[Đam Mỹ] Thiên Vị

Chương 33
“Anh….” ngữ khí của Nghiêm Dật dần chậm lại, không còn hùng hổ bức người như lúc đầu: “Anh biết em sẽ không mà.”

Nghiêm Duệ đương nhiên biết rõ Nghiêm Dật lo cho cậu, chỉ là chuyện tình cảm chẳng ai có thể nói được, là đúng là sai, đáng hay không đáng đều chỉ có bản thân mới biết được.

“Anh biết em sẽ không làm.” Nghiêm Duệ thực sự không tức giận với Nghiêm Dật: “Nên chuyện của anh và Tô Trạm, em cứ tiếp tục giả vờ không biết đi.”

“Vì sao cứ phải là hắn?” Nghiêm Dật nghĩ thể nào cũng không nghĩ thông, người anh trai đi đến đâu dương quang chói lọi của y, tại sao cứ đâm đầu vào tên kia?

Nếu như có thể chọn lại, Nghiêm Duệ hy vọng năm đó người xuất hiện cứu cậu không phải Tô Trạm, chỉ là có một vài chuyện đã thuộc về vận mệnh, chẳng ai có thể thay đổi được. Cậu không thể, Nghiêm Dật cũng không.

Hai mắt Nghiêm Duệ cụp xuống, khe khẽ nói: “Anh phải đi đây.”

Trong phòng bệnh, Tô Trạm nghĩ đến lời Nghiêm Duệ đã nói trước khi đi là tối sẽ đến nữa, khoé miệng không khỏi nhếch lên. Nhưng Tô Địch bên kia lại không cười nổi, y cúi đầu gọt tái, không cẩn thận cứa trúng tay, tin tức tố của omega lập tức truyền ra đầy trong phòng.

Tô Trạm nghe mùi, quay đầu qua, nhìn thấy Tô Địch đang ôm tay khóc, giống như phải chịu uất ức lớn lắm vậy. Lúc nhỏ, mội lần Tô Địch bị thường, hắn sẽ xoa đầu y, ôm y đi mấy vòng trong vườn hoa trong nhà, cứ thế tất cả đau đớn sẽ tan thành mây khói.

Lần này, Tô Trạm do dự một chút, chẳng hề đưa tay ra: “Khóc cái gì?”

“Anh thích Nghiêm Duệ như vậy sao?” Tô Địch đáng thương hỏi.

Tô Trạm đội chủ đề nói: “Đi tìm y tá băng bó vết thương của em trước đi.”

Tô Địch không chỉ không băng vết thương, ngược lại càng nắm tay chặt hơn, khiến máu càng chảy càng nhiều, y biết alpha tuyệt đối sẽ không thể cưỡng lại tin tức tố của omega. Tô Trạm và y mới là trời sinh 1 đôi, Nghiêm Duệ chẳng qua chỉ là một beta không thể tiêu ký, lấy tư cách gì mà có được tình yêu của Tô Trạm chứ?

“Hắn chẳng qua chỉ là beta…có tư cách gì?” Tô Địch ngẩng đầu rơi nước mắt, vung bàn tay dính máu lên, giơ trước mặt Tô Trạm: “Anh xem, chỉ có omega mới có thể ảnh hưởng đến alpha, beta làm thế nào cũng không được…”

Tô Trạm hít thở sâu, tuy trong lòng bài xích mùi của Tô Địch, nhưng bản năng alpha vốn không thể cưỡng lại được.

“Tiểu Địch, em cứ như thế, chúng ta cũng không thể làm anh em được đâu.”

Tô Địch bắt đầu khóc nấc: “Chúng ta vốn không phải anh em! Tại sao cứ luôn là Nghiêm Duệ? Anh đã từng nói, bất cứ ai cũng không thể thay thế em, nhưng bây giờ vì sao anh nói lại không giữ lời?!”

“Anh không có.” Tô Trạm nghiến răng, sắc mặt trắng bệch: “Em là em trai anh, việc này Nghiêm Duệ mãi mãi không thay đổi được. Em là một phẩn trong cuộc sống của anh, Nghiêm Duệ cũng vậy, chỉ là giữa chúng ta vĩnh viễn không thể có tình cảm nào khác ngoài tình anh em. Em có hiểu không?”

“Em không hiểu! Rõ ràng Nghiêm Duệ đã thay thế vị trí của em, cho nên anh mới không quan tâm đến cảm giác của em! Trước đây anh không như vậy!” Tô Địch vung tay làm máu nhỏ trúng ga giường đỏ cả một mảng.

“Nghĩ không thông thì đi ra ngoài đi!” Tô Trạm gằn giọng.

Trong lúc hai người đang cãi, y tá vừa khéo vào thay nước biển cho Tô Trạm, nhìn thấy tay Tô Địch đầy máu, nhanh chân lẹ tay lấy bông băng trên xe thuốc băng lại cho y, hoàn toàn không dể ý đến không khí kỳ lại trong phòng. Cô vừa làm vừa nói với Tô Trạm: “Em anh bị thương, sao anh không báo bác sĩ băng bó cho cậu ấy? Khả năng cầm máu của omega khá kém, còn dễ bị nhiễm trùng nữa.”

Y tá băng cho Tô Địch xong, mới phát hiện mắt người này ướt hết, bộ dạng đáng thương làm cô nghĩ đến đứa con trai nhỏ ở nhà, có hơi đau lòng hỏi: “Sao lại khóc?”

Tô Địch lắc đầu, nói: “Không có, chỉ là lông mi rơi vào mắt thôi, thổi được rồi.”

Y tá cầm bàn tay mềm mại của Tô Địch để yên lại: “Đừng vung tay mạnh quá, băng lại rồi nha.”

“Vâng, cảm ơn chị.”

Sau khi Nghiêm Dật từ văn phòng anh mình đi ra, cả người như mất đi sức sống, ngay cả ba Nghiêm ngồi trước mặt nói gì y cũng không hay. Ba Nghiêm gọi mấy lần mới kêu được Nghiêm Dật mới phản ứng, tuy người đối diện có ngẩng đầu nhìn, nhưng lòng lại chẳng biết bay đến đâu đâu.

“Nghiêm Dật, con đang làm gì thế?” Giọng nói của ba Nghiêm hơi gắt gao nhằm kéo tâm lý con mình về thực tại.

Nghiêm Dật hồi hồn đáp: “Ba, ba nói gì ạ?”

“Ba nói gì? Ba đang muốn hỏi con, con đang nghĩ gì đấy?” Ba Nghiêm buông văn kiện xuống, sắc mặt âm trầm: “Nói cho ba, rốt cục là cái gì làm con nghĩ đến thất thần vậy, ngay cả lời ba nói còn còn không nghe?”

“Không có gì ạ, con hơi mệt nên thất thần thôi.”

Ba Nghiêm mặt đanh lại: “Mệt cái gì?! công việc của con còn không bằng một nửa anh con, nó có bao giờ than mệt đâu!”

Nghiêm Dật bị ba Nghiêm nói đến không biết đáp gì, ông định nói tiếp gì đó nhưng lại bị dáng vẻ chán nãn của Nghiêm Dật làm bó tay: “Rồi rồi, con đi nghỉ ngơi đi!”

Nói cung hay, Nghiêm Dật vừa nghe ba Nghiêm dạy dỗ xong, mới ngẩng đầu đã thấy Nghiêm Duệ tan ca trở về. Theo như thường ngày, anh y giờ này vẫn ở công ty, hôm nay tự dưng lại về sớm, chắc chắn là muốn đi gặp Tô Trạm.

“Anh, sao anh về sớm vậy?”

Nghiêm Dật đã biết sự thật rồi, Nghiêm Duệ cũng không muốn giấu diếm làm gì nữa: “Đi bệnh viện.

“Đi bệnh viện làm gì? Anh không khoẻ hả?” Nghiêm Dật gấp gáp sờ trán Nghiêm Duệ, nhưng lại bị đối phương tránh đi.

“Không phải anh, là Tô Trạm.”

Quan tâm của Nghiêm Dật trong phút chốc tan biến: “Anh ta có phải con nít hai-ba tuổi đâu, bị bệnh cần anh đến chăm à?”

“Nếu như ba hỏi, em nói là anh qua chỗ Cố Lương.” Nghiêm Duệ nhanh chóng phủ đầu Nghiêm Dật, dặn dò y.

Trong lòng Nghiêm Dật chẳng vui vẻ gì cho cam, thấp giọng bảo: “Vì cái gì chứ?”

Khẩu khí Nghiêm Duệ không kiêng dè:  “Vì anh là anh của em.”

“Em về trước đi.” Tô Trạm bị bệnh nặng mới dậy chẳng có chút hơi sức nào đi tranh cãi với Tô Địch: “Mấy này nữa cũng không cần đến bệnh viện, anh cần gì gọi y tá là được.”

Tô Địch đưa tay lau nước mắt, hít mũi nói: “Như vậy sao được? Em phải ở lại chăm sóc anh.”

“Tiểu Địch, chúng ta bây giờ không nên tiếp xúc quá nhiều.” Tô Trạm lạnh lùng, không hề có nét dịu dàng ngày trước: “Nhân lúc mấy ngày anh nằm viện, em về nhà nghỉ ngơi đi. Anh nói rồi, nếu như em đồng ý, chúng ta vẫn là anh em; còn nếu không thì em về Anh đi, về với ba mẹ, ở đây anh không chào đón em.”

Đau đớn như sóng đánh ầm đến, Tô Địch đơ người nhìn Tô Trạm, vẫn là gương mặt đó, giọng nói đó, nhưng đã không còn sự dịu dàng ấm áp ngày xưa. Tô Trạm bây giờ trước mặt em mình, đã không còn bao dung cưng chiều y nữa, hắn sẽ lớn tiếng mắng Tô Địch không hiểu chuyện, sẽ vì những lời y nói về Nghiêm Duệ mà tức giận, những điều đó chính là minh chứng rõ ràng nhất cho việc Tô Trạm đã thay đổi.

Tô Địch nghĩ đến, Tô Trạn cũng đã từng một lần như vậy, đó là lúc hắn yêu Hàn Trường Thanh, thậm chí còn muốn dẫn Hàn Trường Thanh về nước. Nhưng vừa nghe đến việc y gặp chuyện, Tô Trạm sẽ ưu tiên cho y mà bỏ qua Hàn Trường Thanh.

Sự địa vị không thể thay thế của y, bởi vì một Nghiêm Duệ mà đổ ầm xuống.

Tô Địch thất tha thất thểu ra khỏi phòng bệnh, hai chân không ngừng run, ngay cả bước đi cũng khó khăn. Y một tay vịn tường một tay ôm tim, nhè nhẹ bước, cố gắng hít thở sâu.

“Nghiêm Duệ…”

“Tôi sẽ không bỏ qua cho anh…”

“Tuyệt đối không…”

Tô Địch nghĩ, tất cả những uất ức của y hôm nay đều là do Nghiêm Duệ ban phước cho, sẽ có một ngày y sẽ trả lại toàn bộ. Hạt giống ác độc trong đáy lòng lặng yên đâm chồi, dần dần lan ra mỗi một tấc tế bào, ngay cả mạch máu cũng như sôi trào.

Nghiêm Duệ thuận đường mua một phần cháo thịt bằm đến bệnh viện, vừa lúc thấy Tô Địch mặt mũi trắng bệch vịn tường, cậu ngừng bước: “Bị sao thế?”

Tô Địch nhìn thấy Nghiêm Duệ, gương mặt trong khoảnh khắc vặn vẹo hung tợn: “anh tới đây làm gì!”

“Tôi tới thăm Tô Trạm.” Nghiêm Duệ giơ tay lên: “Thuận đường đem cháo đến.”

“Tuần sau anh đính hôn rồi, còn quấn lấy anh tôi làm cái gì?” Tô Địch mím môi, cười khinh khinh: “Anh tôi sẽ không để bị người ta đùa bỡn đâu.”

“Tô Địch, nếu tôi là cậu, tôi sẽ không nói mấy lời vô dụng vậy đâu.” Nghiêm Duệ mỉm cười, chẳng hề quan tâm lời người kia nói.

“Anh…!” Tô Địch thấy khiêu khích Nghiêm Duệ không có tác dụng, liền đem hết những lời trong lòng nghĩ ra nói thẳng: “Bộ mặt hồ ly tinh của anh, sớm muộn gì tôi cũng sẽ lột nó ra trước mặt anh tôi cho anh xem.”

Nghiêm Duệ nhướng mày, cười: “Thế tôi hóng xem nhé.”

Tô Trạm nằm trên giường nhắm mắt dưỡng thần thì nghe tiếng mở cửa, nghĩ là Tô Địch quay lại, cả mắt cũng lười mở, nói thẳng: “Không phải anh nói em về nghĩ cho kỹ rồi mới tới tìm anh sao.”

“Nghĩ kỹ cái gì?”

Giọng nói quen thuộc khiến Tô Trạm mở bừng hai mắt, là Nghiêm Duệ.

“Không có gì.” Tô Trạm có hơi kích động muốn ngồi dậy, không cẩn thận đụng trúng bụng, đau đớn từ dạ dày lan ra toàn thân, khiến hắn đau đến nghiên răng nghiến lợi: “Á…”

Nghiêm Duệ nhìn thấy, nhanh chóng tiến lên phía trước, để cháo lên bàn, nhẹ nhàng đỡ Tô Trạm dựa vào gối: “Có cần tôi gọi bác sĩ đến không?”

“Không cần, anh đã uống thuốc rồi.” Tô Trạm thừa cơ nắm chặt tay Nghiêm Duệ, sống chết không buông.

Giọng nói Nghiêm Duệ nhẹ nhàng không giống như lúc nãy nói chuyện với Tô Địch: “Anh nắm tay tôi làm gì?”

Trái tim Tô Trạm bị lời nói nhẹ như bông của Nghiêm Duệ quét qua ngưa ngứa. Hắn nhoài người về phía trước, muốn hôn lên mặt cậu, lại bị đối phương không do dự tránh ra.

“Đừng trốn.” Tô Trạm nắm tay Nghiêm Duệ càng chặt hơn.

Đôi mắt trong suốt của Nghiêm Duệ nhìn chăm chăm vào người kia, kiên định nói: “Tôi không phải đồ chơi của anh.”

Tô Trạn nhìn Nghiêm Duệ cười, hắn nắm tay cậu đặt lên chỗ trái tim mình, nghiêm túc mà thâm tình nói: “Em không phải đồ chơi của anh.”

Nghiêm Duệ im lặng, chỉ mỉm cười.

“Em là người anh yêu.”

Lời yêu này so với tưởng tượng của Tô Trạm thì dễ nói ra hơn rất nhiều. Hắn đã tự luyện tập không biết bao nhiêu lần, cuối cùng lại trong một khắc vô tình nói ra.
Chương kế tiếp