Dân Túc Nhà Ta Thông Cổ Đại

Chương 7
Đại vương truân nhi

Màn đêm vắng lặng, thôn làng dường như không có một bóng người. Lý Quế Hoa đi bộ về nhà trong cơn mưa lất phất. Nàng ấy vừa lo lắng thức ăn bị ướt lại lo cho người lớn và trẻ nhỏ trong nhà. Trượng phu nàng đang bị thương còn có đám trẻ con đói khát.

Vì vậy, Lý Quế Hoa không giống với Tiểu Thạch Đầu, dù có cơ hội ở lại nàng ấy cũng không nguyện ý ở lại. Nàng ấy còn người thân và gia đình.

Ai mà không muốn sống một cuộc sống tốt đẹp? Ai mà không muốn đến tiên cảnh? Thế nhưng Lý Quế Hoa không thể bỏ lại người nhà.

Lý Quế Hoa hít một hơi thật sâu, vội vàng về nhà. Cũng nhờ nàng được ở nhà thần tiên ăn ngon nếu không chắc không có đủ sức mà trở về.

Vừa đến nhà Lý Quế Hoa nghe thấy tiếng ho khan của trượng phu liền nức nở nói: “Đương gia, ta trở về rồi.”

Tiếng khóc trong nhà đột nhiên im bặt, cửa phòng mở ra, ba đứa bé lớn nhỏ chạy ra ôm chặt lấy Lý Quế Hoa:

“Nương, ngươi rốt cục đã về."

“Đại tẩu, tẩu không sao."

Lý Quế Hoa thở dài một tiếng: “Mau vào nhà thôi.”

Nàng ấy một mình kéo đồ vào nhà. Trượng phu của Lý Quế Hoa - Vương Đại thấy nàng ấy liền nén ho, chống gậy bước xuống giường nói: “Nương bọn nhỏ rốt cuộc nàng cũng trở về.”

Có trời mới biết hai ngày qua Vương Đại khổ sở như thế nào? Lý Quế Hoa đến Mãnh Hổ Lĩnh suốt hai ngày một đêm, suýt nữa tưởng nàng ấy không trở về được. Hai mắt Vương Đại đỏ hoe: “Nàng xem như, xem như đã bình an trở về.”

Lý Quế Hoa nhanh chóng đặt đồ xuống, tiến lên đỡ chồng mình: “Sao chàng lại đứng dậy, mau ngồi xuống đi, ta có mang lương thực về.”

Vương Đại ngạc nhiên: “Cái gì?”

Lý Quế Hoa liền nói: “Ta gặp được thần tiên.”

Lời này vừa nói ra đều khiến mọi người há hốc mồm. Tuy vậy Lý Quế Hoa cũng không giải thích thêm chỉ vội vàng nói: "Đói bụng không? Ta đi nấu cháo cho mọi người, chúng ta có nước sạch rồi.”

Vương Đại nắm lấy Lý Quế Hoa nói: “Nương đứa nhỏ nàng đang nói gì vậy? Đừng có dọa ta.”

Lý Quế Hoa vỗ vỗ tay Vương Đại nói: “Chúng ta ăn cơm trước, buổi tối ta sẽ giải thích mọi chuyện với chàng.”

Sau đó nàng ấy lại liếc nhìn bọn nhỏ đang nằm trên giường để tiết kiệm sức lực: “Sắp được ăn cơm rồi.”

Đã mấy ngày không có gì bỏ bụng nên cả nhà đều đói meo. Lý Quế Hoa vội vàng nhóm lửa lại nói với mấy người trong nhà: “Tất cả đều ở nhà không được ra ngoài nói một câu nào. Nếu để người khác biết được nhà chúng ta có lương thực thì đừng nói đến có cơm ăn, sợ là đến mạng cũng không giữ nổi.”

Bọn nhỏ nhịn đói rất lâu, không chỉ mới một hai tháng nên đều rất hiểu chuyện, nhất trí gật đầu.

Ngoài gạo thì Chân Minh Châu cũng cho Lý Quế Hoa bốn cái lạp xưởng. Nàng ấy nấu cháo, lại cắt ra một ít lạp xưởng sau đó thái hạt lựu bỏ vào nồi. Đã lâu rồi cả nhà bọn họ không có thức ăn mặn. Thiếu muối một thời gian dài khiến cả người mấy đứa nhỏ mềm nhũn như sợi mỳ.

Có thể giúp đỡ Lý Quế Hoa là muội muội chồng năm nay chín tuổi, tiểu đệ của chồng năm nay tám tuổi và cô con gái của hai người - Đại Nha năm nay chín tuổi. Phu ghê hai người vẫn luôn nuôi dưỡng em trai cùng em gái của chồng vì bọn họ còn quá nhỏ. Nếu sống riêng chính là muốn mạng hai đứa nhỏ.

Lý Quế Hoa được một bao gạo, nghe nói là 20 kg. Trước giờ dù ở thời điểm điều kiện trong nhà tốt nhất cả nhà họ cũng chưa từng thấy nhiều gạo như vậy. Lý Quế Hoa nhìn trượng phu cùng bọn nhỏ đã đói meo cắn răng cho nửa chén gạo nấu một nồi cháo.

Vương Đại thấy vậy liền không đồng ý: “Nương bọn nhỏ, như vậy quá nhiều.” Nhà hắn chưa bao giờ được uống cháo đặc như vậy.

Lý Quế Hoa thấp giọng: “Chàng nhịn đói đã lâu, ăn nhiều một chút.”

Vương Đại vốn cảm thấy nhiều nhưng lúc này cũng không nói gì thêm. Nồi cháo sôi sùng sục mang theo mùi thơm khiến mọi người trong nhà đều nuốt nước miếng.

Tiểu Tứ là đứa bé nhỏ nhất thấp giọng hỏi: “Có thể được ăn sao?”

Lý Quế Hoa “Ừ” một tiếng.

Nồi cháo đã chín, cả nhà mỗi người cầm một chiếc bát đã bị mẻ cẩn thận ăn từng ngụm cháo, cảm thấy thật thỏa mãn.

“Oa, cháo ngon quá.”

“Đây là cháo sao? Thật là trắng.”

“Con ăn đến thịt...”

“Nương bọn nhỏ sao nàng không ăn? Nếu nàng không ăn ta cũng không ăn.”

“Ta đã ăn no vào buổi sáng rồi nên bây giờ không cần ăn. Nhà chúng ta có thể tiết kiệm bao nhiêu thì cố gắng tiết kiệm.”

“Như vậy không được.

Hôm nay ban đêm trời mưa không lớn, trong nhà hiếm khi có cảm giác ấm áp như vậy.

Đêm nay, Lý Quế Hoa nói với trượng phu về chuyện mình đã gặp được thần tiên. Cùng lúc đó ở homestay của Tiểu Thạch Đầu cũng ngủ rất say, đã lâu cậu nhóc không có một giấc ngủ ngon như vậy.

Một đứa bé năm tuổi lang thang trong rừng sâu bị tiếng cọp gầm đánh thức mỗi đêm. Nhưng đêm nay nhóc đã có thể ngủ ngon, đến tờ mờ sáng cũng chưa tỉnh dậy.

Sáng sớm, Chân Minh Châu mặc áo len vào, sau đó đi xuống lầu thì thấy cậu nhóc vẫn ngủ rất say. Hôm nay cô lại nấu cháo cùng vài quả trứng.

Bữa sáng với cháo, trứng gà và tiểu long bao đúng là tuyệt phối mà.

Chân Minh Châu thích nhất những bữa sáng tiêu chuẩn như vậy, thật không gì sánh bằng.

Chẳng qua sáng hôm nay cô lại có điều phiền muộn vì cô nghĩ đến một vấn đề khác. Hay nói đúng hơn là mặt khác của vấn đề liên quan đến Tiểu Thạch Đầu.

Thứ nhất chính là biện pháp giải quyết vấn đề của Tiểu Thạch Đầu. Mặc dù cô đã quyết định nếu Tiểu Thạch Đầu không thể quay về sẽ đưa cậu nhóc đến đồn cảnh sát. Thế nhưng khi nào đưa cậu nhóc đi là thích hợp, nếu muộn vài ngày lỡ cậu nhóc mở cửa ra thì sẽ như thế nào? Chiếu theo tình huống của Lý Quế Hoa thì Tiểu Thạch Đầu mở cửa ra chắc hẳn có thể quay về cổ đại.

Thứ hai là vào buổi tối sẽ có người xuyên đến từ cổ đại hoặc chỉ cần trời mưa là sẽ có người đến gõ cửa nhà cô. Hiện tại hai người đến đây đều là người tốt, nhưng nếu người đến là kẻ xấu thì phải làm sao? Cô không có khả năng để chống cự nha!

Thứ ba là homestay nhà cô còn có thể có khách du lịch bình thường đến thuê trọ hay không? Mặc dù cô hiện đang có trong tay 70 vạn nhưng miệng ăn núi lở, thật là buồn phiền mà. Cứ như vậy mỗi ngày đều không có thu nhập.

Vì thế cô thật sự không muốn nghĩ đến, cứ nghĩ đến lại phát sinh ra nhiều vấn đề hơn nữa.

Mới khai trương được hai ngày Chân Minh Châu liền cảm thấy ưu sầu. Cô thậm chí còn nghĩ vì sao lúc trước mình lại không đồng ý đi du lịch cùng ba.

Quả nhiên lý tưởng tươi đẹp nhưng thực tế lại rất khó khăn, cô chỉ nghĩ trang hoàng lại homestay rồi chuyên tâm kinh doanh, không nghĩ đến kế hoạch lại có nhiều biến hoá. Không có một khách du lịch nào đến, nhưng mỗi ngày đều có những người khách kỳ lạ đến homestay của cô.

Chân Minh Châu thật không dám nghĩ homestay của cô có thể xuyên đến những địa phương khác ngoài Túc Triều.

“Ực”

Chân Minh Châu đang than ngắn thở dài cắn bánh bao liền nghe thấy âm thanh nuốt nước miếng. Cô ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Tiểu Thạch Đầu hai chân không mang dép đang đứng ở cửa. Cậu nhóc mút đầu ngón tay ánh mắt trông mong nhìn Chân Minh Châu đang ăn sáng nhưng không dám mở miệng.

Chân Minh Châu vẫy vẫy tay, cậu nhóc liền bước từng bước nhỏ đi đến ngẩng đầu nhìn cô, bộ quần áo quá cỡ mặc trên người cậu trông rất buồn cười,

Chân Minh Châu chỉ vào ghế đối diện nói: “Nhóc ngồi đi.”

Cậu nhóc vâng một tiếng rồi ngoan ngoãn trèo lên ghế.

“Chờ một chút chị lấy cho nhóc bát cháo, nhóc ăn trước quả trứng gà đi”

Hai người cùng nhau ăn sáng, Chân Minh Châu: “Ăn bánh bao đi, bất quá không thể ăn nhiều, hiện tại bụng nhóc vẫn chưa có thức ăn, bánh bao lại có dầu mỡ ăn nhiều dễ bị tiêu chảy.”

Tiểu Thạch Đầu nghe không hiểu lắm nhưng biết chị gái này là người tốt, điều cô nói sẽ không sai.

Cậu cẩn thận cắn một ngụm bánh bao, ngẩng đầu lên vui vẻ nói: “Trước giờ em chưa từng ăn qua món nào ngon như vậy.”

Chân Minh Châu mỉm cười: “Vậy ở nhà nhóc thường ăn cái gì?”

Tiểu Thạch Đầu vừa gặm bánh bao vừa trả lời: “Một loại màn thầu làm từ hắc mạch.” Cậu lại đếm đếm ngón tay nói: “Ba ngày được ăn một cái lớn. Nếu không đủ no em liền ra ngoài tìm rau dại để ăn.”

Chân Minh Châu phát hiện cậu nhóc có thói quen đếm ngón tay liền hỏi: “Nhóc còn biết đếm sao.”

Hai mắt Tiểu Thạch Đầu sáng lên nhưng rồi lại ảm đạm vài phần: “Cha em là tú tài.”

Chân Minh Châu nghe xong cũng cảm thấy kinh ngạc. Tiểu Thạch Đầu sợ cô không tin liền nhấn mạnh: “Thật sự là tú tài. Ông ấy nói chờ em trưởng thành có thể tham gia khoa cử.”

Giọng Tiểu Thạch Đầu ngày càng nhỏ dần, cậu nức nở khóc rồi nhỏ giọng nói: “Nhưng mà cha em không còn nữa.”

Chân Minh Châu vỗ vỗ đầu trọc nhỏ của cậu, an ủi: “Nhóc phải sống thật tốt thì cha mẹ dù không còn nữa cũng có thể an tâm.”

Tiểu Thạch Đầu ngẩng đầu hỏi lại: “Có thật như vậy không?”

Chân Minh Châu gật đầu: “Đúng vậy. Nhất định là nhờ ông trời phù hộ, nhóc mới gặp được chị.” - ủng hộ đọc truyện trên app tyt

Tiểu Thạch Đầu nghiêng đầu suy nghĩ, sau đó cậu gật đầu thật mạnh. Mặc dù chỉ là một đứa bé nhưng cậu cũng có khả năng phán đoán nên cảm nhận được chị gái này là người tốt. Từ khi cha mẹ qua đời cậu vẫn chưa từng được ăn no nhưng hiện tại cậu ăn đến bụng tròn xoe.

“Nhóc ăn xong rồi sao?”

Tiểu Thạch Đầu gật đầu nói: “Em ăn xong rồi.”

Chân Minh Châu lập tức lên tiếng: “Vậy chúng ta cùng nhau nói chuyện một chút.” Cô nói thêm: “Tuy rằng nhóc còn nhỏ nhưng chị cảm thấy nhóc rất hiểu chuyện, vì thế chị nghĩ chúng ta cần nói chuyện.”

Tiểu Thạch Đầu chưa từng gặp qua người lớn nào lại nói chuyện với cậu một cách trịnh trọng như vậy.

Vì thế cậu cũng nghiêm túc nói: “Được.” Miệng nói vậy nhưng thân hình bé nhỏ của cậu lại run lên, xem ra là có chút sợ hãi.

Chân Minh Châu bật cười, nói: “Không cần sợ, chị cũng không ăn thịt nhóc cũng không bán nhóc đi. Chị chỉ muốn hỏi tiếp theo nhóc có dự định gì không? Nhóc định trở về hay muốn lưu lại.”

Tiểu Thạch Đầu khó hiểu nhìn Chân Minh Châu, hơn nửa ngày cậu lắp bắp hỏi: “Em có thể ở lại sao?”

Chân Minh Châu gật đầu: “Nhóc có thể tạm thời lưu lại đây.”

Sau đó cô cũng thẳng thắn nói: “Thật ra chị cũng không xác định, nhưng nếu nhóc nguyện ý ở lại chỉ sợ sẽ không thể quay về. Về sau nhóc không thể gặp lại những người thân của mình. Như vậy nhóc cũng nguyện ý sao?”

Cô lại nói thêm: “Nơi này không giống như nơi nhóc từng ở, nhóc cần phải học tập để thích ứng với mọi thứ ở đây. Tuy nhiên chị có thể đảm bảo nếu ở lại đây nhóc sẽ được ăn no.”

Hai mắt Tiểu Thạch Đầu sáng lên: “Muốn! Em muốn ở lại.” Sau đó cậu lại thấp giọng nói: “Em có thể ở lại sao? Chị muốn thu lưu em sao?”

Nhìn ánh mắt chờ mong của cậu nhóc Chân Minh Châu cảm thấy vô cùng đau đầu: “Chị không thể thu lưu em. Chị sẽ đưa em đến đồn cảnh sát, trên cơ bản những đứa trẻ không có người thân sẽ được đưa vào cô nhi viện. Nơi đó có rất nhiều những đứa trẻ giống như nhóc.”

Tiểu Thạch Đầu lại cảm thấy khẩn trương, cậu không hiểu những điều cô đang nói.

Chân Minh Châu tiếp tục giải thích: “Chị vẫn còn độc thân, không phù hợp với điều kiện nên không thể nhận nuôi nhóc.”

Hơn nữa, dù có phù hợp thì cô cũng sẽ không nhận nuôi một đứa bé. Cô có lòng tốt nhưng lại không phải thánh mẫu, không thể đánh đổi thanh xuân của mình vì cuộc sống của người khác.

Cô có thể nghĩ cách giúp cậu nhóc ở lại là vì cậu còn nhỏ, cha mẹ mất sớm còn người nhà lại không đáng tin cậy. Nhưng điều này không có nghĩa cô đồng ý trả giá bằng tuổi trẻ của mình.

Chân Minh Châu lấy lại bình tĩnh, nói: “Hiện tại, đến nhóc có vấn đề gì cần hỏi không?”

Tiểu Thạch Đầu: “!!!” Cậu hỏi cái gì nha.
Chương kế tiếp