Dắng Sủng

Chương 91
Sau khi tiễn Việt Vương phi xong, Bàn Nhi có cảm giác như mình sống lại một lần nữa.

Nàng cảm thấy mình vẫn nên tránh xa người này một chút thì tốt hơn, nếu không thì không biết sau này còn xảy ra những chuyện gì khiến cho nàng phải suy nghĩ phức tạp rồi khó xử không nữa.

Nàng thấy mình có hơi khát, nhưng bên trong chén trà không có trà, lúc này mới nhớ gọi người đến.

Hương Bồ chạy vào, gương mặt như thể chết cha chết mẹ.

“Sao vậy?”

“Thái Tử gia vừa mới đến, chủ tử bảo các nô tỳ lui ra ngoài để nói gì đó với Việt Vương phi. Vừa rồi nô tỳ thấy sắc mặt của Thái Tử gia không dễ nhìn lắm, ngài ấy quay người đi ngay.”

Trong lòng Bàn Nhi lộp bộp một tiếng, rồi có chút vô lực sờ sờ gò má.

Hắn đã nghe được gì rồi? Có lẽ là nghe thấy không ít những lời đại nghịch bất đạo rồi. Từ trước đến nay hắn là một người rất thâm sâu, nhưng tâm tư thì rất tỉ mỉ, là người mắc bệnh đa nghi rất nặng. Nếu không phải nghĩ đến cái gì đó thì chắc chắn hắn sẽ không bỏ đi như thế, rồi để các nô tài nhìn vào tưởng rằng hai người mâu thuẫn gì đó, đến lúc đó thì không biết hậu viện sẽ phát sinh những chuyện gì. Từ trước đến nay hắn cân nhắc lợi hại, không nhìn mặt phật thì cũng để ý đến mặt mũi của ba đứa trẻ, đồng thời cũng không khiến cho nàng phải khó xử.

Bỏ đi, tức là đã cho thấy vấn đề rất nghiêm trọng.

Nhưng Bàn Nhi đã không muốn suy nghĩ về vấn đề này nữa rồi. Nàng cảm thấy hai chuyện xảy ra ngày hôm nay đã khiến lòng mình hơi mệt mỏi.

Bên này, Bàn Nhi có chút mất hứng mà trải qua từng ngày, dùng bữa rồi đi ngủ, thỉnh thoảng cùng ba đứa trẻ cười cười nói nói. Lúc rảnh rỗi thì nàng xem chút thoại bản hoặc ngắm cảnh ở vườn Thượng Uyển, không có gì khác với bình thường. Nàng thực sự không biết các nô tài dưới trướng đã gấp như kiến bò trong chảo nóng.

Ban đầu Hương Bồ cũng chẳng coi đây là chuyện lớn gì, chỉ coi là Thái Tử nghe thấy mấy lời không khéo léo trong cuộc trò chuyện của chủ tử với Việt Vương phi, trong lúc nhất thời có chút tức giận. Không phải là chủ tử chưa bao giờ chọc Thái Tử tức giận, có thì Thái Tử gia cũng sẽ chẳng phải giận thật, thế nhưng đã ba ngày rồi Thái Tử gia không đến, chuyện này quá là không bình thường.

Rốt cuộc là chủ tử đã nói gì với Việt Vương phi chứ?

Người âm thầm suy đoán cũng không chỉ có một mình Hương Bồ, mà ngay cả Tình cô cô cũng lộ ra mấy lần dáng vẻ muốn nói lại thôi trước mặt Bàn Nhi.

“Thật sự không có chuyện gì.” Bàn Nhi đặt thoại bản trong tay xuống, có chút vô lực trả lời, “Chỉ là chút chuyện của Việt Vương phủ, có lẽ Thái Tử gia cảm thấy ta đi quản mấy chuyện không cần thiết nên nhất thời có chút tức giận.”

Những lời này đến chính Bàn Nhi cũng không tin, đương nhiên không thể gạt được người như Tình cô cô.

Có điều Tình cô cô cũng không muốn chọc thủng lời nói của nàng. Dù sao thì bà ta cũng nhìn ra mấy ngày nay nàng hơi mất hồn mất vía. Có nhiều thứ bà ta có thể quản nhưng cũng có nhiều thứ bà ta không thể quản, mà đây lại là chuyện bà ta không quản được.

“Nếu không thì người nấu canh hoặc đưa một bài thơ cho Thái Tử gia đi? Tình cô cô đưa ra ý kiến.

Đây là chủ ý ngốc nghếch lúc bình thường Tiểu Đức Tử và Hương Bồ hay đề xuất, không ngờ đến Tình cô cô cũng lấy ra dùng, xem ra người dưới thật sự luống cuống hết rồi.

Muốn diệt bên ngoài thì trước hết phải yên bên trong, đạo lý này Bàn Nhi vẫn hiểu được. Thế nhưng bây giờ căn bản là không phải chỉ đưa canh hay đưa bài thơ đến là có thể giải quyết được, chỉ sợ rằng Thái Tử nhìn vào sẽ càng thêm buồn bực, càng chất vấn xem trong đó có mấy phần chân tình giả ý.

Bàn Nhi thấy nàng có thể sẽ bị thất sủng, nghĩ về ba đứa trẻ thì lại cảm thấy sẽ không đâu. Không nể mặt sư thì cũng nể mặt phật, nếu không thì sao nữ nhân trong cung lại phí hết tâm tư để sinh con làm gì, đương nhiên không phải vì thể diện.

Rốt cuộc là có thể hay không?

Nàng nghiêm túc suy nghĩ, sau đó lại cảm thấy rằng sẽ có thể.

Dù sao thì đây là chuyện liên quan đến tôn nghiêm của nam nhân. Một Thái Tử gia cao cao tại thượng được tôn vinh cả một đời, đã quen với việc nữ nhân phụ thuộc vào nam nhân, trong lòng người thiếp đều chỉ có mình hắn, vì vậy nên không tiếc phạm vào điều cấm kỵ mà ghen tuông hẹp hòi. Thế nhưng đến một ngày hắn phát hiện ra người thiếp ấy thật ra không yêu mình như trong tưởng tượng, nhất định là sẽ không chịu nổi, nhất định là thấy bản thân mình bị lừa gạt, thấy tôn nghiêm của bản thân bị khiêu chiến, quan niệm của mình bị khiêu khích…

Bàn Nhi không muốn suy nghĩ nữa. Nàng biết mình hiểu hết tất cả mọi chuyện nhưng đột nhiên mất đi suy nghĩ đi lung lay để kéo người kia về.

Nàng bắt đầu suy nghĩ, nếu như nàng bị thất sủng thì những ngày tháng sau này nên trải qua như thế nào.

Nàng sinh được hai đứa con trai, còn có một đứa con gái. Nhìn những lúc ở trong cung có vẻ gian nan, nhưng thật ra không khó chịu như vậy, bọn nhỏ sẽ trưởng thành nhanh chóng, mà con của nàng đều có tiền đồ, sau này nhất định có thể làm chỗ dựa cho nàng. Hơn nữa bây giờ Thái Tử Phi cũng đã thông minh, nàng ta chắc chắn sẽ không đối phó với một kẻ thất sủng như mình đâu, vì dù sao thì đó cũng rút dây động rừng. Một người bị thất sủng , còn cần nàng ta hạ thấp thân phận để đối phó sao?

… Nhóm nô tài dưới trướng nhất định là hoang mang trong lòng, có điều là trải qua rồi thì sẽ quen thôi. Có thể không thiếu một vài nô tài trèo cao dẫm thấp, nhưng nàng có con trai, lại còn là hai đứa, nô tài dưới trướng chẳng lẽ không lo rằng tiểu chủ tử trưởng thành sẽ quay lại dạy dỗ họ sao?

Bàn Nhi cảm thấy cảnh ngộ của mình là minh chứng cụ thể cho một tục thoại lâu đời trong cung: mặc cho ngươi có được sủng hạnh khắp lục cung, không bằng sinh một đứa con trai.

Lại nói, còn có Hoàng hậu nương nương nữa. Chỉ bằng nhiều năm săn sóc lung lay, nàng không tin nương nương biết nàng thất sủng thì mặc kệ nàng, cho một chỗ dựa, một tấm da hổ để chống đỡ chắc hẳn là có thể.

Nghĩ như vậy, Bàn Nhi lại không hoảng hốt nữa.

Duy chỉ có ba đứa nhỏ, bình thường đã quen nhìn thấy phụ vương ở chỗ của nàng, thời gian Thái Tử chung đụng với bọn nhỏ cùng rất nhiều, nhiều hơn cả những huynh đệ tỷ muội khác. Nếu đột nhiên ít gặp mặt, nhất định là sẽ không quen.

Mà một người nam nhân khi không sủng ái ngươi nữa thì trái tim cũng sẽ không thiên vị, một khi đã không còn thiên vị mình thì cũng sẽ không thiên vị hài tử. Bọn nhỏ nhất định sẽ không quen, vậy nên nàng muốn cho mấy đứa bé biết sớm để chuẩn bị tâm lý.

Vậy nên, đến lúc dùng bữa tối, hai đứa lớn sau mấy ngày không nhìn thấy phụ vương thì đã nhận ra điểm khác thường, duy chỉ có đứa nhỏ nhất kia là còn giữ gương mặt ngốc nghếch, bởi vì bữa tối có món bánh mà nó thích nhất nên rất vui vẻ.

Cộng thêm thấy nương bảo muốn kể chuyện cho bọn nó nghe thì Tông Kiềm càng vui vẻ.

Trước kia vào lúc trước khi đi ngủ, nương đều đọc thoại bản cho nó nghe, nhưng từ lúc nó lớn lên nương đã không còn kể nữa, phụ vương cũng nói là nó lớn rồi, không cho nương đọc nữa nên nó phải ngủ một mình.

Bàn Nhi lấy thoại bản đã tìm lúc trước ra, lật qua lật lại, nàng cảm thấy câu chuyện bên trong này vẫn chưa thể nói rõ cho tình huống hiện tại.

Nàng phải làm thế nào mới có thể mượn cách nói chuyện xưa của người khác để ẩn ý thông báo cho bọn nhỏ “Nương có khả năng bị thất sủng, nên sau này các con có thể bị liên luỵ”. Mà thoại bản đều nói về tài tử giai nhân, chuyện xưa về công chúa nghèo khó tận hưởng niềm vui ở bên cạnh nam nhân, những chuyện này chẳng liên quan gì đến hiện thực cả.

Nàng lật lại sách một lượt, không hề nhận ra gương mặt của hai đứa lớn càng ngày càng khẩn trương căng thẳng, lại còn trao đổi ánh mắt cho nhau.

Cuối cùng Bàn Nhi vẫn quyết định ăn ngay nói thật. Bọn nhỏ đều đã lớn rồi, cũng hiểu được nhiều điều, cứ che che giấu giấu thì ngược lại sẽ khiến cho trong lòng bọn nó thấy bất an.

Nàng lùi lại một chút rồi nói với ba đứa nhỏ: “Nương đã chọc giận phụ vương của các con, có thể sẽ bị thất sủng, đây cũng là lý do vì sao mấy ngày nay phụ vương của các con không đến đây. Hôm nay nương nói những điều này với các con chính là hy vọng các con có thể làm quen với việc thỉnh thoảng phụ vương sẽ không đến đây.”

Nàng cố ý nói thật nhẹ nhàng:”Thật ra như này cũng không có gì là không tốt. Các con nghĩ xem, phụ vương không chỉ có mình các con mà còn có những đứa con khác nữa, lúc phụ vương ở đây với các con, những người khác sẽ phải chịu cô đơn. Phong thuỷ chuyển dời, mọi người đổi chỗ cho nhau mới công bằng…”

Bàn Nhi có hơi cảm thấy không nói được nữa. Rốt cuộc nàng đang nói cái gì vậy?

Khuôn mặt nhỏ của Uyển Chu rất nghiêm túc: “Rất nghiêm trọng sao ạ?”

Bàn Nhi nhìn con gái, gật gật đầu: “Có chút nghiêm trọng.”

“Vậy nếu Uyển Chu đi nũng nịu một chút, thì phụ vương sẽ đến thăm nương ạ?” Bình thường nhìn vào thì giống như bà cụ non, nhưng cuối cùng Uyển Chu vẫn chỉ là một đứa trẻ năm tuổi mà thôi.

Bàn Nhi không trả lời được. Nàng cảm thấy bản thân mình đúng là không biết xấu hổ. Rõ ràng kiếp trước nàng đã sống như thế, vì sao đời này cứ nhất quyết phải làm đến mức này, cúi đầu một chút thì làm sao, không bải nam nhân cũng cần dỗ dành sao.

Với hiểu biết của nàng về hắn, nàng có tận một trăm tám mươi cách dỗ dành hắn quay lại, cưỡng ép làm gì? Nàng cưỡng ép mấy đứa nhỏ làm gì?

Nàng sờ lên đầu con gái.

Kiếp trước nàng không có Uyển Chu. Vì không muốn bị Thái Tử Phi nhắm đến nên đã dặn Tông Việt tuổi còn nhỏ không được quá thân cận với Phụ hoàng, vậy nên khi lớn lên tính tình của Tông Việt mới lạnh lùng cứng rắn như vậy.

Tình thương của cha là cái gì, Bàn Nhi không thể nói rõ, nhưng nàng lại nhớ đến cảnh tượng lúc mình còn nhỏ, Tô Đại Điền bế nàng đặt lên đầu vai, tiền tới tay không nhiều lắm nhưng vẫn dẫn nàng đi mua kẹo đường mạch nha.- đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT -

Dù sao khi còn sống con người vẫn cần có một vài cảnh tượng khắc cốt ghi tâm nhưng vô cùng ấm áp, để có thể chống đỡ bản thân vượt qua những chặng đường gập ghềnh gian nan trong tương lai.

Khó khăn như vậy.

Bàn Nhi có thể tưởng tượng được tương lai của ba đứa nhỏ khó khăn đến mức nào. Uyển Chu thì cũng thôi đi, nó là con gái, sau này sẽ đi lấy chồng, giúp chồng dạy con, nhưng Tông Việt và Tông Kiềm thì sao?

Kiếp trước Tông Việt đã bước đi gian nan như vậy, nàng vẫn luôn cảm thấy bởi vì có một người nương như nàng gây cản trở. Bởi vì xuất thân của nàng đã khiến cho thằng bé đeo lên vai những tủi nhục mà một hoàng tử không nên có. Vậy nên nàng buộc mình phải đi dò đoán, đi lấy lòng, nguỵ trang và đón tiếp.

… Cùng lắm thì tiếp tục đi con đường xưa mà thôi!

Bàn Nhi cau mày, nhưng lại làm ra vẻ thả lỏng nói: “Được. Thật ra cũng không nghiêm trọng lắm, chỉ là nương cãi nhau với phụ vương của các con nên trong lòng thấy hơi lo lắng thôi. Chẳng qua trước khi không phải là chưa cãi nhau, vậy nên các con không cần quá lo lắng. Cùng lắm thì nương chỉ động đi tìm phụ vương nhận sai.”

“Nhận sai là được ạ?”

Có lẽ là được đúng không? Thật ra trong tưởng tượng của Bàn Nhi cũng không xác định lắm, nhưng nàng không thể biểu hiện ra trước mặt con trẻ.

Bước ra khỏi chính phòng, Tông Việt và Uyển Chu liếc nhau: “Rất nghiêm trọng.”

Hai giọng nói gần như vang lên cùng một lúc.

Uyển Chu vội la lên: “Ta đi tìm phụ vương.”

Tông Việt kéo con bé lại, đè thấp giọng rồi nói: “Tỷ đừng có nhiều chuyện. Tỷ có biết chuyện gì xảy ra đâu, nếu nương đã nói như vậy rồi thì nhất định là người đã có suy tính riêng.”

“Thật sao?” Hiển nhiên là Uyển Chu cũng không xác định, bởi vì con bé lớn đến ngần này rồi nhưng chưa thấy dáng vẻ này của nương.

Tông Việt nói: “Nếu như không được thì chúng ta suy tính cách khác.”

Trong phòng, Bàn Nhi thở dài một hơi, nhưng không gọi Hương Bồ vào mà tự mình đi đến phòng trong, ngồi xuống mép giường.

Suy nghĩ một lúc, nàng đi về phía tủ quần áo và mấy chiếc hòm.

Sau khi tìm kiếm bên trong một lượt, nàng lấy ra một hôm gấm và một chiếc khăn. Trong hộp gấm đựng mấy món đồ khác, nàng bỏ hết mấy món đồ bên trong ra rồi nhét khăn vào đó.

Đậy lại, rồi đặt vào chỗ cũ.

Ngẫm nghĩ, nàng lại mở hộp ra, rút luôn khăn để tán loạn ra ngoài, xếp lại rồi bỏ vào.

Nàng quay đầu muốn xem chỗ nào thích hợp để đặt đồn, nhưng lười suy nghĩ nhiều nên nhét lại luôn vào ngăn tủ, nhóm Hương Bồ nhìn vào sẽ tự biết thu xếp.

Nàng cầm hộp gấm ngồi một hồi mới đi ra bên ngoài, cất giọng gọi người.

Hương Bồ và Thanh Đại bước vào.

“Cầm thứ này đưa cho Tiểu Đức Tử, bảo hắn ta giao đến tận tay Phúc Lộc, bảo là đưa cho Thái Tử gia.”

Khuôn mặt nhỏ của Hương Bồ lập tức sáng lên, vội vàng gật đầu: “Nô tỳ đi làm ngay.”

Cảnh trí trong Tĩnh Cốc cực kỳ đẹp, nhưng không có nhiều kiến trúc, những nơi hơi lớn một chút đều bị các vị chủ tử chiếm hết.

Lúc đầu Thái Tử ở tại Xuân Ngẫu trai, bây giờ náo loạn khó chịu với Bàn Nhi xong lập tức rời đến Thuỷ Trúc Lâm Nhất có ba gian nhỏ bên cạnh để ở.

Nơi này thắng ở chỗ hoàn cảnh thanh u, thật ra lại có chút đơn sơ, còn có một chút chật chội. Trong lòng Phúc Lộc cũng tủi thân thay cho Thái Tử đấy nha, nhưng lão ta không nói cái gì hết. Bầu không khí gần đây không tốt lắm, lão ta và Trương Lai Thuận đều im ỉm ngoan ngoãn mà làm người.

Trong căn phòng phía Đông đèn đuốc sáng trưng, Thái Tử đang ngồi trước án thư xem tấu chương.

Phúc Lộc lặng lẽ đi đến rồi đứng yên bên cạnh.

Thái Tử không phát ra tiếng động, lão ta cũng không dám lên tiếng quấy rầy. Cuối cùng lão ta cũng không kiên trì nổi, nhỏ giọng nói có người ở Xuân Ngẫu Trai đưa đồ đến.

Thái Tử vẫn xem tấu chương như cũ, Phúc Lộc càng cúi đầu xuống thấp hơn, nghĩ thầm, mình cần gì phải thấy Tiểu Đức Tử đáng thương, đến lúc lão ta đáng thương thì sao không ai trông thấy.

Đột nhiên Thái Tử ném tấu chương trong tay sang một bên, doạ cho Phúc Lộc run lên một cái.

Thái Tử tĩnh toạ một lúc, xoa xoa chiếc vòng trên cổ tay, càng xoa càng nhanh.

“Còn không mau dâng lên.”

Phúc Lộc vội vàng cúi đầu, vội vàng đi ra ngoài, sau đó nhanh chóng cầm một hộp gấm quay về.

Đây là một hộp gấm đỏ rất phổ thông.

Thái Tử yên lặng nhìn mấy lần, trong mắt có chút ghét bỏ nhưng vẫn mở nó ra.

Bên trong chỉ để một chiếc khăn màu trắng, kiểu dáng đơn giản, không thêu cả hoa văn, nhưng lại là món nàng thường dùng.

Nàng có thói quen thích dùng những loại khăn vải bằng bông này, còn nói rằng nó rất dễ sử dụng.

Thái Tử mở ra, ngoại trừ một chiếc khăn thì không còn cái gì khác, trên khăn cũng chẳng có cái gì. Cái này khiến hắn không thể không nghĩ đến lúc nàng viết bài thơ quanh co kia đã từng sửa một bài thơ tình của người khác…

Không viết lời yêu không làm thơ.

Một chiếc khăn tơ gửi tương tư.

Lang quân có lòng lật lại xem.

Đặt ngang xếp dọc đều suy nghĩ.

Lúc ấy hắn cầm bài thơ nói là nàng nghịch ngợm, da mặt nàng dày yếu ớt nói: “Nếu viết thơ chàng không hài lòng, vậy sau này thiếp sẽ gửi cho điện hạ chiếc khăn tơ, đến lúc đó điện hạ cầm khăn là có thể biết ý của thiếp.”

Đã nói vậy rồi… nhưng nàng vẫn không đưa qua mà đổi thành một bài thơ khác để đưa cho hắn, khiến hắn không biết nên khóc hay nên cười, mà còn là cười khổ.

Bây giờ ngược lại nàng lại đưa tới

Hắn không khỏi nghĩ đến những lời hôm đó nàng nói…

“… Làm một người không ghen tuông thì ngươi mới có thể tỉnh táo lại, tỉnh táo lại để suy nghĩ xem hắn thích ngươi như thế nào, và ngươi nên làm như thế nào mới có thể làm hắn thích…”

Vậy nên lúc Nam tuần, nàng rất hay ghen tuông, nhưng khi trở lại trong cung thì càng kiềm chế. Vậy nên lúc Uyển Lanh ra đời nàng còn hẹp hòi tìm hắn náo loạn nữa thì hắn cứ nghĩ là lúc sinh Tông Huyễn nàng nhất định sẽ ồn ào một trận nữa, trong lòng hắn nghĩ cách dỗ dành nàng như thế nào, mà ai ngờ nàng không hề náo loạn, thì ra là để bình tĩnh lại.

Vì sao phải bình tĩnh lại? Vì sao có thể bình tĩnh lại?

Nếu như nói là ban đầu còn tức giận, hiện tại đã không còn nữa, vậy thì Thái Tử thấy trong lòng vô cùng uỷ khuất, cảm giác đặc biệt khó chịu.

Hắn đối xử với nàng chưa đủ tốt sao?

Hắn vuốt ve chiếc khăn thật lâu, cuối cùng vẫn đứng dậy.



App TYT & Wisteria team
Chương kế tiếp