Dắng Sủng

Chương 81
Thật ra lúc đầu đã nói trước là luyện chữ, nhưng Bàn Nhi là một người hay do dự.

Giấy cũng đã trải xong rồi, nàng lại nói nhớ con, còn nói với Thái Tử rằng Uyển Chu biết đứng rồi. Việc này Thái Tử không tin lắm, không nói đến đại quận chúa năm đó cũng hơn một tuổi mới biết đi, nhị quận chúa và tam quận chúa hơn hai tuổi đều để nhũ mẫu bế.

Bàn Nhi kêu nhũ mẫu bế hai đứa bé tới.

Khí trời nóng bức, cho dù có chậu nước đá được đặt trong phòng, cũng không làm sự nóng bức giảm đi bao nhiêu. Hai đứa Uyển Chu và Việt Nhi đều mặc một cái yếm nhỏ màu đỏ chót, phía dưới mặc một cái quần đùi nhỏ dài đến đầu gối.

Khi cởi y phục ra, rõ ràng là Uyển Chu mập hơn Việt Nhi rất nhiều, nhưng đầu của Việt Nhi không hề thấp hơn tỷ tỷ, trái lại còn cao hơn tỷ tỷ một chút, chỉ là gầy hơn tỷ tỷ một chút.

Vừa nhìn thấy phụ vương, mắt của hai đứa bé lập tức sáng lên, chỉ là Uyển Chu biểu hiện rõ ràng hơn một chút, duỗi bàn tay nhỏ về phía Thái Tử, muốn được bế một cái.

"Thấy phụ vương là đòi bế, tiểu nhân tinh." Bàn Nhi cười rồi nhét con bé vào ngực Thái Tử, rồi lại bế lấy con trai.

Bên kia, ngay khi Thái Tử vừa bế con gái, Uyển Chu đã không chịu cô đơn rồi, nó túm lấy vạt áo của Thái Tử kéo xuống, làm cho Thái Tử luống cuống tay chân.

"Nó đang muốn cái gì vậy?"

Bàn Nhi nhìn có chút hả hê nói: "Nó muốn đứng. Chàng cứ bế nó như thế, đừng ôm quá chặt, tinh lực của nha đầu này càng ngày càng dồi dào rồi, hai nhũ mẫu đều không trông chừng được nó, còn phải thêm hai cung nữ nữa, mỗi ngày bốn người vây quanh nó, ai nấy đều mệt mỏi gần chết."

Nàng vừa nói, vừa đặt Việt Nhi qua một bên, đến giúp Thái Tử bày ra tư thế bế, cuối cùng cũng không còn ai giữ lấy mình nữa, Uyển Chu vèo một cái nắm lấy vạt áo của Thái Tử rồi đứng lên.

Đứng lên rồi mà con bé vẫn không an phận, bàn chân nhỏ giẫm lên trên đùi Thái Tử, trong miệng phát ra những tiếng oa oa hưng phấn, dường như còn muốn vọt lên.

"Chân của nó rất có sức mạnh." Trong mắt Thái Tử chứa đầy kinh ngạc nhìn con gái mình.

Lúc này, bên phía chiếc bàn thấp phát ra một tiếng giòn vang, nhưng là Việt Nhi chống lên bàn để với tay lấy đồ, rồi đánh đổ ly trà.

"Việt Nhi, con muốn cái gì? Muốn ăn, hay là muốn uống?"

Việt Nhi không nhìn cái bàn dù chỉ một cái, mà nhìn sang bên này, duỗi hai bàn tay nhỏ múp míp ra vỗ vỗ, rồi dang ra.

Đây là đòi bế.

Vẫn là do Bàn Nhi dạy cho hai đứa bé, giống như những đứa trẻ ở tháng này, chúng đang ở trong giai đoạn muốn nói lại không nói được, muốn đi lại không thể đi, nhưng đã bắt đầu có cảm xúc và suy nghĩ của bản thân. Một khi không được thỏa mãn, thì chúng sẽ phát cáu rồi khóc rống.

Bàn Nhi chỉ có thể thường xuyên dặn dò các nãi nương, dạy bọn chúng phân biệt một vài thứ, muốn ăn cái gì thì có thể chỉ vào thứ đó, muốn uống thì có thể chỉ vào cái ly. Hai đứa bé đều rất thông minh, dạy hai lần đã có thể nhận biết đồ vật.

Còn về động tác bế này là do Bàn Nhi đặc biệt dạy cho.

Cũng chẳng có gì, Việt Nhi vốn là một đứa bé ngoan ngoãn, cảm xúc không thể hiện ra ngoài như tỷ tỷ, Uyển Chu đòi bế thì sẽ đưa tay về phía bên kia tìm kiếm, chỉ có một mình nó sẽ ngồi yên ở đó trơ mắt nhìn. Đương nhiên cái trơ mắt này khiến cho Bàn Nhi vô cùng bất lực, dù sao nàng cũng nhìn không quen, nên tự mình nói với con trai nếu muốn được bế, thì hãy vỗ vỗ tay, mẹ sẽ biết.

"Việt Nhi đang ghen tị sao, thấy phụ vương chỉ bế tỷ tỷ, không bế Việt Nhi có phải không?"

Rõ ràng là lời nói của Bàn Nhi quá phức tạp đi được, Việt Nhi hoàn toàn nghe không hiểu, nhưng đứa bé không hiểu, cha của đứa bé thì hiểu, lời này vốn là để nói cho cha của đứa bé nghe.

Cha của đứa bé nhìn nàng một cái, nói một câu 'lắm trò', rồi đặt con gái xuống, đón lấy con trai từ trong tay nàng.

Mẹ của đứa bé thì đi bế con gái, nhưng thân thể nhỏ bé này của Bàn Nhi không chịu nổi Uyển Chu giày vò như thế, nàng bảo bọn người Hương Bồ dọn dẹp sạch sẽ cái bàn, rồi đặt ngồi Uyển Chu trước bàn, nha đầu ngốc này lại bắt đầu tranh cao thấp với cái bàn.

Thái Tử vẫn hiểu rõ con trai mình, biết nó nghe lời hơn con gái, cũng ngoan ngoãn hơn nhiều.

Mỗi lần hắn bế Uyển Chu, Uyển Chu đều giày vò trên người hắn, đều sẽ kéo vạt áo hoặc sẽ túm đai lưng, nhưng mỗi lần hắn bế Việt Nhi nó đều thành thành thật thật ngồi yên.

Nhưng lúc này Việt Nhi lại không thành thật nữa, nó cũng đưa tay túm vạt áo của Thái Tử. Túm chặt vẫn chưa chịu thôi, vèo một cái nó cũng đứng lên.

Trong phòng tất cả ánh mắt của mọi người đều chứa đầy kinh ngạc.

Bàn Nhi phản ứng lớn nhất: "Việt Nhi con biết đứng khi nào vậy, tại sao mẹ không biết!"- đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT -

Dù sao để Bàn Nhi đi xem, nàng cũng không phát hiện ra bất kỳ ý định không cam lòng ngồi yên một chỗ của con trai mình, nó rất yên tĩnh cũng rất ngoan ngoãn, so với tỷ tỷ của nó mà nói thì yên tĩnh và ngoan ngoãn hơn, đứa bé luôn ngoan ngoãn này hôm nay lại làm một chuyện kinh thiên động địa.

Việt Nhi không biết nói chuyện, tất nhiên cũng không thể trả lời nàng.

Nó từ từ ngồi trở lại đùi của Thái Tử, dáng vẻ của nó mây nhạt gió nhẹ như kiểu 'xong chuyện phủi áo đi, không để lộ công và danh'

Đương nhiên đây đều là chuyện bình thường đối với người ngoài, nhưng so với Uyển Chu thường ngày hay quậy phá, thằng bé như vậy rất có thể cho người khác một cảm giác cao thâm khó lường.

Thái Tử ngoại trừ kinh ngạc ra, còn cảm thấy đứa nhỏ này rất thông minh, biết ghen tị, biết thể hiện mình.

Một đứa bé mới mười tháng tuổi.

Hắn bắt gặp một đôi mắt dài hẹp giống hắn nhưng lại nhỏ hơn hắn một chút, trong đầu xuất hiện hai chữ 'thần đồng'. Nhưng Thái Tử cũng không phải người chưa từng thấy chuyện đời, biết bây giờ nói điều này không khỏi còn hơi sớm một chút.

Trải qua một phen giày vò như thế, tất nhiên thời gian đã không còn sớm, cũng đến lúc phải dùng bữa tối rồi.

Bây giờ Uyển Chu và Việt Nhi đã có thể bắt đầu ăn một chút cơm, đều là một số loại thức ăn không quá cứng như cháo, canh, mì nấu đến khi chín mềm.

Lúc đầu các nhũ mẫu đều không đồng ý, bọn chúng đều chưa tròn một tuổi, sao có thể ăn thêm cơm. Chưa kể tới những đứa bé nhà giàu sang đều là bú sữa đến khi hơn một tuổi mới từ từ cho ăn thêm cơm, những đứa bé trong hoàng cung bú sữa đến khi ba tuổi năm tuổi cũng không phải số ít.

Người trong cung đều cho rằng sữa là đồ tốt, nhất là sữa mẹ.

Nhưng Bàn Nhi lại căn cứ vào kinh nghiệm của kiếp trước, kiếp trước bởi vì nàng tự mình nuôi nấng Việt Nhi, đến khi đứa bé bảy, tám tháng, sữa đã không đủ uống, không còn cách nào khác nàng cũng chỉ có thể dùng cháo và mì bổ sung một chút cho nó.

Ai ngờ Việt Nhi ăn rất ngon, răng cũng mọc nhanh, dần dần ăn cơm càng ngày càng nhiều, sữa thì trở thành thứ bổ sung.

Hơn nữa những đứa bé được nuôi dưỡng như thế thân thể đều rất khỏe mạnh, khi còn bé Việt Nhi gần như chưa từng mắc bệnh gì, về sau Tiểu Thập Lục cũng được nuôi lớn như thế, đều được nuôi vô cùng tốt. Cho nên lúc này dường như Bàn Nhi không chút do dự, khi hai đứa bé hơn bảy tháng tuổi, khi đã thể hiện mình có hứng thú rất lớn với việc ăn, nàng bảo các nhũ mẫu cho bọn chúng ăn thêm chút cháo loãng, từ từ thêm tiến hành theo chất lượng.

Nhưng chuyện này tạm thời vẫn giấu giếm Thái Tử, cho nên đến khi dùng bữa, Bàn Nhi cũng sai hạ nhân bế hai đứa bé lui xuống.

Dùng bữa xong phải tiêu hoá thức ăn, tất nhiên là nhắc đến chuyện luyện chữ.

Hai người đến thư phòng.

Thái Tử nhìn một lát, thì cảm thấy tư thế của Bàn Nhi cũng không có vấn đề gì, chuyện có vấn đề là lực độ hạ bút của nàng, cũng chính là cổ tay dùng lực không đủ.

Hắn đi qua tay nắm tay dạy nàng viết: "Khi nên nhẹ thì phải nhẹ, khi nên nặng thì phải nặng, sổ ngang, sổ dọc, nét phẩy, nét mác, nét móc, khi uốn cong phải viết ra lực độ, khí khái của chữ mới có thể ra được...

Bàn Nhi nghe mà hoa mắt chóng mặt, không khỏi có chút thất thần.

Nghiêng đầu nhìn gò má của hắn, vốn dĩ vẻ ngoài đã anh tuấn, lại còn chuyên chú như thế, mùi trên người cũng dễ ngửi. Đặc biệt là hàm dưới, Bàn Nhi đã từng nghiên cứu, tướng mạo của một người trông có đẹp hay không, có liên quan đến mũi, cũng liên quan đến hàm dưới. Chỉ cần là người có hàm dưới tinh xảo, thì bình thường sẽ không xấu đi đâu được.

Nàng nhịn không được cắn một cái lên cằm của hắn, cắn một cái rất nhẹ nhàng.

Thái Tử cho là nàng lại đang nghịch ngợm, một cái tay khác bắt lấy tay của nàng nhéo nhéo, ai ngờ nàng lại cắn một cái, còn liếm lên phía trên hai cái.

Lần này ý nghĩ không bị hiểu lầm nữa, tay của Thái Tử hướng xuống dưới, nhéo nhéo trên đùi và mông của nàng.

Tiếp theo đó thì chính là nước chảy thành sông rồi.

Thái Tử cũng không phải là một người quá cứng nhắc, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên làm chuyện này trong thư phòng, thư phòng và thứ gian chỉ cách một tấm rèm, hoàn toàn không cách âm, các nô tài đều đang trông coi ở bên ngoài. Cảm giác đó vừa kích động vừa kích thích, hai người đều cảm thấy như vậy, sau khi xong việc, chẳng những chữ chưa luyện thành, trên thư án còn bị làm cho một mớ hỗn độn.

Nhất là chiếc váy mới may của Bàn Nhi, bị dính lên mấy chỗ đen như mực, nhìn qua thôi là biết không thể mặc được nữa.

"Đều tại chàng."

Cái váy này Bàn Nhi rất thích, quan trọng là người may cái váy này phối màu tốt, the hương vân màu hồng đậm phối với màu khói, hầu như không cần thêu thùa thêm bất kỳ thứ gì, thì đã là một chiếc váy rất đẹp rồi.

Là cống phẩm.

Cuộn vải này của Bàn Nhi, là do Phó Hoàng Hậu thưởng cho nàng. Ngoại trừ làm cái váy này, còn lại dùng để làm hai cái yếm.

Thái Tử cũng có chút lúng túng, còn về tại sao lại lúng túng thì không cần phải nói rõ ràng.

"Khụ, Nội Vụ Phủ mới đưa tới một lô vải, đến mai ta sai Phúc Lộc đưa tới cho nàng một ít."

"Vậy những thứ này làm sao đây…?" Thứ Bàn Nhi chỉ vào chính là một mớ hỗn độn trên bàn, váy cũng bị làm bẩn rồi, ngẫm lại còn có những trang giấy kia nữa.

"Sai hạ nhân tới dọn dẹp." Thái Tử nói như một điều đương nhiên, sau đó người đã đi rồi.

Đi rồi?

Đúng vậy, đến phòng ngủ ở tây gian rồi.

Để lại Bàn Nhi với vẻ mặt khóc tang nhìn những thứ bừa bộn đầy trên bàn, hắn không thấy xấu hổ nhưng nàng thì thấy xấu hổ, chỉ có thể tự mình dọn dẹp. Vò nát những tờ giấy có vật thể đáng nghi hư hư thực thực rồi ném vào trong chậu than, sau đó gọi Hương Bồ tới. "Chủ tử, không sao chứ?" Hương Bồ tưởng rằng hai chủ tử cáu kỉnh với nhau, nếu không tại sao Thái Tử gia lại đến phòng ngủ một mình.

"Có thể có chuyện gì? Chỉ là gia bảo ta luyện chữ, ta lại đánh đổ nghiên mực, váy cũng bị bẩn rồi. Những thứ này ngươi đem đi đốt đi, đều là do ta viết hỏng đấy." Nàng chỉ chỉ vào chậu than, rồi vội vàng đi khỏi.

Đến khi hai người đều tắm gội xong, nằm trên giường, Thái Tử đột nhiên nở nụ cười, cười đến nỗi rất kỳ quái.

Bàn Nhi hỏi hắn cười cái gì, hắn cũng không nói.

Nàng cào cho hắn ngứa, Bàn Nhi biết thịt ngứa của Thái Tử ở đâu, một người cào một người né, Thái Tử bất đắc dĩ chỉ có thể nói ra tình hình thực tế.

Nói nàng là một túi giấm.

Túi giấm thì túi giấm vậy, dù sao hắn đã định tính cho nàng rồi.

Ngày hôm sau Bàn Nhi thức dậy rất muộn, Thái Tử cũng đã dậy rồi, nàng vẫn chưa có động tĩnh.

Sau khi Thái Tử tắm rửa thay y phục xong, người trên giường vẫn không có động tĩnh gì, hắn chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu rời đi.

Tối hôm qua Thái Tử nghỉ ngơi ở chỗ của Tô lương đệ, từ trên xuống dưới Đông Cung đều biết, Thái Tử Phi cũng biết. Đối với việc Thái Tử đột nhiên sủng ái Tô lương đệ như thế, Thái Tử Phi rất kinh ngạc.

Cũng không phải nói trước kia Thái Tử không sủng ái Bàn Nhi, mà là Thái Tử Phi biết gần đây Thái Tử bề bộn nhiều việc, thế là không thể tránh khỏi không làm sao đến hậu viện được.

Gần đây đột nhiên đến viện tử của Bàn Nhi với tần suất cao, thâm ý trong đó không thể rõ ràng hơn được nữa.

Nhưng Thái Tử Phi không muốn hiểu, bởi vì một khi hiểu thì sẽ chứng minh con đường này của nàng ta đã đi sai rồi, nàng ta đã không còn tinh lực cũng không còn khả năng đổi con đường thứ hai nữa, nàng ta chỉ có thể ngoảnh mặt làm ngơ.

Điều may mắn là buổi sáng hôm nay Thái Tử vẫn xuất hiện ở Kế Đức Đường, trái lại là Bàn Nhi chưa từng xuất hiện.

"Thân thể của Tô lương đệ có chút khó chịu."

Đây là lời giải thích do Thái Tử đưa ra, không ai dám chất vấn. Những người không kìm lòng được, chẳng hạn như rốt cuộc là khó chịu chỗ nào, tại sao khó chịu, tại sao rõ ràng là khó chịu mà Thái Tử gia người tối hôm qua còn nghỉ lại đó, đều bị câu nói này ép trở về.

Sau khi Bàn Nhi thức dậy thì nghe nói về chuyện Thái Tử nói thân thể của nàng khó chịu, nếu như hắn cũng đã dàn xếp cho nàng rồi, thì nàng sẽ tiếp tục khó chịu vậy.

Với tâm thái ăn ý lại có chút quỷ dị này, trong hơn mười ngày tiếp theo, thân thể của Bàn Nhi vẫn luôn khó chịu, nhưng cũng không quên sai người đến Dục Khánh Cung đưa chút đồ.

Khi thì là chữ đã luyện, khi thì là một chén canh, khi thì là bài thơ như rắm chó không kêu do nàng làm ra khi hứng làm thơ bộc phát, còn có từ, dùng lời nói của Thái Tử, đây đều là những dâm từ diễm khúc, không ra gì.

Nhưng trái lại hắn rất hưởng thụ, mỗi lần nhận được đồ thì đều chắc chắn phải tới.

Bình thường khi mới tới hắn sẽ giả vờ tức giận, nói nàng học vấn không tốt, còn không chăm chú học tập nhiều hơn, thơ bằng trắc nàng viết không đối xứng, chữ cũng không đẹp vân vân. Bàn Nhi đều sẽ làm nũng giả vờ ngoan ngoãn rồi cho qua, bình thường đều sẽ kết thúc với việc Thái Tử chỉ điểm nàng làm thơ.

Điền thơ làm từ, tất nhiên người cũng không cần đi nữa, thế là gần đây ở hậu viện Đông Cung mỗi ngày đều trình diễn tiết mục thân thể của Tô lương đệ khó chịu, mỗi ngày Thái Tử gia đều phải đến xem tiết mục của nàng.

Nửa tháng như vậy trôi qua, cho dù Bàn Nhi không bước chân ra khỏi nhà cũng biết bên ngoài người hận mình rất nhiều, chỉ là bây giờ nàng không muốn quản việc này, việc này là do hắn làm ra, bản thân hắn đi kết thúc, coi như nàng tùy hứng một lần.

Nhưng Thái Tử cứ giả vờ như không biết, cùng nàng làm ầm ĩ, có vẻ giống như ai đâm lao thì phải theo lao.

Thái Tử Phi đã giúp Bàn Nhi gọi thái y, nhưng bị Bàn Nhi đánh lừa, đây đã là lần thứ hai Thái Tử Phi mời thái y bắt mạch cho 'Tô lương đệ thân thể khó chịu'.

Ngay khi Bàn Nhi nhịn không được suy nghĩ có phải là nên có chừng có mực hay không, thái y xem bệnh cho nàng chẩn ra hỉ mạch.



App TYT & Wisteria team
Chương kế tiếp