Đâm Lao Phải Theo Lao

Chương 7: Quả nhiên là đối thủ…
Đây là lần thứ hai Trình Lưu nghiêm túc ăn cơm cùng bạn trai, cô phát hiện ra đối phương ăn không ngon, mà dường như những thứ bày trước mặt này là thứ thuốc độc khó nuốt xuống vậy.

Ánh mắt của Trình Lưu rơi trên cổ tay gầy gò của bạn trai, nghề người mẫu này cũng không dễ dàng gì, đến cơm cũng không thể ăn tử tế được.

“Phải ăn uống cẩn thận đừng để dì Vân lo lắng cho anh.” Trình Lưu đã chủ động thân thiết gọi là dì Vân, trong nội tâm không hề có chướng ngại tâm lý.

Dì Vân của bạn trai thì chính là dì Vân của Trình Lưu cô!

Trước khi rời khỏi dì Vân còn bảo mình chăm sóc tốt cho bạn trai, hiện giờ Trình Lưu thấy trên người mình có thêm phần trách nhiệm rồi.

Quý Triều Chu nghe vậy bàn tay cầm đũa khựng lại, anh nghĩ tới lời trưa nay dì Vân nói với anh ở trong chòi.

Ít nhất… Trước khi dì Vân rời khỏi, anh không muốn bà ấy phải lo lắng cho mình.

Trình Lưu hài lòng nhìn bạn trai bắt đầu nghiêm túc ăn cơm, cô chăm chú nhìn vào khuôn mặt đẹp trai chói mắt đó tới nỗi xuất thần.

Điểm gì bạn trai cũng tốt chỉ là tên có hơi quê một chút thôi.

Cho dù là Uông Hải Dương hay là Uông Hồng Dương thì đều khó nghe tới nỗi Trình Lưu không muốn mở miệng ra gọi tên anh.

Đối diện với khuôn mặt này mà gọi một tiếng “Hồng Dương” cô cảm thấy chẳng liên quan chút nào.

Dù gì cũng là tên bố mẹ đặt cho, cô cũng không thể bảo bạn trai đổi tên được, Trình Lưu nghĩ trong lòng, thôi vẫn không gọi tên cho rồi.

“Buổi chiều có sắp xếp gì không?” Một lúc sau Trình Lưu mới nhiệt tình hỏi, mấy ngày nay công ty không có việc gì quan trọng, chi bằng cô ở bên bạn trai nhiều một chút, phát huy mạnh mẽ tinh thần của người bạn gái ba tốt.

Quý Triều Chu nâng mắt lên nhìn vào khuôn mặt đầy nhiệt tình của vệ sĩ, có lẽ cô sợ bị đuổi việc thế nên không bỏ qua bất kì cơ hội để bản thân có thể làm việc nào.

“Chợ hoa.”

“Được.”

...

Thành phố S chỉ có một chợ hoa lớn, chiếm diện tích cực lớn nhưng mà không nằm trong thành phố, bên trong bày bán các loại hoa tươi lộ thiên, trông cực kì chói mắt.

Trước đây Trình Lưu chưa từng tới một nơi như thế này, cô đi theo sau bạn trai nhìn thấy anh đi đi lại lại rồi dừng lại ở các gian hàng khác nhau, thỉnh thoảng lại cầm mấy loại hoa mà cô không biết lên ngửi.

Đây là lĩnh vực mà Trình Lưu hoàn toàn không hiểu, giờ phút này trong mắt cô chỉ có người bạn trai trước mặt này, rõ ràng anh chỉ mặc một chiếc áo khoác màu đen nhạt nhưng lại khiến cho những loài hoa tươi xung quanh ảm đạm mất đi màu sắc.

Bạn trai đứng trước sạp hoa tươi, tiện tay chọn lựa các cành, cuối cùng chọn ra được một cành hoa màu hồng ngọc rồi khẽ ngửi.

Trái tim Trình Lưu lại bắt đầu điên cuồng đập thình thịch.

Năm đó khi cô mới bắt đầu sáng lập công ty, lần đầu tiên đi gọi vốn tim cũng không đập nhanh như vậy.

Quý Triều Chu chọn ra vài loại hoa mới, những thứ này anh phải đem về để làm nguyên liệu nghiên cứu ra loại nước hoa mới.

Nhiễm Sơn chính là thương hiệu nước hoa do mẹ anh sáng lập, đã từng nổi tiếng một thời, chỉ là sau khi mẹ anh qua đời thì Nhiễm Sơn lại lần nữa được ít người biết tới.

Giờ đây anh đã tiếp nhận lại Nhiễm Sơn, anh lại có khả năng thiên phú trong việc nhận biết mùi hương di truyền từ mẹ, năm ngoái nghiên cứu ra nước hoa Mi Du thành công khiến cho Nhiễm Sơn lại một lần nước xuất hiện trước mặt đại chúng.

“Em cầm giúp anh.” Trình Lưu ở đằng sau bạn trai tích cực nói.

Đối tác xách túi cho vợ, cô thì cầm hoa cho bạn trai, tất cả những điều này như là lẽ bất di bất dịch vậy!

Quý Triều Chu hơi nghiêng đầu qua nhìn người vệ sĩ ở đằng sau một hồi rồi mới nói: “Đừng làm rơi nụ hoa.”

“Vâng, ông, ông... chủ!” Trình Lưu ấp a ấp úng nói.

Quý Triều Chu thu hồi tầm mắt từ trên tay cô, nhưng không hề chú ý tới sự ngắc ngứ vừa nãy của vệ sĩ.

Trình Lưu nhìn về bóng lưng đi xa của bạn trai, cô lau mồ hôi một cái, ban nãy chỉ toàn nghĩ tới mấy chuyện của đối tác với vợ của họ thế nên suýt thì gọi nhầm.

May mà cô nhanh trí.

Buổi trưa bạn trai và cô đóng một màn kịch, chẳng qua cô cũng chỉ thuận theo anh mà thôi.

Tình thú giữa người yêu nhau cô hiểu mà!

Nghĩ tới đây, vừa hay Trình Lưu nhìn thấy một cặp kính râm ở sạp hoa bên cạnh: “Ông chủ, cặp kính râm này bao nhiêu tiền vậy?”

Chủ sạp hoa ngây người một lát sau đó nói: “Cái này tôi mua cho mình thôi.” Vừa mới khui hàng ra đấy.

“1000 tệ có bán không?” Trình Lưu lên tiếng hỏi.

“À... bán!” Chủ sạp hoa quyết định rất nhanh đưa kính râm cho cô, một tay thì đưa mã QR của mình: “Quét cái này.”

Ông ta mua kính râm ở trên mạng có 300 tệ.

Hai phút sau, Trình Lưu đeo kính râm, ôm mấy cành hoa yên lặng đi theo sau bạn trai làm hết bổn phận của vai diễn “vệ sĩ” này.

Quý Triều Chu chọn hoa xong, lúc quay người đưa cho Trình Lưu thì nhìn thấy trên mặt cô bỗng nhiên có thêm một cặp kính râm, không khỏi run lên nhưng rất nhanh đã chuyên tâm vào việc của mình.

Trình Lưu nhìn thấy ánh mắt của bạn trai dừng lại trên mặt mình lâu hơn một chút thì nghĩ rằng mua chiếc kính này là đúng rồi, quả nhiên bạn trai thích cô làm vệ sĩ!

Mặc dù không biết kiểu này thú vị ở đâu nhưng mà cũng không làm trở ngại tới việc Trình Lưu lấy lòng bạn trai.

Đi từ quầy hàng đầu tiên tới quầy hàng cuối cùng số hoa tươi lọt vào mắt Quý Triều Chu không nhiều, những loại hoa anh chọn phần lớn là những loại hoa hiếm lạ.

Nhưng mà họ chỉ đi hết một dãy, vòng qua khúc ngoặt thì lại là một quầy hàng mới, diện tích còn lớn hơn nhiều so với sạp hàng lúc nãy, hơn nữa những gian hàng ở nơi này không những có hoa tươi mà các loại hoa quả, cây giống cũng rất nhiều.

Bạn trai đã đi tới trước một gian hàng lớn, đang nói chuyện với chủ quầy hàng.

“Anh tới rồi, mấy loại hương tuần trước đặt đã về hết rồi, ngoài ra còn có mấy loại mới nữa.” Rõ ràng chủ quầy hàng quen biết với bạn trai: “Có cần tôi dẫn anh đi xem trước không?”

“Có thể.”

Trình Lưu không có hứng thú với những thứ này, cô đang nhìn về phía xa thì phát hiện ra bên kia vô cùng náo nhiệt, có không ít người đang vây lại.

Không biết xảy ra chuyện gì mà mọi người tản ra một chút.

Trình Lưu nhướng mày, hình như cô nhìn thấy nữ minh tinh cùng đi máy bay với mình hôm qua.

Mọi người lại tản ra một chút, quả nhiên Trình Lưu nhìn thấy chiếc máy quay ở trên cao.

Lúc này, Quý Triều Chu đang chuẩn bị cùng với chủ quầy đi xem hương thì quay lại nói với vệ sĩ: “Cô ở đây chờ tôi.”

“Vâng.” Trình Lưu tận lực với công việc bổ sung một câu: “Ông chủ.”

...

Hôm nay Vân Phỉ đang quay một đoạn video tuyên truyền, địa điểm là ở chợ hoa thành phố S, lúc tới cô ta còn đang nghĩ có thể gặp được Quý Triều Chu ở đây không.

Bởi vì phải nghiên cứu nước hoa thế nên anh thường hay phải tới nơi này.

Quả nhiên trong lúc nghỉ ngơi thì Vân Phỉ nhìn thấy Quý Triều Chu ở không xa, cô ta nói một tiếng với đạo diễn rồi lập tức đi về phía này hoàn toàn mặc kệ ánh mắt của nhân viên.

Kết quả còn chưa tiến lại gần thì đã thấy Quý Triều Chu nói chuyện cùng một người phụ nữ ôm hoa ở bên cạnh, sau đó mới rời đi cùng với chủ quầy.

Vân Phỉ nhìn chằm chằm người phụ nữ đeo kính râm kia, cô ta vừa liếc mắt đã có thể nhìn ra đó là người phụ nữ nắm tay Quý Triều Chu ngày hôm qua.

“Cô là gì của anh ấy?” Vân Phỉ đè nén lòng ghen tị, bước nhanh về phía trước mặt Trình Lưu rồi hỏi.

Từng này tuổi rồi trừ dì Vân ra cô ta chưa từng thấy ai nắm tay của Quý Triều Chu cả, còn có thể cùng anh tới đây để chọn hương liệu nữa.

Thậm chí Triều Chu... còn chủ động nói chuyện với người phụ nữ này nữa.

Vân Phỉ quan sát người phụ nữ trước mặt, cô ta cao 1m65 với đeo đôi giày cao gót cao 7cm, nhưng mà vẫn chưa cao bằng người phụ nữ trước mặt này.

Trình Lưu đưa tay lên tháo kính râm xuống một chút, lộ ra đôi mắt nhìn nữ minh tinh trước mặt này.

Hình như người mẫu và giới minh tinh khá liên quan với nhau, chắc vị này có quen biết với bạn trai cô?

Vân Phỉ nhìn thấy đối phương vẫn không lên tiếng trong lòng lại có chút rụt rè khó hiểu.

Rõ ràng lúc này cô ta đã trang điểm tinh xảo kĩ càng, trên người là bộ váy dài chói mắt, đắt tiền nhưng mà khi bị người phụ nữ trước mặt này liếc nhìn thì lại có cảm giác như thể bị hạ thấp.

“Tôi là vệ sĩ của anh ấy.” Trình Lưu đẩy kính râm lên trên, tay trái cầm hoa, tay phải nắm lấy tay phải để sau lưng nghiêm túc đáp.

Cô học tư thế đứng giống với vệ sĩ đã từng nhìn thấy ở trong phim truyền hình.

Trước đây Trình Lưu nghe nói những minh tinh trong giới giải trí yêu đương hay kết hôn thì đều phải giấu giếm, nếu không thì sẽ ảnh hưởng tới sự nghiệp.

Vì sự nghiệp của bạn trai cô không nói ra quan hệ giữa hai người.

Nhỡ đâu nữ minh tinh này là đối thủ của bạn trai cô thì sao? Nghe đối tác nói, sự tranh giành tài nguyên trong giới giải trí của nam và nữ cũng vô cùng gay gắt.

“Cái gì?” Trong khoảnh khắc Vân Phỉ nghi ngờ về đôi tai của mình, không khống chế được mà nâng tông giọng nhưng rất nhanh đã thu lại, cô ta quan sát Trình Lưu: “Cô thực sự... là vệ sĩ của anh ấy sao?

“Cô coi thường nữ vệ sĩ à?” Trình Lưu hỏi ngược lại cô ta.

Trong tức khắc khuôn mặt xinh đẹp của Vân Phỉ trở nên mờ mịt, cô ta không thể ngờ tới người phụ nữ trước mặt này lại là vệ sĩ của Quý Triều Chu.

Nhưng mà nghĩ kỹ lại thì dường như cũng chỉ có đáp án này là phù hợp thôi.

Nếu không thì sao Quý Triều Chu có thể để người khác chạm vào mình, người phụ nữ này còn cầm hoa giúp Quý Triều Chu nữa.

“Là tôi hiểu lầm rồi.” Vân Phỉ nhanh chóng thu lại cảm xúc trên mặt, trên khuôn mặt xinh đẹp là nụ cười khách sáo: “Hai người tới đây chọn hoa ư?”

Không biết vệ sĩ này là dì Vân hay là bác Quý chọn cho Triều Chu, Vân Phỉ vẫn đang thầm đánh giá Trình Lưu, trong lòng theo bản năng không thích cô.

Trình Lưu đeo kính râm lên nhưng cười mà không nói, duy trì bổn phận của một “vệ sĩ”.

“Vân Phỉ, sắp quay rồi.” Đạo diễn ở đằng xa cầm loa hét lớn.

“Tôi đi trước đây.” Vân Phỉ lề mề một hồi mà vẫn chưa gặp được Quý Triều Chu, cô ta quay đầu qua nhìn những nhân viên đang nhìn chằm chằm mình, chỉ có thể cắn răng mà quay về tiếp tục quay.

Mấy phút sau, Quý Triều Chu mang theo mấy bó hương quay về.

Trình Lưu vô cùng chủ động đưa tay ra lấy một bó hương trong tay bạn trai rồi chỉ về phía đám người đang vây quanh ở phía trước: “Vân Phỉ đang quay ở đó, vừa nãy qua đây tìm anh.”

Sau khi Quý Triều Chu nghe vậy thì liếc mắt nhìn về phía trước, trên mặt không có bất kỳ biểu cảm nào.

Trình Lưu nhìn bạn trai đi về hướng ngược lại thì khẽ nhíu mày: Quả nhiên là đối thủ.
Chương kế tiếp