Đâm Lao Phải Theo Lao

Chương 9: Quà bạn trai tặng
Cuối cùng, Quý Triều Chu không tiếp tục công việc nữa, anh cởi áo khoác dài màu trắng ra, thay thành quần áo của mình, từ từ bước xuống cầu thang.

Khi đi ra, từ xa anh đã có thể nhìn thấy vẻ mặt của các vệ sĩ bên trong xe, cô đang mở cửa kính xe, cúi đầu nhìn di động, ngón tay di chuyển trên màn hình, không biết có phải đang báo cáo với Quý Mộ Sơn không.

Nhưng ngay sau đó, Quý Triều Chu đã biết đối phương đang gửi tin nhắn cho mình, bởi di động của anh rung lên.

Số Sáu: “Vẫn bận việc sao?”

Quý Triều Chu không trả lời, thoát khỏi WeChat đi thẳng vị trí chiếc xe kia, anh còn chưa đến nơi, nhưng dường như người bên kia đã cảm giác được, quay đầu nhìn về phía bên này, hai mắt sáng ngời, nhìn anh nở nụ cười.

Sau đó từ trong xe đi ra, vừa mở cửa giúp anh, vừa hỏi: "Ăn tối không?"

Quý Triều Chu ngăn không cho đối phương nói tiếp nữa, nói thẳng: "Tôi không đói."

Trình Lưu cũng không ép anh, ngồi trên xe chuẩn bị đưa bạn trai về nhà.

Một cánh cửa xe, cách ly khỏi thế giới bên ngoài, Quý Triều Chu có thể cảm nhận được sự tồn tại vô cùng mạnh mẽ của đối phương, nhưng quan trọng nhất chính là...

Anh nghiêng đầu, đôi mắt xinh đẹp dịu dàng nhìn về phía vệ sĩ đang lái xe nói: "Nhiễm Sơn Mi Du sao?"

Trình Lưu lập tức nhận ra bạn trai đang nói về mùi nước hoa trên người cô: "Lúc ở trung tâm thương mại vừa khéo nhìn thấy nên em mua luôn, nhưng nó không thơm bằng của anh."

Quý Triều Chu im lặng một lát, hỏi cô: "Cô thích mùi hương trên người tôi hơn à?"

Em còn thích anh nữa, trong lòng Trình Lưu trả lời như thế, nhưng khi nói thành lời cô vẫn vô cùng thành thật: "Ừm, mùi này không thơm như của anh."

Trên mặt Quý Triều Lưu có chút ngạc nhiên, nhưng cũng nhanh mất đi, Trình Lưu đang lái xe nên không phát hiện ra.

Mi Du của anh được đặt làm riêng, có thay đổi chút ở hương cuối cùng, không có gỗ đàn hương và mùi sữa, nó càng lạnh lùng và nhàn nhạt hơn.

Cho đến bây giờ, ít ai phát hiện ra được sự khác nhau này, ngoại trừ bậc thầy điều chế nước hoa chuyên nghiệp.

Cô... có thể đoán được?

"Cô có nghiên cứu về nước hoa à?" Quý Triều Chu khó có khi chủ động nói chuyện như thế.

"Nước hoa?" Trình Lưu nhanh chóng xoay mặt nhìn thoáng qua bạn trai ngồi bên cạnh: "Không biết."

Ngón tay thon dài, sạch sẽ của Quý Triều Chu dừng trên đầu gối, hơi giật giật, không biết về nước hoa lại có thể nhận ra sự khác nhau, thế thì khứu giác rất mẫn cảm giống anh, có thể phân biệt mùi.

...

Tới dưới tòa năm của khu dân cư Văn Hưng, Quý Triều Chu nhìn Trình Lưu nói: "Đi với tôi."

Trình Lưu ngây người tại chỗ, tim đập liên hồi: Đêm dài yên tĩnh, bạn trai mời mình lên lầu sao?

Không tốt lắm đâu.

Trình Lưu ngước mắt lên nhìn thấy khuôn mặt bạn trai ngày càng đẹp hơn dưới ánh trăng, cô bỗng cảm thấy như thế rất tốt.

Chỉ trong chớp mắt, tổng giám đốc Tiểu Trình đã nghĩ xong nên mời đối tác nào đến dự hôn lễ luôn rồi.

Sau khi Quý Triều Chu nói xong câu kia, cũng không đứng yên chờ mà đi thẳng đến cửa chính.

Trình Lưu vội vàng đi theo, một tay kia thì lặng lẽ mở di động ra, ngón tay nhanh chóng gõ chữ, tìm "Lần đầu đến nhà bạn trai nên làm gì".

Nhưng mà, nhà bạn trai ở ngay lầu hai, cô vừa mới gõ xong vào ô tìm kiếm, thậm chí còn chưa có thời gian nhấp vào kết quả thì đã đứng trước cửa nhà bạn trai rồi.

Quý Triều Chu mở cửa ra, đi vào.

Trình Lưu đành phải cất điện thoại, đi theo vào nhà.

—— Trống không.

Đây là ấn tượng đầu tiên của Trình Lưu về nhà của bạn trai.

Cả phòng khách, ngoài hoa Linh Lan được cắm trong bình hoa thủy tinh đặt trên bàn cơm ra thì những chỗ khác đều không tìm thấy dấu vết cuộc sống.

Nó lại còn trống trải hơn nhà của cô nữa.

Trình Lưu là một cô gái tinh tế điển hình, không cần nhiều đồ bên ngoài, hơn nữa công việc cũng bận rộn, nhà cô chính là căn hộ kiểu mẫu.

Nhưng mà chỉ cần là nơi Trình Lưu cần dùng, đều dính phong cách sáng sủa của cô, giống như phòng sách.

Mà nơi này...

Trình Lưu nghĩ một lúc lâu, cuối cùng chỉ có thể nghĩ đến một từ —— Lạnh lẽo.

"Đây là Mi Du tôi dùng, khác với cái cô mua ở trung tâm thương mại." Quý Triều Chu đã xoay người trở lại, anh đưa cho Trình Lưu một lọ nước hoa: "Tặng cô."

Nếu cô đã đoán được nó khác nhau, là một người điều chế nước hoa, Quý Triều Chu sẵn lòng đưa cho cô một lọ.

Ánh mắt Trình Lưu dừng trên lọ nước hoa anh cầm một lúc lâu, ánh mắt từ từ di chuyển, nhìn thẳng vào mắt bạn trai, cuối cùng cũng phản ứng lại: Thì ra là kêu cô lên lầu để tặng nước hoa.

Mặc dù có hơi đáng tiếc, nhưng Trình Lưu vẫn nhận nước hoa nói: "Cảm ơn."

Lần đầu tiên bạn trai tặng quà, cô phải suy nghĩ thật cẩn thận, nên đặt nó ở vị trí nào trong nhà mới dễ thấy nhất.

"Ngày mai không cần đến đón tôi." Quý Triều Chu thu tay lại nói.

Nhiễm Sơn là tài sản của mẹ anh để lại, bây giờ dựa vào Mi Du mà xuất hiện trước mặt đại chúng lần nữa, anh cần nghiên cứu mùi hương mới, tiếp tục mở rộng phạm vi ảnh hưởng.

"Được." Trình Lưu nghe được bạn trai đang lên tiếng đuổi khách, cũng không quá tiếc nuối, còn nhiều thời gian.

Cô cầm lấy nước hoa xoay người rời đi, ánh mắt thoáng nhìn qua những bông hoa bên kia ban công, mặc dù bị bóng tối bao phủ nhưng cũng có thể mơ mơ hồ hồ biết chúng nó chắc chắn phát triển rất tốt.

"Em đi đây." Trước khi đóng cửa, Trình Lưu quay đầu nhìn bạn trai nói.

Quý Triều Chu đứng ở phòng khách, nhìn cô gật đầu.

Cửa bị đóng lại, tiếng bước chân ngoài hành lang của cô dần biến mất, lầu hai dần yên tĩnh lại.

...

Tối nay Trình Lưu vô cùng vui vẻ, khi cô về đến nhà đã bắt đầu tự hỏi không biết nên để quà bạn trai mình tặng ở đâu thì được.

Đặt ở trong phòng khách có dễ thấy không?

Phòng khách nhà cô quá lớn, một lọ nước hoa để chỗ nào cũng không thấy được.

Cuối cùng sau khi suy nghĩ, cô quyết định đặt trên giá sách trong phòng sách của mình, chỗ này chẳng những có thủy tinh chống bụi, còn là nơi cô hay đến nhất.

Trình Lưu vô cùng cẩn thận đặt nước hoa bạn trai tặng vào, cách nhìn một hồi lâu một lớp thủy tinh.

Còn về lọ Mi Du cô mua ở trung tâm thương mại kia, bị cô ném trên sô pha ở phòng khách, đối xử vô cùng khác biệt.

Trình Lưu nghĩ, cảm thấy như thế vẫn không đủ.

Phòng sách này ngoài trợ lý tổng giám đốc thỉnh thoảng đến thì những người khác sẽ không vào, mục đích khoe nó của cô không đạt được.

Vì thế, Trình Lưu lấy di động, tìm đủ mọi góc độ, cuối cùng chụp một bức ảnh về lọ nước hoa này đăng trong vòng bạn bè cùng với một caption: [Quà bạn trai tặng.]

Tổng giám đốc Tiểu Trình ngàn năm không đăng vòng bạn bè, một bài đăng này lập tức khiến các đối tác lớn và bạn bè đều nhấn thích.

Trình Lưu hài lòng nhìn số lượt thích đang tăng lên liên tục, thành công khoe quà đã hoàn thành.

Cô muốn cho các đối tác cũng nhìn thấy, biết cô là người có bạn trai còn rất yêu thương nhau nữa!

Chưa đầy một đêm, Trình Lưu chắc chắn những đối tác sẽ âm thầm nói về chuyện tốt này của cô và sau đó cô có thể khoe bạn trai của mình một lần nữa.

Tuy nhiên, tất cả những điều này đã sớm tan vỡ khi xuất hiện một bình luận.

Lý Đồng: [Tổng giám đốc Tiểu Trình à, cái này không phải nước hoa cô mua ở trung tâm thương mại à?]

Trình Lưu bừng bừng khí thế nhấn vào vòng bạn bè, sau khi nhìn thấy bình luận như thế, trái tim cô như lỗi một nhịp, xong rồi.

Trước khi đợi cô trả lời, Hạ Bách lại có thể bình luận phía sau nói: [Tổng giám đốc Tiểu Trình à, đây không phải là nước hoa cô tự mua ở trung tâm thương mại sao?]

Bạn bè của các sếp có rất nhiều điểm chung, lại là bạn của nhau, bình luận của Lý Đông bỗng khiến cho các nhóm đối khác chú ý đến, chưa kể đến câu nói đấy còn giống với câu của trợ lý tổng giám đốc Tiểu Trình.

Vậy nên tất cả những đối tác đã thích, đều có mặt trong các chuyện tốt và tin đồn, toàn bộ đều nhìn thấy bình luận này.

Trình Lưu: "..."

Tổng giám đốc Tiểu Trình quyết định trả lời người đầu tiên truyền tin đồn Lý Đông: [Tôi mua xong thì bạn trai tôi đã đưa cho tôi một chai khác.]

Lý Đồng: [Thật không?]

Hai chữ đơn giản lộ ra sự không tin rất lớn.

Các đối tác đều lướt nhìn thấy câu này.

Hiếm có gì khiến tổng giám đốc Tiểu Trình ngạc nhiên, những đối tác trung niên này giống như cá mập ngửi thấy máu đều lần lượt tham gia vào.

Thậm chí còn có người không muốn chỉ một mình hóng tin đồn ở bình luận trong vòng bạn bè của Trình Lưu, còn đặc biệt gọi điện thoại cho những sếp lớn đã nghỉ ngơi khác, muốn mọi người cùng lên hóng hớt.

Vì thế phía dưới bình luận trong vòng bạn bè của tổng giám đốc Tiểu Trình càng ngày càng náo nhiệt.

Một số người thực sự đã đoán được bình luận tiếp theo của Trình Lưu, nói thẳng: [Tôi đã chụp ảnh màn hình rồi, tổng giám đốc Tiểu Trình có xóa cũng vô dụng thôi.]

Trình Lưu cảm thấy đau tim, định mang một lọ nước hoa khác từ phòng khách ra và ghép lại để chụp ảnh, làm chứng cứ thuyết phục để chứng minh mình vô tội.

Nhưng bình luận phía dưới bức hình đột nhiên xoay chuyển.

Tổng giám đốc Quý: [Tiểu Trình chuẩn bị hợp tác với Nhiễm Sơn sao?]

Một bình luận đơn giản đã thành công kéo mấy đối tác đang hóng tin vui lại, lập tức khôi phục lại sự sắc bén trong thương trường của mình.

[Thì ra là thế, chiêu bài thử nghiệm cách kinh doanh này của tổng giám đốc Tiểu Trình thật tốt, nhưng mà Thần Ẩn các cô hợp tác gì với sản phẩm nước hoa thế?]

[Người máy thông minh bây giờ cũng cần nước hoa à? Quả nhiên là tổng giám đốc Tiểu Trình, vẫn luôn là người tiên phong.]

[Cũng có thể hợp tác làm xe chở nước hoa, hai năm nay không phải tổng giám đốc Tiểu Trình vẫn luôn muốn làm người lái tự động sao?]

Trình Lưu trơ mắt nhìn phía dưới khu bình luận dần dần trở thành câu lạc bộ thảo luận kinh doanh phát triển trong năm năm: "..."

Cô không biết mình có nên cảm ơn tổng giám đốc Quý đã thành công dời đề tài của mọi người hay không.

Tổng giám đốc Tiểu Trình khoe khoang thất bại đang hồn bay phách lạc rời khỏi vòng bạn bè, không đợi cô bỏ vốn hợp tác chữa thương cho mình, thì vị tổng giám đốc Quý kia đã nói chuyện với cô.

Tổng giám đốc Quý: [Tổng giám đốc Tiểu Trình, Thần Ẩn muốn hợp tác với Nhiễm Sơn à?]

Trình Lưu ngạc nhiên, vị này chính là Quý Mộ Sơn sếp lớn của công ty ô tô Thiên Khải, hai người cũng không quá thân, chỉ là thời gian trước có nói qua về chuyện chế tạo máy bay tự động không người lái.

Ông ấy hỏi làm gì nhỉ?

Trình Lưu kéo chiếc ghế dựa đến trước bàn và ngồi xuống, trả lời tổng giám đốc Quý: [Không phải, đó thực sự là nước hoa mà bạn trai tôi đã tặng cho tôi.]

Cô thấy bên kia hiện đang gõ thật lâu, đợi một lúc mới thấy tổng giám đốc Quý gửi tin nhắn đến.

Tổng giám đốc Quý: [Nhiễm Sơn là thương hiệu sản xuất nước hoa rất tốt. Nếu tổng giám đốc Tiểu Trình vẫn muốn hợp tác làm xe chở nước hoa thì có thể cân nhắc đến Nhiễm Sơn.]

Trình Lưu nhướng mày, Thiên Khải là nhãn hiệu sản xuất xe ô tô lâu đời, nhưng hình như cô chưa từng nghe qua nhà họ Quý có công ty sản xuất nước hoa.

Mà bây giờ Thần Ẩn vẫn chưa có năng lực mở rộng ngành sản xuất ô tô, cô chỉ cung cấp kỹ thuật. Cho dù Thần Ẩn thành công hợp tác với các công ty sản xuất ô tô chế tạo xe tự động không người lái, xe chở nước hoa cũng nên là chuyện công ty sản xuất xe lo lắng chứ.

Trình Lưu vô cùng dứt khoát trả lời vị tổng giám đốc Quý này: [Thần Ẩn chưa nghĩ đến việc hợp tác với Nhiễm Sơn, nước hoa không phải là lĩnh vực hợp tác của chúng tôi.]

Tổng giám đốc Quý: [Nếu các đối tác với cô muốn hợp tác liên quan đến ngành này thì tổng giám đốc Tiểu Trình cũng có thể giới thiệu một chút. Nhiễm Sơn là một thương hiệu nước hoa tốt.]

Trình Lưu trả lời được, cô cứ cảm thấy tổng giám đốc Quý có chút kỳ lạ.

Cách đây hai năm, cô có gặp tổng giám đốc Quý một lần, ông ấy có vẻ ngoài anh tuấn, cao ráo, ngoại hình rất nổi bật nhất trong số các đối tác làm ăn ở tuổi trung niên, nhưng giữa lông mày lại có nếp nhăn rất sâu, suốt cuộc nói chuyện đều luôn rất thận trọng.

Người đó không giống người xen vào việc của người khác, không biết vì sao hôm nay lại nói chuyện với cô.

Trình Lưu để di động xuống, không muốn nghĩ nhiều, xoay người nhìn chằm chằm lọ nước hoa trong tủ kính, suy nghĩ xem nên tặng quà gì cho bạn trai.

Cô cảm thấy những thứ bình thường không xứng với bạn trai mình.

Trình Lưu cầm điện thoại lướt qua lịch trình trong tuần của mình, không có việc gì lớn, bớt chút thời gian xử lý văn kiện là được.

Cô nhấp vào WeChat của trợ lý và hỏi cậu: [Gần đây ở thành phố S có buổi đấu giá nào không?]

Hôm nay khi ăn tối với Lý Đông, cô nhớ đối phương có đề cập qua chuyện muốn cùng vợ đến buổi đấu giá để tham gia buổi đấu giá trang sức.

Hạ Bách nhanh chóng đáp: [Có, là ngày mai, có chuyện gì thế?]

Trình Lưu lập tức gõ: [Tôi muốn đi.]

Hạ Bách nhìn chằm chằm tin nhắn của Trình Lưu, tối nay khi nhìn thấy tin tức kia trên vòng bạn bè của cô cậu cảm thấy rất vô lý, bỗng nhiên cậu có một suy nghĩ rất vớ vẩn, cô thật sự có cảm xúc với người tên Uông Hồng Dương sao?

Không thể nào.

Hạ Bách ngồi trước quầy bar ở phòng khách, nhớ đến ngày đó Trình Lưu còn nhớ nhầm tên của Uông Hồng Dương thì khẽ cười, đây có lẽ là một thực hành tình yêu khác của học sinh tiểu học mà không biết Trình Lưu vừa học ở đâu.

Cậu ngẩng đầu lên và uống cạn ly rượu đỏ trong ly trước khi trả lời Trình Lưu: [Buổi đấu giá trang sức ngày mai cần có thư mời tham gia, nhưng tình cờ tôi có hai vé, tôi sẽ mang chúng đến cho chị vào ngày mai.]

Trình Lưu: [Được.]

Hạ Bách hỏi cô: [Có cần tôi phải chuẩn bị trang phục để mặc cho buổi đấu giá không?]

Trình Lưu lập tức trả lời: [Tại sao tôi cần phải thay quần áo khi đến đó chứ?]

Nhìn thấy tin nhắn trong dự kiến này, dưới ngọn đèn Hạ Bách cười càng lớn hơn, cô chính là người như thế hoàn toàn không quan tâm đến thế giới bên ngoài, dựa vào kỹ thuật giết người cấp cao, nên mới trở thành hòn ngọc quý trong giới kinh doanh như bây giờ.

Nhưng cậu biết Trình Lưu là người rất có tham vọng, người như thế vì để đạt được mục đích, có thể không từ bất cứ thủ đoạn nào.

Cậu đã gặp rất nhiều rồi.

Uông Hồng Dương rất bình thường, ngoài gương mặt phong lưu, không có gì sánh được với Trình Lưu cả.

Hạ Bách chỉnh lại ống tay áo, như không có gì đứng dậy đi lấy thư mời đấu giá.

Người kia cũng chỉ là hòn đá nhỏ trong cuộc đời không mấy sóng gió của Trình Lưu thôi.
Chương kế tiếp