[Đam Mỹ] Thiên Vị

Chương 37
Nghiêm Duệ quần áo không chỉnh tề bị Tô Trạm đè xuống ghế salon, bắp đùi trắng nõn run rẩy gác trên hai vai, quần lót thuần trắng treo trên mắt cá chân tinh tế, con ngươi nâu nhạt phủ kín hơi nước, dáng vẻ điềm đạm đáng yêu. Tính khí cứng rắn như sắt ở bên trong đường hầm nóng bỏng ngày càng trướng lớn, quy đầu thô to mỗi lần đều không chút nào thương tiếc đè lên đáy huyệt, Nghiêm Duệ sợ phát ra tiếng rên rỉ đáng xấu hổ, chỉ có thể miễn cưỡng cắn chặt môi mỏng, đứt quãng khẩn cầu: “Đừng làm ở phòng khách...”

Tô Trạm nhẹ nhàng liếm láp đôi môi bị cắn đến sưng đỏ của Nghiêm Duệ. Tiếng nói khàn khàn tràn ngập dụ hoặc: “Thế nào? Không thoải mái?”

Cặp mông trắng tuyết đầy đặn bị Tô Trạm nắm trong tay tùy ý đùa bỡn, hắn cực kỳ hưởng thụ thái độ ‘dục cự còn nghênh’ này của Nghiêm Duệ, dáng vẻ thanh thuần lại không mất đi phóng đãng lộ ra vẻ đẹp vô hạn. Thanh âm Nghiêm Duệ mang theo tiếng nức nở khiến lòng Tô Trạm cảm thấy ngứa ngáy, nhịn không được càng thêm khi dễ người trong ngực.

“Âm thanh... a, đừng, thật sâu...”Đao thịt nóng hổi giống như một vũ khí sắc bén xuyên qua thân thể yếu ớt của Nghiêm Duệ, khoang sinh sản của Beta so với Omega càng thêm sâu kín cũng nhiều lần bị đụng vào. Chỉ là mỗi lần đến cửa ải quan trọng, Tô Trạm luôn luôn dừng lại đúng lúc, bởi vì lần trước việc khoang sinh sản của Nghiêm Duệ bị xé rách khiến cho ký ức của hắn vẫn còn nhớ rõ.

Tô Trạm ôn nhu hôn lên khóe mắt ngậm nước của Nghiêm Duệ, con ngươi đen như mực tràn đầy thâm tình: “Cắm đến nơi đây em cảm thấy dễ chịu sao?”

Hai gò má Nghiêm Duệ phiếm hồng, thần sắc mê ly, hai tay vô lực nắm lấy cổ áo Tô Trạm: “Đừng, a a... Âm thanh không giấu được, vào phòng... A a, quá cứng, quá lớn...” Tính khí vô cùng nóng bỏng nhẹ nhàng khuấy lộng vùng bụng ê ẩm sưng, Nghiêm Duệ sảng khoái đến mức da đầu tê dại rốt cục không khắc chế được rên rỉ, tràng đạo ẩm ướt mềm mại kịch liệt co rút, xoắn tới mức Tô Trạm suýt nữa buông vũ khí. Dâm dịch sền sệt từ nơi kết hợp của hai người chậm rãi chảy ra, mị thịt đỏ tươi không chịu được trừu sáp quá nhanh mà hơi chút lật ra ngoài. Nghiêm Duệ trong nụ hôn nóng bỏng của Tô Trạm lại một lần nữa đạt đến cao trào, ngay sau đó bụng dưới đang co rút cũng bị tinh dịch liên tục bắn vào lấp đầy.

Tô Địch trong góc tối trộm nhìn hai người ý đậm tình mê mà phát run, y nhìn chằm chằm vào Tô Trạm đang ôm lấy Nghiêm Duệ một cách dịu dàng kia, mà bản thân chỉ có thể trốn trong góc tối nhìn trộm. Tô Trạm đột nhiên đứng dậy, cầm lấy khăn bông dưới đất đắp lên người Nghiêm Duệ, cúi đầu hôn lên gương mặt đỏ hồng: “Anh ôm em về phòng.”

“Chờ đã...” Nghiêm Duệ nắm khăn bông, mặt đỏ như quả táo: “Phía sau sẽ chảy ra...”

Tô Trạm bị Nghiêm Duệ chọc cười: “Phòng khách cũng làm rồi, còn sợ gì chứ?”

“Anh...” Nghiêm Duệ mặt không dày như Tô Trạm, tự nhiên sẽ xấu hổ rất nhiều.

Tô Trạm nhìn thấy bộ dáng hận không thể tìm cái hố chui xuống của Nghiêm Duệ, nhanh chóng an ủi cậu: “Đùa em thôi.”

Hắn vươn tay lấy quần lót đã bị ném xuống dưới chân Nghiêm Duệ, mặc lại vào cho cậu, như vậy sẽ không sợ làm bẩn phòng khách.

Nhìn thấy Tô Trạm ôm Nghiêm Duệ lên, Tô Địch nép mình trốn trong phòng ngủ, cửa nửa mở bị Nghiêm Duệ phát hiện. Cậu cúi đầu, bất giác mỉm cười, nghĩ đến Tô Địch lúc này hẳn là tức đến mức xông ra giết cậu đi. Phòng ngủ của Tô Trạm sát vách phòng Tô Địch, cách âm rất tốt, nhưng nếu lắng nghe kĩ thì vẫn có thể nghe được động tĩnh bên kia.

Tô Trạm và Nghiêm Duệ lại diễn tiếp một màn tình sự nóng bỏng đến nửa đêm, Tô Địch nghiến răng ken két, hận không thể xông thẳng vào phòng, kéo Nghiêm Duệ ra ném xuống lầu. Cách một bức tường lạnh lẽo, nhưng hắn biết có thể nghe rõ, Tô Trạm dịu dàng thâm tình gọi tên Nghiêm Duệ, giống như muốn khảm đối phương vào xương máu.

Tô Địch không biết từ bao bao giờ, một Tô Trạm yêu thương y hết mực, lại sẽ có ngày vứt bỏ y.

Nghiêm gia bị cái lễ đính hôn gà bay chó sủa kia làm náo loạn, kẻ tội đồ đã bị cha Cố dẫn đi, trong khi Nghiêm Duệ lại không rõ tung tích. Sau khi xảy ra chuyện, điện thoại của y cứ tắt máy, người duy nhất biết Nghiêm Duệ ở đâu – Nghiêm Dật thì sẽ tự nhiên không ngu đến mức nói cho ba Nghiêm biết, hắn chỉ có thể giả bộ như đang lo lắng cho anh mình.

Ba Nghiêm cầm điện thoại trên tay bành một tiếng đập xuống đất, nhìn điện thoại bị vỡ tan tành, người trong nhà sợ đến mức không dám thở mạnh, trong khi đó mẹ Nghiêm còn đổ thêm dầu vào lửa: “Tôi đã nói với ông rồi, Nghiêm Duệ là một tai hoạ! Ông không nghe, không chỉ giữ nó lại, còn muốn để nó kế thừa gia nghiệp! Giờ hay rồi đó, Nghiêm thị bị nó biết thành trò của của cả thành phố rồi kìa!”

“Bà không lên tiếng không ai nói bà câm đâu!” Không tìm được đã khiến ba Nghiêm đủ nhọc lòng rồi, mẹ Nghiêm còn thêm mắm dặm muối.

“Tôi thì sao? Tôi nói sai à?” Tức giận của mẹ Nghiêm tích tụ trong phút chốc bùng nổ ra hết: “Rõ ràng Nghiêm Dật mới là con ruột của ông, Nghiêm Duệ chẳng qua là một đứa mồ côi, nếu như chúng ta không tốt bụng nhận nuôi nói, nó có ngày hôm nay sao? Có thể sao?”

“Bà im đi!”

“Mẹ nói cái gì..?”

Ba Nghiêm và Nghiêm Dật trăm miệng một lời nhìn về mẹ Nghiêm, bà ấy tức giận nắm tay thành quyền, không e dè ba Nghiêm, nói tiếp: “Ông lấy tư cách gì bảo tôi im! Tôi nói sai à! Nghiêm Duệ vốn không phải là...”

“Tôi nói bà im!”

Bốp...

Một tiếng vang rõ ràng vang lên, cái tát này không chỉ cảnh tỉnh mẹ Nghiêm, còn làm cho ba Nghiêm bình tĩnh hơn. Mẹ Nghiêm trừng hai mắt, không tin được, bà đưa tay lên áp lên chỗ bị đánh, biểu cảm vặn vẹo: “Ông dám...đánh tôi!?”

“Ba!” Nghiêm Dật tuy không thích thái độ của mẹ Nghiêm đối với anh mình, nhưng nói gì thì mẹ Nghiêm cũng là mẹ y, nhìn thấy ba đánh mẹ như vậy, y không chịu nổi: “Sao ba lại đánh mẹ chứ?”

“Con đưa mẹ con về phòng nghỉ ngơi trước đi.” Ba Nghiêm mệt mỏi ôm trán, đêm nay xảy ra quá nhiều chuyện, ông cần có thời gian để tiêu hoá.

Phiền muộn của ba Nghiêm, Nghiêm Dật có thể hiểu được, y không ngừng an ủi mẹ Nghiêm rồi đưa về phòng, mẹ Nghiêm vừa nằm xuống giường, lát sau như tỉnh táo hơn hắn, muốn đi ra ngoài. Cũng may Nghiêm Dật phản ứng nhanh, ôm mẹ Nghiêm lại: “Mẹ, mẹ làm gì thế!?”

“Con đừng cản mẹ! Mẹ phải đi hỏi ông ấy! Ông ấy lấy tư cách gì đánh mẹ!?” Giọng mẹ Nghiêm rất lớn vang khắp phòng: “Nghiêm Duệ vốn không phải người của Nghiêm gia! Nó phải đi từ lâu rồi mới đúng! Nó vì cái gì cứ ở đây chiếm lấy  những thứ đáng ra thuộc về con?”

Chuyện Nghiêm Duệ được nhận nuôi, lúc Nghiêm Dật mới nghe không khỏi bất ngờ, sau nghĩ lại, tuy anh y rất đẹp nhưng quả thật Nghiêm Duệ không giống mẹ Nghiêm, cũng không giống ba Nghiêm. Lúc nhỏ, Nghiêm Dật và anh y ra ngoài chơi, luôn có người nhận nhầm họ không phải anh em, thậm chí còn có người nói đùa với y: “Nghiêm Dật, anh cháu không phải là con nuôi đó chứ? Sao chẳng giống cháu chút nào thế này?”

Những lời nói đùa đó hôm nay đã trở thành sự thật, y cuối cùng cũng hiểu vì sao mẹ Nghiêm cứ không vừa mắt anh mình, đều là bởi vì Nghiêm Duệ không phải con của mẹ Nghiêm. Nhưng, tuy Nghiêm Duệ và y không có máu mủ tình thân, nhưng họ cùng sống bên nhau hơn hai mươi năm, tình cảm dành cho nhau còn hơn hai chữ huyết thống, không phải nói cắt là cắt được.

“Mẹ, sao mẹ vẫn cứ không hiểu, anh chưa bao giờ chiếm một cái gì của con, việc làm ăn gì đó của Nghiêm gia con không hề có hứng thú.”

“Cho dù con không muốn cũng không đến phiên nó! Nó chỉ là 1 beta, còn không có một chút quan hệ máu mủ nào với Nghiêm gia, có tư cách gì thừa kế Nghiêm thị?”

Nghe được lời mẹ Nghiêm, tim Nghiêm Dật như lạnh đi một nửa: “Mẹ, anh sống với chúng ta ngần ấy năm, chẳng lẽ mẹ không hề có chút tình cảm nào với anh ấy sao? Tại sao phải bắt anh ấy rời đi mẹ mới thỏa lòng vậy?”

“Là nó... nó huỷ hoại cái nhà này!” Mẹ Nghiêm nắm chặt tay Nghiêm Dật, như điên mà gào thét: “Những nhục nhã mà Nghiêm gia phải chịu ngày hôm nay, đều là vì mẹ và ba con lúc đầu đã nhận nuôi nó! Nó là một tai hoạ!”

“Anh ấy không phải tai hoạ! Anh ấy là anh của con!”

Trái tim Nghiêm Dật như chảy máu, y không dám tin, người mẹ vẫn yêu thương bảo vệ cho y, lại là người ích kỷ xấu xa như vậy.
Chương kế tiếp