Dắng Sủng

Chương 67
Không lâu sau Tình cô cô đã quay lại, cầm trong tay một tờ đơn.

Bà ta nói đại khái một chút về tình hình với Bàn Nhi, sau đó cầm xuống dưới sắp xếp. Trong thời gian này Bàn Nhi quan sát, không nhìn ra bất kỳ đầu mối nào, chẳng lẽ nàng suy nghĩ nhiều?

Nhưng phàm là nhắc đến thái y, kiểu gì Bàn Nhi cũng sẽ mẫn cảm nghĩ đến lai lịch của Tình cô cô, từng xuất thân thái y thế gia, bởi vì tổ tiên phạm tội, rơi vào kết cục nam nhân trong nhà đều bị giết hết, toàn bộ nữ tử thì bị bán cho Giáo Phường Ti.

Nói chung bởi vì những chuyện đã trải qua ở kiếp trước, lại thêm thân phận đặc thù của thái y, Bàn Nhi luôn cảm thấy có phải là có liên quan đến tranh đấu chốn hậu cung hay không, bởi vì chỉ có như vậy, kết cục mới có thể thê thảm như thế. Nhưng tính kỹ về tuổi tác của Tình cô cô, dường như việc này đã xảy ra rất lâu rồi, không phải Thành An Triều, có lẽ là Kiến Vũ Triều, cũng chính là triều đại của tiên đế gia khi ấy.

Suy nghĩ một hồi, nghĩ không ra nguyên cớ gì, Bàn Nhi không suy nghĩ nữa, nàng cảm thấy nếu như Tình cô cô gặp phải chuyện gì, chắc chắn sẽ nói cho nàng biết, sở dĩ không nói, chắc chắn là bà ta cảm thấy không cần thiết.

Nếu nói trên đời này người sẽ không làm hại mình nhất, đại khái chính là Tình cô cô, thật ra số mệnh của hai người có chút tương đồng, xem như có cảm giác đồng bệnh tương liên.

Y phục sau khi đứa bé được sinh ra phải mặc, trên đường đi Nam tuần đã chuẩn bị xong, bởi vì có kinh nghiệm của kiếp trước, Bàn Nhi chuẩn bị đầy đủ y phục của bé trai và bé gái, ngoài miệng nói là chuẩn bị trước, nhưng thật ra trong lòng nàng vẫn cảm thấy nhất định là thai long phượng giống như kiếp trước.

Nhưng tã lót lại không chuẩn bị, dựa theo đề nghị của Dương ma ma đỡ đẻ, Bàn Nhi bắt đầu sai người chuẩn bị tã lót. Nhân lúc thời tiết tốt, gần đây mảnh đất trống gần dãy nhà sau của tiểu viện, treo đầy tã lót.

Tã lót không thể cắt vải mới đã dùng ngay được, phải cẩn thận vò cho mềm ra, rồi dùng nước sôi trụng mấy lần, sau đó đem đi phơi nắng.

Việc này còn chưa làm xong, thì lại có một bà đỡ họ Phan nói với Hương Bồ, nên chuẩn bị một vài đồ vật như kéo, chậu đồng, rượu trắng. Đặc biệt là rượu trắng, càng tinh khiết càng tốt, phải chuẩn bị nhiều một chút, tốt nhất là loại rượu Thiêu Đao Tử mạnh nhất.

Nhìn như hai chuyện này rất bình thường, Bàn Nhi lại cảm thấy trận tranh đấu thuộc về bà đỡ và ma ma đỡ đẻ đã bắt đầu rồi

Một bên là người trong cung, tự xưng là kỹ nghệ tinh thâm, người bà ta hầu hạ đều là các quý nhân; một bên là người đến từ dân gian, có thể tạo nên tên tuổi to lớn như vậy ở các vùng Dương Châu, hiển nhiên cũng không thua kém, không ai phục ai, vì thế mới trở thành thế này đây.

Tình cô cô có chút lo lắng, cảm thấy làm theo ý mình như thế này không hề có lợi cho Bàn Nhi, cần phải biết thời gian lâm bồn, chỉ là một chuyện cực kỳ nhỏ, cũng đủ để tạo nên tổn thất không thể vãn hồi. Nếu như sinh con không thuận lợi, thì phải vận dụng tìm cách trợ giúp sinh sản nào đó, ý kiến của mấy người này không hợp nhau, rốt cuộc là nghe ai đây?

Cũng nên chọn một người dẫn đầu, như vậy mới có thể nhất trí trên dưới.

Bàn Nhi cũng hiểu rõ đạo lý này, nhưng chọn ai đây? Nàng đối với chuyện đỡ đẻ cho người khác như thế nào, thật ra cũng không hiểu cho lắm, chỉ có thể quan sát trước, quan sát nhiều rồi mới đưa ra quyết định.

Không lâu sau, mười lăm tháng tám đã đến rồi, đây là một trong những ngày có tiết khí quan trọng nhất trong một năm, tất nhiên không thể xem như việc nhỏ, mỗi khi đến lúc này cũng là thời điểm náo nhiệt nhất trong cung.

Đặc biệt là năm nay nghe nói còn có mấy tiểu quốc đến đây cống nạp, là lúc sứ giả của các nước đều sẽ có mặt ở buổi yến tiệc, cho nên trung thu cung yến năm nay không phải bày một ngày, mà là ba ngày.

Bắt đầu từ ngày mười bốn tháng tám, đến ngày mười sáu tháng tám thì kết thúc, ba ngày này cũng là thời điểm mặt trăng tròn nhất trong một năm.

Tiệc thưởng trăng lần này không có liên quan gì đến Bàn Nhi, tình trạng thân thể của nàng như vậy cũng không thích hợp tham gia kiểu cung yến này. Nhưng còn thái tử phi, Hồ lương đệ, Từ lương viện đều phải đi, những người khác thì ở lại trong viện của mình.

Trước đó thái tử phi đã bắt đầu bận rộn, cung yến là do Phó hoàng hậu một tay lo liệu, nàng ta thân là con dâu lại là thái tử phi, tất nhiên không thể coi như không có chuyện gì, cần phải đi theo một bên để hỗ trợ.

Lúc trước thái tử đi Nam tuần, chuyện của hậu viện Đông Cung là do Cao ma ma quản lý, sau đó Thái tử phi sinh hạ đại công tử, sau khi đại công tử đầy trăm ngày, dần dần không dễ dàng bị bệnh như vậy nữa, Thái tử phi mới tiếp nhận lại chuyện của hậu viện, Cao ma ma lại bắt đầu nghỉ ngơi. Lần này Thái tử trở về, cũng không nhắc đến chuyện để Cao ma ma tái xuất, chuyện của hậu viện vẫn luôn do Thái tử phi quản lý.

Gần đây Thái tử phi không có thời gian quản lý hậu viện, nên do Trần ma ma quản lý thay. Bởi vì trong thời gian tổ chức cung yến số người ra vào cung rất nhiều cũng rất phức tạp, Thái tử phi đề nghị việc tăng cường trông coi cửa ngõ, đây đều là những chuyện tầm thường, mỗi lần đều như thế, bởi vì gần đây Bàn Nhi không đến Kế Đức Đường thỉnh an, nhưng bên phía Kế Đức Đường đặc biệt phái người đến chuyển lời.

Biến hoá gần đây của Thái tử phi hơi lớn một chút, mặc dù Bàn Nhi không gặp nàng ta được mấy lần, nhưng cũng có thể cảm nhận được. Nàng cảm thấy sự thay đổi này là điều tốt, bất luận thế nào nàng cũng không muốn đối đầu với Thái tử phi, nhất là trong thời điểm hiện nay.

Sự náo nhiệt trong cung cũng không ảnh hưởng đến tiểu viện, ngoại trừ Tiểu Đức Tử ra ngoài một chuyến trở về nói, bây giờ ra vào không còn thuận tiện như trước kia nữa.

Bất quá bản thân chuyện này chính là vấn đề của Tiểu Đức Tử, bình thường không ai quản lý, tiểu tử này đằng trước đằng sau tán loạn bốn phía, nhưng đây cũng là điểm tất yếu để hắn có thể nghe ngóng được rất nhiều tin tức, vì thế Bàn Nhi cũng mở một mắt nhắm một mắt cho qua. Bây giờ có người trông giữ cửa ngõ, thì vẫn nên trung thực một chút.

Tối hôm qua khi ngủ, Bàn Nhi đã cảm thấy eo có chút đau.

Là kiểu đau bụng không nói ra được, da bụng cũng đau, Tình cô cô bôi nhuận cao cho nàng, cũng không làm dịu được. Bàn Nhi coi như cũng có chút kinh nghiệm, không đi tìm thái y, mà kêu ma ma đỡ đẻ đến.

Sau khi một bà đỡ và ma ma đỡ đẻ sờ hướng thai, đưa ra được một kết luận, đây là thai nhi nhập bồn rồi. Một khi thai nhi nhập bồn, bụng sẽ chìm xuống, cảm thấy đau là bình thường. Sau khi nhập bồn hoàn toàn, trong vòng nửa tháng đứa bé sẽ chào đời.

Biết được tin tức này, Bàn Nhi rất vui vẻ, cuối cùng cũng sắp chấm dứt rồi.

Nhưng đến buổi tối ngày hôm sau, nàng đã không cười được nữa, bởi vì đột nhiên nàng đau bụng.

Không hề có điềm báo trước, lúc ấy nàng đang dùng bữa tối, đột nhiên cảm thấy dưới thân nóng lên, một dòng nước nóng tràn ra. Thời kỳ mang thai đến giai đoạn cuối, sẽ đi tiểu đêm nhiều lần, những thứ này Bàn Nhi đều biết, nhưng nàng tuyệt đối không ngờ rằng mình sẽ… bài tiết không kiềm chế?- đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT -

Lúc ấy nàng còn có chút xấu hổ, kêu Tình cô cô vào thay y phục cho mình, nhưng rất nhanh đã phát hiện đây không phải là bài tiết không kiềm chế.

Toàn bộ tiểu viện lập tức náo động, Tình cô cô nhanh chóng thay y phục cho Bàn Nhi, rồi gọi bọn người Hương Bồ đến đỡ nàng, nói đỡ Bàn Nhi đến phòng sinh.

Bàn Nhi khoe khoang là có kinh nghiệm, biết cho dù như thế, vẫn phải đợi rất lâu mới có thể sinh, hơn nữa bữa tối nàng vẫn chưa dùng xong. Nàng biết lúc này không thể hoảng loạn, phải bảo tồn thể lực, nên muốn ăn thêm nhiều một chút, lát nữa mới có sức lực để sinh con, vì thế nàng cố nhịn ăn xong bữa tối.

Sau khi ăn xong, mới đến phòng sinh, mấy bà đỡ đều đang ở đó chờ đợi.

Ma ma đỡ đẻ họ Dương đẩy bà đỡ Phan sang một bên, đưa tay dò xét trong váy Bàn Nhi một chút, nói: "Phụng Nghi chủ tử của ta, đã vỡ ối rồi, người vẫn còn tinh thần dùng bữa. Mau, mau đỡ Tô Phụng Nghi lên giường nằm đi."

Nghe xong lời này, cũng có chút hoảng hốt, Bàn Nhi vẫn rất trấn định, nói: "Không phải nói sau khi vỡ ối, còn phải đợi rất lâu mới có thể sinh sao? Thay vì lát nữa làm đồ ăn cho ta ăn để ta bổ sung thể lực, chi bằng ăn no rồi sinh còn hơn."

Dương ma ma có chút tức giận: "Chuyện này là ai nói với Phụng Nghi? Đây là ăn nói bậy bạ, ra máu và vỡ ối không giống nhau, ra máu rồi mà chưa vỡ ối thì sẽ kéo rất lâu, nhưng người vỡ ối trước thì nhất định phải nằm xuống, tránh cho việc cung khẩu chưa mở hoàn toàn nước ối đã chảy khô rồi, đến lúc đó không có nước ối bôi trơn, đứa bé làm sao sinh được?"

Nhìn ra được Dương ma ma này cho rằng hai bà đỡ kia tiêm nhiễm suy nghĩ sai lầm cho Bàn Nhi, tất nhiên nàng chột dạ khó mà nói là mình lấy kiếp trước làm giả dụ, không ngờ là mình không biết mà còn ra vẻ.

"Vậy bây giờ ta không sao chứ?" Bởi vì bầu không khí này quá căng thẳng, Bàn Nhi không khỏi cũng có chút căng thẳng.

"Trước mắt thì không sao, Phụng Nghi chủ tử hãy bảo tồn thể lực trước, đau cũng đừng kêu, nói cho nô tỳ biết người đau lúc nào, nô tỳ giúp người ghi nhớ thời gian của từng cơn đau."

Trải qua một màn như thế, không cần phải nói Dương ma ma đã thành người dẫn đầu, bọn người Tình cô cô và Hương Bồ cũng có chút coi trọng bà ta, hỏi bà ta cần phải chuẩn bị gì, cần phải làm gì.

Sau một lát, Bàn Nhi cảm thấy có chút đau, mấy lần bất thình lình, khiến nàng đau đến nỗi không nhịn được mà nhíu mày.

Dương ma ma vẫn luôn quan sát nàng, hỏi nàng có phải là đau không, đau bao lâu, Bàn Nhi cũng nói rõ chi tiết, Dương ma ma nói với tình trạng hiện tại vẫn còn sớm, bảo tất cả mọi người đừng hoang mang, nên chuẩn bị gì thì cứ đi chuẩn bị. Rồi lại nói với Bàn Nhi, nếu như vẫn muốn ăn thứ gì, thì có thể ăn thêm một chút, cuối cùng không quên nhắc nhở nói thái y và thuốc trợ sinh đều phải chuẩn bị tốt từ trước.

Việc này không cần Dương ma ma căn dặn, Tình cô cô đã sai người đi mời thái y rồi.

Bên ngoài trời dần dần tối đen, trong tiểu viện đèn đuốc lại sáng trưng.

Bởi vì không có Thái tử phi ở đây, chuyện Bàn Nhi sắp sinh cũng không báo đến Kế Đức Đường, mãi cho đến khi thái giám trong tiểu viện ra ngoài mời thái y, Trần ma ma mới biết được chuyện này.

"Tại sao lại vỡ ối vào lúc này? Vẫn chưa đủ tháng đúng không?"

Nhưng chuyện như thế này ai nói rõ ràng được, hơn như khả năng song thai sinh non là tương đối lớn.

"Ma ma, bên kia vẫn đang chờ chìa khoá đấy."

Sau khi trời tối, hai cánh cửa thông với tiền viện và hậu viện bị khóa lại, bên hậu viện chỉ có Kế Đức Đường có chìa khoá, lão ma ma canh cửa này cũng là đến để mượn chìa khoá.

Nghe xong lời này, trong lòng Trần ma ma lập tức có chút không vui. Thời gian gần đây bà ta đã thấy nhiều người của hậu viện đều đi theo nịnh nọt Tô Phụng Nghi, trong lòng đã kìm nén một bụng tức từ rất lâu rồi. Cho nên nói người này cũng kỳ quái, trước kia khi Thái tử phi không giữ được bình tĩnh, Trần ma ma khuyên nàng ta nhất định phải vững vàng, đến lúc Thái tử phi có thể vững vàng, Trần ma ma lại cảm thấy uất ức thay nàng ta.

Sao có thể không uất ức cho được, chuyện lớn nhỏ trong hậu viện đều do nàng ta quản lý, quản lý tốt không ai cảm kích nàng ta, quản lý không tốt thì tất cả đều là lỗi của Thái tử phi.

"Tại sao ngươi đích thân chạy tới đây, không phải người của Tô Phụng Nghi đến mượn chìa khóa sao? Trần ma ma xem xét kia lão ma ma một chút.

"Đây không phải do nô tỳ quen đường quen lối sao." Lão ma ma cúi đầu cười theo, bà ta có thể nói là vì bà ta muốn lấy lòng, cho nên mới đích thân chạy một chuyến như thế?

"Được rồi, ngươi chờ chút, ta đi lấy chìa khóa." Trần ma ma cũng không có ý định làm khó, biết việc sinh con này không hề tầm thường.

Bà ta đi ra ngoài, vừa đi ra không bao xa, thì thấy một cung nữ vội vàng đi từ bên kia tới.

Nhìn thấy bà ta thì vội vàng nói: "Ma ma, đại công tử nôn sữa rồi, nôn có chút đáng sợ, nhũ mẫu kêu nô tỳ mời người qua đó một chuyến."

Trần ma ma chưa quên chuyện phải đi lấy chìa khóa, nhưng vừa nghe thấy vậy bà ta vô thức ném việc này ra sau ót, đại công tử là chỗ dựa duy nhất của Thái tử phi vào lúc này, tất nhiên là đại công tử quan trọng hơn.

Sau khi đến đó, bốn nhũ mẫu đứng trong phòng, mỗi người đều luống cuống tay chân, trong đó có một nhũ mẫu bế đại công tử, sợ đến nỗi khóc hu hu, đại công tử cũng khóc thở không ra hơi.

Trần ma ma đi qua xem xét, thì thấy trên người nhũ mẫu dính rất nhiều cục sữa sền sệt, còn có trên mặt đại công tử lấm ta lấm tấm tất cả đều là sữa, ngay cả trong lỗ mũi cũng có.

"Các ngươi đều chết hết rồi à? Cũng không biết lau sạch cho đại công tử?"

"Ma ma, nô tỳ…"

Cũng là vì chuyện đột nhiên xảy ra, lúc đầu đại công tử đang nằm yên ổn, ai ngờ đột nhiên có sữa chảy ra từ khoé miệng ra ngoài, sau khi trẻ con bú bị nôn sữa cũng là bình thường, bình thường bế thẳng lên rồi vỗ vỗ là ổn.

Ai ngờ chưa bế thì không sao, vừa bế lên đại công tử lập tức phun sữa ra ngoài, thậm chí còn chảy ra từ lỗ mũi. Mấy nhũ mẫu có bao giờ nhìn thấy tình huống như vậy, bọn họ vội vàng hoảng loạn mau chóng sai người đi mời Trần ma ma đến.

"Mau đi mời thái y, làm nóng khăn mang đến lau cho đại công tử…"

Bởi vì việc này, Trần ma ma cũng mặc kệ việc đi chầm chậm, vội vàng đi lấy chìa khoá, để hạ nhân đi mời thái y.

Bên phía tiểu viện, Dương ma ma cho rằng Bàn Nhi còn phải kéo dài mấy canh giờ mới có thể sinh, ai ngờ nàng đột nhiên phát tác, phát tác cũng nhanh.

Trước đó Dương ma ma ghi nhớ, đau từng cơn của Tô Phụng Nghi cách một nén nhang đau một lần, nhưng lần tiếp theo sẽ biến thành một khắc, lần thứ ba ngay cả một khắc cũng chưa tới. Hơn nữa thời gian đau cũng càng lúc càng dài, bắt đầu chỉ là đau mấy lần, sau đó sẽ đau tấp nập, thời gian giữa các cơn đau cũng càng lúc càng ngắn.

Như thế là sắp sinh rồi.

Dương ma ma vội vàng bảo hạ nhân kéo tấm đệm trải giường dùng để che chắn lên, cúi người nhìn tử cung, chỉ mở ra không đến hai ngón tay.

Trải qua một phen giày vò như thế, bà ta cũng toát mồ hôi đầy đầu, sau khi nhìn quay đầu hỏi: "Đã mời thái y tới chưa? Thuốc trợ sinh nấu xong chưa?"

Đang nói, Tiểu Đức Tử chạy từ bên ngoài vào.

Tình cô cô kéo lấy hắn ta hỏi: "Đã mời thái y tới chưa?"

Tiểu Đức Tử chính là đến để bẩm báo việc này, mặt hắn ta như khóc tang nói: "Mời tới thì cũng mời tới rồi, nhưng ông ta bị Kế Đức Đường giành đi rồi."

"Cái gì?"

Bàn Nhi nằm trên giường đã bị đau đến nỗi mặt trắng bệch từ lâu. Nghe nói như thế, nàng nói: "Đừng nôn nóng, từ từ nói, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"

"Nô tài đi mời thái y, ai ngờ cửa bị khóa, lão ma ma canh cửa nói bà ta đi lấy chìa khoá. Đợi gần một khắc, chìa khoá được mang tới, bên cạnh có Phú Đông đi theo, nô tài nghĩ không chừng Kế Đức Đường sợ xảy ra chuyện gì, vì để chu toàn, nên đặc biệt phái người đi theo, cũng không suy nghĩ nhiều…"

"... Hôm nay trong cung có yến tiệc, Thái y trực luân phiên cũng rất nhiều, nhưng đều bị gọi đến yến tiệc hầu hạ rồi, chỉ còn lại một thái y được nô tài mời đến, trong lòng nô tài còn nghĩ vận may cũng không tệ, ai ngờ sau khi trở về, Phú Đông lại mang người dẫn thái y đến Kế Đức Đường, nói là đại công tử phát bệnh, cần thái y xem bệnh gấp, bảo chủ tử đợi một lát trước đã."



App TYT & Wisteria team
Chương kế tiếp