Dắng Sủng

Chương 94
Đám nhỏ ở Đông Cung cũng có quà mừng thọ tặng cho Phó Hoàng Hậu.

Đại quận chúa, nhị quận chúa, tam quận chúa các cô bé đều tặng vải lụa thượng hạng, các nàng lớn từng này cũng có thể thêu thùa một chút, tuy rằng tay nghề còn kém hơn so với Cục Thêu Thùa, nhưng trước đó cũng đã nói rồi, quan trọng là thành ý. Tứ quận chúa Uyển Bùi tặng kinh Phật, nghe nói là cô bé tự tay chép lại, mặc dù chữ viết không tốt nhưng chủ yếu vẫn là thành ý.

Tông Đạt tặng một viên ngọc bội, Dương Chi Bạch Ngọc loại thượng hạng được khắc chữ thọ, tuy rằng không dễ nhìn thấy nhưng Phó Hoàng Hậu dường như rất thích, cầm lên hết nhìn lại xem, còn cười khen Tông Đạt vài câu.

Còn Tông Việt thì tặng một vật trang trí bằng ngọc, là loại ngọc thông thường, không quá xấu cũng không quá phô trương, rất phù hợp với tuổi tác của cậu bé.

Về phần Uyển Chu, vốn dĩ Bàn Nhi gợi ý cho cô bé thêu hài hoặc hà bao để làm quà tặng, dù sao cũng không cần cô bé tự mình làm, để các cung nữ làm là được, cô bé khâu đè thêm mấy mũi kim là được, dù sao Phó Hoàng Hậu cũng hiểu tính cách của Uyển Chu, nhất định sẽ không trách móc.

Ai ngờ Uyển Chu không đồng ý, tự mình trở về lục tung, tìm ra một chuỗi ngọc mà khi còn nhỏ Bàn Nhi đưa cho cô bé chơi nhưng bị cô bé xé đứt.

Trong đó có trân châu, ngọc bích, đá mắt mèo, ngọc lam, đá đồi mồi và một đống đá nhỏ linh tinh khác, cô bé tự tay chọn một số viên ngọc thích hợp, sau đó xâu vào thành một chuỗi vòng tay ngọc.

Chờ sau khi làm xong, Bàn Nhi xem qua một chút, Uyển Chu nhìn thì giống như là tùy tiện làm nhưng thật ra phối màu rất tốt, cách phối màu này vừa nhìn là đã thấy phù hợp với cách ăn mặc bình thường của Phó Hoàng Hậu, sẽ không quá hoa lệ mỹ miều. Sau đó Uyển Chu lại tự mình tìm một cái hộp, món quà mừng thọ cứ như thế được tạo thành.

Quả nhiên sau khi Phó Hoàng Hậu nhận được thì rất yêu thích, lại nghe nói là đích thân Uyển Chu làm bèn nói cô bé rất có tâm. Đây là cô bé duy nhất trong tất cả các cô bé được Phó Hoàng Hậu khen nhiều, con trai thì là Tông Đạt được khen.

Đáng tiếc sự nổi bật của tỷ tỷ nhanh chóng đã bị Tông Kiềm chiếm mất, bởi vì Tông Kiềm cũng chuẩn bị một phần quà mừng thọ cho Phó Hoàng Hậu.

Phần quà mừng thọ này ngoại trừ các thái giám cung nữ thân cận với Tông Kiềm thì không có ai biết cả, đại khái là Tông Kiềm thấy Uyển Chu bí bí ẩn ẩn như vậy cho nên cũng học theo. Bàn Nhi cảm thấy cậu nhỏ hơn người khác, chắc cũng không tặng được cái gì, nói không chừng là một vài cái kiếm gỗ hay ngựa gỗ nhỏ gì đó, cho nên nàng cũng không quản thúc cậu bé.

Cũng là một cái hộp gấm, nhưng lớn hơn hộp của Uyển Chu.

Vừa nhìn thấy cậu bé cũng muốn tặng quà mừng thọ, Phó Hoàng Hậu vô cùng kinh ngạc, nhưng mà Tông Kiềm không quan tâm cái này, sau khi để Phó Hoàng Hậu ngồi xuống xong xuôi, cậu bé cũng đến trước mặt Phó Hoàng Hậu cung kính dập đầu, còn nói thêm lời chúc thọ.

Điều này khiến cho Phó Hoàng Hậu vô cùng kinh ngạc, liên tục nói với những người bên cạnh rằng đứa bé nhỏ như vậy mà lúc bắt đầu công việc cũng có bài bản hẳn hoi.

Bàn Nhi cũng bị một đống ánh mắt khác thường vây quanh, nàng không hề vui vẻ mà ngược lại còn thấy hơi xấu hổ, trong lòng thầm nghĩ không biết thằng bé tặng cái gì. Nếu như tặng ngựa gỗ nhỏ gì gì đó thật mà lại gây sự chú ý lớn như vậy, người ngoài sẽ nói mẹ con bọn họ lấy lòng mọi người, cố ý giả vờ.

Thời điểm công bố quà chúc thọ rất nhanh đã đến, Tông Kiềm nhận hộp quà từ Phùng Hải rồi đi đến trước mặt Phó Hoàng Hậu.

Vóc dáng của cậu bé nhỏ nhắn, sức lực cũng nhỏ hơn so với người lớn, khiến cho Phùng Hải nửa ngồi xổm, mở hộp gấm ra.

Ngay khi nắp hộp gấm được mở ra, thành hộp ở bốn phía tự động rơi xuống, để lộ ra một cái chén Thanh Hoa lớn. Trên thân bát toàn là chữ thọ, dưới đáy bát thả mấy viên đá cuội, nước trong chén trong vắt, ở trong có hai con cá nhỏ đang bơi lội.- đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT -

Đây chính là cá nhỏ mà lúc trước Tông Kiềm tự mình bắt được.

“Tôn nhi tự mình bắt được mấy con cá, con tặng cho Hoàng tổ mẫu hai con.” Nói xong, ánh mắt còn hơi lưu luyến không muốn rời, rõ ràng là miệng nói tặng người nhưng ánh mắt lại vẫn nhìn theo.

Phó Hoàng Hậu lộ ra dáng vẻ khó hiểu, lúc này nương phải đi ra nói chuyện.

Bàn Nhi hơi lúng túng nói: “Con cá này là tự mình thằng bé bắt, thằng bé coi nó như là bảo bối vậy, mấy ngày nay toàn để ở trên đầu giường để nhìn. Vốn dĩ thằng bé còn ầm ĩ nói muốn tặng quà mừng thọ cho Hoàng hậu nương nương, thiếp thân còn tưởng rằng thằng bé đùa giỡn, không ngờ lại mang cái này đi tặng.”

“Được rồi, ngoan lắm, tâm ý của đứa nhỏ thôi.” Phó Hoàng Hậu cười nói, lại hỏi Tông Kiềm: “Sao con lại nỡ mang bảo bối của mình đi tặng cho Hoàng tổ mẫu vậy?”

Tông Kiềm quả thực rất tiếc nuối, nhưng vẫn nói: “Phụ vương dạy bọn con rằng làm con cháu thì phải phải biết đạo hiếu, mặc dù Kiềm Nhi rất tiếc nhưng mà mừng thọ Hoàng tổ mẫu, theo lý thì nên đưa bảo bối của mình, con cũng chỉ có chút bảo bối như vậy thôi.” Bèn chia cho Hoàng tổ mẫu một nửa.

Lời còn lại mặc dù cậu bé chưa nói hết nhưng Phó Hoàng Hậu có thể hiểu được, mọi người ở phía dưới cũng hiểu được.

Đại phu nhân của Phủ Tấn Quốc công cười nói: “Tam công tử thật là hiếu thảo.”

“Còn không phải sao.”

“Cháu trai nhỏ của nhà ta, tuổi tác cũng không khác Tam công tử lắm, nhưng mà không hiểu được những chuyện này, không hổ là con trai của Thái Tử điện hạ.”

Trong chốc lát, nhóm mệnh phụ ở dưới đều luôn miệng khen ngợi.

Phó Hoàng Hậu nở nụ cười, vuốt đầu cậu bé nói: “Ừ, Kiềm Nhi có tấm lòng hiếu thảo, Hoàng tổ mẫu nhất định sẽ chăm sóc tốt cho cá nhỏ bảo bối của con.”

Toàn bộ quá trình tổ chức lễ mừng thọ đều rất nhạt nhẽo vô vị, ngoại trừ việc Thái Tử Phi tặng quà mừng thọ khiến cho người ta ngước nhìn chút, bây giờ tất cả sự nổi bật đều bị đứa bé ba tuổi chiếm hết. Đứa bé lớn chừng ấy sao có thể biết được cái gì chứ, nhất định là do nương dạy dỗ. Nhưng mà ai bảo người ta dạy dỗ tốt chứ, có thể được Hoàng hậu nương nương yêu thích, người bên ngoài cũng không nói được gì.

Thái Tử Phi mỉm cười đứng một chỗ, không nhìn ra là vui hay là giận, ánh mắt của Hồ lương đệ di chuyển qua lại giữa Bàn Nhi và Thái Tử Phi, không biết là đang suy nghĩ cái gì.

Về phần mấy đứa nhỏ của Đông Cung, mặc dù đều ép buộc bản thân phải bình tĩnh nhưng dù sao tuổi cũng còn nhỏ, khó tránh khỏi để lộ ra sự hâm mộ. Tông Việt thì không biểu lộ tâm trạng gì cả, còn Uyển Chu thì bày ra dáng vẻ vô cùng vinh dự, đôi mắt to sáng long lanh, nếu như không có nhiều người, Bàn Nhi đoán cô bé nhất định sẽ khen Tông Kiềm một câu, làm tốt lắm.

Nhưng Bàn Nhi lại biết, ý tưởng tặng cá nhất định là do Tông Kiềm tự nghĩ ra, nhưng thằng bé không làm cẩn thận như vậy được, còn nói ra được những lời này.

Ánh mắt của nàng dừng lại trên người của Phùng Hải, mặc dù trên mặt nở nụ cười nhưng ý cười lại không chạm đến đáy mắt.

Trong bữa tiệc mừng thọ hôm nay nữ quyến của Đông Cung vẫn chưa có nhiều đất diễn lắm.

Dù sao thì trong Tây Uyển này có rất nhiều nữ quyến của hoàng thân quốc thích thậm chí là phi tần hậu cung, vả lại hôm nay là lễ mừng thọ của Hoàng hậu, về tình về lý đều nên có sự hiện diện của ngoại mệnh phụ, cho nên hôm nay còn có rất nhiều mệnh phụ đến chúc thọ.

Nhân lúc có thời gian trống giữa buổi tiệc, Bàn Nhi nói muốn đi tịnh phòng, ngoại trừ dẫn theo Hương Bồ còn gọi Phùng Hải đi ra ngoài.

Trong lòng Phùng Hải biết là chuyện gì, vừa mới bước vào tịnh phòng đã quỳ xuống.

“Thằng bé mới bao lớn mà ngươi đã dạy hắn trang sủng, xem ra lòng của ngươi rất lớn. Vốn dĩ là ta tin tưởng ngươi, cảm thấy Kiềm Nhi còn nhỏ, sợ thằng bé bị người ta dạy hư cho nên mới sắp xếp ngươi đến bên cạnh nó, ngươi lại làm ngược lại!”

Phùng Hải nằm rạp xuống mặt đất, nhỏ giọng nói: “Chủ tử, tặng cá là ý tưởng mà công tử nhỏ đưa ra, nô tài chỉ giúp cậu bé chuẩn bị hộp gấm và bát.”

“Còn cãi sao, những lời mà thằng bé nói còn không phải do ngươi dạy sao?”

“Quả thật là do nô tài dạy. Nô tài nghĩ, ngài cho người đi hỏi thăm xem Đại công tử tặng cái gì rồi mới chuẩn bị một phần quà mừng thọ như vậy cho Nhị công tử, thậm chí quà mừng thọ của quận chúa ngài cũng không quan tâm, mặc cho quận chúa tự mình sắp xếp. Thực ra bọn nô tài hiểu ý của ngài, ngài không muốn tranh giành với bên kia, nhưng mà ngài không nghĩ đến tâm trạng của Nhị công tử và Ngũ quận chúa sao?

Nô tài biết nói như vậy là nô tài đi quá giới hạn, cho dù hôm nay chủ tử lấy đầu của nô tài, nô tài cũng vẫn muốn nói, cho dù quả thực là làm, nhưng cũng phải có mức độ, nếu như làm nhiều thành thói quen, mà thói quen này không phải chỉ ngài, mà Nhị công tử, về sau làm sao có thể ngẩng đầu trước mặt Đại công tử chứ?”

Lời này nói ra giống như là sấm sét vậy, Hương Bồ ngay lập tức mở miệng mắng: “Phùng Hải, ngươi thật là to gan, dám nói ra những lời như vậy trước mặt chủ tử!”

Nói xong, nàng ta quay đầu cầu tình với Bàn Nhi: “Chủ tử, ngài tạm tha cho Phùng Hải lần này đi, mấy năm nay hắn ta đi theo hầu hạ hai vị công tử, không có công lao cũng có khổ lao, hắn nhất định là bị ngốc rồi, ngài để cho Nhị công tử phạt hắn cải tà quy chính, phạt thật tàn nhẫn.”

“Không phải là ngươi cũng nghĩ như vậy chứ?” Bàn Nhi đột nhiên hỏi.

Bồ Hương nhất thời bị nghẹn họng, một lát sau mới do dự nói: “Nô tỳ cảm thấy ngài luôn không muốn tranh giành với Thái Tử Phi ở bên kia, Thái Tử Phi rất để tâm đến chuyện học hành của Đại công tử, ngài cũng rất ít hỏi về việc học của Nhị công tử, sau khi đến Tây Uyển, nô tỳ nghe nói ngày nào Đại công tử cũng bị Thái Tử Phi nhắc nhở chăm chỉ học tập, Nhị công tử thì lại suốt ngày đi chơi khắp nơi với Tam công tử, ngài cũng không nói gì…”

Vào cung mấy năm nay, Hương Bồ đã không còn là Hương Bồ trước kia từ lâu, đã thông minh hơn rất nhiều.

Thật ra mấy năm trở lại đấy, rất nhiều người ít nhiều gì cũng có sự thay đổi, chỉ duy nhất một mình nàng vẫn giậm chân tại chỗ, lúc nào cũng nghĩ thiên hạ thái bình.

Bàn Nhi không khỏi nhớ đến kiếp trước, dáng vẻ Việt Nhi lúc nào cũng nhượng bộ Tông Đạt, đúng vậy, sống lại một đời, tại sao vẫn còn phải nhún nhường cho qua, chẳng lẽ về sau có thể tránh được tranh chấp sao? Không thể, bởi vì lợi ích ở chỗ nào, sớm muộn gì cũng có ngày xảy ra mâu thuẫn.

Phùng Hải đưa ra biện pháp là, nhân cơ hội này cho Kiềm Nhi xuất hiện mang về hãnh diện cho Đông Nhất Viện, đồng thời cũng đưa cho Tông Việt một ám chỉ, con không thể xuất hiện là bởi vì hoàn cảnh thân phận có hạn, nhưng đệ đệ thì không cần băn khoăn về chuyện này, dù sao thằng bé cũng còn nhỏ, cho dù có xuất hiện cũng không làm cho người ta kiêng dè, như vậy thì những buồn rầu mà thằng bé chịu đựng sẽ được xoa dịu bằng cách khác, không cần phải chôn chặt ở trong lòng.

Quả thật là có tâm tư. Vả lại hôm nay Tông Kiềm nói những lời kia, chỉ sợ là ngay cả Thái Tử Phi cũng không tìm ra được lỗi sai. Đứa trẻ ba tuổi có thể hiếu thuận được như thế, tất nhiên là cả Đông Cung từ trên xuống dưới đều sẽ làm theo, như vậy đứa nhỏ mới có thể như thế. Cho dù trong đó có diễn kịch thì cũng không ai vạch trần, cho nên khuyết điểm không che lấp được ưu điểm, đối với Đông Cung là một việc tốt.

Bàn Nhi thở dài một hơi, nhìn Phùng Hải đang quỳ rạp trên mặt đất với ánh mắt phức tạp: “Sau này không được tự ý quyết định, có chuyện gì thì phải báo lên trên, ta không phải là loại chủ tử không nghe ý kiến của hạ nhân.”

Trong lòng Phùng Hải vui vẻ, lúc này dập đầu nói: “Nô ta đã hiểu, nô ta nhất định vào sẽ làm theo lời của chủ tử.”

Sau khi Phùng Hải đi ra ngoài, Bàn Nhi dùng tịnh phòng, toàn bộ quá trình nàng dường như là suy tư điều gì đó, Hương Bồ không dám lại nhiều lời xen vào nữa.

Tiệc hoàng cung thường được tổ chức từ giữa trưa, kéo dài cho đến tận tối.

Còn đây là tiệc mừng thọ năm mươi tuổi của Hoàng hậu, đương nhiên không thể xem là không quan trọng, kể cả khi Phó Hoàng Hậu vẫn luôn miệng nói là ở vùng Thiểm Cam có thiên tai, mọi thứ đều phải làm tối giản, thế nhưng Phủ Nội Vụ vẫn tổ chức rất phong phú như cũ.

Tiệc buổi tối còn chưa bắt đầu, ở phía bắc của hòn đảo đã bắt đầu đốt pháo hoa.

Dưới bầu trởi xanh thẳm, mọi người tập trung ở nơi có tầm nhìn đẹp nhất để ngắm pháo hoa. Phía chân trời mênh mông bao la, pháo hoa rực rỡ được đốt khoảng hơn mười lăm phút, quả thực khiến cho người ta cảm thán từ tận đáy lòng. Ngay cả Bàn Nhi kiếp trước đã từng trải qua rất nhiều tình huống cũng không khỏi cảm thán Phủ Nội Vụ làm việc thật là tài tình.

Xem pháo hoa xong, đương nhiên là tiếp tục yến tiệc, yến tiệc được tổ chức trong Đình Thủy Tạ ở hành lang hình vòng cung, chia Việt Nhiều chỗ. Cách một khoảng còn có một ngọn đèn dầu sáng rực rỡ, còn có thêm nhiều ánh nến điểm xuyết, nếu đứng từ xa nhìn lại, bầu trời đêm đen thăm thẳm, màu nước tĩnh lặng, những thứ này xâu lại thành một chuỗi dạ minh châu dài, đẹp tựa như một bức tranh vậy.

Bởi vì khách nam và khách nữ không ngồi chung một chỗ cho nên buổi tiệc tối Uyển Chu ngồi bên cạnh Bàn Nhi.

Vì không phải là ở trong cung cho nên bầu không khí đương nhiên là thoải mái hơn rất nhiều, thỉnh thoảng lại có mệnh phụ bước lên kính rượu nói chuyện cùng với Thái Tử Phi, phi tần trong cung không ở chỗ này nên Thái Tử Phi là người cao quý nhất ở đây.

Việt Vương phi được sắp xếp ngồi cạnh Bàn Nhi, Uyển Chu ngồi nói rất nhiều chuyện với Thục Hòa qua cái bàn dài, Bàn Nhi cũng nói vài câu với Việt Vương phi.

Nhưng nàng cũng không hỏi Việt Vương phi như thế nào sau khi quay về vào lần trước, Việt Vương phi cũng không nhắc đến, giống như là chuyện ngày đó không hề xảy ra, nhưng thật ra Bàn Nhi thấy sắc mặt của Việt Vương phi đã tốt hơn một chút.

Có lẽ là do cảnh sắc ở Tây Uyển rất hợp lòng người, tâm tình của người tốt thì khí sắc đương nhiên cũng tốt theo.

Phú Thu đột nhiên đi đến đằng sau Bàn Nhi, nhỏ giọng nói: “Tham kiến Lương Đệ, Thái Tử gia ở bên kia sai người nói với với nô tỳ rằng Tam công tử bướng bỉnh lại gây lộn với Ngũ công tử của Phủ Tề Vương, mời ngài đi qua đó đón Tam công tử về ạ.”

Bàn Nhi sau khi nghe xong thì kinh ngạc, lại thấy hơi đau đầu, sao thằng bé lại tự nhiên đi gây lộn? Rồi lại thấy hơi bực mình, thầm oán trách không phải Thái Tử nói Tông Kiềm làm như vậy là đúng sao, bây giờ thấy đau đầu rồi à.

Nàng cũng không nghĩ nhiều, nói Uyển Chu ngồi một mình ở đây một lát, rồi lại nhờ Việt Vương phi trông chừng con gái giúp mình, cũng để Bạch Thuật ở lại, rồi đi cùng Phú Thu.

Đi ra ngoài Đình Thủy Tạ, không phải là Phúc Lộc mà là một thái giám với khuôn mặt quen thuộc.

Mặc dù Bàn Nhi không biết tên nhưng nàng biết hắn là hạ nhân của Dục Khánh Cung, cũng không nghĩ nhiều mang theo Hương Bồ đi cùng đối phương.

Gió đêm thổi qua dọc đường đi, tuy rằng bầu trời đã tối đen nhưng trên hành lang đều treo đèn cung đình cho nên cũng không quá tối.

Hàng lang hình vòng cung này hoàn toàn giống theo phong cách của lâm viên ở Giang Nam, được xây dựa vào núi đá, trong đó có các loại đá hiếm thấy rồi hòn non bộ điểm xuyết, khi thì lên cao khi thì xuống thấp, đi mãi cho đến khi Bàn Nhi cảm thấy ánh sáng hơi tối đi, ngẩng đầu nhìn xung quanh thì thấy vẫn còn ở trên hàng lang, chẳng qua là bởi vì bị núi đá che khuất nên không nhìn thấy ngọn đèn dầu sáng rực ở đằng xa.

Thái giám dẫn đường ở phía trước dường như nhận thấy bước chân của nàng chậm lại, xoay người nói: “Tô chủ tử, còn một đoạn nữa là đến nơi.”

Bàn Nhi tiếp tục đi theo, vừa đi được một đoạn thì đột nhiên có một làn gió thổi tới, thái giám đi ở đằng trước đột nhiên biết mất không thấy đâu.

Trong lòng nàng hoảng sợ… Lúc này nàng dừng chân lại.

Đang muốn xoay người lại thì bỗng nhiên, có một người xuất hiện ở bên cạnh hòn non bộ, chính là Sở Vương đang mặc cẩm bào màu xanh.



App TYT & Wisteria team
Chương kế tiếp