Dắng Sủng

Chương 100
Đến khi Bàn Nhi tỉnh dậy thì trời đã sáng rọi.

Nàng giật mình phát hiện Thái Tử còn chưa rời đi.

Sao bây giờ hắn còn chưa dậy, ngày hôm qua xảy ra nhiều chuyện như vậy, dựa theo tính cách của Thái Tử thì chắc chắn hôm nay sẽ rất bận rộn, chẳng lẽ là muốn lén nghỉ ngơi nhàn nhã một buổi?

Trong lòng nàng còn đang suy nghĩ miên man cho nên không để ý xung quanh, không ngờ nàng vừa mới động đậy một chút, con mắt ở dưới mí mắt đã lộ ra suy nghĩ của nàng, Thái Tử cười khẽ một tiếng, vỗ nàng nói: "Còn không mau dậy đi, mấy đứa Uyển Chu đã đến đây hỏi thăm hơn ba lần rồi."

Vừa nghe thấy lời Thái Tử nói, Bàn Nhi vội vàng ngồi thẳng người dậy trên giường.

Ngồi dậy rồi mới phát hiện ra quần áo của mình không chỉnh tề, yếm thì không mặc, quần áo trên người thì nhăn dúm nhăn dó. Nhìn sang Thái Tử, cũng không hơn gì nàng, bình thường tiêu chuẩn của hắn luôn là quần áo chỉnh tề, bây giờ thì tóc dài rũ xuống vai, vạt áo mở rộng khiến người ta có cảm giác phóng đãng không biết kiềm chế.

Lược qua lúc sai nô tài đi chuẩn bị nước tắm, thay quần áo, trang điểm, Bàn Nhi hỏi Tinh Cô Cô thì mới biết bây giờ đã là giờ Tỵ, nên gọi bữa sáng và bữa trưa ăn cùng một thể luôn.

Sau khi ăn xong thì Thái Tử định rời đi, Bàn Nhi biết hắn có thể dồn xếp nhiều việc xuống như vậy để ăn trưa cùng với nàng đã là rất cố gắng rồi, có lẽ là bởi vì tối hôm qua mình không khống chế được cảm xúc nên đã dọa tới hắn rồi.

Lúc gần đi, Thái Tử hơi do dự nhìn Bàn Nhi vài lần.

"Điện hạ, thiếp không sao."

Có lẽ là Thái Tử không tin, hắn nhìn rồi sờ tóc mai của nàng, sau đó mới nói: "Đừng nghĩ nhiều, sau khi ta bận việc xong rồi sẽ đến dùng bữa tối cùng với nàng."

"Được."

Lúc này Thái Tử mới chịu đi.

Ở một nơi khác, Thái Tử Phi mất hồn mất vía ngồi ăn trưa trong Thuần Nhất Trai.

Tối hôm qua nói là ngủ nhưng mà nàng ta không thể ngủ nổi, trời vừa mới sáng nàng ta đã ngồi dậy, thầm nghĩ với tính cách của Thái Tử thì sáng nay hắn sẽ qua đây một chuyến. Dù sao thì Hoàng Hải và Phú Thu đều là người ở nơi này, nếu hắn muốn tra cái gì thì sẽ bắt đầu tra từ nơi này.

Ai ngờ canh một không tới, canh hai vẫn không tới, Phú Xuân gọi người bày đồ ăn lên cho nàng ta, nàng ta cũng không có hứng muốn ăn. Vẫn là Tông Đạt và Uyển Xu đến mới khiến nàng ta cố gắng ăn cùng với các con một chút.

Vừa mới buông đũa xuống thì mấy người Hồ Lương Đệ tới.

Những người đến Tây Uyển lần này đều là những phi tần có con cái trong Đông cung, bởi vì không phải ở trong cung cho nên quy củ sẽ không quá nghiêm khắc, Phó Hoàng Hậu không yêu cầu mấy phi tần đến thỉnh an bà ta thì đương nhiên Thái Tử Phi sẽ không thể vượt qua Phó Hoàng Hậu mà yêu cầu người trong Đông Cung tới thỉnh an mình được.

Bình thường không thấy các nàng ta nhiệt tình như vậy, thế nhưng hôm nay có thể gặp mặt được đông đủ, đương nhiên là Thái Tử Phi biết lý do tại sao các nàng ta lại hành động như vậy.

Dù sao thì tối hôm qua tất cả mọi người đều ở bên trong đình Thủy Tạ, mọi người đều nhìn rõ ràng lúc ấy đã xảy ra chuyện gì, xem ra người mất ngủ tối hôm qua không chỉ có một mình nàng ta.

Nhưng mà Thái Tử Phi sầu lo là bởi vì không muốn liên lụy đến chính mình, còn mấy người khác có lẽ là muốn biết rốt cuộc thì Tô thị đã xảy ra chuyện gì.

Chỉ tiếc là phải để các nàng ta thất vọng rồi.

Thái Tử Phi không suy nghĩ mấy chuyện linh tinh đó nữa, nàng ta bình tĩnh bưng trà lên uống, sau khi buông chén trà xuống mới nói: "Hôm nay các muội muội đến đây đông đủ như thế là bởi vì có chuyện vui gì hay sao?"

Đám người Hồ Lương Đệ không ngờ tới hôm nay Thái Tử Phi lại nói chuyện khiến người ta nghẹn họng như thế, mấy người đưa mặt nhìn nhau, cuối cùng Hồ Lương Đệ mở miệng.

"Thật ra thiếp thân không có chuyện gì, chỉ là thấy hôm nay thời tiết mát mẻ nên nghĩ tới muốn đi thăm Thái Tử Phi mà thôi, không ngờ đến là lại gặp các muội muội khác ở trước cửa, xem ra suy nghĩ của bọn muội thật giống nhau."

Hồ Lương Đệ che miệng cười, không có chút cảm giác xấu hổ nào, đáng tiếc là đám người Hà Lương Viên lại không có bản lĩnh như nàng ta, thầm nghiến răng nghiến lợi trong bụng. Nhưng bảo các nàng ta hỏi thẳng Thái Tử Phi xem Tô Lương Đệ có xảy ra chuyện gì hay không thì cũng chẳng có ai dám mở miệng ra!

Vì thế sau đó bọn họ cùng nhau ngồi nói chuyện uống trà, nói mấy câu bâng quơ như có như không, cứ như vậy cho đến khi Thái Tử đến.

Thái Tử nhìn thấy nhiều người ngồi ở đây như vậy có chút kinh ngạc, chân mày hơi nhíu lại.

Sau khi mọi người thỉnh an xong, Thái Tử phất phất tay nói: "Các nàng đều lui xuống đi, cô và Thái Tử Phi có chuyện muốn nói."

Rõ ràng là Thái Tử không muốn để cho bọn họ biết, đám người Hồ Lương Đệ đành cố nhịn sự tò mò trong lòng lại rồi lui xuống.

Sau khi mọi người đã lui xuống hết, Thái Tử Phi mới nói: "Không cần biết điện hạ có tin hay không thì việc này thật sự không có liên quan gì đến thần thiếp."

Đương nhiên là Thái Tử biết chuyện này không có liên quan gì đến Thái Tử Phi.

Hắn suy tư một chút rồi nói: "Buổi sáng có người phát hiện ra Hoàng Hải đã trượt chân ngã xuống nước ở dưới cầu Ngô Công chết rồi, cô phải mang cung nữ tên Phú Thu kia đi."

Thái Tử Phi đã đoán trước được việc này rồi cho nên không nói thêm cái gì mà chỉ sai người mang Phú Thu đến giao cho Phú Tỵ.

Thái Tử dường như có chút ngoài ý muốn đối với thái độ của Thái Tử Phi, dù sao thì từ trước đến nay nàng ta rất coi trọng nô tỳ bên người của mình, nhất là những người là của hồi môn đi theo nàng đến Đông cung.

Thấy nàng ta quyết đoán như thế, hắn cũng không nghĩ nhiều, chỉ coi như là Thái Tử Phi biết được tính nghiêm trọng của sự việc lần này.

Nếu chuyện nên làm cũng đã làm xong thì Thái Tử định rời đi, hắn đứng lên nói với Thái Tử Phi: "Ta còn bận, nàng không cần đi tiễn. Nàng dạy bảo thêm mấy nô tài phía dưới, gần đây Tây Uyển sẽ không bình yên, cẩn thận một chút thì tốt hơn."

Thái Tử Phi ngồi ở trên ghế, nhìn theo Thái Tử đang đi ra khỏi cửa.

Nàng ta hiểu ý của Thái Tử, ngoài bảo nàng ta cẩn thận ra còn có chút oán trách nàng ta không biết dạy dỗ thuộc hạ mới để cho người khác nhân cơ hội gây chuyện.

Nhưng đây đã là tình huống tốt nhất rồi, Thái Tử Phi chỉ có thể nghĩ như vậy.

Nàng ta ngồi một mình rất lâu mới gọi Phú Xuân và Phú Hạ vào, lệnh cho bọn họ mang người đi răn dạy bọn hạ nhân một lượt. Chuyện lần này xảy ra trên người của Tô thị, cũng may là bình yên vô sự, nếu như chuyện này xảy ra trên người của nàng ta và Đạt Nhi thì có còn may mắn như vậy không?

Về phần vì sao Sở Vương chết, rốt cuộc Tô thị có gặp chuyện không may nào không, Thái Tử Phi không tò mò, cũng không muốn đi hỏi, dù sao thì đang ở trong cung, có một số việc không biết mới là tốt nhất.

Hơn nữa Thái Tử Phi cũng theo bản năng chống lại, không muốn suy nghĩ nhiều về chuyện này. Nếu Thái Tử thật sự là bởi vì Sở Vương động đến Tô thị mà giết Sở Vương thì ý nghĩa trong đó là gì, chỉ cần nghĩ thôi Thái Tử Phi đã cảm thấy vô cùng sợ hãi.

Phú Xuân và Phú Hạ nhận lệnh, vẻ mặt hai người muốn nói lại thôi nhưng cuối cùng bọn họ cũng không nói cái gì, đành phải lui xuống phục mệnh.

"Phú Xuân tỷ tỷ, tỷ nói xem, Phú Thu có phải sẽ chết hay không?" Lúc sắp đi hết hành lang, Phú Hạ mới nhỏ giọng nói.

Vẻ mặt Phú Xuân cứng lại, thấp giọng nói: "Mấy chuyện đó không phải là điều mà chúng ta nên quan tâm, trước tiên phải làm tốt nhiệm vụ mà Thái Tử Phi giao mới là đúng đắn. Bình thường ta hay nói các người làm việc thường không để tâm vào việc, làm việc gì cũng bất cẩn, các ngươi còn không tin, nhìn xem bây giờ chuyện gì đang xảy ra đi."

"Chủ nhân là Thái Tử Phi, thân phận tôn quý, hầu hạ ở bên cạnh người cần phải cẩn thận gấp ngàn lần vạn lần."- đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT -

Phú Hạ ấp úng không nói một lời, trong lòng lại sinh ra sợ hãi.

Vốn dĩ nàng ta còn muốn ở bên Thái Tử Phi hầu hạ thêm nhiều năm nữa, dù sao thì nàng ta hầu hạ Thái Tử Phi trong nhà cũng lây được chút vinh quang. Trong nhà chưa làm mai cho nàng ta nhưng nương của nàng ta thấy nàng ta đã hơn hai mươi tuổi rồi nên lần trước khi gặp mặt có nhắc nhở nàng ta một câu.

Bây giờ mới qua được bao nhiêu năm, đầu tiên là Trần ma ma không còn nữa, sau đó là Phú Đông, bây giờ là Phú Thu, vậy thì khi nào sẽ tới phiên nàng ta? Đầu óc nàng ta hơi ngốc, không cẩn thận tỉ mỉ được như Phú Xuân tỷ tỷ, bằng không thì lần sau khi gặp mặt người thân bảo bọn họ sắp xếp, đến lúc đó nàng ta sẽ cầu xin chủ nhân một ân điển, chỉ cần lấy thân phận cung nữ thân cận của Thái Tử Phi thôi thì cho dù gả thế nào cũng sẽ không quá kém.

Phú Thu không chết, Thái Tử tra khảo xong thì sai người đem Phú Thu đưa trở về.

Thái Tử Phi thì lại lệnh người đánh Phú Thu ba mươi gậy, Phú Thu ăn xong ba mươi gậy này cũng chỉ còn một hơi thở thoi thóp, vốn dĩ Phú Hạ nghĩ rằng có lẽ Phú Thu sẽ bị tống cổ ra khỏi cung giống như Phú Đông, ai ngờ Thái Tử Phi lại không tiễn nàng ta đi mà lại để nàng ta ở bên cạnh hầu hạ mình.

Phú Hạ nghĩ rốt cuộc thì Thái Tử Phi cũng là người nhân nghĩa, nhưng sau đó nàng ta để ý thấy Phú Thu tâm sự nặng nề thì mới hiểu được ý nghĩa sâu xa trong đó.

Dù thế nào đi nữa thì Phú Thu cũng đã dính dáng đến việc ngấm ngầm xấu xa của hoàng gia, có thể giữ lại mạng sống cho nàng ta là vì Thái Tử nhìn vào thân phận nha hoàn hồi môn của Thái Tử Phi. Mà Thái Tử Phi chủ động đánh Phú Thu ba mươi gậy, thứ nhất là hoàn toàn để cho Thái Tử nhìn thấy nàng ta không có liên quan gì đến việc này, thứ hai là bởi vì ngăn chặn tai họa về sau.

Nô tài đã biết việc xấu xa của hoàng cung rồi thì làm sao có thể ra khỏi cung?

Cho dù nàng ta không biết được bao nhiêu, có thể chỉ có một ít hoặc thậm chí là một chút chuyện râu ria thôi, nhưng cả đời này Phú Thu cũng đừng bao giờ nghĩ đến việc ra khỏi cung nửa bước.

Không nhìn thấy gần đây nô tài trong Tây Uyển đã chết rất nhiều hay sao, trong đó trượt chân ngã xuống nước là nhiều nhất, mấy tháng trước không thấy một ai trượt chân ngã xuống nước, bây giờ thì lại có liên tiếp mấy người.

Phú Xuân bận dạy dỗ người phía dưới nên không rảnh, chỉ có Phú Hạ tới thăm Phú Thu vài lần, biết được một chân của Phú Thu đã xảy ra vấn đề do bị đánh lần đó. Tất cả những chuyện này khiến nàng ta sợ tới mức không dám tiếp tục ở lại trong cung, cũng không dám kể với ai việc mình lén sắp xếp đường ra khỏi cung.

Ở một bên khác, Bàn Nhi nhẫn nhịn mấy ngày mới đi thỉnh an Phó Hoàng Hậu.

...

Sau khi đến nơi, Phó Hoàng Hậu không quá lạnh nhạt với nàng nhưng mà có thể cảm nhận được rất nhiều sự khác biệt so với trước kia. Cười thì vẫn cười như vậy, thậm chí không có nói lời nào kỳ lạ, chỉ là Bàn Nhi có thể cảm nhận được Phó Hoàng Hậu rất lạnh nhạt với nàng.

Nàng chỉ xem như không biết, vẫn cư xử giống hệt như lúc trước, chờ sau khi nàng rời đi, Niệm Thu hơi do dự nói: "Nương nương, tính ra thì Tô Lương Đệ cũng là người vô tội, nàng cũng không biết sẽ xảy ra chuyện như vậy."

Đương nhiên là Phó Hoàng Hậu biết rằng Bàn Nhi vô tội nhưng Thái Tử lại vì nàng mà để bản thân rơi vào nguy hiểm, phải biết rằng người có thân phận tôn quý rất cẩn thận, chuyện này ở trong mắt người làm mẹ như bà ta thì chính là sai.

Niệm Thu cũng biết đạo lý này cho nên không dám nói thêm một câu.

Chuyện này dường như khiến Phó Hoàng Hậu rất phiền muộn, bà ta nhíu mày suy nghĩ trong chốc lát rồi không muốn nghĩ nữa, chuyển đề tài khác hỏi: "Chỗ Cao Quý Phi thì thế nào?"

Niệm Thu do dự một chút nói: "Mấy người mà Cao gia đưa tới luôn được Cao Quý Phi để ở bên người, nhưng mấy ngày hôm trước trong lúc bệ hạ đang xem múa nàng ta đã dâng lên hai người, hai người này rất được bệ hạ yêu thích cho nên tối hôm qua bệ hạ lại đi đến chỗ Cao Quý Phi."

"Cuối cùng nàng ta cũng không nhịn được nữa." Phó Hoàng Hậu cười lạnh nói.

Từ sau ngày xảy ra chuyện đó, mặc dù lúc ấy hành động và lời nói của Chu Hiền Phi không có gì khác lạ nhưng sau đó lại ngoan ngoãn thuận theo một cách lạ kỳ.

Dẫu sao thì đã chết một đứa con trai, còn là đứa con trai mà mình thích, Thành An Đế khó tránh khỏi cảm thấy đồng cảm muốn đi an ủi Chu Hiền Phi. Mà Chu Hiền Phi thì luôn thể hiện bản tính mềm mại uyển chuyển kiệm lời, đương nhiên là không thể không tỏ ra thái độ thương tâm đau khổ trước mặt Thành An Đế, bởi vậy khiến cho Thành An Đế càng thêm thương tiếc, ở chỗ Chu Hiền Phi mấy ngày liên tiếp.

Nhìn bên ngoài thì như sóng yên biển lặng nhưng thật sự không phải vậy, thế lực quan trọng ở trong cung chịu thiệt hại lớn như vậy thì đương nhiên sẽ không bỏ qua cho người đã gây nên.

Thế lực của Chu Hiền Phi thì cũng bỏ đi, Sở Vương đã chết rồi, thế lực của Chu Hiền Phi cũng sẽ thành châu chấu sau mùa thu, không nhảy nhót được bao lâu, thế lực này chủ yếu tập trung gây khó dễ ở trên người Tề Vương, muốn thừa dịp lúc Cao Quý Phi đang luống cuống tay chân, có thể chèn ép bao nhiêu thì chèn ép bấy nhiêu.

Hiển nhiên là thế lực trong cung làm như thế không phải là không có hiệu quả, hiện giờ Chu Hiền Phi đã ngầm có thái độ muốn nhắm vào Cao Quý Phi, mà Cao Quý Phi thì cũng sợ Chu Hiền Phi sẽ như chó điên cắn người. Những mỹ nhân mà Cao gia thu thập được đưa đến bên người bà ta đã khá lâu rồi nhưng vì Cao Quý Phi đố kỵ nên vẫn chưa thể để cho những người kia gặp mặt thánh thượng.

Bây giờ trong lúc nguy nan, Cao Quý Phi đành phải trục lợi mà tặng mỹ nhân lên, hiển nhiên là bởi vì sợ Chu Hiền Phi nương theo nhi tử chết mà được sự thương mến của Thành An Đế, xoay ngược lại gây khó dễ cho bà ta.

Loạn, càng loạn càng tốt.

Phó Hoàng Hậu bị hai người Cao Chu liên thủ chèn ép nhiều năm như vậy, bây giờ mới giải tỏa được một chút ấm ức trong lòng.

"Còn chỗ của Thất Hoàng Tử." Nói đến Thất Hoàng Tử, vẻ mặt Phó Hoàng Hậu hơi phức tạp nói: "Thái Tử bảo chăm sóc Thất Hoàng Tử cho cẩn thận vào, ngươi để ý một chút, đừng để cho người khác bắt nạt hắn. Nói đến đứa nhỏ này cũng đáng thương, năm đó..."

Sau "năm đó", Phó Hoàng Hậu không nói gì nữa, hình như bà ta nghĩ đến gì đó, chìm vào trong hồi ức.

Thật lâu sau mới nói: "Trước kia bổn cung không tin tưởng vào nhân quả nhưng bây giờ ta đã tin rồi, nếu Chu Hiền Phi sớm biết rằng chuyện mà nàng ta đã làm với Lý Tần, sau này lại bị "đứa con ngốc" của Lý Tần báo thù thì không biết là có hối hận hay không?"

Đối với những lời này, Niệm Thu chỉ có thể yên lặng lắng nghe, không dám trả lời.



App TYT & Wisteria team
Chương kế tiếp