Dắng Sủng

Chương 28
Đúng vậy, Thái tử sợ Bàn Nhi tủi thân.

Loại suy nghĩ này cũng không quá rõ ràng, chỉ cảm thấy rằng nếu như đổi lại là một người khác, e rằng đã tủi thân từ lâu rồi, nàng thậm chí còn chưa bao giờ nhắc đến, ngoại trừ một ít thức ăn trong phòng ra, nàng chưa từng có ý định gây nên chuyện phiền phức nào, thậm chí là gần đây Thái tử phi cứ trưng ra sắc mặt không tốt với nàng, nàng cũng chưa từng nhắc qua.

Nghĩ đến Thái tử phi và Hồ Lương Viện lúc bình thường, tuy khuôn mặt tươi cười nhưng vẫn không quên việc liếc mắt ghim thù đối phương, Thái tử vuốt vuốt môi nàng, giọng khàn khàn nói: “Có thật là không thấy tủi thân không?”

Bàn Nhi nhìn hắn.

Những ngày gần đây Bàn Nhi đã thường xuyên cảm thấy ẩm ướt, trước đây vẫn còn hơi chút ngây ngô, nhưng bây giờ sự ngây ngô ấy đã bị trút bỏ, càng tăng thêm một vài nét xinh tươi chỉ thuộc về người con gái. Đó là đôi mắt trông như có dòng nước chảy bên trong, là bởi vì ánh mắt giận dữ mang theo nét yêu kiều này, từng dòng khát khao tình yêu như làn sóng đánh mạnh vào lòng người khác.

Thái tử thở gấp, ôm chặt lấy nàng.

Bàn Nhi hơi hơi thở gấp, nhỏ giọng thì thầm vào lỗ tai hắn: “Chàng vì ta mà làm loạn tạo nên mâu thuẫn với Thái tử phi, thiếp nào dám uất ức, nếu còn dám tủi thân thì thiếp sẽ trở thành mục tiêu công kích. Lá gan thiếp thân nhỏ lắm, chỉ muốn cùng Điện Hạ vui vẻ như thế này, không muốn trở thành cái đích cho người khác chỉ trích đâu.”

Kể từ sau khi sự việc kia xảy ra, đây là lần đầu tiên Bàn Nhi nói ra chuyện này trước mặt Thái tử, cũng coi như đã đưa ra một câu trả lời, nói cho Thái tử rằng nàng là người biết chừng mực.

“Ổn rồi.” Thái tử lẩm bẩm trong miệng, trong lòng càng thêm yêu thương, xoa xoa lòng bàn tay mềm mại, trong giọng nói còn mang theo ý cười: “Thật sự đúng là một tiểu yêuquái!”

“Tiểu yêu quái gì cơ chứ? Hồ ly tinh, hay là Thỏ ngọc tinh?” Bàn Nhi nghiêng người về phía trước, đôi môi đỏ mọng, trơn bóng mượt mà, vừa yêu kiều vừa đẹp đẽ.

“Chính là một tiểu yêu tinh chuyên hút máu kẻ khác.” Thái tử nghiến răng nghiến lợi nói.

Một lúc sau, hắn trở mình rồi ôm lấy Bàn Nhi.

Cũng không nằm quá lâu thì hắn đã ngồi dậy, sau đó thì sai người chuẩn bị nước.

Sau khi tự mình tắm rửa xong, hắn quay trở lại giường, hai người nằm cách nhau một khoảng, cũng đã cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

Tuy nhiên chuyện này không kéo dài được bao lâu, lúc Bàn Nhi tỉnh táo vẫn biết rằng hai người sẽ rất nóng nếu nằm quá gần nhau, nhưng sau khi nàng ngủ rồi thì không thèm quan tâm cái gì nữa, theo thói quen mà chen chúc thành một đống trên giường.

Cứ liên tục đẩy Thái tử đến mép giường, khiến cho hắn bất lực thở dài, nên lập tức ôm nàng vào trong lòng.

Kết quả chính là ngủ cho đến nửa đêm, hai người đều bị cái nóng đánh thức, sau đó lại tách nhau ra, rồi lại lặp lại một lần nữa, mãi cho đến sáng ngày hôm sau tỉnh lại, việc đầu tiên làm chính là chạy đi tắm rửa thật sạch sẽ.

Lúc này đang là đầu mùa hè, còn chưa đến giờ Mão thì bầu trời bên ngoài đã sáng trước rồi.

Thái tử bước ra từ phòng tắm, Bàn Nhi lập tức bước đến hầu hạ mặc y phục.

Áo trong, áo ngoài, thắt lưng, ngọc bội, lúc chuẩn bị đi, Thái Tử còn sờ vào mặt Bàn Nhi, Bàn Nhi cảm thấy ánh mắt của hắn có hơi kì lạ, tuy nhiên nàng còn phải vội vàng đến kế Đức đường để thỉnh an, cho nên không có nghĩ nhiều.

Trong lòng Bàn Nhi vẫn vướng mắc một chuyện, đối với sự tương phản trước và sau của Lưu Thừa Huy, khó tránh khỏi việc nghi ngờ bản thân đã bỏ qua chút dấu vết gì đó.

Ngày thỉnh an hôm nay, Thái tử phi vẫn không gặp các nàng, khiến các nàng ngồi đó với sự tiếp đón lạnh nhạt, ngồi uống trà một lúc rồi mỗi người tự đi về.

Lúc vừa ra khỏi cửa, cung nữ trượt tay vào mành cửa, suýt chút nữa đã đập lên người Bàn Nhi. Hương Bồ phản ứng nhanh lẹ, lấy cánh tay chặn lại, sau đó quở trách cung nữ kia làm ăn như thế nào.

Lưu Thừa Huy và Mã Thừa Huy đang đi phía trước Bàn Nhi, nghe thấy tiếng động thì lập tức quay đầu nhìn lại, đúng lúc chạm phải ánh mắt của Bàn Nhi.

Tiểu cung nữ kia cứ liên tục nhận lỗi, Bàn Nhi cũng không nói gì, chỉ dặn dò nàng ta lần sau cẩn thận hơn. Nàng bắt gặp Lưu Thừa Huy đang nhìn mình, mới gật đầu với nàng ta, ai mà ngờ được rằng đối phương vậy mà lại kéo Mã Thừa Huy một cái, vội vội vàng vàng chạy mất.

Cái này đúng thật là…!

“Nghe nói mấy ngày trước Lưu Thừa Huy thường đến nơi của Tô Phụng nghi ngồi chơi, nói rằng trà ở chỗ Tô Phụng Nghi cực kì thơm.”

Một giọng nữ lạnh băng đột nhiên vang lên, là Hà Lương Viện.

Bàn Nhi quay lại nhìn, mỉm cười với Hà Lương Viện rồi nói: “Hà tỷ tỷ thật sự là quá lời rồi, đó chẳng qua chỉ là trà bình thường, nào có thể so được với loại trà ngon ở chỗ Thái tử phi.”

Hà Lương Viện không ừ hử gì cả, cũng không nói thêm lời nào khác, Bàn Nhi tưởng rằng nàng ta chỉ vô tình nói mà thôi, ai mà ngờ được sau khi hai người lần lượt ra khỏi Kế Đức đường, Hà Lương Viện lập tức đi đến cạnh nàng, rồi bỗng cười một cái, sau đó nói: “Có phải là ngươi đang rất nghi ngờ vì sao thái độ trước và sau của nàng ta lại biến chuyển nhanh đến vậy phải không?”

Bàn Nhi dừng bước, xoay người về hướng của Hà Lương Viện.

Nét mặt nàng ta mang một chút trào phúng, nhưng bởi vì vẻ ngoài lạnh lùng, vậy nên cũng không khiến người khác cảm thấy chán ghét.

“Người như nàng ta, lá gan rất nhỏ, lại nghĩ rằng phàm là làm chuyện gì cũng không thể đắc tội người khác, không thể đắc tội bất kì ai. Nhưng hễ ai được sủng ái, nàng ta sẽ phải đến nịnh nọt một hai lần, tiếc rằng nàng ta làm không tới nơi tới chốn, cuối cùng lại là phí công vô ích.”

“Vậy thì ý của Hà tỷ tỷ là, Lưu Thừa Huy không chỉ đến chỗ của ta, mà trước đây nàng ta còn từng đi qua nơi của Hồ Lương Đệ ư?” Bàn Nhi chớp chớp mắt, hỏi.

Hà Lương Viện nhìn nàng: “Không chỉ Hồ Lương Đệ, chỗ Từ Lương Viên nàng ta cũng từng đi qua, tuy nhiên nàng ta chỉ chọn những nơi đang được thịnh sủng, như là ta chẳng hạn, chờ không biết khi nào nàng ta mới đại giá quang lâm mà đến.”

Bàn Nhi gật đầu: “Cảm ơn Hà tỷ tỷ.”

Dường như Hà Lương Viện bị làm cho nghẹn: “Ngươi cảm ơn ta làm cái gì.”

Bàn Nhi cười cười, trong lời nói như có ẩn ý: “Cảm ơn Hà tỷ tỷ đã nhắc nhở, khiến ta không hiểu lầm điều gì đó.”

Hà Lương Viện dường như vô cùng kinh ngạc khi Bàn Nhi nghĩ như vậy, thế nhưng hiểu theo nghĩa này cũng không thể không được, nàng ta lạnh lùng gật đầu, mang theo cung nữ thân cận bên người bước đi.

“Người này có phần cũng quá kiêu ngạo mà, nói chuyện cứ ra vẻ âm dương quái khí.” Hương Bồ nói nhỏ.

Bàn Nhi nói: “Ngươi đừng nói như vậy, âm dương quái khí còn tốt hơn so với mấy lời nói đầy mưu mô.”

Không giống như những người khác, Bàn Nhi có ấn tượng vô cùng tốt với Hà Lương Viện.

Nàng hiểu rõ Hà Lương Viện là người thế nào, nàng ta vô cùng kiêu ngạo, sẽ không bao giờ chịu cúi thấp đầu với bất kì kẻ nào, nếu không cũng sẽ mãi chẳng bị lạnh nhạt.

Đúng vậy, kiếp trước Hà Lương Viện cũng như thế này, thậm chí ngay cả khi Thái tử đăng cơ, nàng ta cũng chỉ làm một vị Tần, nhưng lại không được sủng ái, về sau mất khi chưa đến bốn mươi tuổi.

Đã nhiều lần Bàn Nhi kiêng kỵ nhắc đến người “đã chết” ở trong ký ức của nàng, việc này chỉ khiến nàng hồi tưởng lại những chuyện không vui, thế nhưng nó lại không ảnh hưởng đến ấn tượng của nàng về Hà Lương Viện.

Có lẽ ấn tượng của nàng về Hà Lương Viện rất tốt, là vì giữa hai người chưa từng xảy ra chuyện bất hòa nào, một người không được sủng ái, ai lại rảnh đi so đo với nàng. Tuy nhân sinh rất nhiều chuyện không thể giải thích rõ ràng được, nhưng chí ít là bây giờ Bàn Nhi không ghét nàng ấy.

Cho nên lời cảm tạ Bàn Nhi vừa nói ra, cũng vô cùng chân thành, bởi vì những lời nói vô tình của Hà Lương Viện khiến cho Bàn Nhi dường như đã lờ mờ hiểu ra rốt cuộc Lưu Thừa Huy đang muốn làm cái gì.

Nàng ta a dua nịnh hót với những người đang được thịnh sủng, đây là cách nhìn của người ngoài, e rằng ngay cả Thái tử phi cũng nghĩ như vậy, cho nên đối với những việc Lưu Thừa Huy làm thì nàng ta đều tỏ ra thờ ơ không quan tâm.

Thế nhưng nàng là đương sự, cũng biết Lưu Thừa Huy đã “nhắc nhở” nàng.

Lưu Thừa Huy nhắc nhở nàng, làm cho nàng đề phòng Thái tử phi, thậm chí còn mở rộng hơn vì muốn tìm Thái tử phi để làm chút chuyện gì đó, dù sao cũng là xúi giục, chuyện không thành công cũng không bị tổn thất gì. Dù sao thì Lưu Thừa Huy cũng là người nhát gan, hình tượng thích nịnh nọt người nổi trội khác của nàng ta đã in sâu vào tâm trí mọi người.- đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT -

Nhưng nàng ta cũng rất có chừng mực, sẽ không tiếp xúc quá nhiều, đương nhiên sẽ khiến mọi người hiểu rằng, bề ngoài nịnh bợ cũng chỉ là bất đắc dĩ, nàng ta thật sự không muốn nương tựa vào bất kì ai, chỉ muốn bản thân được sống những ngày an nhiên tự tại, đừng có ai đến làm phiền nàng ta. Dường như tất cả mọi người đều cho rằng là như vậy, nhưng Bàn Nhi lại nghĩ sâu xa hơn, một người có đầu óc làm những chuyện quanh co vòng vèo như vậy, sẽ là người làm ra những chuyện không cần thiết này sao? Cũng giống như lần trước nàng ta chủ động tìm nàng giải thích, chính sự bất hợp lý này đã khiến cho Bàn Nhi dấy lên sự nghi ngờ.

Lần này cũng như thế, Bàn Nhi hồi tưởng lại ánh mắt đầy ẩn ý sâu xa của Hồ Lương Đệ lần trước khi Lưu Thừa Huy chủ động đến tìm nàng giải thích.

Kết hợp với việc trong hậu viện Đông cung chính là Hồ Lương Đệ đã hai lần có con nối dõi, mà người này lại vô cùng thích chặn sự liên lạc của người khác, vì chuyện này thậm chí đã rước lấy vô số oán hận, nhưng vẫn cứ làm theo ý mình như cũ. Dĩ nhiên Hồ Lương Đệ không phải là một kẻ không có đầu óc, nếu không kiếp trước nàng ta cũng sẽ không thể trở thành Hồ Quý Phi, cho nên nàng ta làm chuyện như vậy sẽ khó tránh khỏi người khác có chút hoài nghi.

Có thể hiểu rằng là như thế này, trước kia lúc Bàn Nhi chưa tiến cung, ban đầu khi Hồ Lương Đệ vào Đông cung thì cũng có một khoảng thời gian làm người đứng đầu, Lưu Thừa Huy cũng đến tìm Hồ Lương Đệ để giảng giải cũng như tìm Bàn Nhi lần này vậy. Cũng có thể nói như sau, nàng ta cũng nhắc nhở Hồ Lương Đệ, nên Hồ Lương Đệ mới có thể hoài thai hai người nối dõi, nhưng nàng ta lại thích chặn liên lạc với người khác, để tránh ngày Thái tử phi sắp xếp để nàng ta thị tẩm?

Vị Lưu Thừa Huy này làm như vậy, rốt cuộc là vì điều gì?

Trọng điểm của chuyện này chính là vị Thái tử phi kia, vậy nói theo cách khác, Thái tử phi đã làm gì Lưu Thừa Huy? Vậy mà lại khiến cho Lưu Thừa Huy tiêu tốn bao nhiêu tâm cơ lôi kéo người khác để đề phòng Thái tử phi, lại còn muốn đối phó nàng ta?

Nếu như mà nói giữa Lưu Thừa Huy và Thái Tử phi đã xảy ra chuyện gì, thật sự là đã hạ thấp đẳng cấp của Thái tử phi. Lưu Thừa huy từ trước đến nay luôn thành thực lại không gây chuyện, lá gan còn bé như chuột, mặc dù hầu hạ Thái tử đã lâu, nhưng bởi vì Thái tử không xem trọng nữ sắc, cho nên quả thực chưa từng được sủng ái.

Sau khi Thái tử phi vào cửa, cuối cùng nàng ta cũng được thăng từ “nha đầu thông phòng” lên thành Thừa Huy lục phẩm, ân huệ này cũng là do Thái tử phi ban cho, đương nhiên nàng ta sẽ cảm động đến rơi nước mắt.

Nếu như nói có cái gì đó không đúng, chính là sau khi Thái tử phi vào cửa không bao lâu, Lưu Thừa Huy đã bị sảy thai. Người ta nói rằng Lưu Thừa huy không biết rằng bản thân mang thai, đã có thai được ba tháng mà vẫn không biết, lúc đó trùng hợp là ngày có tuyết rơi, có lẽ nàng ta đã bị sảy thai sau một cú ngã.

Thế nhưng chuyện này không có bất kỳ liên quan nào đến Thái tử phi, sau khi sự việc xảy ra, nghe nói Thái tử phi đã mời Thái y đến cho nàng ta, ban thưởng vô số dược liệu để bồi bổ cơ thể.

Lẽ nào là bởi vì chuyện này, nên giữa lưu Thừa Huy và Thái Tử phi mới xảy ra lục đục?

Có lẽ mọi chuyện cũng không như “nghe nói”, trong cung có rất nhiều chuyện chỉ có ở trong chăn mới biết chăn có rận, chỉ nghe người khác nói thì khó có thể biết được chân tướng thật sự là gì. Thái tử phi vừa mới vào cửa, đương nhiên vẫn chưa thể sinh hạ con nối dõi, chỉ là có một thiếp thất có thai, có lẽ Thái Tử phi sẽ ra tay, Bàn Nhi cũng không quá ngạc nhiên.

Nhưng rốt cuộc là có phải hay không, bởi vì chuyện này đã xảy ra rất lâu rồi, không ai có thể biết được. Bàn Nhi chỉ có thể tìm ra câu trả lời mà nàng cảm nhận được đó là lời giải, với lại vì sao Lưu Thừa Huy lại làm tất cả những chuyện này, những điều này phải chăng là muốn báo thù Thái Tử phi.

Hãy nhìn Hồ Lương Đệ mà xem, đã có không ít lần khiến Thái tử phi ngột ngạt, từ sau khi hạ sinh Nhị công chúa đến nay Thái Tử phi vẫn mãi chưa mang thai, với lại thân thể của Nhị công chúa không quá tốt, lẽ nào nguyên nhân không phải vì Hồ Lương Đệ, thậm chí là còn bởi vì người khác sao?

Cũng có thể là Lưu Thừa Huy cho rằng nàng là Hồ Lương Đệ thứ hai, nhưng tiếc rằng nàng ta đã nghĩ sai rồi.

Sau khi hiểu được chuyện này rõ ràng, sự chú ý của Bàn Nhi cuối cùng cũng quay về trên người Thái Tử.

Thái Tử đã không đến đây mấy ngày rồi.

Kể từ sau lần mâu thuẫn giữa Thái Tử và Thái Tử phi, Thái Tử thường xuyên đến nơi của Bàn Nhi, liên tục năm ngày liền mới đổi tần suất, đổi thành cách một ngày mới đến, hoặc là cách hai ngày.

Dường như khi tần suất thay đổi, nhưng thật ra tần suất cũng không hề ít, trong vòng một tháng, vốn dĩ Thái tử cũng rất ít khi vào hậu viện, đa số đều tới Kế Đức Đường để dùng bữa, vậy nên cũng sẽ vô cùng nhiều lần.

Trong khoảng thời gian này hắn đã liên tục không xuất hiện. Bạch Thuật và Bạch CCh cũng không nhắc đến, Hương Bồ và Thanh Đại khó tránh khỏi có chút lo lắng, Bàn Nhi phát hiện có mấy lần Hương Bồ muốn nói cái gì đó, nhưng lại bị Thanh Đại kéo lại, cái nha đầu này lập tức ngậm chặt miệng lại.

Ngược lại Bàn Nhi cũng không nghĩ nhiều, dù cho hắn có đến hay không thì nàng vẫn trải qua những tháng ngày như vậy, nàng đã quen với điều này từ rất lâu rất lâu rồi. Với lại kể từ sau khi Thái Tử biểu hiện ra vẻ “dường như ta có hơi yêu nàng”, Bàn Nhi đã lập tức ngăn chặn Tiểu Đức Tử bẩm báo về tung tích của hắn ở hậu viện.

Kiếp trước nàng cũng làm chuyện như vậy, nói nàng lừa mình dối người cũng được, nói nàng bịt tai trộm chuông cũng được, chỉ là nàng hiểu rằng làm người thì sẽ không thể cưỡng lại được, suy nghĩ quá nhiều chỉ khiến cho bản thân khó chịu hơn mà thôi.

Nàng không muốn làm một người tầm thường, dứt khoát không biết gì là tốt nhất.

“Chủ tử, canh hôm nay có ngon không? Canh này là do phòng ăn đặc biệt tặng cho người.” Hương Bồ mặc một bộ áo dài màu xanh lam trong quy chế cung nữ, hiện tại được ăn ngon mặc đẹp, con người cũng vui vẻ hơn. Trước kia khuôn mặt bánh bao cứ luôn nhợt nhạt như sáp, hiện tại thì hồng hào trơn bóng, càng giống với một cái bánh bao hơn.

Điệu cười ngọt ngào như muốn mạng người, bất cứ lúc nào tâm trạng Bàn Nhi không tốt, nhìn thấy khuôn mặt này thì tâm trạng của nàng sẽ tốt lên.

“Cũng không tệ.” Bàn Nhi dùng thìa khuấy canh ở trong bát, mỉm cười lườm nàng ấy: “Sao lại cười vui vẻ đến như vậy, có phải là có ai đó đã nhét cho Hương Bồ muội muội thứ gì ăn ngon không?”

Ban đầu Hương Bồ vẫn cố kiềm chế, nhưng lần này sự kiềm nén đã bị phá vỡ.

“Chủ tử người có thể nào ngừng trêu chọc nô tỳ như thế được không, toàn bị người khác khen láo thôi.”

Người khác đầu tiên đó là Tiểu Đức Tử, “Hương Bồ tỷ tỷ” chính là bắt nguồn từ hắn ta mà ra. Rõ ràng Hương Bồ không phải là nha hoàn lớn tuổi nhất, vẫn còn chưa cập kê, bởi vì Bàn Nhi được sủng ái, những người đi theo từ lớn đến nhỏ đều gọi nàng ấy một tiếng Hương Bồ tỷ tỷ, khiến cho tiểu nha đầu này đẹp mặt.

Nhìn bộ dạng ngại ngùng của nàng ấy khiến cho Bàn Nhi ngày càng thích thú hơn.

Hương Bồ cũng cười chung với nàng một lúc, sau đó thì nghiêng người sang bên cạnh: “Nếu như chủ tử cảm thấy ăn ngon, người có muốn mang qua cho Thái tử gia một bát hay không? Cũng coi như là người nhớ đến Thái tử gia.”

Bàn Nhi liếc nhìn nàng ấy một cách đầy ẩn ý. Nàng không tức giận, cũng không ngượng ngùng, mà lại làm giống như Hương Bồ, cố ý hạ giọng hỏi: “Vậy ngươi nói cho ta biết, cái ý kiến này là ai đề xuất cho ngươi? Tiểu Đức Tử à?”

“Làm sao chủ tử biết được…”

Hương Bồ không đề phòng trước, nên đã lỡ bán đứng Tiểu Đức Tử.



App TYT & Wisteria team
Chương kế tiếp