Đâm Lao Phải Theo Lao

Chương 12
Sau khi người Trình Lưu rời đi, căn phòng lại rơi vào im lặng.   

Quý Triều Chu rũ mắt nhìn rương gỗ ở góc tường, năm trước Quý Mộ Sơn sẽ tặng quà vào ngày sinh nhật của anh, không ngoại lệ đều là những thứ quý hiếm, nhưng hôm nay không phải sinh nhật anh.   

Đại khái Quý Mộ Sơn cảm thấy quan hệ giữa bọn họ có chút hòa hoãn, cho nên tặng lễ vật khác.   

Quý Triều Chu đứng đó hồi lâu mới khom lưng mở rương gỗ ra, là một chậu ngọc thạch linh lan lộc tinh xảo.   

Con nai con hơi ngửa đầu dưới hoa Linh Lan, mũi nhẹ nhàng ngửi một đóa Linh Lan, linh động dị thường, phảng phất như có sinh mệnh.   

Chậu cây cảnh như vậy, làm cho người ta rất khó sinh ra ác cảm.   

Quý Triều Chu đưa tay ôm chậu ngọc thạch linh lan lộc này ra, nếu đã đáp ứng Dì Vân, muốn cùng Quý Mộ Sơn hòa hoãn quan hệ, mặc dù chỉ là duy trì mặt hữu hảo mặt ngoài, nhưng anh cũng nên nói một câu cảm ơn với ông ta.   

Đang lúc Quý Triều Chu chuẩn bị buông chậu Lộc Linh Lan xuống, đi lấy điện thoại di động trả lời Quý Mộ Sơn, đột nhiên khóe mắt phát hiện dưới đáy hòm gỗ còn có một phong bì vàng màu hồng.   

Anh đặt chậu linh lan lộc lên tủ phòng khách, cúi người cầm lấy lá thư kia.

Quý Triều Chu cúi đầu xé cửa phong bì ra, chậm rãi rút ra một tờ giấy trắng với vàng vụn.

Anh cho rằng là Quý Mộ Sơn viết, trước khi mở giấy ra do dự một lát, sau khi mở ra lại phát hiện cũng không phải, phía trên chỉ có một đoạn:

【Hươu là em, Linh Lan là anh, quan hệ của chúng ta thân cận giống như chúng nó, có tâm sự gì cũng có thể nói cho em biết, chuyện trong công việc cũng có thể nói, bảo đảm giúp anh giải quyết. 】

Quý Triêu Chu mặt không chút thay đổi nhìn chằm chằm đoạn văn trên giấy thư một lúc lâu, cuối cùng đem tờ giấy này nhào thành một khối, dùng sức ném ra.   

Bức thư là người ngoài viết, thậm chí Quý Mộ Sơn còn không tự mình viết, còn đề nghị muốn hỗ trợ trong công việc.   

Nhiễm Sơn là do một tay mẹ anh sáng lập, sau đó dì Vân tiếp nhận quản lý, sau khi anh trưởng thành thì bàn giao trở về.   

Hiện giờ Quý Mộ Sơn muốn Nhiễm Sơn?   

Khuôn mặt Quý Triều Chu lạnh lùng, không chú ý đến chậu ngọc thạch linh lan lộc kia nữa, ý nghĩ muốn cảm ơn Quý Mộ Sơn cũng không còn sót lại chút gì, trực tiếp trở về phòng nghỉ ngơi.   

Giờ phút này, Quý Mộ Sơn ở một biệt thự trống rỗng khác ở thành phố S, còn không biết thanh danh của mình đã bị một phong thư hủy đi.   

......   

Trên đường trở về Trình Lưu đều tự hỏi xem mình không làm tốt bước nào, rõ ràng tặng lễ vật, nhưng bạn trai lại chỉ nói để cho cô trở về.   

Ở buổi đấu giá hôm nay, Trình Lưu vừa liếc mắt đã nhìn trúng chậu ngọc thạch linh lan lộc kia, cô cảm thấy thứ này vô cùng phù hợp với bạn trai.   

-----Mãnh Lộc ngửi Linh Lan!   

Cô chính là con mãnh lộc kia, bạn trai thì là gốc ngọc thạch linh lan kia, rõ ràng chạm vào lạnh như băng, nhưng tản ra hào quang óng ánh, hấp dẫn ánh mắt của mọi người chung quanh.   

Mấu chốt nhất chính là 'Lộc' cùng âm với 'Lục', căn bản là vì bọn họ mà thiết kế riêng!   

Trình Lưu nghĩ thầm, nhất định là bạn trai không mở rương ra, chờ anh nhìn thấy lá thư viết tay của cô ở bên trong, nhất định sẽ cảm động!   

Lúc ấy đang làm thủ tục giữa chừng, Trình Lưu còn cố ý tìm phong bì vàng màu hồng, chuẩn bị cầm bút viết một phong thư tình.   

Đáng tiếc căn bản Trình Lưu không viết được lời tình cảm gì, cuối cùng chỉ có thể viết một đoạn lời nói chân thật.   

Cô khá hài lòng với mấy chữ mà mình viết.

Tất cả đều là ý nghĩ xuất phát từ nội tâm, không có nửa điểm hư tình giả ý.   

Trình Lưu đã nghĩ kỹ rồi, nếu như bạn trai muốn nổi tiếng trong giới giải trí hay là người mẫu nào đó, chỉ cần anh mở miệng, nhất định cô sẽ làm người đứng sau bỏ tiền ra.   

Cái này gọi là gì?   

Trình Lưu vừa đẩy cửa phòng ra vừa nhớ lại.   

Kim chủ!   

Đúng, chính là Kim chủ!   

Trình Lưu cô hoàn toàn có thể làm kim chủ sau lưng bạn trai, tiêu tiền để cho anh một nguồn lực tốt.   

Sau khi làm kim chủ, có phải mỗi ngày bạn trai đều cười với mình hay không? Sau đó lại làm một chút chuyện này chuyện kia.

Trình Lưu chỉ nghĩ đến cảnh bạn trai lạnh nhạt xinh đẹp chỉ cười với mình, liền cảm thấy mũi trở nên khô nóng.   

Cô bịt mũi về nhà, rót cho mình một ly nước, ngồi xuống uống từ từ, sau đó hài lòng: Một người như cô, hẳn là bạn trai sẽ không có lý do gì mà không thích.   

Nhưng ... Có phải cô vẫn nên học nói lời tình cảm một chút không?   

Trước kia nghe nói một đối tác nào đó nói, dỗ dành vợ còn phải nói lời tình cảm, không thể chỉ biết tiêu tiền.   

Trình Lưu đăm chiêu, nếu cô đã quyết tâm làm một người bạn gái ba tốt, nói chuyện tình cảm hẳn là một kỹ năng cần thiết.   

Vì thế đêm đó, Tiểu Trình tổng tìm kiếm toàn bộ lời tình cảm trên mạng, sau đó sao chép lại.

Nhưng mà lời nói tình cảm có rất nhiều, trong lúc nhất thời cô không có biện pháp hoàn toàn thông suốt, chỉ có thể phát huy bản lĩnh tổng kết báo cáo, nghiên cứu tài liệu của mình, trước tiên đem những lời tình cảm này tiến hành tổng kết phân loại.   

Trước ngày 1 tháng 4, Trình Lưu chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày, chính mình sẽ không làm chính sự, toàn tâm toàn ý yêu đương, còn tổng kết các loại lời tình cảm suốt đêm.   

Trêm thực tế, cũng không phải là hoàn toàn.   

Đêm đó nửa năm trước, cô yêu bạn trai ngay từ cái nhìn đầu tiên trong bữa tiệc, lúc đó trong đầu Trình Lưu hiện lên một ý nghĩ: Bất luận dùng phương pháp gì, đều phải kết giao với anh.   

Trong phòng sách, vẻ mặt Trình Lưu nghiêm túc ngồi trước màn hình máy tính đang lóe lên ánh sáng, nghiên cứu từng đoạn tình cảm mà cô không thể lý giải.   

Đột nhiên cửa phòng khách bị người từ bên ngoài đẩy ra, cô không hề có ý thức gì, cho đến khi cửa thư phòng bị gõ.   

"Vào đi." Trình Lưu theo bản năng nói.   

Sau khi chờ người bên ngoài đẩy cửa ra, cô mới phản ứng lại mình đang ở nhà.   

Tầm mắt Trình Lưu từ màn hình máy tính di chuyển về phía người ở cửa: "Hạ Bách?"   

Áo khoác tây trang trên người Hạ Bách có chút lộn xộn, gương mặt anh tuấn cũng ửng đỏ, hiển nhiên uống không ít rượu. Nhưng anh ta đứng ở cửa, thân hình vẫn thẳng tắp như trước, trên tay còn cầm một tệp tài liệu màu xanh.   

Trình Lưu đứng dậy vòng qua bàn làm việc, kéo ghế dựa bên cạnh, đẩy về phía trước: "Ngồi, sao đột nhiên lại tới?"   

Hạ Bách cất bước tiến vào, anh đưa tay kéo cà vạt trên cổ, tay vịn lên lưng ghế văn phòng, kéo về phía sau, cách Trình Lưu trước bàn làm việc hơi xa, ngửa đầu nhìn cô giải thích: "Xin lỗi, mùi rượu trên người hơi nặng."   

Trước kia Trình Lưu cũng từng lăn lộn qua lại trên bàn rượu, đối với cái này cũng không ngại, cô tựa vào mép bàn làm việc, nâng cằm điểm một chút: "Lại đây là có chuyện gì?"

Bây giờ đã 11 giờ 30, sau khi bữa tối từ thiện kết thúc, lẽ ra anh ta nên trực tiếp về nhà.   

"Không phải lúc trước cô nói có khả năng hợp tác với công ty ô tô thành phố S sao? Vừa vặn hôm nay gặp được tổng giám đốc mấy nhà kia trong bữa tiệc tối, tôi cùng bọn họ nói chuyện. Nhưng mà buổi chiều Quý tổng trực tiếp rời đi, tôi cũng không quá hiểu Thiên Khải."

Hạ Bách giơ tệp tài liệu màu xanh trong tay lên, "Đây là tư liệu tôi trở về công ty làm tốt để tổng kết."

"Nếu không hoàn toàn hiểu rõ, hiện tại không cần phải tổng kết." Trình Lưu nhíu mày, "Loại đạo lý này anh không rõ?"   

Cô thật đúng là có thể tùy thời tiến vào trạng thái làm việc.

Hạ Bách nghe thấy Trình Lưu nói, không chút bất ngờ, thậm chí cảm thấy đây mới chính là cô chân thật.   

"Có thể uống quá nhiều rượu." Hạ Bách giơ tay kia lên ấn huyệt thái dương, giải thích, "Tôi sợ ngày mai thức dậy thì đã quên toàn bộ, cho nên mới bảo người đưa tôi về công ty."

Trình Lưu đứng thẳng người, đi tới trước tủ nước uống bên cạnh rót một ly nước ấm, thêm thìa mật ong vào trong, lại khom lưng kéo ngăn kéo ra, lấy ra thuốc giải rượu từ bên trong, toàn bộ đều đưa cho tổng trợ lý "Chuyện hợp tác với công ty ô tô thành phố S, tôi đã nói không vội, không cần phải vội vàng thu thập tư liệu."   

"Uống xong thì về nhà nghỉ ngơi." Cô rút tệp tài liệu ra khỏi tay anh: "Cái này để chỗ tôi trước, chờ sau này cần, cậu lại bổ sung sau."   

Hạ Bách uống một ngụm nước mật ong, ngửa đầu uống viên thuốc giải rượu, nhìn trên bàn làm việc còn có dấu hiệu máy tính: "Tôi không sao, trễ như vậy mà cô còn làm việc sao?"  

"Tôi không làm việc." Trình Lưu đem tài liệu đặt ở trên bàn làm việc, "Đang làm cái khác."

Hạ Bách khẽ cười vài tiếng, trong lòng cũng không tin, anh quá hiểu Trình Lưu, sở thích của cô chính là công việc.   

"Món quà tặng cho bạn trai cô đâu rồi?" Hạ Bách cầm ly hỏi, vừa rồi anh ở phòng khách cũng không thấy món đồ chụp kia.   

"Đưa đi rồi." Trình Lưu thuận miệng nói, cô còn chưa có thói quen chia sẻ chuyện tình cảm với tổng trợ lý, dù sao anh ta cũng độc thân.   

Muốn hỏi thì cũng phải hỏi những đối tác trung niên đã tu thành chính quả, ví dụ như Lý Đông.   

Bọn họ có rất nhiều chủ đề chung.   

Về phần tổng trợ lý, cẩu độc thân như anh ta, khẳng định sẽ không hiểu được phiền não của loại người như bọn họ.   

Giờ phút này, Tiểu Trình đối mặt với tổng trợ lý, có loại khoái cảm thắng lợi vi diệu đối với một tên cẩu độc thân.

Sau khi nghe Trình Lưu nói, trái tim vốn đã căng thẳng của Hạ Bách hoàn toàn buông lỏng.

Rõ ràng đã chi tiêu rất nhiều tiền, nhưng sau khi tặng quà, cô lại quay về làm việc.

Trình Lưu nhìn chằm chằm nước mật ong trong tay Hạ Bách, nghĩ thầm có một chén nước mà tổng trợ lý còn muốn uống đến khi nào, cô còn phải sửa sang lại sổ tay phân loại tình cảm.   

Hạ Bách thấy cô vẫn nhìn chằm chằm chiếc ly trong tay mình, đột nhiên có chút buồn bã nhớ lại: "Mấy năm trước cô luôn đưa rượu với mấy đối tác kia, cũng may bây giờ đã đỡ hơn."   

Gia cảnh Trình Lưu bình thường, nhưng nắm giữ kỹ thuật, ở đại học đã bắt đầu khởi nghiệp, năm ba đại học bắt đầu thành lập công ty khoa học kỹ thuật Thần Ẩn, khi đó muốn hợp tác, kéo đầu tư, đều cần phải tự mình đi, ở trên bàn rượu bị khó xử là chuyện phổ biến nhất.   

Hạ Bách từng muốn mượn thế lực trong nhà giúp cô, đáng tiếc mỗi lần Trình Lưu đều có thể dùng tốc độ nhanh nhất giải quyết vấn đề.   

"Cũng được." Trình Lưu hận không thể thay tổng trợ lý uống hết ly nước mật ong kia, cô không yên lòng nói, "Tửu lượng của tôi rất tốt." Phàm là đối tác trên bàn rượu cùng cô uống rượu đều là bại tướng dưới tay Trình Lưu.   

Nhưng mà, uống nhiều vẫn là khó chịu, cho nên đi tới đâu Trình Lưu cũng thường chuẩn bị thuốc giải rượu cùng mật ong, đến bây giờ đã thành thói quen.   

Hạ Bách uống nước mật ong, trong mắt mang theo ý cười: "Đúng vậy, tửu lượng của cô là tốt nhất. Tôi nhớ năm cuối đại học đi ăn cơm, rõ ràng vị hợp tác viên kia nổi danh là bịt mắt uống rượu, kết quả đều bị cô uống cho nằm sấp, đêm đó trực tiếp ký hợp đồng."

Cuối cùng Trình Lưu cũng không nhịn được: "Hôm nay cậu đến cùng tôi nhớ khổ tư điềm?"

"Chỉ nhớ tới chúng ta khi đó."

Hạ Bách cười ngửa đầu nhìn Trình Lưu tựa vào bàn làm việc, ánh mắt mang theo hoài niệm, đột nhiên anh ta ôn nhu hô một tiếng, "Học tỷ."

Trình Lưu cảm thấy có thể viên thuốc giải rượu không có hiệu quả gì đối với tổng trợ lý, bằng không sao tối nay lại nhiều chuyện như vậy?   

Cô véo mũi trả lời.   

"Cô có biết hay không, năm đó ở trường học, cô vẫn luôn là tồn tại khiến cho chúng tôi phải ngước nhìn." Hạ Bách cầm cái chén lạnh lẽo, gần như nỉ non nói, "Trong mắt chúng tôi, cô vẫn luôn phát sáng."

"Tôi cũng không phải là bóng đèn, phát sáng cái gì chứ." Trình Lưu nhịn không được cầm lấy điện thoại di động, hỏi anh ta, "Vừa rồi cậu tới đây bằng cái gì?"   

Đề tài của cô chuyển quá nhanh, Hạ Bách ngẩn người mới nói: "Bắt taxi tới."   

Trình Lưu gật gật đầu, cúi đầu thao tác trên điện thoại di động một phen, sau đó ngẩng đầu: "Tôi gọi xe cho cậu, về nghỉ ngơi sớm một chút."   

Hạ Bách: "..."

App TYT & Cá Voi team

Chương kế tiếp