Đâm Lao Phải Theo Lao

Chương 4: Không phải tên bạn trai của tôi là Uông Hải Dương sao?
Hai người ngồi cách nhau quá xa, Trình Lưu có thể nhìn thấy màn hình điện thoại của bạn trai sáng nhưng không thấy rõ người gọi là ai.

Lẽ ra cô không muốn nhắc nhở nhưng nhìn bạn trai đang cúi gằm mặt xới tung đồ ăn trong đĩa, dường như không có ý định cho vào miệng, hiển nhiên là một người kén ăn.

Anh hoàn toàn không chú ý đến chiếc điện thoại bên cạnh chiếc ly đang rung.

Sau khi Trình Lưu nhắc nhở, bạn trai buông đũa xuống, cầm lấy điện thoại di động đứng lên đi ra ngoài.

Trình Lưu nhìn anh đi ra ngoài, lại nhìn thoáng qua món ăn trên bàn bên kia, cô nghĩ ngợi rồi bấm chuông gọi nhân viên phục vụ.

“Xin chào, cô cần gì?” Nhân viên phục vụ đã đợi sẵn bên ngoài, nghe tiếng chuông nhanh chóng đi vào.

Trình Lưu chỉ vào một món ăn còn ít bên bàn của bạn trai: “Thêm một đĩa nữa.”

“Vâng, còn cần thêm gì khác không?”

“Không.” Trình Lưu xua tay, cúi đầu lấy điện thoại đang đổ chuông trong túi xách, trượt lên hỏi trợ lý: “Công ty có chuyện gì sao?”

“Hội nghị tổng kết hàng quý đã kết thúc.” Trợ lý đầu bên kia nói: “Ngoài ra, cấp dưới còn gửi đến một bản kế hoạch mới, tối nay chị có muốn xem luôn không?”

Trình Lưu dựa vào ghế: “Tôi vẫn đang hẹn hò.”

Đầu bên kia điện thoại cười nhàn nhạt: “Hôm nay hẹn hò lâu quá vậy? Vậy tôi sẽ gửi bản kế hoạch đến nhà, chị có thể đọc khi nào có thời gian."

"Cũng được, sẵn tiện mang luôn báo cáo tổng kết hàng quý đến." Trình Lưu nói.

Ngoài cửa.

Quý Triều Chu trả lời điện thoại, giọng nói của Vân Phỉ đầu bên kia truyền đến: "Em không biết những phóng viên đó ở đây, lần này anh trở lại thành phố S em chỉ nói riêng với trợ lý..."

Anh đứng bên tường, nhìn thấy người phục vụ ra vào liên tục, im lặng nghe Vân Phỉ giải thích mới lạnh lùng nói: "Dì Vân muốn một bó hoa Linh Lan, ngày mai tôi sẽ gửi qua."

Từ đầu đến cuối, Quý Triều Chu chưa từng đưa ra ý kiến gì về sự việc buổi chiều.

Càng như vậy, Vân Phỉ càng khó chịu, nếu không phải vì quan hệ với dì Vân, anh tuyệt nhiên sẽ không quan tâm đến cô ta chút nào.

Vân Phỉ cầm điện thoại di động, cắn chặt môi dưới, khuôn mặt luôn xinh đẹp có chút tái nhợt, nắm chặt bàn tay, một lúc sau mới chậm chậm nở nụ cười như không có chuyện gì xảy ra, ngập ngừng hỏi: "Buổi chiều ở sân bay, người ở cùng anh là bạn của anh à?"

Ngoài dì Vân, cô ta chưa từng thấy ai có thể đến gần Quý Triều Chu, càng không nói đến người phụ nữ chiều nay còn trực tiếp dắt anh đi.

Nếu không quá shock thì cô ta đã không bị dòng người đông đúc ở sân bay chặn lại, bỏ lỡ cơ hội đến gần anh.

Lẽ ra tối nay sẽ là hotsearch tin tức về "tình yêu" của cô ta.

Tuy nhiên, ở đầu bên kia Quý Triều Chu không giải thích đã thẳng thừng cúp điện thoại.

Vân Phỉ nắm chặt điện thoại di động mạnh đến mức đầu ngón tay trắng bệch: "......"

Cô ta biết sau này Quý Triều Chu sẽ không bao giờ thích cô ta.

Anh luôn luôn như vậy, giống như nhìn thấu tất cả hành động dù là nhỏ nhất của cô ta, chỉ cần nhìn sắc mặt của dì Vân là sẽ không so đo với cô ta.

Thậm chí Vân Phỉ còn hi vọng anh quan tâm đến cô ta.

Chỉ cần cô ta có thể để lại một chút ấn tượng trong lòng của người đàn ông lạnh như băng vĩnh cửu này, cô ta sẵn sàng làm bất cứ điều gì, dù tốt hay xấu.

Vân Phí đứng trong phòng khách một lúc lâu, lồng ngực phập phồng lên xuống mấy lần, đột nhiên dùng sức ném mạnh điện thoại di động ra ngoài.

. . . . . .

Quý Triều Chu trở lại phòng riêng, phát hiện trên bàn anh có thêm một đĩa thức ăn, vệ sĩ ngồi bên kia chột dạ lập tức đặt điện thoại di động bên tai xuống, ngồi thẳng dậy.

Rõ ràng vừa rồi còn đang liên lạc với Quý Mộ Sơn.

Trình Lưu thấy bạn trai đi vào, vô thức cúp điện thoại với trợ lý, ngồi thẳng lưng lên.

Trước đây mỗi lần hẹn hò ăn tối, cô đều nói chuyện với trợ lý bỏ mặc bạn trai, để anh ngồi một mình cúi đầu nghịch điện thoại di động.

Lúc đó, Trình Lưu không thấy có vấn đề hoặc không để ý, nhưng bây giờ cô đã phát hiện ra sai lầm của mình và biết làm như vậy là sai.

Trình Lưu thầm nghĩ, lần sau hẹn hò phải cảnh cáo với trợ lý, công ty không có việc gì đặc biệt quan trọng thì đừng gọi điện cho cô.

Vì để giảm bớt không khí căng thẳng, Trình Lưu chủ động nói chuyện trước, cô chỉ vào món ăn mà trước đó bạn trai chưa đụng đến: "Mấy món này anh không ăn có thể cho em không?" Đỡ lãng phí.

Nó cũng thể hiện sự thân mật của hai người.

Cô từng nghe đối tác nói, những người ăn thức ăn thừa của vợ là những người đủ tiêu chuẩn.

Quý Triều Chu quay mặt nhìn vệ sĩ vừa tự ý gọi món ăn khác cho anh, nhớ đối phương là một người mẹ nghèo có con, cuối cùng mặt không chút thay đổi đẩy mấy đĩa thức ăn của mình qua cho cô.

"Không đủ cô có thể gọi thêm." Quý Triều Chu liếc mắt nhìn đĩa thức ăn trống rỗng trước mặt vệ sĩ lạnh nhạt nói, Quý Mộ Sơn không đến mức trả không nổi tiền cơm cho một vệ sĩ chứ.

Trình Lưu lập tức nói: "Không cần, nhiêu đây là đủ rồi." Cô không thích đồ ăn ở đây.

Nhưng mà bạn trai lại chủ động quan tâm cô, Trình Lưu càng tin tưởng với những lời đối tác nói hơn.

Thực sự hữu ích!

Quý Triều Chu không còn nhìn cô nữa, anh chú ý đến cô đơn giản chỉ vì đối phương là một người mẹ, nhưng chỉ có vậy không hơn không kém.

Mưa bên ngoài không biết lúc nào mới tạnh, ngoài cửa sổ tiếng ếch nhái kêu râm ran, gió nhẹ nhàng lùa vào qua khung cửa sổ bằng gỗ mun, những ngọn nến ấm áp khẽ đung đưa.

Trình Lưu ngước nhìn người bạn trai đối diện, ánh nến lung linh trong phòng như tập trung vào anh, anh cầm một đôi đũa bằng ngọc trắng bọc vàng, ánh nến trên bàn như tô điểm thêm cho lớp màu ấm áp trên bàn tay mảnh mai xinh đẹp của anh.

Ở trong hoàn cảnh này, trong nháy mắt, Trình Lưu cảm thấy anh giống như một công tử danh gia vọng tộc, hào hoa phong nhã.

Chẳng trách mỗi lần trợ lý đặt nhà hàng đi hẹn hò giúp cô đều phải đặt nhà hàng này, trước kia đúng là cô không hiểu phong tình thế thái, cảm thấy nơi này quá u ám, còn nhức mắt.

Bây giờ Trình Lưu đã biết.

Nhìn người đẹp dưới ánh đèn, người đẹp càng đẹp hơn.

Nhà hàng Cốc Vũ đúng là nơi rất tốt để hẹn hò, trợ lý của cô làm không tệ!

Khi bọn họ ăn xong, Trình Lưu đi thanh toán, Quý Triều Chu không nhúc nhích, đơn giản là tiền này Quý Mộ Sơn sẽ chi trả.

Trình Lưu quẹt thẻ thanh toán xong, lại mở cửa cho bạn trai lần nữa, sau đó đưa anh về nhà.

Mặc dù hôm nay bạn trai rất ít nói chuyện với cô, nhưng Trình Lưu cảm thấy khá tốt, ít nhất bạn trai vẫn quan tâm đến cô.

"Ngủ sớm nhé."

Về đến khu dân cư Văn Hưng, Trình Lưu thân mật nói với bạn trai chuẩn bị mở cửa đi ra ngoài.

Quý Triều Chu nắm tay nắm cửa xe, nghiêng đầu không nhìn, sau đó mở cửa xe rời đi.

Khu dân cư Văn Hưng là một khu chung cư cũ, cao nhất chỉ có sáu tầng, cuộc sống xung quanh rất nhộn nhịp, chỉ có điều hiện tại đã gần mười một giờ, rất nhiều ánh đèn đã tắt.

Trình Lưu quay đầu xe, không lập tức rời đi ngay mà ngẩng đầu nhìn lên ánh đèn ở trên tầng hai.

Hơn hai giờ trước, khoảnh khắc bạn trai đứng bên cửa sổ lạnh lùng nhìn cô, không hiểu sao trái tim Trình Lưu đập rất nhanh.

Bây giờ nghĩ lại, Trình Lưu cảm thấy có lẽ, có lẽ, hơi có chút biến thái.

—— Cô lại đi thích sự lạnh lùng của bạn trai.

Trình Lưu khinh bỉ bản thân mình một lúc trước khi lái xe trở về.

. . . . . .

Khác với nơi ở của bạn trai, căn hộ của Trình Lưu được mua ở trung tâm thành phố S, ngay cả khi giữa đêm khuya thì nơi đó ánh đèn vẫn rực rỡ, các tòa nhà cao tầng chót vót.

Trình Lưu vừa bước vào sảnh lớn của khu nhà, lập tức có một nhân viên bảo vệ đến chào hỏi cô.

Cô sống ở tầng hai mươi sáu.

Bởi vì tên của cô được phát âm giống số sáu, sinh nhật của cô là ngày sáu tháng sáu, nên Trình Lưu thích tất cả mọi thứ liên quan đến số sáu.

Ngay cả tên WeChat cũng để là Số Sáu, còn về avatar WeChat, chỉ là một khẩu súng đặt như số sáu, cô tùy tiện lấy nó sử dụng.

Đến tầng hai mươi sáu, thang máy mở ra, nguyên tầng này đều là của Trình Lưu.

Đi qua hành lang, cô ấn vân tay, cánh cửa mở ra, đèn trong phòng khách bật sáng.

Trình Lưu không ngạc nhiên, cô thay dép và bước vào phòng khách.

Trên ghế sofa, một người đàn ông quen thuộc đang ngồi dựa lưng ra sau, quay đầu cười: "Tôi còn tưởng đêm nay chị không trở về."

Cậu đeo một cặp kính gọng bạc, trên người mặc bộ vest cao cấp màu xanh ngọc, thân hình cao lớn, vẻ ngoài khôi ngô tuấn tú.

Dáng vẻ tươi cười này của cậu không biết đã hấp dẫn biết bao nhiêu cô gái bên ngoài.

Trình Lưu thấy cậu cũng không có phản ứng gì quá lớn, cô đã quen với dáng vẻ này của trợ lý, chưa kể cô vừa mới tạm biệt bạn trai.

Ai có thể đẹp hơn bạn trai cô chứ?

Trình Lưu bước tới, ngồi xuống ghế sô pha bên cạnh, đưa tay cầm lấy bản kế hoạch trên bàn: "Bên dưới mới đưa đến?"

Thấy Trình Lưu trực tiếp nói đến công việc, Hạ Bách nhanh chóng nói: "Tôi đã xem qua, còn tốt hơn hồi trước."

"Ừm." Trình Lưu gật đầu đáp một tiếng, dùng tốc độ cực nhanh xem qua công việc, cúi đầu lật xem bản kế hoạch.

Hạ Bạch kéo máy tính xách tay trước mặt, hai tay gõ nhanh xuống bàn phím.

Trong phòng khách lúc này chỉ còn tiếng gõ bàn phím và tiếng lật trang sách.

Nửa giờ sau, Trình Lưu đọc xong bản kế hoạch, dặn dò Hạ Bách mấy chuyện, sau đó hỏi: "Báo cáo tổng kết hàng quý đâu?"

"Ở đây." Hạ Bách xoay máy tính đến trước mặt Trình Lưu: "Phía sau còn có mấy số liệu phức tạp, tôi đã sắp xếp lại rồi."

Trình Lưu kéo máy tính qua, ngón tay đặt trên bảng điều khiển cảm ứng, di chuyển vài lần.

"Tôi tưởng tối nay chị không về, còn đang định sửa sang lại một chút rồi vào phòng sách của chị in ra." Ánh mắt Hạ Bách nhìn lên mặt Trình Lưu giải thích.

Vì lý do công việc, trợ lý thường xuyên đến nhà cô, thậm chí rất nhiều đồ đạc trong nhà cô đều là do trợ lý xử lý, ra vào là chuyện bình thường.

Trình Lưu tập trung vào màn hình, thản nhiên nói: "Chỉ ăn cơm thôi."

Ngón tay cô rất nhanh lướt trên bảng điều khiển cảm ứng, sau đó đẩy máy tính trả lại cho Hạ Bách: "Báo cáo đã gửi đến email của tôi, cậu về nghỉ ngơi đi."

Hạ Bách đóng máy tính lại, thấy Trình Lưu không làm việc nữa, không nhịn được mở miệng hỏi: "Mu bàn tay chị bị sao vậy?"

Trình Lưu cúi đầu nhìn mu bàn tay mình, phía trên có một vết xước dài, thờ ơ nói: "Sáng nay ở phòng thí nghiệm của thành phố G không cẩn thận bị xước."

Hạ Bách nhíu mày muốn nói gì đó lại thôi, cậu là trợ lý của Trình Lưu đã nhiều năm, biết Trình Lưu không thích cậu can thiệp quá sâu vào cuộc sống của cô, cuối cùng xoay người đi lấy hộp thuốc: "Tôi xoa thuốc giúp chị."

"Dán băng y tế là được, cần gì phiền phức như vậy." Trình Lưu cảm thấy không có gì to tát, cũng không phải gãy tay.

Hạ Bách chặc lưỡi: "Không làm phiền Tổng giám đốc Trình, tôi xoa thuốc cho chị xong sẽ đi ngay."

Hạ Bách và Trình Lưu học cùng một trường đại học, trước đây họ cùng tham gia một hội nhóm nên thân với nhau hơn những người khác trong công ty. Khi không làm việc, họ xem nhau như bạn bè.

Mặc dù Trình Lưu cảm thấy trợ lý giống như mẹ chồng, hôm nay không cho cậu xoa thuốc, chắc chắn mấy ngày sau cô sẽ nghe cậu cằn nhằn không dứt, nên cô dứt khoát tựa vào ghế sô pha, đưa tay cho Hạ Bách.

Tay kia lấy bản kế hoạch vừa nãy ra đọc lại.

Hạ Bách quỳ xuống, cẩn thận xoa thuốc lên mu bàn tay Trình Lưu, ngước mắt nhìn quần áo của cô: "Chị mặc bộ này đi hẹn hò?"

Ánh mắt Trình Lưu vẫn nhìn bản kế hoạch đáp: "Ừm."

Hạ Bách: "... Chị có chắc là chị thích Uông Hồng Dương không?" Làm sao một người bình thường có thể mặc như thế này đi hẹn hò.

"Ai?"

Hạ Bách cứng họng: "Bạn trai chị."

Trình Lưu nghe vậy, lập tức khép lại bản kế hoạch, ngồi thẳng người, nhìn Hạ Bạch: "Bạn trai tôi không phải tên là Uông Hải Dương sao?"

Rõ ràng cô nhớ bạn trai tự giới thiệu tên là Uông Hải Dương mà.

Trình Lưu: "......"

Cũng may hôm qua cô không gọi tên bạn trai, nếu không có lẽ bạn trai còn tức giận hơn.

Hạ Bách xoa thuốc cho cô xong, lắc đầu đứng lên: "Nếu tôi là bạn trai chị, tôi cũng tức chết."

Trình Lưu: "......"

Là cô đã không đủ sâu sắc để nhận ra sai lầm!
Chương kế tiếp