Dắng Sủng

Chương 26
Không thể không nói, Trần ma ma đúng là đã đoán trúng một trăm phần trăm.

Tuy rằng không quan tâm rốt cuộc lý do là gì, nhưng trong mắt của người ngoài chính là Thái tử điện hạ không cho Thái tử phi thể diện, chỉ vì một Phụng Nghi nhỏ nhoi mà bỏ qua mặt mũi của Kế Đức Đường.

Trần ma ma rõ ràng cũng không giải thích được chuyện này, đành để mấy người Phú Xuân lui xuống hết, bà ta mới bước đến bên cạnh Thái tử phi.

"Dù sao cũng chỉ là thứ đồ chơi mà thôi, cũng giống như việc nhà xí mới xây vẫn còn giữ hương thơm ba ngày, có lẽ điện hạ chỉ tùy tiện nói một câu, giống như tiện tay ban thưởng mấy thứ đồ chơi cho bọn hạ nhân. Ngài tuyệt đối đừng nên nghĩ nhiều, cũng không nên vì chút chuyện nhỏ này mà khiến bản thân bị khó chịu."

Những gì nên nói Trần ma ma cũng đã nói rồi, Thái tử phi còn có thể nói gì nữa. Nàng ta không thể chỉ vì chút chuyện nhỏ nhặt này mà làm loạn một trận không vui với Thái tử được, cũng chẳng cam tâm, nhưng trong lòng không vui thì nàng ta còn có thể làm được gì chứ.

Thái tử phi cũng biết chỉ vì bản thân nàng ta, gần đây Trần ma ma đã hao tâm tổn trí không ít, vì không muốn bà ta lo lắng, sau này nàng ta cũng sẽ không thể hiện điều gì khác thường nữa.

Nhưng suy cho cùng thì trong lòng không phải không cảm nhận được, chờ đến tối khi Thái tử đến Kế Đức Đường dùng bữa, thì nàng ta nhắc đến Đại Quận chúa của Kim lương viên.

Nói rằng hôm nay Đại quận chúa đến tìm Nhị quận chúa đùa nghịch, điều khiến nàng không ngờ chính là, Đại quận chúa còn nhỏ tuổi mà đã biết ngâm thơ.

Đại quận chúa là con gái lớn của Thái tử, mới ba tuổi, cũng sắp được bốn tuổi rồi, bình thường rất được Thái tử yêu thích, đứa nhỏ ở độ tuổi này còn biết ngâm thơ, quả thực là một chuyện đáng được người khen ngợi.

Nếu như không có chuyện sáng hôm nay, đây chẳng qua chỉ là một câu nói bình thường, thế nhưng kết hợp với những chuyện đã xảy ra vào buổi sáng, lại khiến Thái tử không khỏi suy nghĩ nhiều hơn.

Tính tình hoà nhã của Thái tử đến từ sự giáo dưỡng, kinh nghiệm từ bé cũng cho thấy hắn có một số chuyện nếu nóng nảy thì sẽ không giải quyết được gì cả, thế nhưng không có nghĩa là hắn không nóng nảy.

Nghiêm túc mà nói, Thái tử cũng được coi là một đứa con cưng của trời, một kẻ chỉ vừa sinh ra đã thu hút được sự chú ý của mọi người, một kẻ dưới một người trên vạn người, làm sao có thể không có một chút kiêu ngạo nào.

Chỉ là sự kiêu ngạo của Thái tử được che giấu rất sâu, hắn không muốn lộ ra trước mặt người khác, cũng cảm thấy không cần thiết.

Bây giờ Thái tử phi cứ ba lần bốn lượt muốn vượt qua ranh giới của hắn.

Tất cả những suy nghĩ này đều được giấu kín đằng sau lớp lông mày gợn sóng của Thái tử, ngoài mặt thì không thấy biểu hiện gì, chỉ ngoại trừ Phúc Lộc dường như có dự cảm ra, lão ta lén lút nhìn về phía Thái tử, âm thầm thở dài một hơi.

Thái tử gia biết chuyện xảy ra vào buổi sáng, đến tối lại tới Kế Đức đường dùng bữa, vốn dĩ là nghĩ đến việc cho Thái tử phi mặt mũi, cũng như xoa dịu trái tim của nàng ta, đồng thời cũng muốn nói cho bọn hạ nhân biết, Thái tử phi chính là Thái tử phi, không kẻ nào có thể vượt qua được, thế nhưng Thái tử phi lại cố chấp như vậy.

Sau khi dùng bữa xong, Thái tử bỏ đi.

Trong lòng Thái tử phi nghĩ rằng Thái tử sẽ đi đến nơi của Từ Lương Viện, dù sao thì Thái tử vẫn luôn xem trọng con gái của nàng ta, chuyện này trước kia không phải nàng ta chưa từng làm qua, chưa kể mỗi lần như vậy đều được như ý nguyện, ba lần làm cũng có thể được tận hai lần.

Thậm chí trong lòng nàng ta còn có hơi chút đắc ý, cũng có hơi khinh thường Bàn Nhi, nghĩ rằng ta có thể cho ngươi được sủng ái, cũng có thể khiến người khác chia sẻ sự sủng ái của ngươi, đến nỗi phớt lờ luôn ánh mắt muốn nói nhưng không dám của Trần ma ma.

Tuy nhiên tất cả chuyện này cũng không kéo dài được lâu, đến khi hạ nhân báo rằng điện hạ đang ở chỗ của Tô Phụng Nghi, cuối cùng nàng ta cũng vỡ vụn.

Thái tử đã ở bên nơi của Bàn Nhi nhiều ngày qua, kể từ sau đêm đó, hắn cũng không đến Kế Đức đường dùng bữa lần nào nữa.

Bởi vì những điều này, chuyện Thái tử phi và Thái tử xảy ra mâu thuẫn, trên dưới Đông cung ai ai cũng đều biết.

Tuy nhiên không ai dám nhắc đến trước mặt người khác cả.

Đặc biệt là sau khi sự việc này xảy ra, những chuyện xảy ra ở phòng ăn lúc trước cũng bị những người quan tâm biết được, đó là nguyên nhân nảy sinh ra mâu thuẫn.

Thì ra là bởi vì Tô Phụng Nghi!

Trong Đông cung Bàn Nhi đã phong quang một thời gian, vẫn là bộ dạng được sủng ái.

Nhưng đối với tất cả những chuyện này, Bàn Nhi lại có phản ứng chậm chạp.

Thực ra thì cũng không phải do nàng chậm chạp, ban đầu là do chậm chạp thật, chỉ mãi đắm chìm vào niềm vui mỗi khi câu nói “Thái tử lại đến rồi” vang lên, thế nhưng dần dần nàng cũng cảm thấy có chuyện gì đó không bình thường. Kết hợp với việc đã nhiều ngày trôi qua mà Tiểu Đức Tử vẫn chưa đến nói cho nàng những tin tức thượng vàng hạ cám, nên nàng sai người gọi Tiểu Đức Tử đến để tra hỏi, mới biết được tình hình ở bên ngoài kia.

Thì ra là lúc nàng chưa hiểu chuyện gì xảy ra, nàng đã trở thành nguyên nhân dẫn đến sự mâu thuẫn giữa Thái tử và Thái tử phi?

Bởi vì chuyện này, tuy Bàn Nhi hiếm khi nổi giận nhưng cũng tức tối một trận.

Tuy rằng nàng cũng không trừng phạt Tiểu Đức Tử, nhưng Tiểu Đức Tử tự cảm thấy bản thân hắn ta không thể chịu được nữa, mặt như đưa đám quỳ xuống trước mặt Bàn Nhi, nói ra những chuyện mà hắn ta không dám kể, cũng vì sợ làm cho chủ tử cảm thấy ngột ngạt, hơn nữa cho dù chủ tử biết cũng có làm được cái gì, lẽ nào còn có gan đuổi Thái tử phi ra khỏi cửa sao?

Đúng vậy, lẽ nào còn có thể đuổi Thái tử phi ra khỏi cửa sao?

Bàn Nhi sẽ không làm như vậy, cũng không có khả năng làm như vậy.

Sau khi được tái sinh, nàng đã hạ quyết tâm, nàng nhất định sẽ không để chuyện cũ diễn ra một lần nào nữa, càng sẽ không ngu ngốc như kiếp trước nữa, đẩy sự sủng ái ra khỏi mình.

Bởi vì Thái tử phi sẽ không thể nào cảm kích nàng, trái lại nàng ta còn hận nàng hơn, Nếu đã như vậy, nàng làm những chuyện như vậy thì có lợi ích gì chứ? Mặc dù những đạo lý này dễ hiểu như vậy, nhưng ở kiếp trước Bàn Nhi phải mất hơn hai mươi năm mới có thể hiểu được, có thể nói rằng sau đau khổ mới có thể lĩnh hội được.

Nếu như đã không thể đẩy ra, vậy chỉ còn cách chấp nhận, đến một ngày nào đó tiếp nhận không nổi, vậy thì binh đến thì tướng ngăn, nước đến thì đất chặn.

Bàn Nhi không hổ là đã sống lâu hơn một đời, có một số chuyện cũng đã nghĩ một cách thấu đáo, nếu đã nghĩ rõ ràng thì sẽ không có chuyện gì cả, nàng lại bắt đầu chìm đắm vào thú vui của bản thân mỗi ngày, nhân tiện nghĩ về Thái tử luôn.

Những ngày như vậy nói là buồn chán thì cũng không hẳn là buồn chán, nói là tốt cũng không phải tốt, tùy vào mọi người nghĩ như thế nào, nhưng Bàn Nhi cũng đã trải qua rất vui vẻ, Thanh cô cô cũng không để trong bụng những chuyện như vậy.

Tuy nhiên sau đó nàng đã gọi tất cả nô tài ở Tây sương đến để có lời căn dặn, nội dung đại khái là cảnh cáo bọn họ ngày thường không được đắc ý vênh váo trước mặt hoặc sau lưng người khác, càng không được để kẻ khác bắt được điểm yếu, gây phiền phức cho chủ tử.

Đồng thời cũng nhắc nhở Tiểu Đức Tử, để hắn ta chú ý hơn những động tĩnh bên ngoài, có chuyện gì không thích hợp phải lập tức bẩm báo. Thứ hai là Hương Bồ và Thanh Đại, nhắc nhở các nàng chú ý thức ăn của Bàn Nhi.

Những lời này cũng nói trước mặt Bạch Chỉ và Bạch Thuật, cũng có ý thăm dò. Thật ra sau một thời gian dài tiếp xúc, Tình cô cô cũng nhận ra Bạch Chỉ và Bạch Thuật không giống như kẻ có tâm tư đen tối, nhưng mà lòng người khó lường, ai mà biết được bọn họ không có một mặt khác, hiện tại Bàn Nhi đang trong tình thế nguy cấp, bà ta nhất định phải chú ý đến mọi thứ.

Trong lúc không biết gì, Bàn Nhi trở thành một người chạm tay cũng có thể bỏng.

Cụ thể là người luôn lạnh lùng như Hà Lương Viện, hôm nay đột nhiên mỉm cười với Bàn Nhi sau khi nàng thỉnh an và bước ra từ Kế Đức đường, còn cùng với Lưu Thừa Huy chủ động đến tiểu viện tìm nàng trò chuyện.

Việc trước thì không có gì, việc thứ hai lại khiến không khí bên trong tiểu viện có hơi ngưng trệ.

Bình thường không đốt nhang, đến lúc có việc lại ôm chân Phật, sẽ không khiến người khác cảm thấy nội tâm thành kính, mà chỉ làm cho người khác cảm thấy chính là chồn chúc tết gà, không có ý gì tốt.

Đối với chuyện này, tất cả nô tài trong Tây Sương đều đồng ý, cảm thấy Lưu Thừa Huy và Mã Thừa Huy không được sủng ái, nên nghĩ rằng muốn học hỏi chút gì đó từ nàng.- đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT -

Thử nghĩ mà xem, gần đây dường như ngày nào Thái tử cũng sẽ đến chỗ của Bàn Nhi, bọn họ cứ liên tục đến trước, chẳng phải là muốn tình cờ gặp được Thái tử sao?

Ngay cả một người luôn luôn cẩn trọng như Bạch Thuật cũng tỏ vẻ lo lắng, Bàn Nhi cũng đột nhiên cảm nhận được rõ ràng điều này.

Thế nhưng nàng lại cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy, còn về vì sao lại nghĩ như vậy, nhất thời nàng cũng không thể giải thích rõ ràng được, chỉ là có một chút cảm giác không thể nói rõ thành lời được.

Ngày hôm nay, Lưu Thừa Huy lại tới lần nữa, viện cớ đến chỗ này của Bàn Nhi hóng mát, nên nhân tiện qua đây trò chuyện một chút.

Dù sao thì Lưu Thừa Huy cũng thật là đáng thương, nàng ta là người hầu hạ Thái tử sớm nhất, nhưng từ đó cho đến nay vẫn chưa được sủng hạnh qua. Bàn Nhi không thể không khen bản thân rộng lượng, còn có thể hòa thuận chung sống với những người phụ nữ khác của Thái Tử, cái phương thức sống chung này chỉ là thói quen từ kiếp trước.

Kiếp trước trong cung nàng thỉnh thoảng vẫn có người đến thăm hỏi, cho đến sau khi nàng được sắc phong lên làm Hoàng Quý Phi, càng có thêm không biết bao nhiêu những phi tần không được sủng ái đến nịnh bợ nàng. Mỗi lần như vậy, Bàn Nhi cũng không hề nghĩ nhiều, nếu đã có người muốn nịnh bợ, vậy thì cũng đành chấp nhận thôi, người khác có nghĩ gì thì cũng kệ.

Những người phụ nữ trong cung mỗi ngày cũng quá nhàm chán, đây thực ra cũng chỉ là một cách giết thời gian mà thôi.

Cho nên Bàn Nhi vẫn tỏ ra thản nhiên như không có chuyện gì, trái lại là Hương Bồ, không vui đến nỗi muốn viết cả lên mặt, Bàn Nhi sợ nàng ấy gây rắc rối, mỗi lần Lưu Thừa Huy đến thì lập tức bảo Tình cô cô đi ra, chứ không để nàng ấy hầu hạ.

Sau vài lần như vậy, Lưu Thừa Huy và Bàn Nhi nói về son phấn, kiểu dáng quần áo, rồi lại nói đến cách thêu giày, nói đến nỗi hôm nay cuối cùng cũng chẳng còn chuyện gì để nói, chỉ có thể ngồi im một chỗ như vậy.

Dường như Lưu Thừa Huy cũng nhận ra bản thân không được thỏa đáng cho lắm, nhưng cứ mãi ngập ngừng do dự.

Thế nhưng nàng ta không nói, Bàn Nhi cũng không chủ động hỏi, chuyện này kiếp trước nàng đã thấy rất nhiều rồi, nói thì bảo là bí mật, nhưng lại luôn thích làm ra vẻ, kiếp trước Bàn Nhi đã không quen những người như thế này, huống chi là kiếp này càng không cần nói.

Tuy nhiên nàng cũng hiểu rõ là. Kể từ khi Lưu Thừa Huy chủ động tìm nàng, nàng đã thua rồi, bất kể nàng nói cái gì hay làm cái gì, sớm muộn cũng sẽ làm ra vẻ.

Cuộc đời dài đằng đẵng trong cung ở kiếp trước, Bàn Nhi không học được cái gì, chỉ học được sự kiên nhẫn.

“Tô muội muội…”

Bàn Nhi đang đọc sách ngẩng đầu lên, có hơi tò mò nhìn đối phương: “Lưu tỷ tỷ, có chuyện gì sao?”

Lưu Thừa Huy miễn cưỡng cười cười, lắc đầu: “Không, không có gì.”

Bàn Nhi lại tiếp tục đọc sách, xem đến nỗi hứng thú dâng trào, còn gọi Bạch Chỉ mang đến một đĩa dưa hấu đông lạnh. Nàng chỉ thuận miệng nói với Lưu Thừa Huy, Lưu Thừa Huy lại chỉ lắc đầu, nàng cũng không nhắc đến nữa, tiếp tục đọc sách, vừa ăn dưa hấu bằng một cái nĩa bạc bên cạnh.

Nói mới nhớ cuốn sách này cũng có lai lịch, kể từ khi Thái tử thường xuyên đến chỗ Bàn Nhi, dần dần bắt đầu cảm thấy thư phòng của nàng quá khó coi. Thực ra thì ban đầu nhìn thấy thư phòng của Bàn Nhi, Thái tử dã cảm thấy như vậy, chỉ là lúc đó không có nói.

Thư phòng không có sách thì còn được gọi là thư phòng sao?

Vì vậy cứ cách hai ba hôm lại yêu cầu Phúc Lộc tìm vài quyển sách mang qua đây, muốn lấp đầy tủ sách cho Bàn Nhi. Có một số quyển dường như đã được Thái tử đọc qua, bên trong có không ít chú giải.

Bàn Nhi biết chữ, nhưng chưa bao giờ đọc qua những cuốn sách chính kinh, nàng cũng chưa từng đọc qua tứ thư, ngũ kinh hay kinh sử tử tập gì cả, nhiều nhất là nàng chỉ thỉnh thoảng xem truyện hương dã chí dị, đọc sách chính là thói quen được nuôi dưỡng do kiếp trước không có chuyện gì làm.

Tuy nhiên lần này nhìn thấy sách Thái Tử sai người mang đến, nàng lại cảm thấy hứng thú, xem hết tất cả những cuốn sách ấy, còn tìm thấy chú thích của Thái tử trong đó, còn dựa vào sự thay đổi của nét bút mà đọc từ đầu đến cuối.

Ở trong thư phòng nàng tìm được không ít thú vui, dường như nhìn thấy Thái tử từ một thiếu niên hồ đồ, trở thành một người như bây giờ. Tất cả những điều này nàng chưa từng trải qua ở kiếp trước, khiến cho nàng vô cùng vui vẻ.

Bàn Nhi đọc sách vô cùng chăm chú, Lưu Thừa Huy càng ngồi càng bồn chồn hơn. Do dự mấy lần, nàng ta mới đứng lên: “Vì Tô muội muội đang bận, cho nên ta sẽ không làm phiền nữa.”

Cũng không biết con mắt nào của nàng ta nhìn thấy nàng đang bận. Bàn Nhi nghĩ thầm trong lòng, nhưng trên mặt lại cười, nói: “Ta không có bận, với lại Lưu tỷ tỷ cũng không có chuyện gì, hay là ngồi lại thêm một lúc nữa đi.”

“Thôi không ngồi nữa đâu.”

Bàn Nhi cũng không nói lời nào để giữ nàng ta ở lại nữa, nhưng khi Lưu Thừa Huy đi ra ngoài bức rèm, đột nhiên dừng bước chân, như thể cuối cùng cũng đưa ra được quyết định, đi vài bước đến gần Bàn Nhi.

“Tô muội muội, ta có chuyện muốn nói với muội, hãy để ta nói thì thầm thôi nhé, ta sợ rằng sẽ bị người khác biết được, dẫu sao đã nói những lời này, tỷ tỷ cũng liều một phen.” Giọng điệu của Lưu Thừa Huy vô cùng gấp gáp, dường như là có nỗi niềm khó nói ra được thành lời, nhưng lại rất muốn nói ra.

Lần này sự hứng thú của Bàn Nhi đã bị khơi ra, nàng đặt cuốn sách trong tay xuống, nhìn về người kia.

Lưu Thừa Huy bị nàng nhìn đến nỗi mất tự nhiên, cụp mắt xuống.

Đây là một người rất thành thật, trông tướng mạo vô cùng hiền lành, nhưng hiện tại lại làm ra chuyện không hề lương thiện chút nào. Đây chính là nguyên nhân khơi gợi lên sự hứng thú của Bàn Nhi, cũng khiến nàng nguyện ý ứng phó với người này.

Bởi vì, càng khiến nàng nhớ rằng trước kia Lưu Thừa Huy thường chạy đến trước mặt nàng nói rằng nàng ta không cố ý làm.

“Lưu tỷ tỷ nói ta chỉ nghe thôi, tỷ yên tâm đi, ta nhất định sẽ không nói cho người khác đâu.” Vừa nói, nàng còn phất tay cho Bạch Chỉ lui xuống.

Lưu Thừa Huy gật đầu, nở ra một nụ cười đầy miễn cưỡng, rốt cuộc nàng ta cũng nói ra.

“Tô muội muội được sủng ái như ngày hôm nay, nên nghĩ cho tương lai, phải quan tâm hơn đến việc có con trai nối dõi. Nếu như cơ thể có chuyện gì đó không ổn, cứ tìm đến Thái y mà xem bệnh, dù sao chuyện này đối với Tô muội muội mà nói thì cũng không có gì khó, muội nói có đúng không?”



App TYT & Wisteria team
Chương kế tiếp