Dắng Sủng

Chương 21
Thái Tử cau mày nhìn chiếc đồng hồ để bàn to ở trong góc tường, kim đồng hồ để chỉ đến giờ dậu, cũng chính là năm giờ chiều rồi.

Mỗi một người trong cung này đều thích thứ đồ chơi này của Tây Dương, đặc biệt là kiểu đồng hồ để bàn to như thế này, Thái Tử lại cảm thấy nó rất ồn ào, chuyển động cứ kêu tích tắc, tới điểm giờ tròn còn kêu to nữa. Sau đó một người thợ nào đó đã suy nghĩ sửa chữa suốt cả nửa năm liền, cuối cùng cũng bỏ hết âm thanh đi, nhưng đồng hồ to này thì vẫn hoạt động như bình thường, vì vậy mới bày nó ở trong Dục Khánh Cung.

Thái Tử không nói gì cả, lại tiếp tục tập trung ánh mắt trên bàn sách.

Đây là không nghe thấy sao?

Phúc Lộc yên lặng, sau đó lại nói: "Người ở đây cả ngày hôm nay rồi, dù sao cũng phải để ý đến sức khỏe của cơ thể. Bây giờ cũng đúng lúc đến thời gian các viện dùng bữa tối rồi, hay là nô tài sai người chuẩn bị bữa tối ở chỗ của Tô Phụng Nghi, người tới thăm Tô Phụng Nghi đi?"

Lúc này Thái Tử ngẩng đầu lên, ánh mắt rơi trên người Phúc Lộc.

Phúc Lộc vốn dĩ định làm ra vẻ giống như là bản thân mình vô tội, nhưng mà sự áp lực từ ánh mắt của Thái Tử thực sự quá lớn, khiến trán lão ta toát một lớp mồ hôi mỏng, theo sống mũi chảy xuống, cuối cùng lão ta cũng không chịu nổi nữa nên quỳ phục xuống.

"Tự mình đi nhận phạt đi." Phúc Lộc cúi đầu tuân lệnh, sau đó vội vàng lui ra ngoài.

Sau khi đi ra ngoài lão ta cho gọi người, lão ta cũng không bảo tên thái giám thực hiện hình phạt đánh nhẹ tay, kiên quyết lãnh đủ mười roi.

Trương Lai Thuận luống cuống đến mức chân tay loạn cả lên, muốn hỏi nhưng lại không dám hỏi nên chỉ có thể đúng ở bên cạnh nhìn. Đợi đến khi đánh xong, hắn ta vội vàng đỡ lão ta, rất muốn hỏi lão ta rốt cuộc là có chuyện gì đã xảy ra, nếu như không có thì làm sao lại bị phạt như thế, hắn ta định đưa lão ta đến phòng bôi thuốc nhưng bị Phúc Lộc nhất quyết đẩy ra.

"Đều là do ta miệng nhanh hơn não, nói ra những điều không nên nói." Phúc Lộc nhổ một ngụm nước bọt rồi nói, sau đó tự mình khập khiễng đi vào trong phòng đọc sách.

Trương Lai Thuận dẫn đầu một đám thái giám gật đầu đồng tình. Quy định của Dục Khánh Cung, bọn họ ở bên cạnh hầu hạ Thái Tử bao lâu nay đều hiểu rất rõ ràng, bất cứ chuyện gì xảy ra ở đây đều không được mang ra bên ngoài bàn tán, ngay cả lúc đi ngủ cũng phải bịt miệng cho kín mới được.

Đến khi Phúc Lộc đi vào, trong điện đã trở nên tối hơn một chút, lão ta vội vàng gọi người cho cầm đèn lên. Ánh sáng cháy lên từ trong cốc nến làm cả thư phòng thoáng chốc sáng sủa hẳn lên.

Thái Tử nhướng mắt nhìn lão ta một cái, mặc dù hắn chưa nói gì cả nhưng Phúc Lộc đã thở phào nhẹ nhõm.

Trong lòng Phúc Lộc thầm chửi mắng tên khốn Lưu Nguyên hại người khác, cũng may là lão ta bị phạt đánh mà bị phạt đánh tức là chắc chắn lão ta đã sờ đúng chỗ tâm tư của chủ tử rồi.

Đột nhiên Thái Tử ném bút, ngả người về phía sau, hai mắt nhắm chặt.

Một tên nô tài mà lại dám ngông cuồng phỏng đoán tâm tư của chủ tử! Có đánh lão ta cũng không khuất phục!

Nhưng mà hắn cũng không phủ nhận rằng Phúc Lộc quả thật đã đoán được đúng điểm quan trọng rồi, quả thật bởi vì chuyện tối hôm qua mà hắn trở nên ảo não như vậy. Mà điều khiến hắn ảo não không chỉ là những chuyện phá lệ tối hôn qua, chuyện này còn bởi vì hôm nay hắn còn đột nhiên nhận ra rằng cô gái nhỏ yếu ớt kia chính là người của Thái Tử Phi.

Đối với Thái Tử Phi, Thái Tử vẫn không biết nên xử trí như thế nào cho phải. Biết nàng ta là vợ đầu, là vợ cả, hắn nên đối xử tôn trọng đối với nàng ta, giữ thể diện cho nàng ta, dù sao vợ chồng cũng là một, Đông Cung mấy năm nay lại đang trong giai đoạn rối loạn, nhưng mà sau đó Thái Tử lại phát hiện ra rằng chính bởi vì sự dung túng của hắn mà Thái Tử Phi ngày càng trở nên vô lý.

Có một số việc hắn không thể nói rõ được, sự việc ầm ĩ không nên để lộ ra bên ngoài, cũng là để giữ mặt mũi cho nàng ta, nhưng cũng không thể để mặc cho nàng ta gây sức ép như vậy được. Vì vậy mới lập lên Hồ Lương Đệ để thay đổi tình trạng một mình thống trị của Thái Tử Phi trong hậu viện Đông Cung, dường như nàng ta cũng biết mình đã mắc sai lầm chỗ nào rồi nền dần dần cũng đã bớt phóng túng.

Nhưng trị được phần ngọn lại chưa trị được gốc rễ bản chất, sau đó Thái Tử Phi có gây ra một số chuyện, nhưng Thái Tử đều mở một mắt nhắm một mắt bỏ qua cho, hắn biết rằng chỉ cần một ngày Thái Tử Phi chưa hạ sinh con trai trường, việc này sẽ không bao giờ chấm dứt. Nhưng hôm nay nàng ta ta mang thai rồi, dường như không còn để yên như trước kia, ngẫm lại những lời mà Thái Tử Phi nói lúc trưa lại, tâm trạng tốt buổi sáng của Thái Tử đều bị phá hủy cả.

Phúc Lộc nhìn thấy Thái Tử ném bút, vội vàng đi rửa sạch lại bút rồi thu dọn bàn.

Nhìn biểu hiện ân cần như thế của lão ta, Thái Tử liếc mắt nhìn lão ta nói: "Biết bản thân mắc sai lầm ở đâu rồi?"

Phúc Lộc cười lấy lòng, sau đó lại tỏ vẻ tủi thân, lẩm bẩm nói: "Nô tài thực sự không định nghĩ ngợi nhiều như vậy, chỉ là nô tài cảm thấy được chủ tử vất vả lắm mới tìm được một người hầu hạ hợp ý mình, nên cho rằng qua lại lần hai cũng tốt, không sao cả."

Thái Tử sửng sốt, sau đó lại chợt nở nụ cười.

Hắn đứng lên, đá nhẹ Phúc Lộc một cái: "Cút!"

"Chủ tử không cần dùng bữa tối sao? Nô tài lập tức đi truyền lệnh." Dường như lão ta cũng nhìn ra rằng Thái Tử không có thực sự nổi giận, một đại thái giám từ trước đến nay luôn thận trọng như Phúc Lộc cũng học được kiểu cợt nhả của mấy tên tiểu thái giám kia.

"Không phải ngươi bảo chuẩn bị bữa tối ở chỗ của Tô Phụng Nghi hay sao, lập tức đi sắp xếp đi."

Ngày hôm nay toàn thể trên dưới bên chái tây lại vô cùng vui mừng.

Tô Phụng Nghi thị tẩm, Thái Tử Phi lại ban tặng vật phẩm gì đó, muốn có bao nhiêu là hãnh diện thì khỏi phải bàn cãi.

Hương Bồ đi phòng bếp lấy đồ ăn trở về, thái độ vô cùng phấn khởi, lúc đó Bàn Nhi mới biết thì ra là phòng bếp đã nhét cho Hương Bồ hai phần đồ ăn liền, không cần phải đút lót lợi ích gì cả.

Hiện tại sức ăn của Bàn Nhi vẫn không được tốt cho lắm, nhưng ăn món gì thì nàng cũng không còn kén chọn nữa, mềm cứng ngọt cay nàng đều có thể ăn được cả. Nhưng Tình cô cô nói, nếu muốn duy trì dáng người thì cần phải chú ý đến việc ăn uống, vì vậy bây giờ nàng chủ yếu là ăn hoa quả rau củ với cả thịt gà vịt và thịt cá, một số món chính ăn cùng ít thịt trâu bò hay thịt dê.

Nàng không ăn thịt lợn, mỡ lợn cũng không ăn.

Giống như bữa tối ngày hôm nay, ngoài cháo gạo kê đặc với táo đỏ rang khô, còn có một đĩa thịt bò khô xé sợi, một đĩa xào ba loại rau củ, một đĩa lòng bò xào nấm tươi, một đĩa thịt vịt hầm nước canh, một đĩa mộc nhĩ trộn dầu vừng, hai đĩa dưa muối nhỏ thơm ngon giòn sần sật.

Còn về điểm tâm thì có bốn loại, bánh ngọt mứt táo, bánh khoai mỡ nhân đậu đỏ, còn có bánh cuốn phi thơm và bánh bao long nhãn.

Trong số đó có mấy món cũng không nằm trong phần ăn thường ngày của Bàn Nhi, nhưng là đã được bày lên rồi. Xem ra nhà bếp này vẫn là có mắt nhìn lắm, tối hôm qua Thái Tử mới nghỉ ngơi ở chái tây, hôm nay Thái Tử Phi lại ban thưởng vật phẩm, đến tối thì tấm lòng hiếu kính của bọn họ cũng đã gửi tới rồi.

Cái gọi là sủng ái ấy, sủng ái ở đâu thì đây chính là sủng ái, đến từ chính những điều nhỏ bé nhất trong cuộc sống hàng ngày. Bàn Nhi nhìn thấy những chuyện này cũng không lấy làm lạ, trái lại đám Hương Bồ và mấy tiểu nha đầu lại vô cùng phấn khởi, ngay cả Bạch Thuật cũng không nhịn được để lộ ra một chút ý cười, Bàn Nhi liếc nhìn các nàng một cái.

Sau khi bữa cơm đã bày biện xong xuôi, Bàn Nhi vừa mới cầm lấy đôi đũa lên đã chợt nghe thấy tiếng động bên ngoài sân.

Nàng còn chưa kịp đứng lên thì Thái Tử đã từ bên ngoài đi vào trong.

Trong giây phút nhìn thấy Thái Tử, Bàn Nhi cảm thấy hơi sửng sốt, nàng không ngờ rằng Thái Tử sẽ đến đây vào lúc này, dựa vào những phỏng đoán của nàng đối với Thái Tử, cho dù hắn có cảm thấy tìm được một người hầu hạ vừa ý mình thì cũng sẽ không gặp một người trong hai ngày liên tiếp. Chuyện này không liên quan đến việc thích hay không thích, chẳng qua đó là tính cách của hắn.

Nhưng mà nàng cũng phản ứng nhanh hơn suy nghĩ trong đầu, bước lên phía trước hành lễ với Thái Tử trước.

Thái Tử đưa tay ra bảo nàng đứng dậy.

Bàn Nhi nhìn bàn ăn vừa mới chuẩn bị xong, hỏi: "Điện hạ thật sự đến dùng bữa tối sao ạ? Thần thiếp ở đây vừa mới ngồi xuống, nếu như không đủ thì để thần thiếp cho mấy người bọn họ đi chuẩn bị thêm vài món ăn nữa được không?"

Bên này nàng còn đang nói, bên kia Phúc Lộc đã dùng tay ra hiệu cho mấy tên thái giám mang những hộp thức ăn nối tiếp nhau đi vào.

Việc này đương nhiên chính là hành động đang xu nịnh của Phúc Lộc, vừa nãy Thái Tử vừa nói xong, Phúc Lộc lập tức sai người sắp xếp đâu vào đấy, cho đến khi Thái Tử đi đến hậu viện thì nhà bếp cũng đã chuẩn bị xong mọi thứ.

Đương nhiên lúc này cũng không còn đến lượt đám người Hương Bồ các nàng hầu hạ nữa, hơn hết là bởi vì năng lực của những người hầu hạ bên cạnh Thái Tử đều là tài giỏi hơn người, bày biện bàn thức ăn vừa nhanh lại vừa đẹp, ngay cả gây ra một chút tiếng động cũng không có. Đến khi hai người bước đến đứng trước bàn ăn, bữa cơm đã dọn xong rồi, Bàn Nhi vẫn không biết là nên ngồi xuống hay là nên đứng hầu hạ Thái Tử dùng bữa, cuối cùng chỉ có thể chọn cách làm ổn thỏa nhất.

Thấy nàng còn đứng ở đó, Thái Tử nhíu mày nhìn nàng một cái rồi nói: "Ngồi xuống ăn cơm."

Bàn Nhi ngồi vào chỗ.

Thái Tử có một thái giám đặc biệt để thử độc trước, nhưng mà lần này ngược lại không thấy đứng ra, những món ăn đặc biệt chế biến cho hắn bình thường luôn luôn có người giám sát chặt chẽ, những trường hợp như bây giờ đương nhiên cũng không cần có người thử độc trước, hơn nữa đây còn là Phúc Lộc đang cố ý lấy lòng, trong thâm tâm hắn thầm nghĩ mỗi lần Thái Tử dùng bữa ở Kế Đức Đường, ăn uống đúng là cẩn trọng hết mức, ăn được cũng không nhiều, hắn đến chỗ này chính là để hưởng thụ thì hà cớ gì cần để cho mấy tên thái giám hầu hạ ăn bữa cơm làm chướng mắt hắn thêm.

Vả lại chỉ cần có lão ta ở đây nữa là đủ rồi, còn không được nữa thì có thể để cho Tô Phụng Nghi giúp đỡ nữa mà.

Người khác có thể không hiểu rõ chuyện này, nhưng mà Bàn Nhi thì hiểu cực kỳ rõ ràng, nàng biết Thái Tử thực ra không phải là một người thích những quy củ trong những chuyện riêng của mình. Thấy không có ai hầu hạ Thái Tử dùng bữa, nàng cũng lấy đũa gắp thức ăn cho Thái Tử, đều là những món mà Thái Tử thích ăn.

Nàng không hề có chủ ý gì cả, nhưng Phúc Lộc đứng ở bên cạnh lại sửng sốt đến mức tim gan đều run rẩy, lão ta không khỏi suy nghĩ có phải bản thân đã gây ra lỗi lầm gì rồi không, chẳng lẽ Tô Phụng Nghi này còn lén hỏi thăm về khẩu vị của chủ tử rồi hay sao, nếu không thì làm sao mà những món nàng gắp đều là những món mà chủ tử thích ăn chứ?

Nhưng mà nghĩ lại thì Tô Phụng Nghi này làm gì có năng lực lớn như vậy được, cho dù đó là do Thái Tử Phi tiết lộ cho nàng thì thực ra ngay cả Thái Tử Phi cũng không hề biết Thái Tử thích ăn món gì, không thích ăn món gì cơ mà.

Nếu nói là tùy ý gắp thì vận may của người này đúng thật sự là quá tốt luôn rồi.

Bàn Nhi nháy mắt, bây giờ nàng mới nhận ra rằng bản thân mình lại mắc phải sai lầm rồi nên chỉ có thể cười nói: "Thần thiếp cũng không biết được điện hạ thích ăn món gì, vì vậy chỉ đành chọn những món mà thần thiếp thích ăn, xin điện hạ đừng trách thần thiếp,"

Những điều này thật ra cũng không phải là lời nói dối, hai người có khẩu vị khác nhau mà ở cùng nhau lâu ngày thì khẩu vị cũng sẽ dần dần trở nên giống nhau.

Ví dụ như kiếp trước mặc dù Bàn Nhi ăn rất ít, rất nhiều món ăn nàng không ăn được, nhưng những món ăn mà nàng thích ăn thì không có món nào mà không phải là món mà Kiến Bình Đế thích ăn. Món mà nàng thích ăn, Kiến Bình Đế cũng sẽ cắn thử hai miếng, dần dần cũng trở nên hợp khẩu vị.

Vừa nghe được những lời này, lúc bấy giờ Phúc Lộc cũng mới có thể nhẹ nhõm thở phào.

Thái Tử không nhịn được sự buồn cười nên mỉm cười tươi trước sự làm trò của lão già này. Sau đó hắn lại nhìn dáng điệu của nàng thật cẩn thận, nhớ đến sự to gan của nàng hai lần trước thì không khỏi nhíu mày, trong lòng cũng dần êm dịu hơn.

"Không sao cả."

Bữa cơm được ăn trong không khí yên lặng như tờ, nhưng mà thực ra Bàn Nhi cũng gắp cho Thái Tử không ít thức ăn. Đó cũng là thói quen của nàng, đơn giản là nàng muốn làm như vậy, vốn dĩ cũng không gây ra ảnh hưởng lớn, không có vấn đề gì cả.- đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT -

Kiếp trước, mỗi khi Bàn Nhi gắp thức ăn cho Kiến Bình Đế, hắn cũng không ít lần gắp lại cho nàng ít rau, nhưng mà chuyện này cũng không cần nghĩ đến, Thái Tử của hiện tại cũng không phải là Kiến Bình Đế sau này. Chuyện này thực sự là làm cho Bàn Nhi cảm thấy không cam lòng cho lắm, nàng muốn đưa "hắn" trở về đây, nhưng mà nàng cũng biết việc này căn bản là không thể nào.

Dùng bữa xong xuôi, Thái Tử cũng không có ý định sẽ rời đi, Bàn Nhi chỉ có thể đi cùng hắn.

Hắn đến thư phòng của Bàn Nhi nhìn ngó một chút, nhìn thấy trên giá sách không có nhiều sách cho lắm, cùng với đó là bàn đọc sách chưa được sử dụng mấy, hắn đi vòng qua trước bàn đọc sách thì nhìn mấy mấy tờ giấy bị đè xuống nên cầm lên xem. Bàn Nhi đi theo hắn vừa nhìn qua mới phát hiện ra đó chính là bản đồ cờ song lục mà nàng vẽ ngày hôm đó.

Nói chung là nếu nàng chưa lên tiếng thì Hương Bồ các nàng cũng không dám vứt lung tung, vì vậy mà nàng cứ để ở đó, nhưng mà mấy ngày hôm nay Bàn Nhi cũng không đến phòng nghiên cứu sách nên thực sự là đã quên khuấy đi mất.

"Nàng biết chơi song lục sao?"

"Thần thiếp có biết một chút ít, điện hạ cũng biết chơi sao?"

Nàng hỏi như vậy không phải là hỏi vô nghĩa sao, đương nhiên là Thái Tử có biết chơi rồi, nhưng mà Bàn Nhi thấy hai người cứ như vậy thật là nhàm chán nên cố tình tìm chuyện gì đó để làm cùng nhau cho có việc mà thôi.

Thấy Thái Tử gật đầu, Bàn Nhi liền giả bộ vô cùng thích thú vội vàng cho gọi người mang cờ song lục nàng làm đến.

Cờ song lục này nàng làm cũng cực kỳ đơn giản, cũng là bởi vì vật liệu có hạn, ngay cả bàn cờ cũng còn đều không có, chẳng qua nàng chỉ vẽ một mẫu lên giấy để làm bản đồ, quân cờ là một mảnh gỗ, không biết Tiểu Đức Tử kiếm được ở đâu một khối gỗ, mặt bên trên Bàn Nhi dùng bút lông viết chữ lên. Vốn dĩ Bàn Nhi muốn tìm một một người chuyên làm cờ để làm cho đẹp hơn, nhưng ngại vì việc này không đáng chú ý cho lắm, vì vậy chỉ có thể tạm để như vậy.

Bàn Nhi sai người đặt bản đồ cờ song lục lên trên bàn, nàng và Thái Tử mỗi người ngồi một bên, tổng cộng có ba mươi quân cờ, màu đen và màu trắng mỗi loại là mười năm quân.

Bên cạnh đó còn có xúc xắc, có một người khác để tính toán nước đi thắng thua, chẳng qua cao thủ cờ song lúc thường sẽ tính nhẩm trong đầu nước đi, vì vậy có thêm một người khác tính điểm thắng thua cũng được.

Nhưng các chủ tử muốn chơi thì đương nhiên sẽ phải chơi thật vui vẻ, Phúc Lộc lập tức tìm một người ở bên cạnh tính toán nước đi, chẳng qua lão ta không hiểu về trò này, tiểu thái giám đứng bên cạnh cũng không ai hiểu cả nên cuối cùng vẫn phải mời Tình cô cô đến tính cho.

Kiếp trước Bàn Nhi và Kiến Bình Đế từng chơi cờ song lục nên nàng biết hắn là cao thủ, vì vậy lần này nàng đặc biệt cẩn thận.

Nhưng mà cái trò cờ song lục này, ngoại trừ việc phải dựa vào việc tính toán thì còn phải dựa một phần vào vận may nữa. Vì vậy mà ngay từ lúc bắt đầu chơi, Bàn Nhi và Thái Tử đã phân thắng thua từng bên, nhưng mà Bàn Nhi chơi đương nhiên thua thì nhiều mà thắng thì ít.

Sau đó nàng mới phát hiện ra từ đầu đến cuối Thái Tử đều tự lắc xúc xắc.

Cho dù là kiếp trước nàng cũng không phát hiện ra chuyện này, lắc xúc xắc đương nhiên cũng không sử dụng thủ đoạn gì, điều đó Bàn Nhi vẫn biết. Điều đáng nói là dường như hắn rất thông thạo việc lắc xúc xắc này, muốn lắc xúc xắc ra mấy điểm thì đều có thể lắc ra từng ấy điểm, quan sát hai ván liền Bàn Nhi mới phát hiện ra được.

"Không chơi nữa, điện hạ chơi xấu như vậy, làm gì còn có ai thắng được nữa chứ." Nàng ném viên xúc xắc, vô lý nói.

Phúc Lộc hận không thể lôi nàng ra ngoài kia đánh cho hai gậy để nàng tỉnh táo lại, mấy người Bạch Thuật cũng bị dọa đến mức sợ hãi, nhưng Thái Tử thực ra lại vô cùng thích thú với kiểu dáng điệu như thế này của nàng, hắn không kiềm chế được nên cười ha ha vài tiếng.

"Ta chơi như thế nào mà là chơi xấu?"

"Chàng lắc xúc xắc như vậy, đến nước này thần thiếp còn chơi thắng thế nào được nữa!" Vẻ mặt của Bàn Nhi hờn dỗi, sau đó nàng kéo kéo ống tay áo của hắn rồi lắc lắc nói: "Để cho công bằng, chàng phải dạy cho thần thiếp kỹ năng độc nhất vô nhị này đi, chàng dạy cho thần thiếp rồi thì hai người chúng ta mới có thể cùng nhau đọ sức."

Thái Tử làm sao có thể từng gặp qua được một vị thiếp giở trò làm nũng vô liêm sỉ như vậy chứ, vì vậy mà hắn không tránh khỏi cảm thấy hơi ngượng ngùng, nhưng sau đó lại cảm thấy thực sự rất thích thú. Hắn lại thấy nàng tuổi còn nhỏ, bản thân lớn hơn nàng mười tuổi, cũng là nên nhường nàng một chút.

"Cái này học không hề dễ, năm đó khi mà ta còn nhỏ được bọn thái giám hầu hạ bên người dạy cho."



App TYT & Wisteria team
Chương kế tiếp