí lập nghiệp ở nước ngoài.

Thật ra Trâu Hải chỉ là không muốn cậu ta về nhà thôi, muốn cậu ta không quay về thì sẽ không ai quan tâm chuyện mẹ cậu ta là bệnh hay là đã chết rồi, ông ấy có thể an tâm quản lý khối tài sản khổng lồ đã chiếm được.

Lần đầu tiên Trâu Ninh cảm thấy người cha quen thuộc trước đây lại có thể đáng sợ giống ma quỷ vậy.

Trâu Ninh cúi đầu lau khô nước mắt, đợi cảm xúc bình tĩnh lại mới hỏi tiếp: “Đại sư, ngài có thể bói ra được kẻ thứ ba của cha tôi là ai không?”

Lâm Thanh Âm rót tiếp cho chính mình một tách trà: “Cậu biết bát tự của cha cậu không? Nếu có hình thì đưa tôi xem.”

Trâu Ninh tìm trong điện thoại được một tấm ảnh chụp chung của cha con cậu ta đưa cho Lâm Thanh Âm, rồi nói ra ngày tháng năm sinh của Trâu Hải.

Độ phân giải trong điện thoại Trâu Ninh rất cao, Lâm Thanh Âm phóng to bức hình, có thể nhìn rõ ràng nếp nhăn và những vết li ti trên mặt Trâu Hải: “Cha cậu con người này không đơn giản đâu. Nếu như là trước đây, không khác gì loại người có dã tâm. Dã tâm của ông ấy rất lớn, lại có tâm hung ác ra tay cay độc, vì mục đích không từ thủ đoạn.”

Trâu Ninh gật đầu, cậu ta đã từng luôn tự hào về đặc điểm này của cha, cảm thấy ông ấy có dã tâm mà hành sự lại quyết đoán, mạnh mẽ vang dội, là một người có khí phách. Nhưng Trâu Ninh không nghĩ tới cha cậu ta có thể dùng những thủ đoạn này để đối phó với người trong nhà. Lúc bị lộ ra chuyện lạc lối quyết đoán bịa đặt chuyện vợ mình bị bệnh tâm thần đưa vào bệnh viện tâm thần, lừa gạt con trai ra nước ngoài học tập, thủ đoạn sạch sẽ lưu loát, nếu không phải do Trâu Ninh vẫn luôn không cam lòng về sự việc ngăn cách ba năm qua, chỉ sợ mẹ cậu ta sẽ phải ở trong bệnh viện tâm thần đến chết.

“Tình nhân của cha cậu và ông ấy có cội nguồn rất sâu, có thể là mối tình đầu của ông ấy.” Lâm Thanh Âm sờ cằm nói tiếp: “Từ bát tự có thể thấy là ông ấy lạc lối năm ba mươi sáu tuổi, năm đó đứa con gái riêng của ông ấy ra đời.”

Lúc này Trâu Ninh đến khóc cũng khóc không được, ông ngoại cậu ta mất vào năm cha cậu ta ba mươi sáu tuổi, một khi cha vợ đại nhân chết đi, Trâu Hải lập tức gương vỡ lại lành với tình nhân cũ.

Thật sự không còn kỳ vọng gì nữa!

Chương kế tiếp