Dắng Sủng

Chương 69
Trong Đông cung rực rỡ ánh đèn.

Thái Tử Phi một đường đi tới, rõ ràng xung quanh vô cùng yên tĩnh, nhưng ánh đèn rực rỡ như vậy không hiểu sao lại làm cho người ta trong lòng cảm thấy bất an.

Ngu ngốc! Ngu ngốc!

Trên đường trở về, Thái Tử Phi đã chửi mắng hàng ngàn hàng vạn lần, nhưng dù có mắng thế nào cũng vô dụng, mọi chuyện cũng đã xảy ra. Nô tài làm sai chuyện, người gánh chịu hậu quả chính là chủ tử.

Hiện tại nàng ta nên nghĩ làm thế nào để có được sự lượng thứ của Thái Tử, chứ không phải hoảng hốt.

Nhưng phải làm thế nào? Thái Tử có thể tha thứ cho nàng ta không? Vẫn còn có vết xe đổ lần trước, hơn nữa lại cộng thêm chuyện này, hắn nhất định sẽ càng chán ghét nàng ta?

Thái Tử Phi cảm thấy vận mệnh rất biết trêu chọc người khác, ngay khi nàng ta thật vất vả mới nghĩ thông suốt, bình tĩnh lại, không quan tâm đến bất cứ điều gì, muốn níu giữ chút tình cảm phu thê còn sót lại.

Nàng ta nên nhận rõ hiện tại, không nên bịt tai làm như Thái Tử không biết, kỳ thật hắn đều biết, chỉ là nể tình phu thê nên bỏ qua cho nàng ta. Vì vậy, giữa hắn và nàng ta không phải là không có cơ hội cứu vãn, chỉ cần nàng ta có thể đặt xuống, chỉ cần nàng ta tạm thời không đối phó với những nữ nhân khác.

Nàng ta đã có đích trưởng tử, nhưng thân thể trưởng tử quá yếu, vì sự an toàn, nàng ta còn cần một đứa con trai khác. Cho nên rõ ràng nội tâm như lửa đốt, nhưng nàng ta vẫn nhẫn nhịn không đi đối phó Tô Bàn Nhi, nàng ta cảm thấy đây là một cơ hội thể hiện sự rộng lượng của mình và để chứng minh bản thân.

Thái Tử không phải sủng ái nữ nhân kia, đến lúc đó nhất định sẽ hài lòng với thái độ của nàng ta, cảm thấy nàng vẫn là một Thái Tử Phi tốt, lâu dần, Thái Tử sẽ quên đi những chuyện không vui trước kia, có thể cho nàng ta một đứa nhỏ.

Hôm nay trong cung mở tiệc, Thái Tử Phi có thể cảm giác được rõ ràng thái độ của Thái Tử đối với mình có chút hòa hoãn, ít nhất không giống như lúc trước một câu dư thừa cũng không có, nhưng hết lần này tới lần khác lại xảy ra chuyện như vậy.

Trần ma ma? Phú Đông?

Cứu mạng? Ai sẽ cứu nàng ta?

Trong Kế Đức Đường cũng là một mảnh đèn đuốc sáng trưng, nhưng lại an tĩnh đến cực điểm.

Thái Tử Phi đi ngang qua cửa, bước chân không ngừng tiếp tục đi về phía sau, phía sau đi theo một loạt nô tài cúi đầu, ngoại trừ tiếng bước chân rất nhỏ, thậm chí ngay cả một tia tiếng hít thở dư thừa cũng không có.

Càng ngày càng gần, thậm chí Thái Tử Phi đã có thể nghe thấy tiếng rên rỉ đau khổ của nữ nhân khi sinh con. Loại thanh âm này kích thích màng nhĩ của nàng ta, làm cho nàng ta nhớ tới rất nhiều chuyện...

Nàng ta nhìn ánh đèn cách đó không xa, hít sâu một hơi, đi vào.

Thái Tử ngồi ngay ngắn trên ghế, một tay xoay tràng hạt.

Theo tiếng kêu rên bên trong, thỉnh thoảng hắn thay đổi tư thế, chuỗi tràng hạt bị hắn đánh vào tay vịn ghế vang lên âm thanh cạch cạch.

Phúc Lộc đứng ở một bên, thở to cũng không dám.

Có tiểu thái giám đi vào đổi nước trà, hắn ta vội vàng đi tới nhận lấy ấm trà, sau đó lại nhẹ nhàng đặt ở bên tay của Thái Tử.

"Chủ tử, ngài đừng gấp, nữ nhân sinh con chính là như vậy, đều phải đau đớn một lần, không đau đứa nhỏ kia không thể sinh ra được. Người xem hiện tại Vương thái y đã tới, Đổng thái y cũng tới, có hai vị thái y ở đây nhất định sẽ không có việc gì, vừa rồi Tình cô cô không phải cũng phái người đi ra nói, thai nhi của Phụng Nghi chủ tử ở vị trí đúng ngôi, trong chốc lát là có thể sinh ra. Thái tử liếc hắn một cái: "Nói nhiều."

Hồ Lương Đệ ở một bên uống trà che miệng cười nói: "Phúc công công cũng thật là, biết rõ gia chúng ta lo lắng cho Tô Phụng Nghi, lúc này lời an ủi gì cũng nghe không lọt tai. Nhưng mà ta thấy Tô Phụng Nghi là người có phúc khí, nhất định có thể mẹ tròn còn vuông."

Khuôn mặt già nua của Phúc Lộc nói: "Lương Đệ nói phải." Rồi lui sang bên cạnh đứng bất động.

Lúc này, bên ngoài vang lên một trận động tĩnh thỉnh an, Thái Tử Phi đi vào.

"Tô Phụng Nghi có ổn không? Ta nghe được tin tức liền vội vàng trở về, điện hạ đừng lo lắng, Tô Phụng Nghi nhất định có thể an toàn sinh hạ hài nhi."

Thái Tử nhìn Thái Tử Phi, trong mắt mang theo sự lạnh lùng.

Thái Tử Phi bị nhìn đến mức càng ngày càng xấu hổ, nụ cười trên mặt cũng càng ngày càng cứng ngắc: "Điện hạ, sao người lại nhìn thần thiếp như vậy? Lúc người đi cũng không cho người truyền lời đến thần thiếp, đến khi Trừng Thụy Đình bên kia kết thúc, thần thiếp mới biết được chuyện Tô Phụng Nghi động thai, vội vội vàng vàng trở về, Kế Đức Đường cũng không trở về xem qua..."

"Được rồi, ngồi đi." Thái Tử không kiên nhẫn phất phất chuỗi tràng hạt trong tay, lạnh mặt nói.

Hồ Lương Đệ phì cười một tiếng, lại đột nhiên dừng lại, vô tình làm cho bầu không khí càng thêm ngại ngùng.

Thái Tử Phi nhìn Hồ Lương Nga, đối phương cười cười, mang theo chút ý tứ khiêu khích.

Nhưng Hồ Lương Đệ cũng không cùng nàng ta đối diện quá lâu, mà là nhìn Thái Tử một cái, mới nói: "Để ta nói, Thái Tử Phi chúng ta từ trước đến nay là tốt nhất, cũng không trở về thăm Đại Công Tử, đã đến thăm Tô Phụng Nghi trước."

Thái Tử Phi rõ ràng đã nghĩ kỹ khi gặp Thái Tử liền lập tức thỉnh tội, nhưng đám người Hồ Lương Đệ lại ở đây, triệt để làm rối loạn kế hoạch của nàng ta, lại bị đâm liên tiếp như vậy, trong lòng nàng cũng vô cùng bực tức.

"Hồ Lương Đệ ngươi nói lời này là có ý gì? Ta là Thái Tử Phi, Đông cung có phi tần sinh hài tử, ta vốn nên quan tâm một chút, như thế nào từ trong miệng ngươi nói ra liền thay đổi giọng điệu?"

Hồ Lương Đệ sắc mặt lúng túng, nhưng khẩu khí một chút cũng không tỏ ra yếu thế: "Thiếp thân đây không phải cũng là vì quan tâm Thái Tử Phi sao, chắc người không biết, Tô Phụng Nghi từ lúc chạng vạng đã động thai, nhưng trùng hợp Đại Công Tử vào lúc này lại mắc bệnh, Trần ma ma liền sai người đem thái y mời đến để khám cho Tô Phụng Nghi đưa tới Kế Đức Đường. Ôi chao không phải ta nói, cái này không khỏi cũng quá trùng hợp đi, người không biết, ta nhận được tin tức đến thăm Tô Phụng Nghi, khuôn mặt nhỏ nhắn kia đau đến mức trắng bệch cả ra..."

"Ngươi ngậm máu phun người..."

"Đều câm miệng hết cho ta!"

Thái Tử nhắm mắt lại, phất phất tay: "Các ngươi đều trở về, nơi này không cần các ngươi ở lại."

"Điện hạ..."

Phúc Lộc tiến đến mỉm cười: "Hai vị chủ tử, các người nhìn nơi này cũng không thanh tịnh, vẫn nên về sớm một chút nghỉ ngơi đi."

Hồ Lương Đệ vặn vẹo thân thể, hành lễ với Thái Tử rồi rời đi.

Thái Tử Phi do dự một chút, cũng biết rằng nơi này không phải là nơi để nói chuyện, về phần đám người Từ Lương Viện và Hà Lương Viện, sau khi hành lễ với Thái Tử, đi theo phía sau của Thái Tử Phi nối đuôi nhau mà đi ra.

Vừa mới bước vào tới cửa viện, Như Họa nghẹn hồi lâu không nhịn được cười một tiếng.

"Chủ tử, lần này Thái Tử Phi khẳng định xong rồi, người nói xem Trần ma ma bình thường là một người rất khôn khéo, làm sao có thể làm chuyện hồ đồ như vậy, nếu có bản lĩnh một chút là có thể đem người đánh chết cũng tốt, quan trọng là loại phương pháp này bà ta cũng có thể dùng cho được, cuối cùng dùng thành như vậy."

Hồ Lương Đệ liếc nàng ta một cái: "Ngươi thì hiểu gì? Nếu ngươi ở vị trí đó, chắc chắn ngươi không thể chịu được sự cám dỗ này. Ngẫm lại, hai bên tích oán đã lâu, rõ ràng một người là thuộc hạ của người khác, hết lần này tới lần khác bởi vì Thái Tử Gia chúng ta vô cùng sủng ái, đến thất điên bát đảo. Bên này sinh ra một đứa trẻ ốm yếu, bên kia mang thai song thai tốt đẹp, trong đó ít nhất sẽ có một đứa con trai, hai bên tuổi tác cách nhau gần như vậy, Kế Đức Đường bên kia sao có thể an tâm?

"Trần ma ma cùng lắm chính là giúp Thái Tử Phi đưa ra quyết định, đổi lại nếu là nàng ta gặp phải tình huống hôm nay, nói không chừng cũng sẽ làm như vậy."

"Nhưng nếu đổi lại là nàng ta làm, khẳng định là phải làm càng không rõ ràng một chút."

"Các ngươi nhìn xem, vị Thái Tử Phi này của chúng ta cũng không dễ dàng ngã như vậy, cũng chỉ là chuyện mất đi hai nô tài. Nếu không thì làm sao lại nói nữ nhân sau khi xuất giá còn phải trông cậy vào nhà mẹ đẻ, chỉ cần Trần gia còn sống, Thái Tử gia cho dù đem nàng ta làm vật bài trí bày biện ở đó, cũng sẽ không phế nàng ta."- đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT -

Những lời này có quá nhiều ý nghĩa, mấy cung nữ Như Họa đều yên lặng mà lắng nghe.

Hồ Lương Đệ lại khẽ cười nhạo: "Hơn nữa, vốn dĩ ta cũng không nghĩ nàng ta sẽ bị phế, cho dù phế nàng ta, ta cũng chẳng chiếm được lợi ích gì, còn không bằng coi như là bài trí."

Cùng lúc đó, Thái Tử Phi vừa bước vào Kế Đức Đường.

Nàng ta đi vào chính đường, trong phòng một mảnh yên tĩnh, mấy người Phú Xuân, Phú Hạ, Phú Thu cũng không dám nói chuyện, chỉ có Phú Đông đi theo phía sau như có như không khóc nức nở.

Thái Tử Phi đi lên bảo toạ ngồi xuống, lại đứng lên, đi về phía sương phòng. Nơi đó chính là chỗ ở của đại công tử.

Ánh đèn trong phòng rất nhu hòa, Thái Tử Phi bước vào liền phát hiện bên trong là một mảnh an bình, Trần ma ma đang ngồi ở bên giường nhìn đại công tử đang ngủ say.

"Thái Tử Phi."

Trần ma ma đứng lên, sắc mặt bình tĩnh quỳ xuống tại chỗ, không cầu xin tha thứ cũng không có oán hận, chỉ lẳng lặng quỳ ở đó.

Thái Tử Phi nhìn bà ta, đột nhiên không biết nên nói cái gì cho

phải.

"Ma ma!"

"Thái Tử Phi thứ tội, chuyện này đều là do một mình lão nô làm ra, Tô Phụng Nghi đó ngang ngược độc đoán, ỷ vào chuyện cùng Thái Tử Gia đi tuần phía nam không để Kế Đức Đường từ trên xuống dưới vào mắt, còn lên tiếng châm chọc lão nô, lão nô lòng dạ hẹp hòi, đã sớm tích oán với nàng, mới có thể nhất thời hồ đồ... mới làm ra loại chuyện sai lầm này, đợi lát nữa lão nô sẽ đi tìm Thái Tử gia thỉnh tội..."

"Ma ma, người đừng nói như vậy, điện hạ không có phái người đến, nơi này không có người ngoài, ngươi không cần nói như vậy, ta đều hiểu, ta biết ngươi là vì ta, ta biết ngươi là vì ta..." Thái Tử Phi bắt đầu khóc.

Nàng ta xưa nay luôn tỏ ra mạnh mẽ, trước sau cũng không dễ dàng khóc, bởi vì nàng ta cảm thấy khóc chính là mình không có bản lĩnh, có nghĩa là mình thua, sẽ không có ai đồng tình, chỉ khiến người khác chê cười.

Nhưng giờ phút này, nàng ta thật sự nhịn không được.

Nàng ta không thể chịu đựng được nữa.

Nàng ta không biết nên oán ai, oán Trần ma ma? Có lẽ lúc trước trong lòng đúng là có một ít, nhưng khi nghe thấy Trần ma ma nói những lời này, một số chuyện xảy ra trong quá khứ đều hiện ra trước mắt nàng ta. Nàng ta nhớ tới lúc nhỏ cho dù xảy ra chuyện gì, đều có vòng tay của Trần ma ma chờ nàng ta, nương vì lấy lòng tổ mẫu, liền đem nàng ta đưa đến Vinh An Đường. Thực ra nàng ta không muốn đến đó, nhiều tỷ muội như vậy đều muốn lấy lòng tổ mẫu, đều muốn ở lại Vinh An Đường, lại chỉ có một mình nàng đi.

Nàng ta đã sợ hãi.

Là Trần ma ma vẫn luôn ở bên nàng ta, động viên, đưa ra chủ ý cho nàng ta, sau đó chờ nàng ta được phong Thái Tử Phi, lại cùng nàng ta xuất giá.

"...Thái Tử Phi người đừng khóc... lão nô không hối hận, làm lại một lần nữa nô tài vẫn sẽ làm như vậy, nhưng nô tài sẽ làm cẩn thận hơn một chút... lão nô tuyệt đối không nghĩ tới Thái Tử gia lại đem Lưu Nguyên âm thầm cài vào đây, càng không nghĩ tới Tô Phụng Nghi lại có thể có quan hệ với Lưu Nguyên...nhưng cho dù chỉ có một phần cơ hội, liều cái mạng này của lão nô, lão nô cũng muốn đi thử xem..." Chủ tớ hai người, một người đứng khóc, một người ôm chân đối phương nước mắt chảy ròng ròng, nhìn thấy thực sự làm cho người ta cảm khái đau lòng.

Mấy người Phú Xuân cũng rơi nước mắt.

Vốn tưởng rằng sẽ tiếp tục kéo dài như vậy, ai ngờ động tĩnh quá lớn đã đánh thức đại công tử. Trong phòng lại là một mảnh hỗn loạn, chờ đại công tử ngủ tiếp, Thái Tử Phi trở về phòng rửa mặt, mới tiếp tục cùng Trần ma ma nói chuyện.

"... Cho dù lão nô gánh vác tất cả mọi chuyện, Thái Tử gia nhất định vẫn sẽ giận cá chém thớt sang Thái tử phi, vì kế hoạch hiện tại chỉ mong bên kia ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện gì, có thể an ổn sinh hạ hài tử, đến lúc đó Thái Tử Phi chủ động đi thỉnh tội, mới có thể tạo ấn tượng tốt... chỉ cần có Trần gia ở đây, Thái Tử Gia sẽ không phế người, nhưng về sau người cũng phải hết sức cẩn thận, bảo vệ tốt đại công tử, đừng cho người khác có cơ hội xuống tay..."

"...Dựa vào tính cách của Thái Tử Gia, khẳng định ngài sẽ không làm khó người, cũng sẽ không để cho người khác khi nhục người, Tô Phụng Nghi kia lão nô thấy không phải là người thích sinh sự, nhưng mà điều này cũng không nói trước được, nhưng lão nô cảm thấy Thái Tử Phi sau này không nên đối địch với nàng ta, nói như thế nào người cùng nàng ta cũng có một phần ơn dẫn dắt, nếu nàng ta tri ân báo đáp, sẽ không nên cùng người khó xử..."

"... Ngược lại là Hồ Lương Đệ, người này vẫn không an phận... đại công tử gần đây vẫn rất tốt, sao lại đột nhiên nôn ra thành bộ dáng như vậy, còn trùng hợp là lúc Tô Phụng Nghi sắp sinh... nhưng chuyện xảy ra quá đột ngột, căn bản lão nô không kịp suy nghĩ kỹ, sau đó sau khi sự việc xảy ra lão nô suy nghĩ một chút, luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng... "

"... Lão nô cảm thấy trong mấy vú nuôi kia, nhất định có người có vấn đề, Thái Tử Phi đừng đánh rắn động cỏ, âm thầm điều tra, nếu không nói cho Thái Tử Gia biết, để ngài đi điều tra... ngươi chỉ cần bám vào chuyện này, lão nô cũng chỉ là do thật sự quá lo lắng cho đại công tử, mới có thể làm chuyện hồ đồ như vậy, đem chuyện này lộ ra cho Thái Tử Gia biết..."

"Còn có phía bên thái y viện, sao lại trùng hợp như vậy tất cả thái y đều bị điều ra ngoài, chỉ lưu lại một kẻ lỗ mãng ở đó, Đổng thái y lại không có nhiệm vụ. Còn có Tô Phụng Nghi phát tác cũng quá đột ngột, thân thể của nàng ta luôn luôn rất tốt, nếu có dấu hiệu sinh non, khẳng định là thái y đã sớm bẩm báo tới..."

"... Trong cung này có bao nhiêu người nhìn chằm chằm Đông cung của chúng ta, những thứ này đều có thể lợi dụng chỉ cần có thể khuấy đục bãi nước bẩn này, Thái tử phi cũng đừng sợ... về phần sau này, người phải bình tĩnh lại, chỉ cần có đại công tử ở đây, ai cũng không qua được người, đại công tử của chúng ta tuy rằng yếu một chút, nhưng không phải là không thể nuôi dưỡng tốt, đây là trong cung, nơi khác nuôi không được hài tử nơi này nhất định có thể dưỡng tốt..."

"Ma ma..." Thái tử phi lại khóc lên.

"Đừng khóc, Thái Tử Phi đừng khóc." Trần ma ma khẽ xoa lưng nàng ta, cố gắng nở ra một nụ cười: "Hôm nay lão nô liền làm càn một hồi, nói chuyện với Thái Tử Phi nhiều hơn, chờ sau khi trời sáng, Thái Tử Phi liền dẫn lão nô đi thỉnh tội..."

Đêm nay, đã định trước sẽ dài hơn so với tưởng tượng.

Giờ sửu năm khắc, trong tiểu viện rốt cục vang lên tiếng khóc của hài tử.

"Là một vị tiểu quận chúa, còn có một đứa nữa, phải chờ một chút..." Sau một trận động tĩnh hỗn loạn, tiếng động sinh con vẫn còn đang tiếp tục, canh sâm dùng để bổ khí đã mang hai bát đi vào, rốt cục cho đến khi phía đông sắc trời dần hửng sáng, lại vang lên một tiếng khóc của đứa trẻ khác.

Tất cả mọi người thở phào nhẹ nhõm.

Thái tử đứng lên, động tác đứng lên có chút chậm rãi.

"Là một vị tiểu công tử, mẫu tử đều bình an."

Cùng lúc đó, Thái Tử Phi vẫn mặc xiêm y hôm qua, dẫn Trần ma ma xuất hiện bên ngoài tiểu viện.



App TYT & Wisteria team
Chương kế tiếp