Dắng Sủng

Chương 201
Thái Tử nhướng mày nhìn nàng.

Nàng ngốc đến mức người ta không đành lòng nhìn thẳng nàng, nhưng nàng lại rất xa lạ, giống như chỉ là một cảnh vật trong cung vậy.

Trong cung không có những người đơn thuần và ngây thơ như vậy, những người như thế này sớm đã chết từ lâu rồi.

Làm thế nào mà nàng ấy tồn tại được dưới trướng của Thái Tử phi lâu như vậy?

Thái Tử nghĩ, chắc là do tính lương thiện.

Thật thà, đơn thuần, nhút nhát và tâm tư đơn giản, dường như hắn đột nhiên hiểu được tại sao nhà họ Trần lại phái một người như vậy vào Đông cung, bởi vì sẽ dễ dàng nắm trong lòng bàn tay.

“Nàng nên ăn nhiều đi, nếu không sẽ không nuôi được đứa nhỏ trong bụng.” Thái Tử đặt chén trà xuống, nói: “Nghe nói Thái Tử phi đã đưa cho nàng rất nhiều thuốc bổ?”

Nghe xong lời này. Bàn Nhi không nhịn được giật nảy mình, vội vàng nói: "Đúng vậy, có việc này, đa tạ ân đức của Thái Tử phi. Chỉ là khẩu vị thần thiếp không tốt lắm, bình thường sức ăn cũng nhỏ, không ăn nhiều được. Nên đồ tốt như vậy cho thần thiếp cũng thật là phí phạm rồi.

Phí phạm?

Thái Tử lại nhướng mày.

Nàng dường như không có chút tự giác nào, nàng đang mang thai đứa con của hắn, cho dù là sơn hào hải vị nào cũng có thể ăn được, nhất là khi nàng mang song thai.

Gần đây vì chuyện này mà trong cung bàn luận rất nhiều, sinh đôi không phải là chuyện bình thường, nếu có thể sinh ra một cặp song sinh long phượng thì đó là một điềm rất tốt. Ngay cả phụ hoàng, người luôn chỉ đối xử bình thường với hắn cũng không thể không hỏi thăm vài câu.

Có thể nhìn thấy rõ ràng.

Cô nàng ngốc nghếch này vẫn đang ngạc nhiên tại sao hắn lại đến, lại không nghĩ đến việc nếu như hắn không thường xuyên đến thì làm sao có thể đè ép được những thứ yêu ma quỷ quái trong bóng tối ngoài kia.

Tất nhiên, làm điều này không phải là không có mặt hạn chế của nó, nhưng Thái Tử sẽ không thảo luận chi tiết những vấn đề này với Bàn Nhi.

Ở đằng kia, Bàn Nhi thấy Thái Tử cứ im lặng cũng bắt đầu hơi luống cuống.

Biết hắn giận vì mình gầy quá, trong lòng cũng có chút ngọt ngào, lại muốn giải thích nên đã kể hết những điều đã nghe hồi nhỏ về việc phụ nữ có thai không được ăn quá nhiều.

Trong khi Thái Tử đang suy nghĩ về những điều trong tâm trí của mình, hắn cũng lắng nghe nàng và cảm thấy rằng có chút đúng.

Dân gian dễ nuôi con, nhưng trẻ con trong cung luôn là không nuôi nổi, xảy ra vô số trường hợp trượt thai, đẻ non, khó sinh nhiều vô kể. Tuy có thể là có người đang lén lút làm chuyện xấu, nhưng cũng có thể là do việc nuôi nấng thai nhi quá tỉ mỉ.

Tuy nhiên, Thái Tử không biết nhiều về những thứ này nên đã nhờ Phúc Lộc gọi Vương thái y đến.

Khi Vương thái y đến, ông ta hỏi bắt mạch rồi mới nói: "Lời nói của Tô Phụng Nghi không phải không có lý. Cho dù một số thực phẩm bổ sung người bình thường đều thích, nhưng thỉnh thoảng vẫn có thứ không thể dung nạp được. Hơn nữa còn là phụ nữ có thai, ăn ít thuốc bổ cũng tốt.”

Lời nói của Vương Thái y khiến sắc mặt những người ở đây có chút buồn bã không thể giải thích được.

Từ khi Bàn Nhi mang thai, Kế Đức Đường đã gửi rất nhiều thuốc bổ đến đây, tất cả đều là đồ tốt hạng nhất, khiến người ngoài choáng váng.

Choáng váng cái gì?

Những thứ mà Thái Tử phi đưa cho Tô Phụng Nghi đều là đồ tốt, ước chừng là Thái Tử phi tự mình dùng cái gì, đều sẽ đưa cho một người Phụng Nghi bé nhỏ này dùng.

Không hổ danh là người của Thái Tử phi.

Nhưng đây chỉ là suy nghĩ của người ngoài, thực tế, rất nhiều người có mặt đều biết tính tình của Thái Tử phi. Kết hợp với lời nói của Vương thái y và việc Thái Tử phi chăm chỉ giao thuốc bổ, có vẻ có chút suy nghĩ sâu xa.

Bàn Nhi dường như không để ý đến tất cả những điều này, có chút ngượng ngùng cười nói: "Ta chỉ cảm thấy những thứ tốt đó đối với ta có chút lãng phí. Vương Thái y, sức khỏe của ta hiện tại thế nào rồi?"

Lông mày Vương Thái Nghĩa cũng hạ xuống, ông đáp: "Lão thần vừa xem mạch của Tô Phụng Nghi. Tuy rằng gầy nhưng thân thể vẫn khỏe mạnh, nhưng nhất định phải ăn thêm chút đi. Dù sao thai nhi cũng càng ngày càng lớn, chất dinh dưỡng cần cũng sẽ ngày càng nhiều hơn nữa. Thôi, khi lão thần về sẽ lập đơn thuốc, liệt kê tất cả những nguyên liệu có thể ăn hàng ngày, cứ vài ngày lại đến xin bắt mạch bình an, để điều chỉnh tùy theo tình hình?"- đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT -

Thái tử cân nhắc một lúc rồi nói: "Vậy thì thân thể của Tô Phụng Nghi sẽ giao cho ngươi."

Vương thái y cũng hiểu được tầm quan trọng, nen lập tức trả lời rằng ông sẽ cố gắng hết sức...

Sau khi Vương thái y rời đi, Bàn Nhi không khỏi nở một vài nụ cười.

Nàng luôn tự mình lựa chọn thực phẩm sao cho phù hợp, nhưng thực sự không biết phải làm sao, nàng luôn sợ sẽ làm hại đứa trẻ. Giờ đã có sự giúp đỡ của thái y, sau này nàng sẽ không còn phải lo lắng về điều đó nữa.

“Bây giờ không lo lắng sao?”

Bàn Nhi mỉm cười trông có vẻ rất xấu hổ, nhưng bàn tay lại lặng lẽ kéo ống tay áo của Thái Tử và lắc nhẹ.

Vừa có vẻ nũng nịu, lại vừa như muốn được tha thứ.

Thái Tử không khỏi mỉm cười vỗ tay nàng, nhưng nghĩ đến lời vừa rồi Vương thái y nói, ánh mắt không khỏi tối sầm lại.

Hai người đã ăn tối cùng nhau. Sau bữa ăn, Thái Tử dường như...

Thái Tử dường như sẽ rời đi.

“Điện hạ, người muốn rời đi sao?” Bàn Nhi có chút bất đắc dĩ.

Thái Tử liếc nhìn nàng: “Tại sao, nàng không muốn để ta đi à?”

“Không phải.”

Dù nói không phải, nhưng trên mặt lại không viết như vậy.

Thái Tử suy nghĩ một lúc rồi nói: “Chà, hôm nay ta không có việc gì nên ta sẽ ở lại với nàng.”

Khuôn mặt của Bàn Nhi đột nhiên sáng lên, rạng rỡ đến nỗi Thái Tử không thể chịu được khi nhìn thẳng, tâm trạng cũng tốt lên theo.

Sau đó, Thái Tử vào nhà tắm rửa sạch sẽ, Bàn Nhi còn rất ân cần muốn vào hầu hạ nhưng bị Phúc Lộc ngăn cản.

"Chủ tử Phụng Nghi, bụng người đang lớn, làm sao có thể làm chuyện tầm thường như vậy? Lão nô làm là được rồi, lão nô sẽ đi làm ngay."

Bàn Nhi xấu hổ quá, liếc nhìn bụng một cái rồi ỉu xìu bước đi.

Nàng bảo Bạch Truật và Bạch Cập chuẩn bị ít nước rồi đi tắm.

Nàng thay một bộ đồ ngủ màu hồng nhạt rồi lên giường sớm. Bộ áo ngủ này là nàng muốn làm, nên đã cùng Bạch Truật các nàng may vá, nàng sợ một ngày Thái Tử ở lại đây với nàng thì sẽ thấy cái bụng bự xấu xí của nàng.

Đặc biệt là khi bụng bầu ngày càng lớn, nỗi lo của nàng càng đè nặng.

Chiếc váy kiểu dáng eo cao, váy ngắn, mô phỏng theo kiểu nhà Đường, vì nó là váy ngủ, có hai lớp mỏng, để lộ xương quai xanh mảnh mai và hõm vai vừa phải, nhưng lại buông thõng xuống dưới eo và bụng, vừa vặn che được bụng của nàng.

Tông Tông bước ra khỏi phòng tắm rồi nhìn thấy một cảnh tượng như vậy.

Đôi mắt của hắn đảo trên chiếc cổ thon dài trắng như tuyết của nàng, đôi mắt của hắn tối sầm lại. Ngay khi Tông Tông nhìn thấy Bàn Nhi, Bàn Nhi cũng nhìn thấy hắn.

Nhìn mái tóc dài màu mực của hắn xõa trên vai, có vẻ như hơi ướt, còn chảy nước xuống dưới. Chiếc quần mỏng ở giữa, vạt áo cũng không buộc dây, hơi lộ ra phần ngực.

Yết hầu hơi nhô cao, một đường cong đầy nam tính, mang một sức mạnh rất mãnh liệt. Tim nàng đập thình thịch, nàng không thể không nhìn đi chỗ khác được, nhưng cũng không dám nhìn lại.

Một lúc sau, nàng mới bình tĩnh lại hơi thở của mình, định nói gì đó thì đột nhiên có người ngồi bên cạnh nàng.

Dù ở xa nhưng dường như nàng vẫn có thể cảm nhận được hơi ấm thuộc về hắn, hương Già Nam thoang thoảng, một mùi hương chỉ thuộc về một mình Thái Tử.

“Ngủ đi.”

Bàn Nhi vội vàng vào trong nằm xuống, nhưng chợt nhớ tới mái tóc ướt đẫm của hắn: “Thái Tử, tóc của chàng vẫn chưa được lau khô.” Nàng vừa nói vừa nhặt một chiếc chăn bông trên bàn cạnh giường: “Tốt hơn là nên lau khô trước khi đi ngủ, để không bị đau đầu.”

Đương nhiên, Thái Tử không thể tự mình làm việc này, vì vậy Bàn Nhi đã giúp hắn lau tóc.

Nàng lại cảm thấy tim mình đập rất nhanh, lại rất sợ bị Thái Tử phát hiện, cho nên làm rất nhanh, chỉ chốc lát sau đã lau khô rồi.

Màn bị thả xuống, đèn bên ngoài lần lượt tắt đi, chỉ để lại một cái trong góc, nhuộm toàn bộ căn phòng bằng một lớp ánh sáng lung linh màu cam.

Không gian yên lặng đến mức Bàn Nhi thậm chí có thể nghe thấy tiếng thở của chính mình.

Thật ra thì cũng đã có nhiều lần như vậy, nhưng lần nào nàng cũng rất lo lắng, nàng đã tự nhủ mình đừng lo lắng, thậm chí sau đó nàng còn hối hận vì biểu hiện kém cỏi của mình, nên không thể ngừng lo lắng.

Nàng cảm thấy mình phải nói điều gì đó để xoa dịu tình hình.

“Thái Tử, người ngủ rồi sao?”

Câu hỏi này rất ngốc, vừa nằm xuống sao có thể ngủ say luôn được.

Thái Tử khịt mũi nhẹ, như để nói với nàng rằng hắn chưa ngủ.

“Vậy thì chúng ta hãy nói chuyện đi, Thái Tử?”

Sau một lúc, Thái Tử trả lời: “Nàng muốn nói gì?”

Ôi...

Bàn Nhi lại ngớ người ra, thực sự là nàng cũng không biết phải nói gì. Nhưng nàng là người đưa ra đề tài, cho nên nàng phải có trách nhiệm làm tròn, bằng không Thái Tử sẽ nghĩ như thế nào, có cho rằng nàng rất khó hiểu không?

"Thái Tử, ngài đã từng đến Dương Châu chưa? Thần thiếp từ nhỏ đã lớn lên ở Dương Châu. Dương Châu là một..."

...

Đây là lần đầu tiên hắn thấy một người tự nói chuyện rồi tự ngủ luôn. Thái Tử lắc đầu cười, liếc nhìn khuôn mặt say ngủ của nàng, hắn giúp nàng vén chăn lên rồi nằm xuống.

Không biết đã bao lâu, phải một lúc lâu sau khi nghe thấy tiếng thở của người bên cạnh nhẹ đi, Bàn Nhi mới chuyển động.

Sau một vài nhịp thở, nàng lại di chuyển rồi ngồi dậy.

Với ánh sáng mờ ảo, nàng cẩn thận nhìn vào khuôn mặt của Thái Tử.

Sau khi nhìn hồi lâu, nàng cúi đầu hôn lên đôi môi mỏng một cách bí mật.

Động tác này dường như làm cho nàng có chút luống cuống, nàng vội vàng nằm xuống lại, rồi nhắm mắt, nhưng không phát hiện trong bóng tối Thái Tử đã mở hai mắt ra từ lúc nào, mãi một lúc lâu cũng không nhắm lại.



App TYT & Wisteria team
Chương kế tiếp