Đâm Lao Phải Theo Lao

Chương 20
Thời điểm Trình Lưu nghe thấy có người gọi tên mình, cô đang phấn khích nói với bạn trai đang vén tấm vải đỏ lên: "Quà tặng cho anh!"   

Ở giữa cốp xe có một tấm biển bằng vàng, bên cạnh là hai viên gạch vàng, dưới ánh mặt trời chiếu rọi, ánh vàng tỏa ra bốn phía, lấp lánh rực rỡ.   

Ánh sáng màu vàng rực rỡ làm cho bầu trời tháng tư trở nên ấm áp hơn, ít nhất trước khi Tiểu Trình tổng quay đầu lại, trong lòng chính là nghĩ như vậy.   

Nhưng đợi đến khi cô quay đầu lại, nhìn thấy người xông tới, nụ cười trên mặt dần dần cứng ngắc, trong lòng mơ hồ chột dạ.   

Bởi vì người đang tới có bộ dạng tương đối quen mắt, hơn nữa cỗ khí chất quen thuộc làm cho người ta phiền não kia, cách mấy tháng lại lần nữa nghênh đón mà nhào tới.   

Anh ta càng đến gần, Trình Lưu lại càng cảm thấy quen thuộc, quen thuộc giống như người bạn trai mà cô đã yêu đương vào nửa năm trước.   

Trong đầu có một số ký ức tự động vặn vẹo thay đổi.   

"Khó trách tôi gửi nhiều tin nhắn như vậy không trả lời, gọi thoại cũng không nghe máy!" Uông Hồng Dương xông tới, đem bộ dáng oán nam kia nắm chặt vô cùng chuẩn xác, "Trình Lưu, quả nhiên là cô có niềm vui mới.”   

...... Giọng điệu lên giọng quen thuộc này.   

Giờ khắc này, Tiểu Trình tổng kim quang lấp lánh, tháng tư ấm áp, ầm ầm sụp đổ, hoàn toàn tối đen.   

"Cô ấy là vệ sĩ tôi mời?" Quý Triều Chu nghe thấy người đàn ông xông tới nói, buông tay chắn ánh sáng xuống, nghiêng mặt nhìn lại, theo bản năng giải thích cho số 6.   

Quý Triều Chu cho rằng đối phương là chồng của số 6, anh không muốn một người mẹ chăm chỉ như cô bị hiểu lầm.   

Chỉ là khi nhìn thấy khuôn mặt của Uông Hồng Dương, không khỏi ngẩn người.   

Mười mấy phút trước, Quý Triều Chu mới gặp được người này trên điện thoại di động của nữ sinh tóc xanh ở trung tâm thương mại, đối phương từng nói bọn họ rất giống nhau.

Người đàn ông này là chồng của vệ sĩ?   

Mặc dù có chút trùng hợp, nhưng Quý Triều Chu vẫn không để ý, anh không muốn can thiệp vào chuyện riêng của vệ sĩ, thu hồi ánh mắt, muốn chủ động né tránh.   

Tầm mắt của anh lướt qua trong cốp xe, có chút kinh ngạc vì sao Quý Mộ Sơn còn muốn tặng lễ vật.   

Nhưng mà vừa nhìn, ánh mắt Quý Triều Chu lập tức dừng lại, mi tâm anh dần dần nhíu lại, nhìn chằm chằm tấm bảng vàng, thấp giọng chậm rãi đọc ra: "Trình Lưu ... Uông Hồng Dương?"   

Tấm bảng vàng vẽ hai hình trái tim gần đó, bên trong khắc hai cái tên này, tên bị một mũi tên nối liền, xuyên qua hai trái tim.   

Hai viên gạch vàng dựng đứng bên cạnh còn khắc mấy chữ: Tình cứng như gạch, vĩnh viễn không mục nát.   

Vừa rồi Quý Triều Chu nghe thấy rõ ràng, số 6 nói đây là quà tặng cho anh.   

Nhưng đây cũng không phải là thứ mà Quý Mộ Sơn sẽ tặng.   

"Ha, vệ sĩ? Trình Lưu làm vệ sĩ cho anh? Anh nói dối cũng không chuẩn bị bản thảo sao?" Uông Hồng Dương nghe thấy lời này, cười lạnh một tiếng, phẫn nộ nhìn chằm chằm vào đống túi trong tay Trình Lưu, vậy mà còn có quần lót nam!   

Anh ta cũng chỉ là cùng nữ sinh khác mập mờ mà thôi, nhưng Trình Lưu đã trực tiếp mua quần lót cho người đàn ông khác! Khó mà nghĩ hai người không có chuyện gì.   

Uông Hồng Dương nhìn Trình Lưu, cảm thấy trên đầu mình còn xanh hơn cả đầu cô!   

Quý Triều Chu nhíu mày, không rõ đối phương đang nói cái gì.   

Lúc này, nữ sinh tóc ngắn đuổi theo: "Hồng Dương, anh sao vậy?"   

Quý Triều Chu nghiêng người đứng trước cốp xe, nữ sinh tóc ngắn nhìn thấy nửa khuôn mặt của anh, kìm lòng không được một tiếng, nắm lấy tay Uông Hồng Dương, nhỏ giọng nói: "Anh ta và anh trông rất giống nhau."   

Bình sinh Uông Hồng Dương tự hào nhất chính là gương mặt này, lúc này nhìn thấy Quý Triều Chu, lại hết lần này tới lần khác sinh ra cảm giác tự ti.   

Ba phần giả vờ lập tức biến thành tức giận vô cùng, Uông Hồng Dương dùng sức hất tay nữ sinh tóc ngắn ra.   

Nữ sinh tóc ngắn vừa muốn dỗ dành anh ta, kết quả nhìn thấy tấm biển vàng trong cốp xe, sắc mặt thuấn biến, chỉ vào tấm biển nói: "Tại sao trên này lại có tên của anh và một người khác? Cô ta là ai?"   

Uông Hồng Dương không kiên nhẫn nhìn lại, nhất thời bị cái tên và tình yêu lấp lánh kia kinh hãi. Uông Hồng Dương do dự nhìn về phía Trình Lưu: "Đây là … Đưa cho tôi?"

Chẳng lẽ là mình hiểu nhầm Trình Lưu?   

Nhưng quần lót kia không phải là mua cho anh ta!   

Ánh mắt Quý Triều Chu xẹt qua ba người, cuối cùng nhìn về phía Trình Lưu.   

Cô nói tặng anh món quà, lại là quà tặng tình nhân điển hình, trên đó còn viết cái tên Uông Hồng Dương, mà dường như Uông Hồng Dương có vài phần giống anh.   

Trong nháy mắt Quý Triều Chu đoán ra một kết luận thái quá, sau đó lại cảm thấy logic này không thông suốt.   

Rõ ràng đối phương đưa tới chậu ngọc thạch linh lan lộc mà Quý Mộ Sơn đấu giá được, trên điện thoại di động cũng có wechat của Quý Mộ Sơn.

Ngày hôm đó ở bãi đậu xe như sân bay, anh nhìn thấy tin nhắn cuối cùng của cô và Quý Mộ Sơn trên wechat dừng lại ở một chữ: Được  

Quý Triều Chu hồi tưởng lại hành vi cử chỉ mấy ngày nay của đối phương, không có một chút hành vi nào không phù hợp với vệ sĩ, huống hồ thời điểm anh giới thiệu cô với với dì Vân, đối phương cũng chưa từng phủ nhận.   

Về phần Trình Lưu, giờ phút này đang ở trong khiếp sợ thật lớn.   

Cô, hình như ... Thật sự ... Nhận sai... Bạn trai!   

Người mà mấy ngày nay trở nên xinh đẹp lại lãnh đạm, có sức hấp dẫn trí mạng đối với cô, hình như thật sự không phải là bạn trai nửa năm trước của cô.   

Nhưng anh ... Vì sao không phủ nhận?   

Trình Lưu theo bản năng nhìn về phía 'bạn trai' bên cạnh, trong lòng lại hoảng hốt, mỗi một chỗ trên người anh đều vừa vặn khảm vào trái tim cô.   

Ánh mắt hai người đối diện nhau, đều mang theo vài phần khó hiểu.   

Trên gương mặt từ trước đến nay luôn lạnh nhạt của Quý Triều Chu có thêm chút cảm xúc khác, cuối cùng cũng mở miệng hỏi ra một chuyện vẫn chưa xác nhận: "Cô không phải là vệ sĩ mà Quý Mộ Sơn mời tới?"   

"Ai?" Trong đầu Trình Lưu là một mảnh bột nhão, lần đầu tiên trong đời gặp phải Waterloo khổng lồ, mờ mịt nghĩ: Quý Mộ Sơn? Quý Mộ Sơn gì? Nghe có vẻ quen tai.   

Quý Triều Chu nhất thời nhíu mày: Cô không biết Quý Mộ Sơn? Lúc ấy trên màn hình điện thoại di động nhìn thấy 'Quý tổng', rõ ràng giống như Quý Mộ Sơn.   

Cũng là trùng hợp ngẫu nhiên?   

"Ý anh là Quý tổng của Công ty ô tô Thiên Khải?" Cuối cùng Trình Lưu cũng nhớ tới Quý Mộ Sơn là ai, vô cùng hoang mang, "Vì sao em lại là vệ sĩ mà ông ta mời tới?"   

Quý Triều Chu: "..."   

"Anh thật sự không phải là Uông Hồng Dương sao?" Tiểu Trình tổng mang theo một tia hy vọng cuối cùng hỏi, làm sao anh lại không phải bạn trai mình chứ?   

"Cái gì?" Uông Hồng Dương bị xem nhẹ, vẻ mặt nóng nảy, "Rốt cuộc hai người đang nói cái gì?"   

Anh ta đứng ở đây, hai người này lại đi thảo luận cái gì có phải là Uông Hồng Dương hay không?   

Bất ngờ cũng không phải như vậy, dù sao thì ngày cá tháng tư vào 1 tháng 4 đã qua sớm.   

Quý Triều Chu trầm mặc hồi lâu: "Tôi không phải Uông Hồng Dương."   

Cho nên cô vẫn luôn nhận nhầm anh là bạn trai? Nhưng vì sao lại có người không biết số điện thoại, WeChat của bạn trai, cũng không biết bạn trai sống ở đâu?   

Trình Lưu theo bản năng muốn hỏi: "Vậy anh …" tên là gì?   

"Triều Chu." Một giọng nói trầm thấp ổn trọng cách đó không xa vang lên.   

Mấy người theo bản năng nhìn về phía bên kia.   

Quý Mộ Sơn ngồi xe đi ngang qua, nhìn ra ngoài, nhìn thấy Quý Triều Chu ven đường, liền bảo trợ lý dừng xe, tự mình sải bước đi tới.  

"Tiểu Trình tổng?" Quý Mộ Sơn đến gần, phát hiện Trình Lưu cũng ở đây, thu lại nụ cười lấy lòng đối với con trai của mình.   

Ông ta khách sáo gật đầu, lại không tự chủ được bị tấm biển vàng lấp lánh cùng gạch vàng trong cốp xe hấp dẫn, nhớ tới chuyện trong buổi đấu giá ngày hôm đó, nhìn Uông Hồng Dương, nói với Trình Lưu: "Nói vậy đây chính là bạn trai của Tiểu Trình tổng, quà tặng hôm nay của Tiểu Trình tổng ... Rất độc đáo."

Đột nhiên Trình Lưu có chút hít thở không thông: "Tôi..."   

Quý Triều Chu nghe thấy Quý Mộ Sơn nói, ánh mắt đảo qua mấy người này, cuối cùng rơi vào trên mặt Trình Lưu: Tiểu Trình tổng?   

Quý Mộ Sơn thấy Quý Triều Chu nhìn Trình Lưu, chủ động giới thiệu: "Vị này là Trình Lưu, người sáng lập khoa học kỹ thuật Thần Ẩn, tuổi trẻ tài cao, rất nổi danh trong ngành."   

Ông ta nói xong, lại giới thiệu với Trình Lưu, trên khuôn mặt anh tuấn cứng rắn mơ hồ mang theo kiêu ngạo của người làm cha: "Triều Chu là con của tôi, Nhiễm Sơn Di Độ là do nó làm ra."   

Trong nháy Trình Lưu mắt suy nghĩ: "Con trai?" Con trai ai? Cô vừa nghe thấy cái gì vậy?   

Quý Mộ Sơn nhìn về phía Quý Triều Chu, nói với Trình Lưu: "Triều Chu vẫn rất thích trồng hoa, cho nên tôi mới muốn tặng chậu ngọc thạch linh lan lộc cho nó. Đáng tiếc bị Tiểu Trình đoạt đi trong buổi đấu giá ngày đó, cầm đi đưa cho bạn trai."

Càn rõ đoạt lễ vật của con trai Quý tổng trong buổi đấu giá, Trình Lưu lại tặng cho con trai Quý tổng: "..."   

Quý Triều Chu đã nhận được chậu ngọc thạch linh lan lộc: "..."   

Ánh mắt hai người chạm vào nhau, lại trong nháy mắt dời tầm mắt.   

Tầm mắt Quý Mộ Sơn dừng trên mặt nữ sinh tóc ngắn, trên mặt lạnh lùng cứng rắn nặn ra một nụ cười hòa thuận, "Cháu chính là bạn gái của Triều Chu?"   

Ông nghĩ thầm, hình như không quá kiêu căng như quản lý tiểu khu nói, khuôn mặt tròn trịa cũng không hung dữ, là một tiểu cô nương rất đáng yêu.   

Trình Lưu nhanh chóng quay đầu nhìn về phía nữ sinh tóc ngắn, trong lòng lạnh lùng: "Bạn gái?"

Bạn trai cô đã có bạn gái sao?   

Nữ sinh tóc ngắn không hiểu gì: "?"   

Uông Hồng Dương lại một lần nữa rơi vào mê hoặc, anh ta hoài nghi mình nghe không hiểu lời người khác.   

Quý Triều Chu nhìn về phía Quý Mộ Sơn, giữa mày nhíu chặt: "Ông đang nói cái gì vậy?"

Quý Mộ Sơn cho rằng con trai mất hứng, có chút luống cuống giải thích: "Hôm qua ta đến tiểu khu Văn Hưng, quản lý tiểu khu nói còn và bạn gái đi cùng, bây giờ lại đến đây mua đồ?"   

Bốn người trẻ tuổi này đứng ở đây, đầu tiên Quý Mộ Sơn liền bài trừ Trình Lưu, bây giờ chỉ còn lại một nữ sinh tóc ngắn, đương nhiên sẽ cho rằng cô ấy chính là bạn gái của con trai mình.   

Căn nhà của Triều Chu vừa bị thiêu rụi, đi mua sắm cùng bạn gái cũng là chuyện bình thường.   

Giờ này khắc này, bên đường của trung tâm mua sắm xa hoa nhất thành phố S tràn ngập trầm mặc cùng xấu hổ khiến cho người ta hít thở không thông, còn có vài phần hoang mang khó hiểu đối với tất cả mọi chuyện đang phát triển.   

Nữ sinh tóc ngắn chậm rãi giơ tay lên, chỉ về phía Quý Triều Chu: "Tôi không biết anh ta."

Quý tổng trong giới kinh doanh nhất thời không kịp phản ứng, sao bạn gái của Triều Chu lại không biết Triều Chu?   

Nữ sinh tóc ngắn dựa vào bên cạnh Uông Hồng Dương: "Chúng tôi mới đúng..."   

Uông Hồng Dương lập tức né tránh nữ sinh tóc ngắn tới gần, nói với cô ấy: "Chúng ta chỉ là bạn bè có quan hệ tốt, anh vẫn coi em là em gái."   

"Hồng Dương, anh có ý gì?" Nữ sinh tóc ngắn tức giận nói, "Em vừa mới mua cho anh một cái đồng hồ!"

"Là do cô muốn tặng tôi món quà, tôi chỉ là không thể từ chối lòng tốt của cô." Uông Hồng Dương phân biệt rõ ràng, nhẹ nhàng, anh ta không có khả năng buông tha Trình Lưu, "Tôi đã có bạn gái rồi."

"Anh làm sao vậy?!" Nữ sinh tóc ngắn tức giận đến đỏ mặt.   

Uông Hồng Dương mặc kệ nữ sinh tóc ngắn như thế nào, cô ấy chỉ có thể coi là phú nhị đại hơi có chút tiền, căn bản kém xa so với Trình Lưu.   

Bây giờ bị phá vỡ, anh ta phải từ bỏ nữ sinh tóc ngắn.   

Huống chi Trình Lưu vẫn thích mình, vậy mà còn chuẩn bị tấm biển vàng cho anh ta, tuy rằng có chút tục, nhưng vừa nhìn đã biết là đáng giá.   

Uông Hồng Dương cố ý mang theo u oán nhìn về phía Trình Lưu: "Em cũng không đến gặp anh, lỡ một ngày nào đó anh bị người ta cướp đi."   

"Anh cho rằng bạn gái anh tặng tấm biển vàng thì là thứ tốt gì." Nữ sinh tóc ngắn nghe vậy, ngực tức giận dao động lên xuống, gân xanh bật nhảy, tức giận đùng đùng chỉ vào Quý Triều Chu, lại chỉ vào túi quần lót nam trong tay Trình Lưu: "Không phải cô ta vẫn mua quần lót cho người đàn ông khác!"   

Quý Mộ Sơn nhìn theo ngón tay nữ sinh tóc ngắn nhìn về phía túi đựng quần lót nam trong tay Trình Lưu, khó hiểu: Mua quần lót cho ai?

Sau khi nhìn thấy ánh mắt của Quý Mộ Sơn, Trình Lưu chậm rãi ngửa đầu nhìn bầu trời: Như thế nào mà trời lại có chút tối.

App TYT & Cá Voi team

Chương kế tiếp