Dân Túc Nhà Ta Thông Cổ Đại

Chương 10
“Cô biết cậu nhóc là người cổ đại.” Chỉ một câu nói bâng quơ nhưng lại có sức công phá cực kỳ lớn khiến Chân Minh Châu hoảng loạn.

Thế nhưng Chân Minh Châu cô cũng không phải là người chết nhát. Sau khi đạp thắng xe cô liền sảng khoái thừa nhận. Cô nhẹ giọng nói: “Ồ. Tôi cảm thấy như vậy.”

Vu Thanh Hàn nghiêng đầu nhìn cô: “Vì sao?”

Chân Minh Châu nói một cách rất hợp tình hợp lý: “Tôi cảm thấy trẻ con sẽ không nói dối.”

Vu Thanh Hàn nhìn Chân Minh Châu đầy thâm ý, liếc mắt một cái, cười nói: “Đơn giản chỉ vì như vậy?”

Chân Minh Châu hỏi lại: “Nếu không thì như thế nào? Dì Triệu mới kỳ lạ, không biết vì sao đột nhiên lại tìm đến nhiều người như vậy?” Chân Minh Châu rất biết cách nói chuyện mà không bị người khác dồn ép. Cách phòng thủ tốt nhất chính là tấn công.

Cô lại lầm bầm: “Nếu không phải đã quen biết dì Triệu hai mươi năm thì tôi chắc sẽ hoài nghi mọi người đang âm mưu gì đó.”

Vu Thanh Hàn không có ý giải thích, chỉ lên tiếng: “Cũng có thể là như vậy.”

Chân Minh Châu: “……???” Anh tốt xấu gì cũng nên vì người quen mà giải thích một chút chứ.

Vu Thanh Hàn còn nói thêm: “Có thể chúng tôi tập trung đến đây để gây bất lợi cho cô.”

Chân Minh Châu: “……”

Đã đến homestay nhưng cô không mở cửa xe, nhìn thẳng Vu Thanh Hàn, nói: “Anh có tin là tôi báo cảnh sát không?”

Vu Thanh Hàn: “Làm sao cô biết tôi không phải cảnh sát?”

Chân Minh Châu ho khan, trợn trắng mắt nói: “Đến rồi, xuống xe thôi.”

Vu Thanh Hàn chủ động mở cửa xuống xe, giọng nói anh lại vang lên: “Mở cốp xe giúp tôi.”

Chân Minh Châu chủ động mở cốp xe, Vu Thanh Hàn thuận lợi lấy ra ba cái vali to, hơn nữa anh còn xách theo một cái túi xách màu bạc... tổng cộng là bốn cái.

Chân Minh Châu cảm thấy không còn gì để nói. Bình thường cô hay sử dụng vali kích thước 24 inch, nhưng cô khẳng định loại của giáo sư Vu không phải loại 24 inch. Nó lớn hơn rất nhiều, còn lớn hơn loại 28 inch một chút.

Thật khó tưởng tượng một người đàn ông chỉ ra ngoài vài ngày lại mang theo nhiều vật dụng đến vậy. Thật quá khoa trương. Cũng may mặc dù là vali bằng da nhưng vẫn có bánh xe đẩy, nếu không rất khó để mang vào bên trong.

Là bà chủ nên Chân Minh Châu chủ động giúp đỡ đẩy hai cái vali, hai người cùng nhau đi vào.

Vu Thanh Hàn nhìn cách bố trí bên trong, mở miệng nói: “Là kiến trúc điển hình của địa phương.”

Chân Minh Châu đứng tại chỗ, một tay đưa ra sau lớn tiếng nói: “Hoan nghênh đến với Xuân Sơn homestay, chúng tôi sẽ hết lòng phục vụ quý khách.”

Khoé miệng Vu Thanh Hàn cong cong: “Nơi này là Ly Sơn, vì sao không gọi là homestay Ly Sơn?”

Chân Minh Châu: “…… Ba tôi tên Chân Sơn, mẹ tên là Tưởng Xuân.”

Vu Thanh Hàn gật đầu: “Homestay nhà cô chắc ẩn chứa nhiều câu chuyện.”

Chân Minh Châu: “???” Tuy rằng sự thật đúng là như vậy nhưng... ”Sao anh lại nói như vậy?”

Vu Thanh Hàn bình tĩnh nói: “Tôi nhớ cô họ Chân, không phải cùng họ với Conan.” (Ở đây ý nói là nữ chính tò mò)

Chân Minh Châu: “......” Chân Minh Châu thầm nghĩ: Lại đến nữa rồi, anh ta lại bắt đầu cười nhạo mình. Cô yên lặng nhìn trời.

“Giáo sư Vu, anh thích hướng đông hay hướng tây? Muốn ở lại lầu một hay lầu hai?” Chân Minh Châu quyết đoán thay đổi đề tài, cô không muốn bị công kích bởi những câu nói của người này.

Vu Thanh Hàn: “Lầu hai, tôi ở bên trái.”

Chân Minh Châu không biết rằng chỉ ít phút sau cô sẽ phải trả giá rất đắt vì lời đề nghị của bản thân. Ai bảo cô có lòng tốt chủ động giúp đỡ mang hai chiếc vali? Nhưng cô đã quên mất việc Vu Thanh Hàn có thể sẽ ở lầu hai, hơn nữa cái vali rất lớn.

Bình thường những vali size lớn sẽ chứa rất nhiều vật dụng, không những vậy thiết kế của chiếc vali này rất chắc chắn nên hiển nhiên sẽ không nhẹ.

Chân Minh Châu xách một tay không được, dùng cả hai tay chiếc vali vẫn bất động. Cô cố gắng dùng sức nhưng chiếc vali vẫn không hề di chuyển.

Vu Thanh Hàn quay đầu lại thấy cô như vậy khoé miệng giật giật, nói: “Cảm ơn, bất quá cũng không cần cô hỗ trợ, chỉ cần cô giúp tôi mở cửa phòng là được rồi.”

Chân Minh Châu nghe vậy liền nhanh chóng đáp lời: “Được được.” Cô nhanh chóng buông chiếc vali xuống, hỏi: “Anh ở phòng này hay bên kia...”

Vu Thanh Hàn ngắt lời Chân Minh Châu: “Liền phòng này đi, cách cầu thang gần nhất. Chỗ cô có tấm thẻ [Vui lòng không làm phiền] không?”

Chân Minh Châu: “Cái này thì không có.”

Giáo sư Vu: “Tôi có chút mệt mỏi muốn nghỉ ngơi, nếu có người khác trong nhóm đến thì cô nói với bọn họ là không cần gọi tôi.”

Chân Minh Châu: “Được, không thành vấn đề.”

Khó có được những vị khách bình thường, tiền thuê tổng cộng được năm nên Chân Minh Châu thập phần nhiệt tình.

Bởi vì khách bình thường đến homestay không nhiều lắm. Đặc biệt từ ngày khai trương homestay mới đến nay thì người đến toàn những vị khách kỳ lạ.

Tuy nhiên hiện tại nếu trả tiền phòng thì liền được xem là khách bình thường. Chân Minh Châu nở nụ cười tiêu chuẩn có thể khiến người khác sởn tóc gáy, thể hiện hình ảnh: Tôi phục vụ siêu tốt. Chất lượng phục vụ rất tốt, chỉ là cô không xách nổi chiếc vali.

Vu Thanh Hàn rất nhanh đã xuống lầu mang hai chiếc vali còn lại lên phòng.

Chân Minh Châu cảm khái trong lòng. Thật không nhìn ra giáo sư Vu trông có vẻ gầy ốm nhưng sức lực lại không nhỏ. Cô dùng cả hai tay vậy mà không thể nhấc nỗi một chiếc, còn người này mỗi tay xách một chiếc. Rõ ràng thoạt nhìn bên ngoài cũng không quá cường tráng mà sức lực lại tốt đến vậy.

Kỳ thật tuổi của Vu Thanh Hàn không lớn. Nghe nói người này năm đó rất trâu bò, chỉ mới 22 tuổi đã tốt nghiệp Tiến sĩ sau đó đến trường cô làm giáo sư.

Chân Minh Châu năm nay cũng 22 tuổi, nhưng cô cũng chỉ tốt nghiệp đại học. Khi Vu Thanh Hàn cùng tuổi cô đã tốt nghiệp Tiến sĩ, lúc cô nhập học thì đã công tác tại trường được hai ba năm. Hiện tại Vu Thanh Hàn cũng chỉ mới 28 tuổi.

Không biết có phải do môi trường học thuật hay không mà lại trông như thư sinh ốm yếu, cao gầy mảnh khảnh.

Chân Minh Châu cảm khái. Sau khi Vu Thanh Hàn dọn dẹp xong hành lý liền làm động tác “Xin mời”, Chân Minh Châu thấy vậy liền lùi về sau một bước, gương mặt tươi cười, nói: “Anh nghỉ ngơi thật tốt nhé!”

Rần! Cửa phòng bị đóng lại. Xem ra người này không có ý cùng cô nói chuyện.

Chân Minh Châu nhún nhún vai rồi xoay người đi xuống lầu. Theo như Triệu Xuân Mai nói, khách của dì ấy hầu hết đều sau bữa cơm chiều mới đến nên cô tính toán không làm quá nhiều thức ăn, chỉ cần gói một ít sủi cảo thì khi bọn họ đến là có thể ăn một ít sủi cảo tươi mới.

Chân Minh Châu chuẩn bị cải trắng cùng thịt, rồi bắt đầu làm.

Cô không định làm tiểu long bao, bởi vì mất rất nhiều sức lực. Hơn nữa đó là món ăn yêu thích nhất của cô, cô không định làm cho người khác.

Chân - bảo vệ món ăn - Minh Châu bắt tay vào việc nấu nướng. Mặc dù làm việc nhưng nội tâm cô lại không ngừng cầu nguyện: Hôm nay có khách đến trọ, ngàn vạn lần đừng xuất hiện những vị khách kỳ lạ. Nếu không cô cũng không biết phải giải thích như thế nào. Chuyện này không khác gì Liêu Trai vậy.

Về phần khách của dì Triệu sắp đến Chân Minh Châu cũng không lo lắng như vậy. Không nói đến bọn họ, chỉ cần nhìn giáo sư Vu cô cũng cảm thấy không có vấn đề gì lớn.

Con người chính là kỳ lạ như vậy, nếu giáo sư Vu giải thích cô liền cảm thấy không yên tâm, nhưng nếu đối phương không để mọi việc trong lòng thì cô lại vững tâm hơn nhiều.

Cũng như bản thân Chân Minh Châu, tính cô lười, tình nguyện kiếm ít tiền nhưng cuộc sống thoải mái. Nhưng cô không phải hoàn toàn lười biếng, ví dụ như cô không hề cảm thấy phiền toái khi làm tiểu long bao đâu. Vì thế con người ai cũng đều sẽ có một điểm kỳ lạ.

Chân Minh Châu đã chuẩn bị tốt phần nhân sủi cảo, trong thời gian chờ bột nghỉ thì cô rửa một mâm quả anh đào, đây là ba cô vừa gửi về mấy bữa trước. Ba con còn gửi một phần cho Lâm Nghiên.

Chân Minh Châu thèm ăn nhưng lại ăn không nhiều, nên hiện tại vẫn còn rất nhiều.

Cô rửa sạch mâm anh đào, sau đó ngồi xếp bằng trên sô pha, tâm tư bay xa.

“Bà chủ nhỏ, cô có ở đây không?” Nghe thấy có người gọi, Chân Minh Châu liền đi nhanh ra ngoài.

Ngoài cửa Trương Vũ đi cùng với hai người lạ mặt, anh ta lên tiếng: “Hai vị này cũng là khách của thôn trưởng Triệu.”

Hai người một nam một nữa, đều để tóc ngắn, thoạt nhìn rất có năng lực.

Chân Minh Châu: “Vâng. Mọi người mau vào trong ạ.”

Người phụ nữ đột nhiên lên tiếng giới thiệu: “Tôi là Tô Anh, đây là anh trai tôi tên Tô Minh.”

Tô Anh đánh giá Chân Minh Châu, hỏi: “Cô có thể sắp xếp để chúng tôi nghỉ ngơi sớm một chút được không?”

Chân Minh Châu: “Đương nhiên là có thể.” Trước đó là giáo sư Vu, bây giờ lại đến hai người này sao lại đều đến đây để ngủ.

Tuy nhiên, một homestay có dịch vụ tốt là mang đến cho khách cảm giác như ở nhà. Vì thế Chân Minh Châu nhiệt tình nói: “Hiện tại chỉ có một người đến, nên mọi người có thể tuỳ ý lựa chọn phòng ở. Mọi người thích ở nơi nào?”

Cô nhiệt tình như ánh mặt trời, không ngừng nói: “Tôi có chuẩn bị sủi cảo để mọi người ăn tối, tôi tự nhào và cán bột chứ không phải loại làm sẵn trong siêu thị. Nhân bánh có cải trắng là mua trong thôn chúng tôi rất tươi mới.”

Chân Minh Châu lại tiếp tục nói: “Để tôi giúp hai người xách hành lý...” Đến lúc này cô mới phát hiện hai người bọn họ không có vali. So với giáo sư Vu mang bốn chiếc vali lớn thì hai người này mỗi người chỉ mang một cái ba lô leo núi. Thật là quá khác biệt.

Mặc dù Chân Minh Châu rất nhiệt tình nhưng hai anh em họ Tô đều không đáp lại. Chỉ có Trương Vũ lên tiếng: “Bọn họ liên tục lên đường đến đây nên rất mệt mỏi.”

Chân Minh Châu: “À vâng.”

Không thể không nói, không biết có phải do liên tục “lên đường” hay không mà những người khách sau của Triệu Xuân Mai khi vừa đến homestay việc đầu tiên chính là nghỉ ngơi.

Chân Minh Châu cảm thấy không hiểu lắm, nhưng những việc này cũng không liên quan đến cô. Cô là một người bình thường muốn làm cá mặn, chỉ mong mọi việc xung quanh cô ít đi một chút, càng trông mong khách đến homestay bình thường một chút là được.

Nhưng mọi việc có thể như ý nguyện sao? Điều này rất khó nói.

Chân Minh Châu mơ hồ cảm thấy sắp có chuyện xảy ra. Phải nói giác quan thứ sáu của cô vô cùng linh nghiệm.

Đến tối cô liền nghe được một câu khiến đầu óc cô muốn nổ tung: “Cô Chân Minh Châu, đây là giấy chứng nhận của tôi, tôi đến từ Bộ phận điều tra sự cố đặc biệt của quốc gia.”
Chương kế tiếp