Dân Túc Nhà Ta Thông Cổ Đại

Chương 94
“Tôi đồng ý.”

Giọng nói thanh thuý của Chân Minh Châu vang lên khiến người ngồi đối diện khiếp sợ.

Túc Ninh trợn to mắt, trong lúc nhất thời chỉ biết ngây người.

Chân Minh Châu không được phản hồi, lập tức muốn nói: “Tôi…”

Chỉ là chưa kịp nói ra lý do, thì Túc Ninh đã nắm lấy tay Chân Minh Châu nói: “Đã nói ra thì không thể đổi ý.”

Chân Minh Châu nhìn Túc Ninh, khoé môi chậm rãi nhếch lên, Túc Ninh cũng nở nụ cười. Trong lòng anh vui sướng như muốn bay lên, bất kể thế nào anh cũng chưa bao giờ nghĩ đến Chân Minh Châu sẽ đồng ý.

Xung quanh cô có rất nhiều người tốt, ánh mắt của cô cũng tốt hơn anh rất nhiều, nhưng hình như cô không hề ghét bỏ anh, hơn nữa còn đồng ý với lời tỏ tình của anh.

Túc Ninh cao hứng đến mức cảm thấy xung quanh cũng nhiễm không khí vui mừng. Anh nắm lấy tay Chân Minh Châu không buông, ngay cả khi thức ăn được bưng lên vẫn nắm chặt như cũ.

Chân Minh Châu cười như không cười, nói: “Rốt cuộc anh có để em ăn cơm không?”

Lúc này Túc Ninh mới xấu hổ buông tay ra. Chân Minh Châu nhìn thấy vẻ mặt vui vẻ của Túc Ninh, tâm trạng cũng trở nên tốt hơn, lúc này vốn dĩ cô cũng chưa sẵn sàng để bắt đầu mối quan hệ yêu đương, thậm chí cũng không hiểu vừa rồi ma xui quỷ khiến thế nào mà lại đồng ý.

Chẳng lẽ, trong tiềm thức cô cũng có chút thích anh?

Tuy nhiên sau khi đồng ý, Chân Minh Châu cũng không hề hối hận, ngược lại tâm trạng khá lên rất nhiều.

Cô lẩm bẩm: “Em thích ăn món đó.”

Túc Ninh: “Đây là ... chân vịt?”

Chân Minh Châu gật đầu: “Chân vịt tiệm này làm không tanh chút nào, ăn rất ngon”.

Túc Ninh hơi nghiêng người về phía trước, hạ giọng: “Bên chỗ bọn anh không ăn vịt, mọi người đều chỉ ăn gà.”

Chân Minh Châu gật đầu: “Bên này cũng vậy, chủ yếu nuôi gà nhiều hơn nuôi vịt, nhưng thật ra thịt vịt ăn rất ngon. Nếu có cơ hội, chúng ta sẽ đến thủ đô ăn vịt quay Bắc Kinh, em rất thích món đó; còn có các món ăn làm từ vịt của hãng Zhou Hei Ya, tất cả đều ăn rất ngon.”

Túc Ninh: “Vậy chúng ta sẽ cùng đi.”

Chân Minh Châu: “Được.”

“Đợi lát nữa chúng ta trực tiếp đi chợ hay là đi dạo quanh đây một chút?” Túc Ninh hỏi.

“Anh thấy ở bên này có bán quần áo, em thích thì anh mua cho em.”

Chân Minh Châu bật cười thành tiếng, nói: “Anh nghĩ rằng em không có tiền à.”

Túc Ninh nghiêm túc: "Anh biết là em có tiền. Nhưng thứ em có là của em, không phải thứ anh muốn cho em.”

Chân Minh Châu nhướng mày, Túc Ninh lại nói tiếp: “Thẻ ngân hàng của anh cũng sẽ giao cho em.”

Chân Minh Châu kinh ngạc, nói: “Tại sao lại làm vậy?”

Câu hỏi của Chân Minh Châu khiến Túc Ninh có chút ngốc, anh nói: “Vốn dĩ là nên đưa cho em, hai chúng ta đang…” Anh nghĩ xem nên nói thế nào.

“Là hẹn hò, chúng ta đang hẹn hò, đương nhiên là phải đem thẻ ngân hàng giao cho em bảo quản.”

Chân Minh Châu trợn tròn mắt, nói: “Làm gì có chuyện hẹn hò liền giữ thẻ ngân hàng của đối phương? Em không lấy đâu, nếu em lấy thì khi anh muốn mua gì sẽ rất bất tiện, hơn nữa chúng ta cũng không phải người thân…”

Túc Ninh: “Sao lại không có quan hệ gì cả? Chúng ta là người yêu nha.”

Từ “người yêu” dường như trở thành cách giải thích vạn năng, bất kỳ vấn đề nào cũng có thể giải thích được.

Túc Ninh cười: “Nào, chọn món mà em thích đi.”

Chân Minh Châu lẩm bẩm: “Dù sao em cũng sẽ không nhận.”

Ánh mắt Túc Ninh lóe lên, nói: “Cũng đúng, vậy để anh giao thẻ ngân hàng cho ba em bảo quản.”

Chân Minh Châu: “!!!”

Đây là hành động kỳ lạ gì vậy?

Túc Ninh tỏ ra vô tội: “Người lớn quản chuyện tiền nong là đương nhiên.”

Vừa nói đến đây hai người đột nhiên trầm mặc, Chân Minh Châu lẩm bẩm: "Anh nói xem có khi nào ba em không thích anh không?”

Túc Ninh: “…”

Anh cố chống đỡ: “Sẽ thích.”

Nói vậy nhưng trong lòng lại thấp thỏm lo âu. Nhưng lúc này Túc Ninh không thể lùi bước.

Dường như Túc Ninh đang muốn thuyết phục chính mình: “Anh sẽ làm việc chăm chỉ, bố em nhất định sẽ thích anh.”

Chân Minh Châu liếc nhìn Túc Ninh, thầm nghĩ có lẽ là anh đã suy nghĩ quá nhiều, ba cô cũng không phải là người dễ lấy lòng như vậy. Lúc này Chân Minh Châu cũng nhìn ra Túc Ninh có chút khẩn trương nên đương nhiên sẽ không phá đám.

“Chờ đến năm mới khi ba em trở về, anh cố gắng biểu hiện tốt một chút.”

Túc Ninh gật đầu: “Được.”

Sau khi thương lượng ổn thỏa, thời điểm xuống lầu hai người cũng không vội vã mà đi dạo xung quanh một chút. Chân Minh Châu mua một vài bộ quần áo, nhưng cũng không chỉ mua cho mình cô mà còn có Túc Ninh và ba mình.

Mặc dù là ba mua nhưng đều là Túc Ninh trả tiền.

Chân Minh Châu cũng không quá chấp nhất với việc ai trả tiền, hai người cũng không phải thiếu tiền, dù tiêu nhiều hay tiêu ít cũng không thành vấn đề.

Túc Ninh nghĩ cảm giác đi dạo phố thế này thật sự quá tốt, trước đây anh đã từng đến các cửa hàng quần áo may sẵn nhưng lại không giống như những cửa hàng này.

Anh đặc biệt thích nhìn Chân Minh Châu thay quần áo, đương nhiên không phải ý “thay quần áo” kia, mà là sau khi thay quần áo xong đều sẽ đi đến trước mặt anh để anh ngắm.

Vốn dĩ có người đã từng kể về những chuyện thần tiên linh dị nhưng anh không tin. Tuy nhiên hôm nay khi nhìn Chân Minh Châu, anh lại cảm thấy cô chính tiểu tiên nữ xinh đẹp nhất.

“Chúng ta cất đồ vào xe rồi tiếp tục đi dạo phố.”

Túc Ninh gật đầu: “Được.”

Anh tò mò hỏi: “Sao em không đổi xe?”

Anh nghe mấy người Vu Thanh Hàn nói qua giá loại này xe này khá rẻ, hơn nữa chiếc xe này của Chân Minh Châu hẳn là đã sử dụng nhiều năm. Đương nhiên anh hỏi vậy không phải vì anh ghét bỏ nó, mà vì anh nghe nói tính năng của các loại xe cũ không được tốt, lại còn không an toàn.

Chân Minh Châu: “Đương nhiên là vì có cảm tình với nó, Đại Bạch đã theo chúng ta lâu như vậy, nếu bỏ nó đi thì em thấy rất đáng tiếc, hơn nữa rõ ràng là vẫn có thể sử dụng.”

Không phải cô bỏ được tiền mà là không nỡ bỏ chiếc xe cũ này.

Túc Ninh suy nghĩ, tránh nặng tìm nhẹ, nói: “Nhưng chiếc xe này đã cũ, nếu vẫn tiếp tục sử dụng thì không an toàn.”

Chân Minh Châu: “Anh nói cũng đúng.”

Túc Ninh lập tức: “Vậy để anh mua…”

Chân Minh Châu cười, vỗ vai anh, nói: “Em cũng có thể tự mua được, nhưng cũng sẽ không bỏ rơi Đại Bạch. Về sau nếu anh muốn học lái xe thì Đại Bạch đúng là không thích hợp để luyện tập.”

“Vậy thì càng phải để anh mua.”

Không đợi Chân Minh Châu lên tiếng, Túc Ninh đã nói tiếp: “Anh biết em không muốn lợi dụng anh, nhưng anh cam tâm tình nguyện, hơn nữa còn rất vui. Nếu em không tiêu tiền của anh, anh mới cảm thấy thấp thỏm, cảm giác như mình sẽ bị em vứt bỏ bất cứ lúc nào.”

Chân Minh Châu: “!!!”

Cô trợn tròn hai mắt, có chút không thể thích ứng với sự yếu đuối của anh.

Suy cho cùng, Túc Ninh cũng không phải người yếu đuối, nên khi anh làm thế lại khiến cô có chút ngượng ngùng.

Cô nhỏ giọng: “Em cũng không nghĩ đến anh sẽ cảm thấy như vậy.”

“Vậy thì cứ để anh mua.”

Chân Minh Châu nhìn Túc Ninh, liền nghe thấy anh nói: “Từ trước đến giờ với anh tiền đều không quan trọng, có thể ăn ngon mặc đẹp ở nhà to hay không cũng không quan trọng, có lẽ khi còn nhỏ anh từng rất khao khát một cuộc sống như vậy. Nhưng sau khi trưởng thành… thì mong muốn này dần phai nhạt. Anh chỉ muốn ở bên cạnh người mình thích, dù không làm gì cũng cảm thấy rất hạnh phúc.”

Chân Minh Châu: “Ôi…”

Sau khi giả vờ yếu đuối lại bắt đầu tấn công vào phương diện tình cảm sao?

Túc Ninh: “Về sau tiền của anh sẽ do em quản, anh cũng sẽ do em quản, em chỉ đâu anh đánh đó, có được không?”

Chân Minh Châu nghe vậy liền không nhịn được lên tiếng mắng: “Anh nói chuyện đàng hoàng một chút, cái gì mà sai đâu đánh đó. Em lại không phải người thích bạo lực, hơn nữa anh cũng không phải côn đồ.”

Hai người nhanh chóng lái xe đến chợ đầu mối.

Chân Minh Châu: “Cũng sắp đến tết rồi, trước năm mới chúng ta có đi qua bên kia không?”

Nếu ở bên ngoài khẳng định là không thể nói đến chuyện này, nhưng nếu ở trong xe lại không có ai khác thì không sao cả.

Túc Ninh suy nghĩ một chút, nói: “Em cứ quyết định đi, anh vốn chỉ là trợ thủ.”

Chân Minh Châu bật cười, nói: “Làm gì có chuyện ai là trợ thủ của ai, mọi người đều như nhau cả. Nhưng nghĩ lại thì vẫn nên để sang năm sau rồi đi, trước năm mới phải nghỉ ngơi thật tốt. Tuy không mệt nhưng nên để bản thân trải qua năm mới với trạng thái tốt nhất.”

Túc Ninh gật đầu: “Em nói đúng.”

Sau khi đến chợ nông sản, Chân Minh Châu ngựa quen đường cũ dừng xe ở ngõ nhỏ.

“Đi, chúng ta đi mua sắm.”

Mặc dù trung tâm mua sắm lớn cũng tốt, nhưng chợ đầu mối cũng có nét thú vị của nó.

Chân Minh Châu nắm lấy tay Túc Ninh, nói: “Chúng ta đi cùng nhau, đến khi em tìm được thần khí...”

Túc Ninh lập tức nói: “Không cần mua cái kia, hiện tại đã không cần nữa.”

Bọn họ đã có thể nắm tay nhau thì còn ai muốn cái thần khí gì đó chứ, không thể, tuyệt đối không thể.

Anh nói: “Chúng ta như bây giờ là được.”

Anh nắm chặt tay Chân Minh Châu, nhanh chóng chạy đến một gian hàng, hình như là quầy bán câu đối. Chân Minh Châu nhìn Túc Ninh, lại nhìn hai tay bọn họ đang nắm chặt lấy nhau, nhịn không được liền bật cười.

Chân Minh Châu: “Năm nay chúng ta sẽ mua miếng dán có chữ hoa khai phú quý!”

“Được!”

Chương kế tiếp