Dắng Sủng

Chương 52
Thời điểm qua năm mới, Thái Tử kể lại lời Tô Hải nói với Bàn Nhi, Bàn Nhi cũng không hé môi.

Ngày hai chín tháng chạp, những gì nên chuẩn bị cho năm mới đã sẵn sàng, chỉ chờ sang năm mới.

Đây có lẽ là một năm viên mãn nhất của Bàn Nhi, bắt đầu từ ngày hai mươi tháng chạp, nàng đã cùng Tình cô cô làm mấy thứ gọi là hàng Tết. Thịt gà, vịt, cá, những thứ có thể nghĩ đến đều mua, còn có các loại kẹo và trái cây, rõ ràng mấy thứ này so với đồ trong cung còn kém hơn rất nhiều, cũng có thể gọi là cẩu thả, nhưng nàng vẫn hưng trí bừng bừng giống như người bình thường làm đồ Tết, mỗi thứ đều phải mua về.

Hai mươi ba làm kẹo mạch nha đường hình quả dưa, hai mươi bốn quét nhà, hai mươi lăm xay đậu phụ, hai mươi sáu đi cắt thịt, hai mươi bảy giết gà, hai mươi tám làm mì, hai mươi chín làm bánh bao hấp, đêm ba mươi thức cả đêm.

Bàn Nhi không chỉ làm được tất cả mà còn làm rất nhiều đồ chiên. Đây đều là phong tục địa phương ở Dương Châu, thịt gà, vịt, cá đều có thể cắt miếng ướp với gia vị, sau đó lăn qua bột mì rồi cho vào chảo dầu chiên. Chiên vàng ốp, đặt trong giỏ, treo trên xà nhà, có thể ăn cho đến cuối tháng chạp mà không bị hỏng. Cho dù là món hầm, hay là món hấp, hay là nấu trong nồi, ăn thế nào cũng rất ngon.

Theo lời khuyên của Hương Bồ, các nàng còn chiên cả lá gai.

Theo như Hương Bồ nói, đây là món ăn ở quê nhà các nàng, họ trộn mì cuộn đều thành từng miếng, có thể cắt thành bất cứ hình gì còn có thể làm hoa. Sau đó cho vào chảo dầu chiên, chiên thành màu vàng óng rồi vớt ra, rắc đường hoặc muối đều rất ngon.

Bàn Nhi nếm thử một chút, cũng chỉ như vậy, chỉ lấy một miếng giòn tan, Hương Bồ lại ăn đến mức khóc cả lên, vừa ăn vừa khóc, nói là nhớ nhà. Nhưng nhà nàng ta lại quá xa, ở Hà Nam, cách Dương Châu đâu chỉ thiên sơn vạn thủy. Thật ra là đều nhớ nhà, Bàn Nhi lại không có nhà có thể nhớ. Nhưng nàng cũng nghĩ thông suốt một chuyện, quay trở về nàng gặp Thái Tử, nói với hắn mùng hai muốn đi đến Tô gia một chuyến.

Dù sao năm sau bọn họ sẽ rời khỏi nơi này, có lẽ sẽ là lần cuối cùng bọn họ gặp mặt, coi như là một lời tạm biệt đi.

Vào đêm giao thừa, nàng với Thái Tử hai người cùng nhau ăn bữa cơm đoàn viên, Hương Bồ, Tình cô cô các nàng cũng bày một bàn. Bữa cơm đoàn niên của đám thị vệ này là do một đầu bếp mới lo liệu, tuy rằng đầu bếp này tay nghề cũng bình thường, nhưng ít nhất năm mới bên ngoài tửu lâu không mở cửa, cũng có thể bảo đảm cho bọn thị vệ có cơm ăn.

Ban đầu Bàn Nhi nói với Thái Tử sẽ thức đêm đón năm mới, ai ngờ ngồi đánh cờ cùng Thái Tử liền ngủ thiếp đi, đến khi tỉnh lại, thì đã có tiếng pháo vọng vào từ bên ngoài.

Dường như toàn bộ thành Dương Châu đều đồng loạt thức giấc, Hương Bồ vội vàng từ bên ngoài đi vào, nói: "Chủ tử, có người đốt pháo hoa, đứng ở trong sân liền có thể nhìn thấy, nhiều lắm! Bàn Nhi nhớ đến một chuyện, nói với Thái Tử: "Điện hạ, mau, chúng ta đi xem pháo hoa, hàng năm vào thời điểm này, trong phủ Giang gia cùng mấy thương nhân bán muối khác sẽ bắn pháo hoa, toàn bộ thành Dương Châu đều có thể nhìn thấy. "

Nàng mang giày và chạy ra ngoài, cũng không mặc áo choàng. Thái Tử bước xuống giường la hán, tiện tay nhận áo choàng trong tay Thanh Đại cùng đi ra ngoài.

Ở trong viện quả thật có thể nhìn thấy, nhưng vẫn hơi thấp một chút, vừa đúng lúc trong trạch này có một tòa nhà nhỏ ba tầng, Bàn Nhi lôi kéo Thái Tử đi ra ngoài, nói là đến đó xem pháo hoa, bầu trời đầy sao, còn có cả ánh trăng.

Mà càng toả sáng hơn nữa chính là pháo hoa như cây sắt trên trời, đủ loại hình dạng màu sắc đều có, khi pháo hoa ở trên bầu trời nở rộ đến cực hạn, trút xuống, đẹp đến mức làm cho người ta hít thở không thông.

"Điện hạ, ngài biết không? Đêm giao thừa ở thành Dương Châu nhất định sẽ thức qua đêm giao thừa, người lớn trẻ nhỏ đều như vậy, bởi vì mỗi khi đến lúc này sẽ có thương nhân bán muối đốt pháo hoa như thi đấu, có thể đốt suốt hơn một canh giờ. Ta nhớ rõ khi còn bé có một lần ta nghe đại ca nói, hình như là hai thương nhân bán muối giận dỗi nhau, đã đốt pháo hoa cho đến tận sáng, ngày đó thành Dương Châu có hơn phân nửa người đều thức cả đêm, chỉ có ta thật sự không chịu nổi đã ngủ thiếp đi."- đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT -

"Vậy chắc tiêu tốn không ít bạc?"

Bàn Nhi theo bản năng liếc hắn một cái, muốn nói người này sao lại không có tình cảm như vậy, sao cái gì cũng có thể quy đổi thành bạc. Trong chốc lát đã phản ứng lại, loại pháo hoa này giá thành không nhỏ, tùy tiện đặt mấy chục cái đã hết gần ngàn lượng bạc, từ tối đến sáng vậy cần bao nhiêu bạc?

Ngay cả hoàng cung cũng không mạnh bạo như vậy, mà hết lần này tới lần khác một thương nhân bán muối nho nhỏ lại dám làm như vậy. Cả thiên hạ không có mảnh đất nào là không thuộc quyền của hoàng đế, trong bốn biển không có ai không phải là thần dân của hoàng đế, bạc của thương nhân muối từ đâu tới? Từ muối, muối là của ai? Là của triều đình, là của họ Tông.

Bàn Nhi đoán rằng Thái Tử có bạc riêng của mình, bị chọc giận bởi sự lãng phí ngân lượng vì thú vui của những tên phá gia này.

"Hẳn là cần không ít bạc, những pháo hoa này với pháo thông thường cũng không giống nhau."

Nói như không nói, Thái Tử liếc nàng một cái, ngẫm lại nàng là một nữ tử trong nhà nào hiểu được những thứ này, đoán chừng số bạc nhiều nhất cũng chỉ là chút son phấn trong tay. Bàn Nhi nếu biết được suy nghĩ này của hắn, đại khái muốn trả lời một câu ít xem thường người khác đi.

Hai người lẳng lặng nhìn pháo hoa.

Trời vẫn rất lạnh, bị gió lạnh thổi, Bàn Nhi nhịn không được khép áo choàng trên người lại, nhìn Thái Tử mới phát hiện ra hắn chắc có lẽ đi ra vội vàng, trên người chỉ mặc một bộ y phục rất mỏng.

Nàng đưa tay chạm vào tay hắn, thật sự rất lạnh.

"Điện hạ, hay là chúng ta trở về đi?"

"Không phải nàng muốn xem pháo hoa sao?"

"Nhưng chàng mặc ít như vậy..." nói xong, Bàn Nhi nghĩ ra một cách, nàng cởi áo choàng trên người xuống, để Thái Tử khoác lên, sau đó nàng chui vào trong ngực hắn, từ trong áo choàng lộ ra một cái đầu.

Hắn cao lớn, nàng đứng thẳng cũng chỉ đến cổ hắn, vừa rồi có thể đứng như vậy. Cả người tựa vào trong ngực Thái Tử, Bàn Nhi cảm thấy so với một mình mình ấm áp hơn nhiều.

"Còn lắm trò như vậy." Thái Tử nở nụ cười, để yên cho nàng làm như vậy.

Nàng cười cười không nói gì, chỉ vào mấy đóa hoa cúc nở rộ trên trời cho thái tử nhìn, chờ nó tan biến trên bầu trời.

Nhìn một lúc, nàng đột nhiên nói: "Đúng rồi, theo lý mà nói mùng một cần phải đi thăm họ hàng thân thích, nhưng chúng ta cũng không có người thân ở đây để đi thăm, vậy làm gì đây?"

Thái Tử suy nghĩ một chút, nói: "Chơi cờ."

Nhưng Bàn Nhi đã không còn muốn chơi cờ nữa, nàng phát hiện Thái Tử đặc biệt không có thiên phú trong việc sắp xếp thời gian rảnh rỗi, thấy nàng chủ động tìm hắn chơi cờ mấy lần, hắn sẽ chỉ biết chơi cờ.

"Nhưng ta không muốn chơi cờ, ta lại đánh không lại chàng."

"Vậy đánh song lục?" Thái Tử đang rất nghiêm túc suy nghĩ.

Bàn Nhi cũng không muốn đánh song lục, nhưng thật sự không có gì chơi, vậy thì chỉ có thể đánh song lục.

Ngày mùng hai, Bàn Nhi thức dậy không tính là sớm.

Mặc dù nàng đã nói với Thái Tử ngày mùng hai sẽ đến Tô gia, thậm chí còn chuẩn bị quà mừng năm mới cho Tô gia, nhưng nàng vẫn rất do dự.

Nhưng không để nàng do dự lâu, Tô Hải đã giúp nàng đưa ra quyết định.

Ở Dương Châu có một phong tục tập quán là vợ chồng mới cưới lần đầu tiên trở về nhà mẹ đẻ, nếu nhà mẹ đẻ coi trọng, sẽ đặc biệt sai người đến cửa đón.

Tô Hải đích thân tới, còn đặc biệt đánh xe.

Xe lừa, chỉ có khung xe, không mái che xe. Đợi đến khi Bàn Nhi cùng Thái Tử đi tới trước xe, đột nhiên nàng có một cảm giác muốn quay đầu trở về.

Nhưng ngẫm lại, thật ra người dân địa phương phần lớn đều dùng loại xe này, xe ngựa đều là người không phú thì quý mới dùng.

Thử nghĩ mà xem, ngựa vốn là vật tư quân sự còn đang thiếu thốn, người bình thường cũng không mua được, cho dù mua được, một con ngựa cần trăm lượng bạc, làm gì có nhà người bình thường nào ăn no rửng mỡ điên cuồng mua ngựa về kéo xe, vẫn là xe lừa, la càng tiết kiệm hơn.

Đây có lẽ cũng là lần đầu tiên Thái Tử ngồi loại xe này.

Hai vị đương sự không biết rằng, Tưởng Dịch người đang âm thầm bảo vệ chủ nhân đang cảm thấy một loại cảm giác thần kinh rối loạn.

Khi xe lừa dừng trước một tòa nhà nhỏ vừa vào viện, Bàn Nhi mới biết người của Tô gia đổi nhà.

Trước kia Tô gia ở thành bắc, hiện giờ mặc dù còn ở phía bắc thành, nhưng lại rời xa khu ổ chuột. Nói là khu ổ chuột, thật ra chỉ là xưng hô miệng, nơi đó bởi vì ở gần nước thải của sông bắc thành, bên cạnh lại là xử lý "phân chính" của toàn bộ thành Dương Châu, càng ở gần đó người ta càng nghèo, có người ngay cả nhà cửa cũng không dựng nổi, chỉ có một cái lều trại.

Tô gia trước kia mặc dù cũng ở bên trong đó, nhưng ít nhất còn có một ngôi nhà, xem như là tầng lớp trung lưu.

Nhưng trong thành Dương châu đều biết, người sống ở chỗ này đều là người nghèo, hiện giờ Tô gia cuối cùng cũng có thể tránh thoát nơi đó.

Bàn Nhi nhìn tòa nhà nhỏ bình thường không có gì lạ trước mắt này, trong lòng có chút khó chịu, không khỏi nghĩ có phải hôm nay mình đến nhầm chỗ hay không.

Trong lúc suy nghĩ, cánh cửa đã mở ra từ bên trong, một người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi thân thể hơi mập mạp đang đứng đó, xương gò má của bà ta có chút cao, tướng mạo cũng có chút già nua, mái tóc đen xen lẫn một ít tóc xám vẫn cao sau đầu, thần sắc có chút phức tạp nhìn Bàn Nhi.

"Đứng ở đó làm gì, còn phải để cho ta đi ra ngoài mời ngươi?"

Thái độ của Diêu Kim Chi có chút lạnh lùng cứng rắn, Thái Tử nhìn Bàn Nhi một cái, không nói gì.

Lúc này, Tô Đại Điền từ bên trong đi ra, nói: "Mau đi vào đi, nương của ngươi đã nhắc đến ngươi lâu lắm rồi, ngày hôm qua ngay cả họ hàng cũng không đi thăm vì để hôm nay ở nhà chuẩn bị đồ ăn. Đây là chồng của ngươi, phải không? Mau vào đi, đợi lát nữa hai chúng ta sẽ uống một chút."

Tô Đại Điền chính là tốt ở điểm này, tính tình tốt, bình thường cho dù Diêu Kim Chi nói cái gì, ông ta cũng không nổi giận.

Bởi vì ông ta ra mặt chào hỏi, không khí cũng không trở nên quá xấu hổ, Tô Hải đi trả xe, đợi một lát sau hắn ta cũng trở về, không khí càng thêm náo nhiệt.

"Bàn Nhi."

"Tiểu cô."

Tô Giang và Miêu Thúy Hương cười chào hỏi Bàn Nhi, khác với sự tò mò trong mắt Miêu Thúy Hương, nụ cười của Tô Giang có chút xấu hổ.

"Ca, chị dâu."

Cho đến khi Bàn Nhi chào hỏi lại, Tô Giang mới bớt ngượng ngùng một chút, lại nháy mắt với Miêu Thúy Hương, bảo nàng ta nhanh chóng để hai đứa nhỏ chào hỏi.

Mao Đản và Thiết Đản một đứa năm tuổi, một đứa ba tuổi, hai đứa nhỏ đều rất giống Tô Giang, nhưng mặt mày có chút tương tự Miêu Thúy Hương. Cũng là cùng cô cô không quen thuộc, Mao Đản lớn một chút còn tốt, Thiết Đản lại trốn ở phía sau váy của nương không ra.

Bàn Nhi lấy ra từ trong tay áo hai cái hồng bao đưa cho mỗi đứa nhỏ một cái, nói coi như là tiền mừng tuổi.

Hai tiểu tử này cũng là thấy tiền mở mắt, ngay lập tức thân thiết với Bàn Nhi không ít, từng câu từng chữ cô cô không ngừng, khiến cho Miêu Thúy Hương nháy mắt với Tô Giang, trong lòng lại tò mò trong hồng bao rốt cuộc nhét bao nhiêu tiền.

Sau đó Miêu Thúy Hương dẫn hai đứa nhỏ đi giúp Diêu Kim Chi nấu cơm, Tô Giang thì gia nhập cùng nam nhân Tô gia lôi kéo Thái Tử hỏi chuyện gia đình.

Những thói quen của gia đình thể hiện cụ thể như quê nhà ở đâu, trong nhà còn có người nào, mỗi tháng có thể kiếm được bao nhiêu bạc, có thể nuôi gia đình không?

Nghe không giống như đang thẩm vấn, nhưng lại có thể liên quan đến tất cả các khía cạnh, sau đó từ điều này nói sang điều khác.

Thái Tử có loại ảo giác ba nam nhân trước mắt này có vẻ bình thường đang chơi cờ cùng hắn, vả lại là một đánh ba, vô luận hắn phá vòng vây như thế nào, đều có thể làm cho người ta một lần nữa kéo trở về tiếp tục đề tài vừa rồi.

Duy chỉ có Tô Giang ra tay có vẻ nhẹ, nhìn ra được hắn là người không giỏi ăn nói, cho nên kiểu hỏi chuyện gia đình này khiến hắn vô cùng cứng ngắc, giống như bị người ta dặn dò bất đắc dĩ.

Ở bên kia, Miêu Thúy Hương sau khi ra ngoài liền kéo hai đứa con trai về đông sương.

Mao Đản đã lớn, đồ không dễ đòi, nàng ta liền quản Thiết Đản, Thiết Đản ba tuổi làm sao hiểu được chỗ tốt của bạc, nương muốn liền cho luôn.

Miêu Thúy Hương mở ra xem, vỗ đùi một cái, không nghĩ tới cô em chồng này ra tay còn rất hào phóng, trong hồng bao có tận năm đồng bạc vụn.

"Mao Đản, đưa hồng bao của ngươi cho nương xem một chút, trẻ con không thể cầm bạc trong tay, để nương cầm giúp ngươi, sau này còn cưới vợ cho ngươi."

"Không đưa, chính là không đưa!"

Mao Đản vừa nói vừa trốn, mắt thấy trốn không thoát liền chạy ra ngoài, chạy vào trong bếp tìm Diêu Kim Chi. Hét lên với Diêu Kim Chi, nói là nương cướp bạc của nó.

Miêu Thúy Hương xấu hổ đi theo phía sau, gọi một tiếng nương.

Diêu Kim Chi nghiêm mặt nói: "Bàn Nhi cho? Cho bao nhiêu?"

Của Thiết Đản có năm đồng tiền, của Mao Đản nó không cho con xem..."

"Cả ngày trong mắt chỉ có tiền, mang tới cho ta! Bạc của nàng, ta cũng không cần, ngươi cũng dám lấy?" Diêu Kim Chi nghiêm mặt, giống như ai nợ bà ta hai trăm lượng bạc vậy.

Từ lần trước Tô Hải trở về nói với Diêu Kim Chi, nhìn thấy Bàn Nhi cùng nam nhân của nàng, bà ta cũng như vậy. Gần đây Tô gia vẫn có chút áp lực, ai cũng biết Diêu Kim Chi không thể chọc, chọc vào liền bộc phát.

Miêu Thúy Hương ảo não, móc bạc ra.

Diêu Kim Chi không nói hai lời đoạt đi, ngay cả trong tay Mao Đản cũng lấy đi, Mao Đản cũng không dám hé răng một tiếng, đủ để thấy Diêu Kim Chi ở nhà họ Tô chính là trời.

Sau đó Diêu Kim Chi cất bạc đi, lại bảo Miêu Thúy Hương hỗ trợ nấu cơm cũng không nhắc tới nữa. Cơm trưa làm rất phong phú, có gà có vịt, có cá có thịt, Bàn Nhi đang nghĩ đến việc bán mấy trăm lượng bạc của mình, cũng không kinh ngạc khi thấy Diêu Kim Chi hào phóng.

Đàn ông uống rượu, phụ nữ ăn cơm, luôn muốn ăn nhanh hơn một chút.

Tô Đại Điền kia còn đang khuyên con rể uống rượu, bên này Diêu Kim Chi gọi Bàn Nhi vào phòng.

"Từ khi nhị ca ngươi nói gặp được ngươi, ta liền cảm thấy hắn ta không có chủ ý tốt gì, hắn ta nói với ngươi cái gì đưa ra yêu cầu gì, ngươi cũng đừng để ý tới hắn ta, nói với hắn ta có ý kiến gì tới tìm ta."

Bàn Nhi đứng ở đó, mím môi nói: "Hắn ta cũng không nói gì, chỉ là bảo Tông ca tìm việc làm cho hắn ta, bởi vì cũng không có việc gì thích hợp, nên cũng không nói nữa."

"Hắn ta thì có thể làm gì? Tâm cao hơn trời, mệnh mỏng hơn giấy, nói thì hay làm thì chẳng ra gì! Ngươi đừng để ý đến hắn ta làm gì! Ngươi chỉ cần sống tốt với nam nhân của ngươi, cho dù bây giờ không dễ dàng gì." Diêu Kim Chi dừng một chút, ngẩng đầu nhìn nàng một cái, lại nghiêm mặt dời mắt: "Sau này vẫn có thể tốt hơn."

Bàn Nhi luôn cảm thấy lần này gặp được Diêu Kim Chi, bà ta giống như biến thành người khác, trước kia bà ta cũng sẽ không nói như vậy, cũng sẽ không cứng rắn như vậy. Rõ ràng là bà ta nói nàng trở lại, nàng đã tưởng tượng ra vô số cảnh tượng, nhưng không tưởng tượng ra Diêu Kim Chi sẽ biểu hiện như này.

Nàng cũng không biết nói cái gì, cứ đứng ở đó, bầu không khí trong phòng dần dần ngưng trệ. Diêu Kim Chi đột nhiên đứng lên, đi đến một cái tủ trong phòng lục lọi, lấy ra một cái hà bao cũ nát.

Bà ta cầm đồ lên lại đi tới mép giường ngồi xuống, lau mặt, ngẩng đầu nhìn Bàn Nhi nói: "Lần đó ta nói với ngươi, ngươi coi như ta không nuôi ngươi thời gian này, ta cũng không phải mẹ ngươi, từ nay về sau những gì ngươi nợ ta, đều trả hết, lời này cũng không phải là lời giận dỗi. Thật ra ngươi không phải con ruột của ta, lúc trước ta nhặt ngươi về, nuôi nấng ngươi, sau lại đem ngươi bán đi, cũng coi như là hết nợ."

"Lần này gọi ngươi trở về, một là sợ nhị ca ngươi đến tìm hai vợ chồng các ngươi gây phiền toái, sợ ngươi ngại quan hệ cũ không dễ cự tuyệt, hai là đem đồ của cha mẹ ruột ngươi trả lại cho ngươi. Lúc trước ta còn tưởng rằng thứ này bị nhị ca ngươi trộm mang đi bán, lần này chuyển nhà mới tìm được, sau khi cầm đồ rồi thì cùng nam nhân của ngươi trở về đi, ngươi không phải con ruột của ta, về sau chuyện của Tô gia ngươi cũng không cần quan tâm nữa."



App TYT & Wisteria team
Chương kế tiếp