Dân Túc Nhà Ta Thông Cổ Đại

Chương 41
Có một số người chỉ số tình cảm là số âm, nhưng cũng có không ít người vô cùng nhạy bén; người đầu tiên là Chân Minh Châu, còn người sau là Vu Thanh Hàn.

Tuy rằng Vu Thanh Hàn không thường xuyên ở bên cạnh Chân Minh Châu, nhưng chỉ cần tiếp xúc trong thời gian ngắn ngủi anh đã có thể nhận ra được ở đây không chỉ có một người có ý với Chân Minh Châu.

Mặc dù chỉ một cái liếc mắt đã nhận ra nhưng anh cũng không nói cho Chân Minh Châu biết. Tuy Vu Thanh Hàn là một người miệng tiện, lại thích bát quái; nhưng những chuyện như thế này anh sẽ không nói ra.

Chân Minh Châu dù sao cũng là người hiện đại, hà tất phải nói với cô những việc phiền não đó!

Cô cũng sẽ không đến sống ở cổ đại, nếu vậy thì không nên biết những chuyện này. Bản thân người trong cuộc cũng không dám mở lời, thì người ngoài như anh càng không tiện nói ra.

Vì thế, Vu Thanh Hàn chỉ đơn giản nói như vậy, thấy Chân Minh Châu vẫn còn chưa hiểu thì lập tức nói sang chuyện khác, không tiếp tục đề cập đến chuyện này nữa.

Chân Minh Châu không hiểu rõ thì tốt hơn.

Vu Thanh Hàn trở lại chuyện chính: “Chút nữa tôi sẽ đến tìm chú Lý để vẽ lại bản đồ tuyến đường, sau đó điều khiển máy bay không người lái quay chụp lại hình ảnh.”

Chân Minh Châu gật đầu: “Cũng được, chúng ta cũng có thể hỏi nhóm người Trương Lực một chút, dù sao bọn họ cũng đã ở trong rừng được một thời gian, hẳn là cũng hiểu biết được chút ít.”

Vu Thanh Hàn lắc đầu, nói: “Không cần thiết, biết quá nhiều ngược lại càng phức tạp hơn; chúng ta không cần bản đồ của toàn bộ Mãnh Hổ Lĩnh, chỉ cần bản đồ tuyến đường thôi. Hơn nữa, tôi thấy vận khí mấy người Trương Lực cũng như nhau thôi, người chỉ đông người chỉ tây, không chỉ không thể vẽ được rõ ràng mà còn rối loạn hơn.”

“Tăng nhân” quét rác Nguyên Tuấn tình cờ thu dọn đồ đạc đi đến: “…”

Tôi nghe được có người đang chê cười người mình, nhưng không cách nào phản bác lại.

Chân Minh Châu nghiêng đầu nhìn thấy Nguyên Tuấn, vẫy tay gọi: “A Cửu, đến ăn sáng.”

Nguyên Tuấn lập tức bật cười, nói: “Đến ngay, cho tôi thêm chút cay, tôi thấy lạnh nên ăn cay cho ấm người.

Chân Minh Châu: “Được. Anh muốn nhiều hay ít thì tự mình thêm vào, đây là…” cô dừng một chút rồi nói tiếp: “Tóm lại anh chỉ cần biết đây là loại tương ớt không dễ gì có được.”

Đây chính tương ớt do thím Bàng trong thôn cô tự làm, năm nào cô cũng mua rất nhiều.

Nhiều người trong thôn đều là khách hàng thân thiết của thím Bàng, tuy rất nhiều người biết làm tương ớt nhưng họ vẫn thích mua của thím Bàng hơn vì hương vị rất ngon. Nhưng cô không thể nói với Nguyên Tuấn những chi tiết này.

Cô duỗi tay múc một thìa tương ớt cho vào nước súp, sủi cảo cay nóng luôn kích thích sự thèm ăn.

Nguyên Tuấn ngồi bên cạnh bọn họ, suy nghĩ một chút, hỏi: “Vu thần y, khi nào ngài kiểm tra thân thể cho lão sư tôi?”

Vu Thanh Hàn: “Chờ buổi chiều tôi sẽ kiểm tra, tôi còn có chuyện quan trọng cần ra ngoài một chút.”

Anh nhìn Nguyên Tuấn, hỏi: “Cậu nôn nóng muốn rời khỏi đây sao? Nếu cậu vội đi, tôi có thể kiểm tra cho lão sư của cậu trước.”

Nguyên Tuấn lập tức nói: “Ngày mai chúng ta mới rời đi, vẫn còn kịp.”

Vu Thanh Hàn gật đầu đáp ứng.

Thật ra Nguyên Tuấn nghe được câu chuyện của bọn họ, nhưng dù nghe được vẫn không hiểu bọn họ nói gì.

Nhưng dù sao nơi này cũng có quá nhiều chuyện khó hiểu, bởi vậy hắn cũng không lắm miệng hỏi thêm.

Chỉ là… hắn nịnh nọt cười, nói: “Bà chủ, cho tôi một phần gà rán đi?”

Lần trước sau khi trở về, hắn cảm thấy món gà rán làm như thế nào thì hương vị đều không đúng lắm, không giống với hương vị hắn đã từng ăn ở đây, nên khiến hắn nhớ mãi không quên. Cũng không biết đến tột cùng là gà rán không hợp khẩu vị, hay ăn gà rán mà không có coca nên mất đi linh hồn.

Chân Minh Châu nghiêng đầu nhìn những bông tuyết rơi bên ngoài cửa sổ, nói: “Được, nhưng hiện tại tôi có việc bận, đợi tuyết tạnh rồi lại tính tiếp.”

Nguyên Tuấn lập tức nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt hắn loé lên, sau đó cười nói: “Được.”

Trời mưa hay tuyết rơi có ý nghĩa gì khác, hắn ở đây lâu như vậy nên đã có thể hiểu ra, chỉ khi thời tiết xấu như vậy bọn họ mới có thể nhìn thấy quán trọ Xuân Sơn.

Nhưng còn có ý nghĩa gì khác hay không thì thật sự hắn không nghĩ ra.

Không đợi Nguyên Tuấn suy nghĩ thêm, sau khi Vu Thanh Hàn và Chân Minh Châu ăn xong liền bắt đầu bận rộn.

Nguyên Tuấn không nhịn được bèn tò mò hỏi: “Hai người làm gì vậy?”

Chân Minh Châu thuận miệng đáp: “Chúng tôi định mua hải sản của nhà chú Lý, nhưng việc thường xuyên đi lại Mãnh Hổ Lĩnh quá nguy hiểm, nên chúng tôi tính toán sẽ thiết lập một cơ quan nhỏ để bọn họ không cần đi vào Mãnh Hổ Lĩnh nhưng vẫn có thể trao đổi hàng hoá.”

Nguyên Tuấn: “Cơ quan nhỏ?”

Hắn suy nghĩ đến diện tích của Mãnh Hổ Lĩnh, mím môi nói: “Tôi… có thể đi theo xem một chút được không?”

Chân Minh Châu nhìn về phía Vu Thanh Hàn, Vu Thanh Hàn liền đáp: “Tùy cậu.”

Vu Thanh Hàn nhanh chóng đến chỗ Lý lão đầu vẽ bản đồ tuyến đường. Mặc dù Lý lão đầu không phải người đọc sách, nhưng đã sinh sống trong núi nhiều năm như vậy, nên vẫn có thể miêu tả đường đi rất chi tiết. Còn Vu Thanh Hàn dựa vào sự miêu tả của Lý lão đầu có thể vẽ ra một tấm bản đồ có chính xác cao, thậm chí anh còn đánh dấu một vài vị trí gập ghềnh trên dưới sườn núi.

Sau khi vẽ xong, anh nói: “Chú Lý, mọi người ăn cơm trưa rồi hãy trở về, tôi sẽ đi cùng mọi người một chuyến để xác định lại tuyến đường.”

Lý lão đầu vẫn luôn nghĩ Vu Thanh Hàn là tượng đất, nên cảm thấy anh rất kỳ quái, khi nghe anh nói vậy ông ấy lại càng cảm thấy lạ hơn nhưng vẫn gật đầu đồng ý.

Sau khi bàn bạc ổn thỏa mọi chuyện, Vu Thanh Hàn lập tức ra ngoài khởi động máy bay không người lái.

“Anh thật lợi hại, dường như cái gì cũng biết.” Chân Minh Châu cảm khái.

Vu Thanh Hàn: “Khi còn nhỏ, việc học hành quá đơn giản với tôi, nhưng tôi lại rất hoạt bát và hiếu động. Những lúc nhàn rỗi, tôi thường mày mò, tháo dỡ những đồ vật trong nhà.

Bố mẹ cảm thấy không thể để tôi ở nhà, bèn đưa tôi đi học rất nhiều thứ. Từ đó, tôi bắt đầu đi theo con đường học tập, nên cái gì cũng biết một chút.”

Chân Minh Châu bật cười, khi cô còn nhỏ thì ngoại trừ đi học thì chính là vui chơi, chưa từng học qua môn gì khác. Đến khi trưởng thành, cô học được nhiều kỹ năng hơn trong quá trình làm việc bán thời gian, nhưng chủ yếu là kỹ năng sống.

Khác với những thứ mà Vu Thanh Hàn am hiểu.

Nguyên Tuấn không chỉ xem một mình mà còn gọi thêm lão sư Bạch Viễn, hai người ngồi hai bên Vu Thanh Hàn tò mò quan sát.

Chân Minh Châu thấy vậy liền đẩy hai người này sang một bên, thật là quá đáng mà.

Chân Minh Châu: “Hai người đừng nên quá đáng nha.”

Nguyên Tuấn: “Được được, cô ngồi bên này đi.”

Chân Minh Châu “hừ” một tiếng.

“Minh Châu, trên đoạn đường thứ hai có một sườn dốc, cô nhanh đánh dấu lại.”

Chân Minh Châu chuẩn bị đánh dấu và ghi chép lên tấm bản đồ Vu Thanh Hàn vừa vẽ: “Cụ thể là ở vị trí nào trên đoạn đường thứ hai?”

Vu Thanh Hàn cúi đầu suy nghĩ: “Theo dự đoán thì khoảng 100 mét.”

Chân Minh Châu: “Tôi hiểu rồi.”

Sau đó lập tức đánh dấu lên bản đồ.

“Ở đây nhưng lại có thể nhìn thấy được khung cảnh trong rừng.” Trong lòng Nguyên Tuấn như nổi sóng, hắn nhịn không được suy nghĩ nếu cứ như thế này thì làm gì còn chuyện bí mật nữa? Không phải bí mật của phụ hoàng hay là hoàng huynh đều bị hắn nắm hết sao?

Bạch Viễn cũng đang suy nghĩ về việc này.

Hai người liếc nhìn nhau liền bị Chân Minh Châu phát hiện, cô nói: “Hai người không cần suy nghĩ, cái này không thể đưa cho các người. Loại đồ vật này không phải không thể đưa ra bên ngoài, nhưng làm người không nên nghĩ đến việc ngồi không hưởng lợi. Nếu hiện tại anh đạt được thứ không thuộc về mình, biết đâu một ngày nào đó phải trả giá bằng nhiều thứ hơn. Chỉ là khi đó, dù là hoàng tử thì cũng chưa chắc anh có thể gánh vác được. Vì thế không nên suy nghĩ đến thứ này sẽ tốt hơn cho mọi người.”

Cô đang hù dọa người khác.

Nếu những người này có tư tưởng phong kiến và mê tín, thì cô sẽ dùng chính những tư tưởng này để ngăn cản bọn họ.

Nguyên Tuấn ngẩn ra, cũng không có bất kỳ phản ứng gì; nhưng Vu Thanh Hàn đã quay đầu lại liếc nhìn Chân Minh Châu một cái.

Không phải Vu Thanh Hàn nghi ngờ lời nói của cô. Anh cũng có thể giải thích được vì sao cô lại nói như vậy; nhất lao vĩnh dật*, như vậy rất tiện.

*Nhất lao vĩnh dật: Gắng sức một lần, xử lý sự tình/sự việc đâu ra đấy, về sau sẽ không phải phí sức làm chuyện đó nữa, an nhàn mãi mãi.

Vu Thanh Hàn chỉ kinh ngạc vì sự nhạy bén của Chân Minh Châu, nhanh như vậy đã có thể nhìn thấu tâm tư của mấy người Nguyên Tuấn.

Ngoài ra, anh cũng ngạc nhiên vì sao người này hoàn toàn không thể nhìn ra Nguyên Tuấn thích mình; nhưng chỉ với hành động trao đổi ánh mắt lại có thể nhạy bén đoán được người ta đánh chủ ý lên máy bay không người lái?

Chẳng lẽ trên đời này thật sự có người có chỉ số tình cảm tách biệt với chỉ số EQ sao?

Theo lý thuyết, người có EQ cao thì trên phương diện tình cảm sẽ không trì độn như vậy.

Nhưng Chân Minh Châu rõ ràng là người như vậy.

Vu Thanh Hàn tò mò đánh giá cô; không biết có phải vì tuyết rơi, bông tuyết vương trên bả vai cô hay không, mà lúc này làn da trắng sáng của cô như dung nhập vào quang cảnh trắng xoá xung quanh. Chẳng trách những nữ minh tinh đều muốn những vị trí có ánh sáng tốt.

Quả nhiên dưới vị trí có ánh sáng tốt, xung quanh là khung cảnh thuần trắng thì cả người đều trở nên trắng sáng.

Lúc này, Vu Thanh Hàn cảm thấy Chân Minh Châu càng xinh đẹp hơn.

Anh nhìn Chân Minh Châu thật sâu, khi cô phát hiện liền hỏi: “Nhìn cái gì mà nhìn? Tôi biết anh chưa từng thấy qua người đẹp, nhưng cũng đừng nhìn tôi như vậy chứ.”

Vu Thanh Hàn cười nhạo một tiếng, nói: “Thối lắm.”

Chân Minh Châu: “A, tôi học theo anh nha.”

Vu Thanh Hàn nghĩ đến mình đã từng nói như vậy, liền lên tiếng: “Cô đúng là mang thù nha, nhưng lúc nói chuyện cũng không cần lạnh lùng đến vậy chứ?”

Chân Minh Châu: “Đừng nói nhiều, nhanh làm việc đi.”

Vu Thanh Hàn: “Ôi, hung phạm.”

Chân Minh Châu làm mặt quỷ như trẻ con, sau đó nói: “Tôi thích.”

Bạch Viễn nhịn không được nhìn về phía Cửu hoàng tử, Nguyên Tuấn cúi đầu nên không thể nhìn thấy được nét mặt của hắn.

Vu Thanh Hàn lại tiếp tục công việc: “Đoạn đường thứ ba tương đối vững vàng, không có con dốc nhưng lại có cát đá, không thể xác định có gây ra sự cố hay không.”

Chân Minh Châu lập tức ghi chép, hai người bọn họ đấu võ mồm nhưng vẫn làm việc không ngừng nghỉ.

“Fuck!”

Vu Thanh Hàn nhìn màn hình theo dõi thu nhỏ, nói: “Trong núi quả thật có hổ! Cô nhìn xem bên này có một con hổ to với cặp mắt sắc bén. Chắc là nó đã ăn rất nhiều thứ nên thân thể mới to lớn như vậy.”

Chân Minh Châu xem qua liền líu lưỡi nói: “Ôi mẹ ơi, thật là quá dọa người.”

Vừa nhìn liền biết con hổ này là thú hoang, hoàn toàn khác với những con hổ trong vườn bách thú.

Nguyên Tuấn - người không biết vừa rồi đang suy nghĩ gì cũng lập tức ngẩng đầu, sau khi nghiêng người nhìn xem liền trợn to mắt, nói: “Trời ạ, may mắn là tôi chưa gặp phải nó.”

Hắn thật may mắn.

Lúc hắn đến đây trên người nồng nặc mùi máu tươi, nhưng không hề gặp phải lão hổ. Nếu hắn thật sự xui xẻo gặp phải lão hổ thì dù không bị thương cũng xong đời, càng đừng nói lúc đó hắn đang bị trọng thương.

Nguyên Tuấn thở dài, nói: “Chẳng trách người đời đều nói hổ là chúa tể sơn lâm, quả nhiên rất dũng mãnh.”

Chân Minh Châu cũng cảm khái: “Chúng ta nhanh chóng xác định lộ tuyến, thật sự không thể để Lý gia liên tục đi vào Mãnh Hổ Lĩnh, nơi này không thích hợp với bọn họ.”

Nguyên Tuấn ủy khuất: “Bà chủ, lời này của cô thật khiến người khác thương tâm. Tôi cũng đang ở trong rừng mà. Còn có Trương Lực - người cô vẫn hay gọi là sư phụ nữa đó, chẳng lẽ cô không lo lắng cho chúng tôi sao? Chúng tôi không phục.”

Chân Minh Châu: “Các người biết võ nha.”

Nguyên Tuấn không nhịn được chỉ chỉ ngón tay lên màn hình, kích động nói: “Cô xem, cô xem đi, một con hổ lớn như vậy thì dù biết võ cũng chẳng có ích gì. Dù là cao thủ thì vẫn là người bằng xương bằng thịt. Người bình thường hay không bình thường đều không thể xử lý được lão hổ.”

Chân Minh Châu: “Ý tôi là mọi người biết võ công nên có thể chạy thoát.”

Ngừng một chút, cô lại nói thêm: “Hơn nữa, mọi người nên dọn ra ngoài đi, hà cớ gì cứ phải lưu lại trong rừng?”

Nguyên Tuấn nghiêm túc: “Còn không phải vì tôi muốn bảo vệ cô sao?”

Chân Minh Châu nghiêng đầu liếc mắt nhìn hắn: “Anh nói nghe hay thật đấy?”

Nguyên Tuấn: “Tôi sợ những người khác phát hiện nơi này, nếu bọn người Trương Lực ở đây có thể giải quyết tốt hậu quả. Tôi cũng không thể để những người khác cướp tiên cô đi được.”

Chân Minh Châu: “Thật buồn nôn mà.”

Nguyên Tuấn vui vẻ bật cười, nói: “Tôi còn muốn tranh đoạt ngôi vị hoàng đế.”

Chuyện nghiêm túc và quan trọng như vậy mà hắn lại nói nghe rất nhẹ nhàng, nếu để người khác nghe thấy sợ là sẽ long trời lở đất.

Nhưng dù là Vu Thanh Hàn hay Chân Minh Châu đều chỉ ồ lên một tiếng, dường như chỉ vừa nghe được hắn nói hôm nay ăn gì, Chân Minh Châu vươn tay vỗ bả vai Nguyên Tuấn, cổ vũ hắn: “A Cửu cố lên.”

Nguyên Tuấn: “…Cô lãnh đạm như vậy khiến tôi cảm thấy ngôi vị hoàng đế này cũng không quan trọng lắm.”

Chân Minh Châu trợn to mắt: “Ngôi vị hoàng đế sao có thể không quan trọng. Không phải anh bị ngốc rồi chứ?”

Nguyên Tuấn nhìn Chân Minh Châu đầy ẩn ý, bất giác nở nụ cười: “Cô nói không sai.”

Chân Minh Châu: “Mọi người cứ thong thả, bên này chúng tôi vẫn còn nhiều việc.”

Cô xoa huyệt thái dương, nói: “Giáo sư Vu, vị trí của lão hổ có xa không? Có ảnh hưởng đến chúng ta không?”

Vu Thanh Hàn: “Theo tôi quan sát thì khoảng cách cũng khá xa nên hẳn là sẽ không ảnh hưởng đến chúng ta, nhưng Lý gia thật sự không thể thường xuyên đến đây.”

Chân Minh Châu gật đầu: “Tôi hiểu.”

Thời điểm bọn họ kết thúc công việc đã là xế chiều, vì lần này có rất nhiều người nên mấy người Lý gia cũng không có cơ hội nói chuyện với Chân Minh Châu. Tuy nhiên lần này bọn họ cũng đổi được một xe lương thực lớn, thêm một ít đồ dùng và đồ giữ ấm.

Bởi vì Chân Minh Châu cũng giao dịch với Cửu hoàng tử, nên cô có mấy thứ như là vàng bạc, nhưng người Lý gia cũng không muốn những thứ này. Có lẽ là vì trước đó bọn họ đã từng chịu qua cảm giác đói khát nên càng muốn đổi những thứ có thể ăn hoặc sử dụng trong gia đình.

Thời điểm thiếu thốn lương thực thì dù có vàng bạc cũng khó mà mua được cái gì để ăn, vì thế bọn họ khao khát có được lương thực hơn cả vàng bạc.

Có lẽ qua một vài năm nữa bọn họ quên đi những năm nay gian khổ đã qua, lúc đấy mới muốn dành dụm một ít vàng bạc, còn bây giờ thì vẫn muốn có lương thực.

Đoàn người xuất phát rời khỏi homestay, đồng hành còn có Vu Thanh Hàn và nhóm người Trương Lực.

Vu Thanh Hàn khảo sát địa hình cần có sự hỗ trợ của nhóm người Trương Lực, vì dù Vu Thanh Hàn lợi hại thế nào thì vẫn khác với người cổ đại.

Chân Minh Châu nhìn bọn họ xuất phát, nói: “Mọi người lên đường cẩn thận.”

Vu Thanh Hàn nhướng mày: “Cô đang quan tâm tôi sao?”

Người này lại bắt đầu miệng tiện rồi, Chân Minh Châu cười lạnh, nói: “Đến đây để tôi sờ thử xem da mặt anh rốt cuộc có bao nhiêu lớp, đúng là da mặt dày.”

Nàng vươn tay chọc chọc Vu Thanh Hàn, nói: “Anh không thể nhận biết rõ bản thân mình chỉ là công cụ hình người thôi à, sao lúc nào cũng muốn dát vàng lên mặt mình vậy.”

Vu Thanh Hàn: “Không phải.”

Chân Minh Châu: “Sao lại không.”

Vu Thanh Hàn giả vờ ủy khuất, dựa vào bả vai A Cửu.

A Cửu im lặng, thành thật mà nói thì hắn cũng cảm thấy hơi ớn lạnh.

Hắn lặng lẽ nhích người một chút, nói: “Vu thần y, ngài nói chuyện thì cứ nói, đừng dựa vào vai tôi như vậy.”

Vu Thanh Hàn phiền muộn: “A Cửu cũng là người tàn nhẫn.”

Nguyên Tuấn: Thật là đau đầu mà.

Có một loại người luôn có thể khiến người khác đau đầu. Không phải ai khác, mà chính là vị đang đứng trước mặt bọn họ. Nhưng cũng may người này đã nhanh chóng khởi hành, một nhóm người mênh mông cuồn cuộn rời đi.

Lan ca nhi ghé vào cửa sổ, tò mò nhìn ra bên ngoài, nói: “Bọn họ đều đi rồi.”

Nghe vậy Cốc Chi Tề mới thở phào nhẹ nhõm, nói: “Vậy là tốt rồi.”

Mấy ngày nay áp lực tâm lý của hắn rất lớn, Vương thị nhìn ra được tâm tư của chồng mình, bèn nói: “Chàng cũng đừng lo lắng quá nhiều.”

Cốc Chi Tề cười khổ, nói: “Ta cũng không muốn lo lắng, chỉ là ta không khống chế được bản thân.”

Thời điểm bọn họ lên đường chạy trốn cũng không có cảm giác gì. Lúc ấy thậm chí ông còn nghĩ nếu thật sự bị bắt, thì người một nhà bọn họ cũng luôn ở bên nhau, cùng lắm thì cùng nhau chết. Nhưng có những việc xảy ra ngoài dự đoán của bọn họ, may mắn họ đến được nơi này, lại được sống những ngày an nhàn.

Nhưng con người khi đã quen với cuộc sống an nhàn thì lại càng sợ thay đổi.

Lần này đột nhiên có nhiều người đến đây khiến Cốc Chi Tề cảm thấy bàng hoàng.

Vương thị: “Tướng công, chúng ta không làm chuyện xấu, chúng ta mới là người bị hại. Ta tin tưởng ông trời sẽ không đuổi tận giết tuyệt chúng ta.”

Cốc Chi Tề ừ một tiếng, cầm tay vợ mình.

Lúc này, Chân Minh Châu cũng đang nghĩ đến chuyện của vợ chồng Cốc Chi Tề, liền đem mọi chuyện kể lại hết cho Nguyên Tuấn.

“A Cửu, nếu bọn họ thật sự bị hãm hại, anh có thể giúp bọn họ một tay không? Tôi có thể đưa anh những thứ anh muốn như một lời cảm tạ.”

Nguyên Tuấn không đồng ý nói: “Nếu cô nói như vậy chính là khách khí với tôi. Dù có việc gì, cô cứ nói với tôi, tôi nhất định sẽ đáp ứng.”

Chân Minh Châu bật cười, nói: “Như vậy thì không cần, tôi cảm thấy không quen.”

Nguyên Tuấn im lặng nhìn về phía Bạch Viễn.

“Cô nói Cốc Chi Tề có phải là nhân sĩ Giang Nam, phụ thân hắn là huyện lệnh, thê tử xuất thân từ danh gia thêu thùa Vương thị không?”

Chân Minh Châu lập tức gật đầu: “Đúng vậy, ông biết bọn họ sao?”

Cô thật sự kinh ngạc.

Bạch Viễn lắc đầu, nói: “Không, ta không quen nhưng ta biết người này.”

Nguyên Tuấn giải thích: “Lão sư của tôi đã nhìn qua cái gì hay gặp qua ai đều sẽ không quên. Cả nước trên dưới có mấy trăm quan viên, những người chức vị cao thì không cần phải nói; nhưng những quan viên nhỏ như huyện lệnh, huyện thừa ông ấy đều thuộc như lòng bàn tay, thậm chí có thể nói lai lịch của từng người trong gia đình họ.”

Chân Minh Châu kinh ngạc trợn to mắt: “Thật là lợi hại.”

Nguyên Tuấn gật đầu: “Đương nhiên, nếu không sao có thể là sư phụ của tôi được.”

Nguyên Tuấn thật sự không hề giấu giếm chuyện gì với Chân Minh Châu, hắn ăn ngay nói thẳng: “Trước kia tôi không muốn tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, nhưng các vị huynh trưởng không định buông tha cho tôi, vì lão sư quá lợi hại nên tất cả đều xem tôi như cái gai trong mắt.”

Hơn nữa, lúc trước khi nhà Bạch Viễn gặp chuyện, bọn họ chỉ dửng dưng đứng nhìn, sao lại có thể vì ông mà bị liên lụy đến kết cục thê thảm chứ?

Không ít người còn nhân cơ hội này ra tay, muốn lợi dụng bệnh tình của ông để giết chết ông.

Trên quan trường, đôi khi quá tài giỏi cũng chưa chắc là chuyện tốt, chỉ khiến người khác kiêng kị hơn.

Chân Minh Châu: “Nếu ông biết Cốc gia thì tốt quá, hiện tại gia đình bọn họ đang ở trong quán trọ của tôi. Thật ra tôi không biết những gì hắn nói là thật hay giả, nhưng theo tôi quan sát thì hắn không giống như đang nói dối. Nếu tôi nhìn nhằm người, bọn họ đúng là tội phạm bỏ trốn, thì xem như tôi chưa nói gì; còn nếu bọn họ thật sự bị hãm hại thì hy vọng điện hạ có thể giúp họ một phen.”

Nguyên Tuấn: “Tôi biết, cô vẫn luôn tốt bụng như vậy.”

Luôn chân thành giúp đỡ người khác.

Hắn quay sang hỏi Bạch Viễn: “Lão sư, người biết chuyện của Cốc Chi Tề sao?”

Bạch Viễn: “Đúng lúc tôi cũng biết chút chuyện về Cốc Chi Tề mà bà chủ vừa nhắc đến, có liên quan đến Nhị hoàng tử.”

Chân Minh Châu: “Đúng đúng, tên khốn gạ gẫm vợ người ta nói em gái hắn là tiểu thiếp của Nhị hoàng tử, hắn cũng là người bị sát hại.”

Bạch Viễn suy nghĩ một chút nói: "Tôi nghĩ đây là một cái bẫy.”

Chân Minh Châu: “Cái gì?”

Cô nghi hoặc hỏi: “Cái bẫy? Là nhằm vào ai?”

Bạch Viễn: “Tôi có nghe qua về Cốc Chi Tề, tôi nghĩ quanh đi quẩn lại thì cái bẫy này chính là nhằm vào hắn. Ban đầu, tôi có xem qua cáo thị truy nã hắn. Bởi vì người bị hại có quan hệ với phủ Nhị hoàng tử nên tôi xem hồ sơ rất tỉ mỉ. Hồ sơ ghi rất chi tiết, vô cùng hoàn mỹ không có sơ hở, bằng chứng như núi. Chẳng qua càng như vậy thì tôi lại càng khó tin tưởng được, vì trên đời này không có gì là hoàn mỹ tuyệt đối. Tôi kiểm tra hồ sơ, thử liên hệ với bản thân thì phát hiện Cốc Chi Tề này có vài điểm thú vị.”

Chân Minh Châu nghe vậy liền hỏi lại.

“Ý ông là như thế nào?”

“Cốc Chi Tề đã từng thi khoa cử, chỉ dừng lại ở vị trí cử nhân. Tài văn chương của hắn bình thường, không có gì đặc biệt. Phương diện cầm kỳ thư họa cũng giống với tài văn chương, đều rất ôn hoà, tức là không có sáng tạo và thiếu linh khí. Dù là phương diện hội họa hay văn chương thì linh khí và thiên phú đều rất quan trọng, nếu quá rập khuôn thì rất khó nổi danh. Tuy hắn không có khả năng sáng tạo, nhưng tôi phát hiện hắn rất giỏi về phương diện sao chép, hắn đã từng vẽ lại nhưng bức họa nổi tiếng, trình độ đã đạt đến mức khó có thể phân biệt thật giả.”

Chân Minh Châu bỗng nhiên hiểu ra: “Người đó tính kế là vì muốn thu phục hắn, sau đó để hắn làm việc cho mình?”

Bạch Viễn nhìn Chân Minh Châu với ánh mắt thưởng thức, gật đầu nói: “Đúng là như vậy.”

Ông mỉm cười: “Bà chủ thật thông minh, Cốc Chi Tề am hiểu việc sao chép các tác phẩm hội họa nhưng càng xuất sắc hơn ở phương diện giả mạo chữ viết. Tôi tin chắc người tính kế hắn nhất định đã nhìn trúng khả năng này của hắn. Nhưng nếu thẳng thắn muốn hắn làm việc thì không thích hợp, như vậy quá mức rõ ràng, hơn nữa có lẽ bản thân Cốc Chi Tề cũng không đồng ý. Đương nhiên, nếu hắn không đồng ý thì có thể sử dụng một ít thủ đoạn là được, nhưng như vậy lại khiến người khác chú ý. Vì làm những việc này không thể để lộ ra bên ngoài, chỉ có thể lén lút.”

“Tuy nhiên nếu nhân lúc hắn rơi vào vũng bùn, tứ cố vô thân, bốn bề đều là kẻ địch lại ra tay cứu hắn; hoặc có thể dứt khoát hơn, giết chết người thân của hắn rồi mới cứu hắn ra, hơn nữa còn giúp hắn báo thù thì sẽ khác. Tôi tin chắc lúc ấy hắn sẽ nhất mực trung thành với người đó.”

Chân Minh Châu hít sâu một hơi: “Thật quá ngoan độc.”

Ba đứa bé Tiểu Hồng, Tiểu Tử và Lan ca nhi đều rất đáng yêu, nếu như bọn họ thật sự bị sát hại thì Chân Minh Châu cảm thấy bản thân nhịn không được sẽ giết người.

“Cô nghĩ thử xem, anh vợ của Nhị hoàng tử đang ở kinh thành, vì sao phải đến một huyện thành nhỏ ở phương Bắc? Vì sao đúng lúc lại với trọng một phụ nhân trung niên? Có không ít thiếu nữ trẻ tuổi xinh đẹp, dù vợ của Cốc Chi Tề có nhan sắc nhưng không quá xuất chúng. Một người có nhiều mỹ nhân vây quanh sao có thể bị một người đã là mẹ của mấy đứa bé mười mấy tuổi mê hoặc đến thần hồn điên đảo? Từ khi hắn nhìn trúng Cốc nương tử thì bẫy rập liền được bắt đầu. Đến cái chết của hắn cũng vừa lúc có thể mưu hại Cốc Chi Tề. Chẳng qua bọn họ quá xem thường Cốc Chi Tề, không ngờ hắn đập nồi dìm thuyền, quyết định chạy trốn nên đã làm hỏng kế hoạch của bọn họ.”

Chân Minh Châu bĩu môi khinh thường, nói: “Đúng là hạng người nào cũng có.”

Bạch Viễn cười: “Trên triều đình chính là như vậy, chỉ là tôi không nghĩ đến Cốc Chi Tề lại chạy đến nơi này.”

Chân Minh Châu: “Đó là do duyên phận.”

Nguyên Tuấn: Hình như ai cũng có duyên phận với cô cả.

Nguyên Tuấn: “Tôi còn tưởng chỉ chúng ta có duyên với nhau.”

Chân Minh Châu liếc hắn: “Anh đừng có nằm mộng, sao anh lại không biết xấu hổ nói ra những lời này?”

Cô cười nói: “Có rất nhiều người có duyên phận với tôi.”

Nguyên Tuấn: “Đúng vậy, có nhiều người có duyên với cô, nhưng…”

Chân Minh Châu: “Anh đừng có nói sang chuyện khác, không phải chúng ta đang thảo luận việc của Cốc gia sao? Mọi người có thể giúp đỡ không?”

Nguyên Tuấn: “Lúc này, tôi không thể giúp hắn rửa sạch oan khuất, nếu giúp hắn thì đồng nghĩa với việc tôi đã biết được nội tình, hiện tại thực lực của tôi chỉ có thể khuất nhục, âm thầm hành động.”

Chân Minh Châu: Người này xem phim nhiều đến nỗi những từ này cũng biết.

Nhưng cô cũng không vội tranh thủ giúp Cốc Gia.

“Chuyện của hắn có liên quan đến Nhị hoàng tử, có khả năng là nhị ca ở sau lưng ra tay. Đương nhiên cũng có khả năng là những người khác lợi dụng tên anh vợ của huynh ấy. Nhưng ở trước mặt Cốc Chi Tề, chúng ta vẫn có thể biến nhị ca thành kẻ địch của hắn, đây cũng là một cách hữu dụng.”

Chân Minh Châu gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.

Nguyên Tuấn: “Tuy rằng tôi không thể giúp hắn khôi phục thân phận, nhưng là tôi có thể đổi cho hắn một thân phận khác, hoàn toàn sống dưới thân phận của một người khác. Việc này thì cô cứ yên tâm, khi đã thay đổi thì người khác vĩnh viễn không thể phát hiện. Chuyện này nằm trong khả năng của tôi? Như vậy có được không?”

Chân Minh Châu suy nghĩ rồi nói: “Để tôi đi hỏi hắn thử xem.”

Cô nói thêm: “Tôi muốn lắng nghe ý kiến của người trong cuộc. Ngoài ra, tôi còn muốn bàn bạc thêm với giáo sư Vu.”

Quả nhiên Bạch Viễn gừng càng già càng cay, nói: “Các người có cách xử lý tung tích của bọn họ nhưng cần sự hỗ trợ, đúng không?”

Chân Minh Châu cười nói: “Bạch lão sư, bây giờ thì tôi đã hiểu vì sao khi ông làm quan ai ai cũng đều muốn tìm cách xử lý ông.”

Bạch Viễn nhướng mày.

Chân Minh Châu: “Ông quá thông minh, hơn nữa còn thể hiện sự thông minh ra bên ngoài nên mới khiến nhiều người kiêng kị.”

Cô lấy dáng vẻ một cô gái thông tuệ, nói: “Con người nếu ngốc một chút cũng không sao.”

Bạch Viễn mỉm cười: “Đã là thói quen rồi, nếu không thể làm chính mình thì tôi vẫn là tôi sao? Hơn nữa mọi người đều biết tôi là người như thế nào, hiện tại thay đổi đã không còn kịp nữa.”

Chân Minh Châu khoát tay: “Như vậy cũng đúng.”

Bạch Viễn: “Nghe nói kẻ khiến tổ chức sát thủ rối loạn đến long trời lở đất hiện đang làm khách ở đây, không biết tôi có thể gặp hắn không?”

Chân Minh Châu: “Ngài nói chuyện cũng quá khó nghe, Túc Ninh thì là Túc Ninh, sao lại gọi hắn là kẻ gây rối a?”

Cô đứng dậy: “Ông chờ một chút, để tôi hỏi thử xem Túc Ninh có muốn gặp ông không.”

Lúc này, Túc Ninh đang mải mê xem phim hoạt hình [Thuỷ thủ mặt trăng]

Chân Minh Châu gõ cửa đi vào, nói: “Sở thích của anh thật đặc biệt.”

Túc Ninh: “Tôi chỉ tùy tiện bấm vào, thật ra không có nhìn thấy.”

Chân Minh Châu: “…Anh nghĩ tôi sẽ tin anh sao?” Rõ ràng là xem rất say sưa.

Cô nói mục đích mình đến tìm anh: “Bạch Viễn - quân sư của Cửu hoàng tử muốn gặp anh, ý của anh như thế nào?”

Túc Ninh nâng mắt nhìn Chân Minh Châu.

Chân Minh Châu lên tiếng: “Anh nhìn tôi làm gì? Nếu anh muốn gặp thì gặp, không muốn gặp thì có thể từ chối, không cần hỏi ý của tôi. Chuyện này không liên quan gì đến tôi cả.”

Túc Ninh: “Vậy làm phiền cô mời bọn họ vào đây.”

Hắn cười nhạt, nói: “Thật ra tôi muốn gặp mặt bọn họ một lần.”

Chân Minh Châu: “Vậy được.”

Bạch Viễn cũng không ngạc nhiên khi Túc Ninh đồng ý, ông đến đây cùng Cửu hoàng tử. Túc Ninh không để ý đến Bạch Viễn, mà quan sát đánh giá Cửu hoàng tử Nguyên Tuấn.

Chân Minh Châu cảm thấy kinh ngạc: “Di? hai người lớn lên trông hơi giống nhau.”

Nhưng sau đó cô liền nói: “Mọi người cứ tự nhiên nói chuyện, tôi sang phòng bên cạnh ngồi một lát.”

Cô đi bộ đến phòng của Cốc gia, thật ra mấy ngày nay cô không bật ti vi cho mấy người Cốc gia xem. Không phải cô phân biệt đối xử, mà vì Cốc gia có ba đứa bé, nếu để bọn nhỏ có thói quen xem ti vi thì sau khi rời đi sẽ như thế nào?

Cô vẫn rất tốt bụng a.

Điều này dẫn đến việc những người khác sống ở đây đều rất vui vẻ, còn người Cốc gia thì mỗi ngày đều ở trong phòng nên có chút nhàm chán. Vì thế, ba đứa nhỏ thường ghé vào cửa sổ xem náo nhiệt. Đương nhiên bọn họ cũng đi ra ngoài làm một vài việc vặt như quét sân.

Mỗi lần Chân Minh Châu đến đây, Cốc gia đều rất vui.

Chân Minh Châu phát cho mỗi đứa bé một cây kẹo que, ngay sau đó liền nói về kế hoạch tiếp theo: “Mọi người suy xét một chút, vì liên quan đến hoàng tử nên không thể khôi phục thân phận ngay lúc này. Hơn nữa, dù có thể rửa sạch hàm oan cũng khó chắc chắn sẽ không có người khác lại tính kế các người. Vì thế tôi thấy kiến nghị của A Cửu cũng không tồi, mọi người nên cân nhắc thử xem.”

“Đa tạ bà chủ.”

Chân Minh Châu cười nói: “Không có gì, tôi cũng không giúp đỡ được gì.”

Nếu nói như vậy thì vợ chồng Cốc gia đều không đồng ý; nếu không phải bà chủ nói cho bọn họ biết sự thật, thì dù họ có trốn chạy về Giang Nam e rằng mọi chuyện cũng không có kết cục tốt đẹp.

Có thể nói chính cô đã cứu mạng bọn họ.

Cốc Chi Tề nghiêm túc: “Cô là ân nhân cứu mạng của chúng tôi, Cốc Chi Tề tôi may mắn mới có thể gặp được đồng liêu ra tay giúp đỡ, nay lại gặp được bà chủ đây. Nếu không có cô, thật sự tôi cũng không biết phải làm thế nào, cả nhà chúng tôi đều rất biết ơn cô.”

Chân Minh Châu: “Vậy thì bạn nhỏ lại thêu cho tôi thêm một chiếc khăn tay đi, xem như là cảm ơn.”

Tiểu Hồng: “Được ạ.”

Tiểu Tử cũng gật đầu.

Chân Minh Châu cười: “Như vậy liền huề nhau nhé.”

Cốc Chi Tề còn muốn nói gì đó, nhưng bị vợ mình ngăn lại, sau khi tiễn Chân Minh Châu rời đi, Vương thị liền nói: “Tuy bà chủ là nữ, nhưng là người không câu nệ tiểu tiết; nếu cô ấy đã nói như vậy thì không cần lặp lại những lời cảm tạ, làm vậy sẽ rất xa lạ. Không phải chúng ta làm quần áo cho cô ấy sao, ta còn đồng ý giúp cô ấy làm một chiếc bình phong, ta nhất định sẽ làm thật tốt, sẽ không khiến cô ấy thất vọng. Chúng ta không có gì để báo đáp cô ấy, nhưng có vẻ cô ấy rất thích tay nghề thêu thùa của ta, nên chúng ta chỉ có thể báo đáp cô ấy bằng cách này.”

Cốc Chi Tề gật đầu: “Cũng được.”

Hắn cười khổ: “Là ta rước lấy phiền toái, cũng không nghĩ đến sẽ để nàng phải lo lắng vì gia đình.”

Vương thị trừng hắn một cái: “Lại nói bậy gì đó. Trước kia chúng ta đều nghĩ là ta gây ra phiền toái, chàng cũng không trách móc ta. Hiện tại chúng ta đã biết sự thật, sao ta lại có thể trách chàng, ta là loại người như vậy sao?”

Dứt lời, hai người đều nở nụ cười.

Cùng lúc đó, nhóm người Vu Thanh Hàn đã đi đến bìa khu rừng Mãnh Hổ Lĩnh. Anh quan sát địa hình xung quanh, xác định lại lần nữa rồi tìm một vị trí thích hợp để lắp đặt thùng hàng. Nếu đặt thùng hàng ở vị trí này thì dù là địa hình hay khả năng che giấu đều khá tốt.

Vu Thanh Hàn: “Chú Lý, tôi sẽ lắp đặt một thùng hàng cỡ lớn ở vị trí này, là cái mà tôi đã cho chú xem qua ảnh, bên ngoài được sơn phết màu xanh với họa tiết trùng với rừng rậm, nếu chú có hàng hoá thì trực tiếp giao hàng ở đây là được. Dựa theo mật mã tôi cho chú là có thể sử dụng được, chú còn nhớ rõ mật mã chứ?”

Lý lão đầu thận trọng gật đầu: “Nhớ rõ.”

Đây là thứ rất quan trọng, đến chết ông cũng không quên.

Vu Thanh Hàn tiếp tục nói: “Về sau mọi người không cần đi vào rừng nữa. Chú cũng biết trong rừng có lão hổ, hơn nữa không chỉ có một con, nên thật sự chúng tôi không thể để chú tiếp tục mạo hiểm như vậy.”

Lý lão đầu: “Không chỉ có một con?”

Vu Thanh Hàn gật đầu: “Đúng vậy, đã có vài người từng gặp qua, bọn họ có võ công nên có thể chạy thoát, còn mọi người thì không, vì thế ăn toàn là trên hết.”

Lý lão đầu nghĩ mà kinh hãi, ông nói: “Tôi hiểu, xem ra là chúng tôi may mắn.”

Vu Thanh Hàn mỉm cười: “Trên đời này không có bữa tiệc nào là không tàn. Chú nhớ kỹ, nếu một ngày nào đó nơi này không còn người nhận hàng hoá, ước định là ba lần, nếu ba lần liên tiếp không có người nhận thì không cần tiếp tục đưa hàng nữa. Như vậy chứng tỏ chúng tôi đã rời khỏi nơi này, duyên phận với trần gian đã dứt.

Không cần hoài niệm quá nhiều, sau này cố gắng sống thật tốt là được.”

Trong lòng Lý lão đầu cả kinh, vội vàng nói: “Vậy sau này chúng ta không thể gặp lại sao?”

Vu Thanh Hàn: “Điều này cũng rất khó nói, tuỳ vào duyên phận.”

Lý lão đầu không nghĩ đến lần gặp mặt này lại là lần cuối cùng, nôn nóng nói: “Nhưng…”

Vu Thanh Hàn ngắt lời ông: “Nếu gặp chuyện gì khó khăn thì có thể viết thư cho chúng tôi. Nhưng thật ra chú cũng không cần quá lo lắng, vốn dĩ duyên phận có nông có sâu, phải dựa vào chính mình mới có được cuộc sống tốt. Hơn nữa, chúng ta cũng không phải sẽ cắt đứt liên lạc, ít ra chúng ta vẫn tiếp tục viết thư qua lại cho nhau.

Không để mọi người đi vào Mãnh Hổ Lĩnh không phải là không muốn gặp mọi người, chỉ là con người không để địch lại lão hổ. Không cần thiết mỗi lần đưa hàng hoá đều đem tính mạng ký thác cho ông trời. Ông trời rất bận rộn nên không thể chăm sóc được hết rất cả mọi người, do đó nếu thật sự gặp phải lão hổ thì chắc chắn mọi người sẽ mất mạng. Nếu mọi người không lo lắng cho bản thân thì cũng phải nghĩ đến người trong nhà. Nếu chẳng may mọi người gặp chuyện bất trắc gì, thì người nhà sẽ sống như thế nào? Trong nhà không có đàn ông thì phụ nữ khó mà sống tốt.”

Nói đến đây thì Lý lão đầu cũng đã hiểu, ông nghiêm túc khom lưng, nói: “Lão đã hiểu, đa tạ ngài đã nhắc nhở.”

Vu Thanh Hàn: “Chúc ông may mắn.”

“Tôi đã biết.”

Vu Thanh Hàn: “Còn có một việc, chúng tôi không chỉ muốn các loại hải sản như tôm cua cá; nếu mọi người có trồng rau, nuôi gà, tích góp trứng gà thì đều có thể trao đổi với chúng tôi. Cứ trực tiếp đặt vào thùng hàng là được, ngoài ra nếu các người cần gì cũng có thể viết ra giấy rồi đặt vào trong đó.”

Anh cười nói: “Muốn lương thực, đồ dùng hay vàng bạc đều được.”

“Tôi đã biết.”

Vu Thanh Hàn: “Dù sao việc mua bán hải sản cũng không phải của chú; nhưng các loại thực phẩm khác như rau củ thì chú có thể trồng bán, hoặc cũng có thể mua lại của những người trong thôn rồi bán hết cho chúng tôi, giá cả tuyệt đối cao hơn bên ngoài. Chú cố gắng bán nhiều một chút, nếu thật sự sau này chúng ta không thể tiếp tục qua lại với nhau thì ít nhất cũng có thể tiết kiệm được một số tiền trong tay. Có tiền phòng thân vẫn cảm thấy yên tâm hơn.”

Lý lão đầu hiểu được Vu Thanh Hàn đang giúp họ tìm đường mưu sinh.

Ông vô cùng cảm động, nghiêm túc nói: “Tôi hiểu được, đa tạ ngài đã suy nghĩ vì chúng tôi.”

Vu Thanh Hàn mỉm cười: “Không cần khách khí, chỉ là giúp đỡ lẫn nhau.”

Vốn dĩ đây là chuyện đôi bên cùng có lợi, không nên nghĩ rằng bản thân cao thượng. Bọn họ cũng có được rau dưa tươi non nha.

Lý lão đầu cảm động, đưa tay lên vuốt mặt.

Vu Thanh Hàn: “Còn có việc gì sao? Nếu không có việc gì thì chúng ta chia tay tại đây.”

Lý lão đầu có phần do dự.

Vu Thanh Hàn cười, nói: “Có chuyện gì chú cứ nói thẳng.”

Có lẽ bọn họ lại muốn nói lời cảm ơn.

Thật ra việc này không cần thiết, nhưng anh cũng không ngăn cản.

Lý lão đầu lắp bắp do dự, cuối cùng không nhịn được đành lên tiếng hỏi: “Thật ra tôi có điểm khó hiểu, vẫn luôn cảm thấy mơ hồ nên muốn hỏi một chút mong tìm được lời giải đáp.”

Vu Thanh Hàn nhướng mày: “Chú cứ nói.”

Lý lão đầu cắn răng hỏi: “Rốt cuộc ngài có phải tượng đất hay không?”

Vu Thanh Hàn lặng thinh.

Hoá ra chú muốn hỏi cái này sao?

Nhóm người Trương Lực đứng một bên bật cười ra tiếng.

Chương kế tiếp