Dân Túc Nhà Ta Thông Cổ Đại

Chương 14
Chân Minh Châu cảm thấy thật là làm khó cô mà, không biết gì về y học mà lại gặp phải một tình huống vô cùng khó khăn.

Không có sự giúp đỡ, cô chỉ có thể cố gắng nhớ lại những gì giáo sư Vu đã hướng dẫn, sau đó xử lý một cách đơn giản. Cô chỉ cố định lại cái chân bị gãy, còn hơn thế nữa thì cô không làm được. Chỉ vậy thôi mà cả người cô mồ hôi nhễ nhại.

Chân Minh Châu thở ra một hơi, nói: “Anh thật sự là biết làm khó người khác.”

“Đa tạ tiên cô giúp đỡ.” Sắc mặt Nguyên Tuấn tái nhợt, nhưng vẫn muốn đứng dậy quỳ xuống cảm tạ.

Dưới đầu gối đàn ông có vàng, nhưng với ân nhân cứu mạng thì có quỳ cũng đáng.

Chỉ là Chân Minh Châu rất nhanh đã cản hắn lại, cô tức muốn ói máu, nói: “Anh thành thật một chút, tôi vốn chỉ giúp anh xử lý đơn giản thôi, nếu lộn xộn cuối cùng bị tàn phế thì đổ lỗi cho ai?”

Cô lại nói: “Chỉ cần nói cảm ơn là được rồi không cần quỳ, tôi không nhận nỗi.”

Trước đó Chân Minh Châu đã gặp qua hai người đến từ cổ đại là Lý Quế Hoa và Tiểu Thạch Đầu đều là những người nhịn đói đã lâu lại gầy như que củi nên cần ăn những món thanh đạm, nhưng với người trước mặt này thì không cần.

Người này xem ra không bị đói khác, nhưng lại bị thương nên càng khó giải quyết hơn.

Chân Minh Châu nhìn hắn, nói: “Anh mất máu quá nhiều nên tôi nấu canh gan heo cho anh ăn.”

Nguyên Tuấn lập tức đáp lại: “Cảm ơn tiên cô.”

Chân Minh Châu cảm thấy thân phận người này không bình thương, địa vị cũng không thấp sao ánh mắt lại kém như vậy chứ.

Cô rõ ràng không thích cách gọi “tiên cô”, nhưng hắn cứ năm lần bảy lượt gọi như vậy.

Thế nhưng quên đi, dù sao thì ngày mai hắn cũng rời đi nên cô không thèm so đo.

Cô xoay người đi vào phòng bếp, đi được nửa đường liền quay đầu lại, nói: “Anh ngồi yên đợi tôi, đừng cử động.”

Nguyên Tuấn gật đầu: “Được.”

Hắn nhìn thấy bóng dáng Chân Minh Châu biến mất sau phòng bếp. Một bên bếp có cửa sổ lớn hướng ra phòng khách nên hắn có thể nhìn thấy cô đang cuối đầu cắt cái gì đó dáng vẻ rất nghiêm túc cũng rất dịu dàng.

Chỉ là trong khoảng thời gian ở chung ngắn ngủi, Nguyên Tuấn biết tính cách của cô không phải dạng ôn nhu, dịu dàng. Cũng không biết tại sao cô ấy lại lựa chọn con đường tu đạo này.

Chẳng qua việc này không liên quan đến hắn, hắn chỉ tò mò vì sao bản thân có thể đến một nơi thần kỳ như vậy. Mặc dù hắn nghe lời không cử động nhưng vẫn quan sát xung quanh. Ở đây có thể tuỳ ý thấy được những mảng pha lê trân quý, những “ngọn nến” sáng ngời còn có rất nhiều đồ vật hắn chưa từng nhìn thấy.

Hắn dường như không biết các vật dụng này, nhưng lại cảm nhận được giá trị tồn tại của nó. Chỉ cần lấy ra một trong những vật dụng này cũng đều là thứ người khác cực kỳ trân quý.

Thậm chí lúc này Nguyên Tuấn rất muốn cảm ơn các hoàng huynh của hắn. Tuy rằng không biết ai sai người ám sát hắn, nhưng nếu không nhờ lần ám sát này thì hắn đã không có dịp đến nơi thần kỳ như vậy, còn gặp được tiên cô.

Nơi này không chỉ thần kỳ mà tiên cô còn rất xinh đẹp.

Nguyên Tuấn nghiêng đầu nhìn về phía Chân Minh Châu, lúc này Chân Minh Châu cũng lau tay, nhìn về phía người đàn ông bị thương, kéo một chiếc ghế dựa ngồi đối diện hắn với tư thế “hỏi cung”, lên tiếng: “Chúng ta nói chuyện một chút đi. Tôi muốn biết anh là ai, đến từ nơi nào?”

Nguyên Tuấn kéo kéo quần áo khoác trên người, nói: “Tôi gọi là A Cửu, đến từ kinh thành. Tôi đến đây làm ăn buôn bán thì gặp phải cướp bóc. May mắn được tiên cô cứu giúp.”

Dù được Chân Minh Châu cứu giúp, nhưng vào lúc này hắn cũng không thể nói ra hết mọi chuyện.

Chân Minh Châu nhướng mày, cũng không biết có tin hay không, chỉ đơn giản “Ồ” một tiếng. Cô đánh giá Nguyên Tuấn từ trên xuống dưới, tiếp tục hỏi: “Hiện tại là triều đại gì?”

Nguyên Tuấn sửng sốt nhìn Chân Minh Châu, lắp bắp hỏi lại: “Cô, cô không biết sao?”

Chân Minh Châu nói rất hợp tình hợp lý: “Tôi sống ẩn cư, không biết không phải là chuyện rất bình thường sao? Anh nói tiếp đi.”

Nguyên Tuấn hơi trầm mặc, nói: “Hiện tại là Túc triều năm Vĩnh Vượng thứ năm.”

Chân Minh Châu: Quả nhiên là đến cùng thời đại với Lý Quế Hoa và Tiểu Thạch Đầu.

Cô cười như không cười, nói: “Tôi cảm thấy việc kinh doanh của anh nhất định không được tốt.”

Nguyên Tuấn không hiểu vì sao tiên cô lại đột nhiên nói đến vấn đề này. Vốn dĩ hắn chỉ bịa chuyện nên chỉ có thể xấu hổ cười.

Chân Minh Châu: “Nơi này khắp nơi hạn hán, dân chúng đói khổ; thế nhưng lại còn có người đến đây buôn bán. Anh bán cho ai vậy?”

Nguyên Tuấn: “...”

Cô liếc nhìn Nguyên Tuấn, cảm thấy người này tỏ vẻ đơn thuần nhưng nói chuyện lại không thành thật.

Cũng may chỉ có một ngày, ngày mai liền để hắn rời đi.

Thẩm Nham cũng đã nói qua nếu người xuyên đến là người trưởng thành thì không thể nào giữ lại, như vậy quá nguy hiểm.

Chân Minh Châu nói thầm: “Ngày mai liền để người này rời đi. Mình mở homestay nhưng lại không có được người khách bình thường.”

Chân Minh Châu cảm thấy vô cùng phiền muộn. Chắc chắn lúc trước đầu óc cô có vấn đề mới chi ra 300 vạn để sửa chữa homestay. Nếu biết sớm không có khách thì sửa chữa làm gì chứ?

Người tên A Cửu này không trả tiền thuê nhà thì đâu thể tính là khách trọ. Không những không thu được tiền mà còn tốn kém một phần gan heo của cô.

Chân Minh Châu kín đáo thở dài, đang định xem gan heo đã chín chưa liền nghe Nguyên Tuấn nói: “Tôi có tiền.”

Chân Minh Châu: “Hả?”

Nguyên Tuấn chân thành nói: “Tôi có tiền thì có thể trọ lại thêm vài ngày sao? Tôi muốn ở lại.”

Nếu đã là khách điếm hẳn là hắn có thể trọ lại, đúng không?

Nguyên Tuấn lập tức lấy túi tiền ra: “Tôi có hạt dưa vàng.”

Chân Minh Châu: “Cái gì?”

Nguyên Tuấn không muốn bị đuổi đi nên nhanh chóng nói: “Tôi có tiền trọ, hạt dưa vàng có thể sử dụng được không?”

Không biết tiên cô có thích vàng bạc hay không? Nếu không thì hắn vẫn còn trâm ngọc đang cài...

“Có thể!” Chân Minh Châu lập tức đáp ứng.

Nguyên Tuấn: “……” Thì ra tiên cô thích vàng bạc.

Nguyên Tuấn chưa từng nghĩ đến việc mình để hạt dưa vàng trong túi tiền để thưởng cho hạ nhân lại có tác dụng trong lúc này. Hắn thật biết ơn thói quen mang theo tiền ra cửa của mình.

Quả nhiên lời tổ tiên dạy bảo là không sai: Ra cửa không mang theo tiền, chết cũng không đáng thương.

Nguyên Tuấn đưa hết túi hạt dưa vàng cho Chân Minh Châu, ánh mắt trông mong hỏi: “Tiên cô, bấy nhiêu có đủ cho tôi ở vài ngày không? Nếu không đủ thì tôi vẫn còn trâm cài.”

Chân Minh Châu: “???”

Một túi hạt dưa vàng có khoảng ba mươi đến bốn mươi hạt. Nếu cô tính không sai thì hiện tại vàng là 380 tệ. Một hạt dưa vàng này không chỉ một gram, ước lượng là khoảng hai đến ba gram.

Chân Minh Châu quy đổi rồi tính toán giá phòng cùng với ba bữa ăn nói: “Nếu anh không ăn cơm thì một hạt dưa vàng có thể ở bảy ngày, còn nếu ăn cơm thì bốn ngày.”

Cô thành thật nói: “Anh bị thương nặng như vậy thì cần mọi thứ tốt hơn một chút, tôi thu như vậy cũng không quá nhiều.”

Nguyên Tuấn đang suy nghĩ xem mình có thể đưa ra thứ gì. Nghĩ đi nghĩ lại thì hiện giờ hắn cũng chỉ còn lệnh bài hoàng tử. Đang nghĩ xem không biết mình có nên đưa cho tiên cô lệnh bài hoàng tử hay không thì chợt nghe tiên cô lên tiếng.

“Bây giờ như thế nào?”

Nguyên Tuấn đờ đẫn nhìn Chân Minh Châu.

Chân Minh Châu: “Anh không ở nổi sao?”

Nguyên Tuấn: “Tôi ở” Không ở thì chính là một tên ngốc.

Chân Minh Châu nhắc đi nhắc lại: “Anh có thể ở lại nhưng không được đi lung tung.”

Nguyên Tuấn gật đầu đồng ý.

Chân Minh Châu: “Vậy bây giờ anh đưa tiền thuê phòng trước.”

Nguyên Tuấn lại gật đầu: “Tất cả đều cho cô.”

Chân Minh Châu: “……” Cô thấy người đàn ông này đến đây buôn bán là giả, nhưng đúng là xuất thân phú quý, không có ánh mắt lại hơi ngốc nghếch, hơn nữa không xem trọng tiền bạc. Hầu hết những người như vậy đều lớn lên trong gia đình giàu có.

Chân Minh Châu: “Tôi chỉ lấy một hạt thôi, anh thấy tôi là người tham tiền như vậy sao.”

Cô đúng là tham tiền nhưng cũng là người có nguyên tắc.

Nguyên Tuấn: “Cảm ơn tiên cô.”

Chân Minh Châu: “...” Quên đi, người này muốn gọi như thế nào thì gọi, cũng may là cô không phải họ Hà.

*Hà Tiên Cô: Là một nhân vật trong Bát tiên.

Chân Minh Châu không nhịn được muốn hỏi một vấn đề: “Năm nay anh bao nhiêu tuổi?”

Nguyên Tuấn nghiêm túc đáp: “Mười tám tuổi.”

Chân Minh Châu ồ lên một tiếng thật dài. Quả nhiên tuổi không lớn lắm, thầm nghĩ trách không được ánh mắt hắn kém đến như vậy.

Cô nhún nhún vai, nói: “Để tôi đi xem canh gan heo của anh đã ăn được chưa.”

“Tiên cô” Sau đó Chân Minh Châu nghe thấy Nguyên Tuấn gọi mình.

Chân Minh Châu: “Có chuyện gì?”

Nguyên Tuấn hai tay ôm quyền, cung kính nói: “Cảm ơn tiên cô đã cứu giúp.”

Chân Minh Châu: “Không cần cảm ơn, tôi có thu tiền của anh.” Dứt lời cô liền xoay người đi.

Nguyên Tuấn nhìn lại trong túi còn rất nhiều hạt dưa vàng lại nghĩ đến hành động của tiên cô, thầm nghĩ: Tiên cô không phải là người yêu thích vàng bạc. Luật nhân quả vẫn tồn tại từ xưa đến nay. Tiên cô cứu hắn thì đúng là hắn nợ tiên cô. Nhưng tiên cô đã nhận tiền thì quan hệ nhân quả này không còn nữa. Bởi vì đưa tiền chính là trả nợ cho tiên cô.

Dường như tiên cô không cần lo cơm ăn áo mặc, không cần những món đồ thô tục như vàng bạc. Cô muốn lấy vàng cũng không hẳn vì yêu thích. Chẳng qua tiên cô muốn hắn không bị trói buộc với quan hệ nhân quả này.

Không sai, nhất định là như vậy. Tiên cô quả nhiên là người tốt.

Nguyên Tuấn suy nghĩ rất nhiều mà Chân Minh Châu thì cái gì cũng không biết. Nếu cô biết Nguyên Tuấn suy nghĩ như vậy chắc chắn sẽ nói: Anh suy nghĩ nhiều quá rồi đó. Anh muốn viết kịch bản sao.

Chân Minh Châu không hay biết gì nên tâm trạng rất tốt, miệng không ngừng ngâm nga một giai điệu. Tuy rằng từ lúc khai trương đến nay cô đã kiếm được nhiều tiền, nhưng đó cũng xem như tiền của người trong nhà nên không cảm thấy phấn khởi lắm.

Vị khách trước mặt này mặc dù không đáng tin cậy nhưng cũng là vị khách xa lạ. Vì thế Chân Minh Châu vẫn cảm thấy vui vẻ.

Hơn nữa những món đồ mà cô thu được có thể đưa cho nhóm người của giáo sư Vu, cũng xem như là cống hiến cho tổ chức.

Chân Minh Châu tự lẩm bẩm: Mình đúng thật là một người tốt.

Chân Minh Châu tắt bếp rồi múc canh gan heo ra. Cô quyết định sẽ đối xử tốt với người tên A Cửu này, hy vọng có thể hỏi thăm được càng nhiều tin tức càng tốt. Có thể những tin tức này không mấy hữu ích nhưng cũng không quá ảnh hưởng đến thế giới bên ngoài.

Chân Minh Châu mang canh gan heo ra: “Tiểu A Cửu uống canh đi.”

Nguyên Tuấn: “…” Sau đó lại thấp giọng nói: “Giọng cô ấy nói chuyện như muốn nói: Đại Lang uống canh đi.”

Bước chân của Chân Minh Châu bỗng nhiên dừng lại, cô nhìn Nguyên Tuấn chậm rãi nói từng chữ một: “Đại Lang?”

Nguyên Tuấn gật đầu: “Võ Đại Lang, cô chưa từng nghe qua chuyện xưa này sao?”

Chân Minh Châu: “Tôi đã từng nghe qua. Nhưng còn anh từ đâu nghe được chuyện này?”

Nguyên Tuấn càng kinh ngạc hơn: “Tất cả mọi người đều biết câu chuyện này.”

Chân Minh Châu: “???”

Nguyên Tuấn: “Người trong thiên hạ đều biết Văn đế khai quốc thời trẻ đã mở thư cục viết thoại bản làm giàu, sau đó mới tranh giành thiên hạ.”

Chân Minh Châu: “…”

Cái gì? Một đoàn người xuyên qua.
Chương kế tiếp