Đại Sư Huyền Học Là Kẻ Tham Ăn

Chương 13

Nhìn bóng lưng chán nản của Doãn Văn Giác, tâm trạng Dương Tam rất tốt, thỉnh thoảng bắt nạt tiểu đệ mình sẽ tốt cho sức khỏe thể chất và tinh thần, đúng vậy, Doãn Văc Giác đã được cô xếp vào phạm trù tiểu đệ.

Chuyến đi hôm nay khá thành công, tổng cộng kiếm được hơn 80 vạn tệ, trước đó Doãn Văn Giác cho 10 vạn tệ, thù lao của Lâm Trạch Hải là 50 vạn tệ, còn hơn 20 vạn tệ là tiền bán bùa.

Trước khi gameshow bắt đầu, Dương Tam quyết định chế tạo một ít pháp khí, đương nhiên những pháp khí này không phải để cô sử dụng, cô vẫn chướng mắt chúng, bản thân cô cũng mang theo bùa Thượng Thanh Phù. Bùa Thượng Thanh Phù cũng không phải là hiếm, lá bùa trong tay Dương Tam là do chính Linh Bảo Thượng Tôn vẽ ra, nên sức mạnh của nó đương nhiên khác với người thường, ở thế giới loài người, chỉ cần không gặp phải thánh nhân thì dùng cái này tự vệ là không có vấn đề gì.

Cô dự định chọn một số viên ngọc có thể chứa linh lực đến để chạm khắc chúng, cô gọi cho đạo sĩ ở chùa Đạo Hoa để mua những vật liệu này, đạo sĩ cho cô một địa chỉ tên là Âm Thị, nghe nói là chỉ mở cửa lúc 12 giờ khuya đến 5 giờ sáng, mặc dù bên trong rồng rắn hỗn tạp và rất nhiều kẻ lừa đảo nhưng cũng có một số nhân tài thực thụ.

Sau khi Dương Tam lấy được địa chỉ, cô để Tiểu Kim trông nhà, đợi đến hơn 12 giờ tối mới chuẩn bị ra ngoài, cô đợi ở cổng tiểu khu rất lâu nhưng vẫn không đợi được taxi đi ngang qua. Dương Tam dứt khoát lấy điện thoại di động ra gọi xe. Mặc dù cô cũng có thể ẩn thân cưỡi mây đi, nhưng giờ đây cô đã ngày càng hòa nhập với xã hội loài người, cư xử như con người bình thường nhiều hơn.

Chiếc xe chở cô đi là một chiếc ô tô có biển số 46, cách cô mười lăm km, Dương Tam vốn tưởng rằng sẽ phải đợi ba mươi phút, nhưng chưa đầy mười phút, chiếc xe từ trong sương mù từ từ chạy ra xuất hiện trước mặt cô.

Tài xế quay đầu lại nói: “Có muốn lên xe không?”

Hai má tài xế ửng hồng, âm khí trên người tuy mạnh hơn một chút nhưng lời nói và hành động của ông ta lại khá bình thường.

Dương Tam chửi bậy ở trong lòng: Chắc là vì quá yêu nghề tài xế nên có chết cũng không quên lái xe.

Nếu là người bình thường nhìn thấy cảnh tượng này chắc chắn sẽ sợ chết khiếp, Dương Tam khẽ gật đầu, mở cửa xe rồi ngồi vào ghế phụ.

Tài xế kinh ngạc liếc nhìn cô, nụ cười trên mặt càng sâu, “Cô không phải người bình thường, cũng không sợ hãi bỏ chạy. Hay là bây giờ tôi giống người sống hơn? Không uổng phí má hồng mà tôi đặc biệt mượn vợ tôi, quả nhiên nhìn dễ gần hơn một chút."

Dương Tam nhàn nhạt liếc nhìn ông ta một cái, nói: “Đi Âm Thị.”

Tài xế bừng tỉnh, có rất nhiều đại sư huyền học đến Âm Thị, khó tránh khỏi người này cũng biết chút ít về phương diện này nên không sợ gặp ma.

Xe bắt đầu lái với tốc độ nhanh gấp đôi taxi thông thường, với tốc độ này, ước chừng sẽ mất khoảng nửa tiếng là có thể đến Âm Thị.

Dương Tam vẫn khá tò mò về tài xế lái xe này nên hỏi: “Tại sao ông lại không chịu ở địa phủ mà lại ở đây lái xe?”

Có lẽ vì ít trò chuyện với người sống nên tài xế nói khá nhiều.

“Đây không phải là tháng bảy âm lịch sao? Đối với những người có biểu hiện tốt như chúng ta, Diêm vương sẽ cho chúng ta trở về bên trên trong một tháng, tôi sẽ tận dụng thời gian này để kiếm chút tiền.”

Ông ta bắt đầu phàn nàn, vẻ mặt cực kỳ u sầu: “Cô bé, tôi thấy cô còn trẻ nên muốn nhắc nhở cô, đừng dễ dàng kết hôn. Sau khi kết hôn, cô phải nuôi cả một gia đình, điều đó thật mệt mỏi."

“Đặc biệt là vợ tôi, bà ấy thích mua mỹ phẩm đắt tiền còn bắt chước những cô gái trẻ đu idol. Tôi có làm việc chăm chỉ cũng không thể nuôi nổi bà ấy. Ban đầu tôi nghĩ rằng sau khi chết mình sẽ được tự do, kết quả chưa được hai năm, vợ tôi cũng xuống dưới đó. ”

Vẻ mặt tài xế vừa buồn vừa tức giận: “Lần trước còn lấy đi số tiền giấy tôi tiết kiệm được để mua một chiếc ô tô mới, chạy đi tìm quỷ sai để mua cơ hội báo mộng, đi đến giấc mơ của thần tượng bà ấy. Tôi không còn cách nào khác phải rời núi lần nữa, kiếm tiền bằng cách lái xe."

Chuyện xảy ra với ma tài xế này khiến người nghe thương tâm người gặp rơi lệ, ngay cả một người có lòng dạ sắt đá như Dương Tam cũng không khỏi đồng tình với cho ông ta.

Ông ta đã là quỷ mà cũng không thể giải thoát.

Nhưng so ra mà nói, Dương Tam cảm thấy vợ ông ta đu idol còn thảm hại hơn.

“Các người ở địa phủ chẳng lẽ không thể cùng cách sao, không đúng, là ly hôn sao?”

Tài xế kể: “Khi tôi còn là một tên nghèo, vợ tôi đã ở bên tôi cùng chung hoạn nạn. Tôi không thể vì bà ấy đu idol mà không cần bà ấy phải không? Tất cả là lỗi của tên tiểu bạch kiểm kia. Là anh ta đã dụ dỗ vợ tôi."

Dương Tam lập tức rút lại sự thương cảm, hai người này một người thì đánh một người muốn bị đánh mà.

“Vậy minh tinh kia là ai?”

“Còn ai nữa, Từ Xuân Thâm? Để tôi nói cho cô biết, bây giờ đừng nhìn tôi như vậy. Khi còn trẻ, tôi đẹp trai hơn anh ta rất nhiều!”

Dương Tam nhìn đôi mắt nhỏ và chiếc mũi tẹt của ông ta, cảm thấy đây là một sự xúc phạm đối với Từ Xuân Thâm.

“Đầu thai lần nữa đi, có lẽ kiếp sau ông sẽ càng đẹp trai hơn anh ta.” Kiếp này đừng nghĩ tới điều đó.

Tài xế xe lắc đầu nói: “Giữa chúng tôi và các cô gái trẻ có một khoảng cách thế hệ."

Đang trò chuyện đông tây thì đã đến Âm Thị, Dương Tam lấy ra một xấp giấy vàng làm tiền xe.

Ma tài xế vui vẻ nhận lấy hỏi: “Cô gái này, nếu lúc cô về trời còn tối thì có thể ngồi xe của tôi về."

"Chuyện này để nói sau đi." Dương Tam xoay người, nhìn Âm Thị trong đêm u ám, không chút do dự bước vào.

Cũng thú vị.

Dương Tam vô cùng thích thú quan sát xung quanh, cô phát hiện ra Âm Thị không chỉ có con người mà còn có quỷ hồn và yêu quái, đội bảo an của Âm Thị là một đội đạo sĩ và một đội hòa thượng.

“Bùa Thiên Lôi, không vang không lấy tiền.”

“Đạo sĩ Lăng Tiêu đã thánh hiến chuỗi hạt may mắn, mỗi hạt chỉ có giá 9999 tệ.”

“Tìm một đệ tử có căn cốt tốt, đảm bảo xuất sư.”

Dương Tam bị rất nhiều âm thanh quảng cáo vây quanh, nhưng cô ngoảnh mặt làm ngơ nhìn từng quầy hàng một, pháp khí chân chính có thể phát hiện từ khí tức và linh khí xung quanh. Đối với Dương Tam, việc phân biệt thật giả, chỉ cần nhìn là biết. Cô xem chừng ở khu vực này có một món là đồ thật thì cũng là tốt lắm rồi.

Tuy nhiên, cô không cần phải mua những pháp khí đó, điều quan trọng hơn là vật liệu, đặc biệt là ngọc thạch có thể dùng để chế tạo thành pháp khí.

Dương Tam nhanh chóng lựa chọn một cửa hàng nhỏ, tên cửa hàng cũng trực tiếp là "cửa hàng nhỏ", cũng rất ấn tượng, ngọc của họ đắt hơn những cửa hàng khác 20% nhưng chất lượng quả thực đảm bảo nên được đánh giá cao. Nên dù có đắt cũng là lẽ đương nhiên.

Người phụ trách bán hàng là một ông già hói đầu, mọi thứ trong cửa hàng đều được ghi giá rõ ràng.

Dương Tam chọn ra hơn mười khối ngọc từ một đống ngọc, sau khi kiểm tra thì phải trả hơn 3000 tệ.

Ông lão nhìn những thứ cô lấy ra, kinh ngạc liếc nhìn cô - ánh mắt của cô bé này cũng quá độc, cô đã chọn hết những viên ngọc thạch phù hợp nhất trong giỏ của ông.

Sắc mặt ông vốn nghiêm túc như Bao Công bỗng vô thức trở nên hiền lành hơn một chút: “Cô bé, muốn bái sư không?”

Khóe miệng Dương Tam giật giật, ánh mắt kỳ quái nhìn ông già: “Ông rất can đảm.”

Người cuối cùng đào góc tường sư phụ của cô là Linh Bảo Thiên Tài.

Quên đi, người không biết thì không có tội, cô cho rằng mình khá rộng lượng.

Cô chậm rãi nói: “Tôi có sư phụ, nếu ông muốn bái tôi làm sư phụ, tôi sẽ miễn cưỡng cân nhắc một chút.”

Người này tuy lớn tuổi một chút nhưng căn cốt vẫn còn tốt.

Vừa nói xong, cô liền ngửi thấy mùi thơm quen thuộc, mùi hương tưởng như có thể cướp đi mọi lý trí, lại xuất hiện trước mặt cô.

Từ Xuân Thâm đội một chiếc mũ lưỡi trai màu trắng và một cái khẩu trang đen để che giấu bản thân, nhưng dù có che đậy kỹ đến đâu, anh cũng không thể ngăn được mùi thơm không ngừng tỏa ra từ cơ thể mình, anh giống như một con đom đóm trong bóng tối.

Dương Tam vô thức bịt mũi, im lặng đọc Đạo Đức Kinh.

"Lão Bắc, ông cũng có ngày bị người ta từ chối." Người đàn ông bên cạnh Từ Xuân Thâm đùa cợt, nhìn có chút quen mắt.

Sau đó người này nói với Dương Tam: “Đừng nhìn ông ấy như vậy, ông ấy nổi danh ngang ngửa đạo sĩ Lăng Tiêu, Bắc Bất Nhạc, thượng khách cung Thanh Dương.”

Dương Tam không biết với cái tên Bắc Bất Nhạc này, nhưng cô biết về cung Thanh Dương, thánh địa nơi Lão Tử thuyết pháp.

“Cung Thanh Dương sao, tôi biết!”

Một nghìn năm trước, trước khi chìm vào giấc ngủ, cô thường tụ tập ở đó cùng với các vị tiên nhân khác để thảo luận về đạo giáo, từng mượn chùy hàng yêu của Vi Hổ dùng để đánh thịt hổ, thịt hổ vô cùng rắn chắc, chưa kể nó dai thế nào.

Ai, đáng tiếc hiện tại không biết bây giờ Vi Hổ đang ở trong động nào, nếu không cô có thể mượn chùy hàng yêu của hắn một chút.

Bắc Bất Nhạc phát hiện cô bé trước mặt sau khi biết được thân phận của ông liền nhìn ông một cái trìu mến, khóe miệng ông giật giật hỏi: “Không biết sư phụ của cô tên gì?”

Dương Tam vẫy tay áo, đặt những viên ngọc thạch cô mua trên bàn trực tiếp thu vào tay áo.

Đôi mắt của Bắc Bất Nhạc gần như trợn lên.

Chương kế tiếp