Dắng Sủng

Chương 97
Vương Cẩn Niên cũng đi theo Thành An Đế mấy chục năm, bình thường rất được tín nhiệm.

Mặc dù Thành An Đế cũng cảm thấy lời nói của Vương Cẩn Niên có chút không ổn, nhưng để chỉ ra chỗ sai thì thật đúng là không chỉ ra được cái gì sai, chỉ có thể coi là Chu Hiền Phi vì bị mất con, nên nhất thời mới bới lông tìm vết.

Vì để trấn an Chu Hiền Phi, Thành An Đế cũng thay đổi người khác, vẫn là thái giám ngự tiền bên cạnh hắn ta, nhưng thân phận và địa vị không cao như Vương Cẩn Niên.

Nhưng lời nói đã bị Vương Cẩn Niên nhất thời vô ý đưa ra ngoài, Hương Bồ bình thường rất thông minh, trong lòng nàng ta biết rõ chuyện phát sinh trên người chủ tử không thể cho bất luận kẻ nào biết được, nếu đã nói chủ tử là ở cùng một chỗ với Thái Tử Gia, Thái Tử Gia cũng không lên tiếng phản bác, nàng ta đương nhiên sẽ làm theo lời.

Nói là sau khi chủ tử nhìn thấy Thái Tử Gia, đã phân phó nàng ta trở về lấy đồ, ai ngờ nàng ta cũng không biết làm sao lại bị lạc đường, đang muốn tìm đường trở về, thì bị người từ phía sau đánh một cái ngay lập tức ngất xỉu.

Viên thái giám hỏi chuyện muốn tận trung nhiệm vụ, đã hỏi đủ mọi phương diện thậm chí còn đổi góc độ để hỏi Hương Bồ, đáng tiếc chỉ cần lời nói đúng hướng, những thứ khác hỏi thế nào cũng không trở ngại, cho dù có cái gì, Bàn Nhi cùng Hương Bồ đều là người bên cạnh Thái Tử, nháy mắt một cái là có thể có lý do thoái thác.

Sự tình lâm vào bế tắc, lúc này Cao quý phi đột nhiên nói: "Lúc trước ta nghe người ta nói, Thái Tử mời Tô Lương Đệ đến, lấy hài tử làm cái cớ, nhưng lúc ấy mấy vị tiểu công tử Đông cung rõ ràng là cùng hoàng hậu nương nương và thần thiếp chờ ở cùng một chỗ."

Nói đến đây bà ta chần chờ một chút, tựa hồ muốn nói Thái Tử mời người thì mời người, vì sao phải dùng cái cớ này, không khỏi khiến cho người ta nghi ngờ. Mà Chu Hiền Phi đã bị chuyện mất con đả kích đến mất đi thần hồn, thấy thẩm vấn cung nữ không có tiến triển, không khỏi đem việc này coi là nhược điểm, lập tức ánh mắt lộ ra hung quang nhìn Thái Tử.

Thái Tử tỏ ra vẻ mặt có chút xấu hổ, không nhiều không ít, vừa vặn làm cho người ta có thể nhìn ra, nhưng lại không đến mức quá quẫn bách.

Hắn do dự không nói, mà Chu Hiền Phi dường như bắt được nhược điểm gì đó, hỏi dồn dập, Phó Hoàng Hậu trách nàng ta không để ý thể diện, trong lúc nhất thời cục diện cực kỳ hỗn loạn.

Cuối cùng Thái Tử vẫn nói ra sự thật.

"Cô đi ra giải rượu, thấy ánh trăng rất đẹp, liền sai người mời Tô Lương Đệ tới đây cùng nhau ngắm trăng, bởi vì nhiều trường hợp không tiện nói rõ, nên mới tìm cớ."

"Ngắm trăng là quang minh chính đại, vì sao phải tìm cớ?"

Cao Quý Phi thấy Chu Hiền Phi càng hỏi càng kỳ cục, càng hỏi càng vô lý, vội vàng xen vào nói: "Chu Hiền Phi nếu trong lòng có nghi kỵ, bất luận Thái Tử điện hạ nói như thế nào cũng không tin, hay là gọi Tô Lương Đệ vào hỏi một chút đi."

Chu Hiền Phi cũng cảm thấy Thái Tử quá kín kẽ,nên đã lên tiếng sai người cho truyền Bàn Nhi vào.

Không bao lâu sau, Bàn Nhi liền tiến vào.

Sau khi tiến vào, nàng cung kính hành lễ, lại vấn an, cũng không ai gọi đứng lên, vẫn là Phó Hoàng Hậu gọi nàng dậy.

Cao Quý Phi cười nói: "Tô Lương Đệ ngươi cũng đừng hoảng hốt, gọi ngươi tới đây chính là muốn hỏi một chút chuyện lúc trước Thái Tử điện hạ sai người mời ngươi đến.

"Quý Phi nương nương cứ hỏi là được, thiếp thân biết gì đương nhiên sẽ không dấu diếm."

"Vậy được, bổn cung đành thay Chu tỷ tỷ hỏi." Cao Quý Phi cười nói, thấy Chu Hiền Phi cũng không tỏ vẻ phản đối mới nói: "Thái Tử điện hạ sai người mời ngươi đi đến là vì sao?"

"Điện hạ sai người mời thiếp thân đi đến chính là để cùng ngắm trăng."

"Nhưng nếu bổn cung không nhầm, lúc ấy Thái Tử sai người đi mời ngươi, lấy tam công tử của Đông cung làm cái cớ mới đúng."

Bàn Nhi thật cẩn thận ngẩng đầu nhìn Cao Quý Phi một cái, mới có chút đỏ mặt lại có chút khiếp sợ nói: "Quả thật là như thế, lúc ấy đến nói đó, thiếp thân cũng rất tò mò, nhưng nghĩ đến là điện hạ giả vờ mượn cớ, dù sao lúc ấy cũng có nhiều người, Thái Tử Phi cùng Hồ tỷ tỷ các nàng cũng ở đây, nên không muốn để cho người biết đi."

Nếu như dựa theo ý tứ của Bàn Nhi, Thái Tử giả vờ lấy cớ ngoại trừ không muốn để cho người ngoài biết chuyện hắn cùng thiếp thất hẹn hò, hay là không muốn để cho đám người Thái Tử Phi biết, muốn che mắt người khác.

Thực ra nói như vậy không phải là không thể cho qua, Thái Tử thân phận tôn quý, luôn được vạn người chú ý, hơi chút không cẩn thận sẽ làm cho người ta cho rằng sủng thiếp diệt thê.

Nam nhân mà, có một người thiếp sủng ái thật ra là chuyện rất bình thường, sau lưng chính thê không muốn để nàng ta biết mình sủng ái thiếp thất cũng là chuyện rất bình thường.

Lại nhìn đến Tô Lương Đệ này, lớn lên quốc sắc thiên hương, giữa lông mày lại mềm mại yếu ớt, nghĩ đến chắc cũng là một người nhát gan, trước mặt nhiều người như vậy nếu nàng nói dối, chắc chắn sẽ không được bình tĩnh như vậy. Hơn nữa ở đây nhiều người như vậy ai nấy cũng đều là hỏa nhãn tinh tinh, nếu cũng không nhìn ra được cái gì, điều đó chứng minh lời nói này không sai.

Chỉ có trong lòng Cao Quý Phi và Tề Vương hiểu được chân tướng như thế nào, cũng không nói đến Thái Tử, ngay cả Tô Lương Đệ này cũng biểu hiện cẩn thận như vậy. Bọn họ cái gì cũng đã an bài tốt, dù sao cho dù việc này không thành, cũng phải hung hăng lột được một lớp da của Thái Tử, nhưng bọn họ lại không tính đến lão thất phu Vương Cẩn Niên này, thế nhưng cùng với Thái Tử đạp lại một cước, ngay trước mặt vậy mà lại dám giúp Thái Tử thông đồng bịa đặt lời khai, mấu chốt là Thành An Đế cũng không cảm thấy có vấn đề gì.

Kể từ đó, trong lòng hai người báo động mạnh mẽ, thì ra nhìn Thái Tử không có bộc lộ tài năng gì, đôi khi Tề Vương cùng Sở Vương có bất kỳ hành động khiêu khích nào, hắn đều tỏ ra thái độ nhượng bộ, lại không nghĩ tới hắn giấu sâu như vậy.

Hiện giờ xem ra, việc hôm nay không thành, dường như cũng không có gì là ngoài ý muốn.

Cao Quý Phi nghĩ trong lòng, Chu Hiền Phi tự nhiên là không biết, bà ta thấy Cao Quý Phi không hỏi nữa, trong lòng vừa mắng Cao Quý Phi lâm trận bỏ chạy, lại hận đối phương đã khẳng định cái chết của Sở Vương có hiềm nghi. Nhưng hiện tại bà ta đã không quan tâm được gì, khẳng định Thái Tử là một trong những hung thủ thật sự đã hại chết Sở Vương, bà ta nhất định phải kéo Thái Tử xuống nước để báo thù cho con trai.

Về phần Tề Vương cùng Cao Quý Phi, đều chờ đấy, một người bà ta cũng sẽ không bỏ qua.

"Ngươi nói các ngươi là ngắm trăng thì chính là ngắm trăng, có người chứng minh được không?"

Đối mặt với sự hùng hổ bức người của Chu Hiền Phi, Bàn Nhi có chút bối rối.

"Nương nương nếu không tin, có thể hỏi điện hạ, còn có đám người Phúc Lộc bọn họ."

"Ngắm trăng thì có thể ngắm lâu như vậy?" Chu Hiền Phi từng bước ép sát.

"Cái này..." Sắc mặt của Bàn Nhi nhất thời trở nên đỏ ửng, lại ấp úng nói không nên lời.

"Hỏi ngươi đó, sao không nói?!"

Lúc này, phó thao đứng lên nói chuyện.

"Hiền Phi nương nương, nói ra thì ngài là nương nương, lại là thứ mẫu của Thái Tử điện hạ, thần là cữu phụ của Thái Tử, liền ỷ vào thân phận nói thêm một câu. Tuổi trẻ ái mộ (yêu đương) là chuyện thường tình, điện hạ mặc dù đã làm cha, nhưng cũng không đến mức diệt nhân dục, hắn cùng Tô Lương Đệ một người là phu chủ một người là thiếp thất, hai người vừa không phải vụng trộm lại không phải quan hệ bất chính, chẳng lẽ hai người lén làm cái gì còn phải một năm một mười bẩm báo với người hay sao?

"Ngài đây là thẩm tra phạm nhân, hay là hỏi chuyện? Đây là coi Thái Tử là phạm nhân để thẩm vấn sao? Trinh Dương Hầu, việc này ngươi mặc kệ sao? Hay là hiểu nhưng giả vờ hồ đồ, mặc cho Hiền Phi nương nương làm ầm ĩ như vậy? Sở Vương bất hạnh gặp chuyện, trong lòng chúng ta cũng thông cảm, không khỏi nhiều lần nhượng bộ, nhưng cũng đừng coi sự khoan dung của người khác là chột dạ khiếp đảm, nếu thật sự muốn làm ầm ĩ rõ ràng, ngày mai chúng ta liền đi đến triều đình phân biệt rõ ràng, dù sao việc này mọi người cũng đều đã biết, vừa lúc để cho mọi người nghị luận Thái Tử giết huynh đối với hắn rốt cuộc có lợi ích gì, mà ngay ở trong thọ yến của mẫu hậu lại gây ra chuyện này!

Lời nói của Phó Thao ngắn gọn, nhưng từng câu từng chữ đều đi thẳng vào trọng tâm.

Vừa nói nghi ngờ Hiền Phi bức cung, lại nói Trinh Dương Hầu chính là giả bộ hồ đồ, muốn nhìn Hiền Phi làm náo loạn để bộc lộ oán khí trong lòng, lại uy hiếp nói muốn đi triều đình phân bua, để chứng minh bên mình không có bất kỳ chỗ nào chột dạ hiềm nghi.- đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT -

Những lời này khiên cho cho người khác không biết phản biện như nào, dù sao ít nhất là Cung Thân Vương tạm thời bị kéo đến làm nhân chứng cũng là thiên về phía Thái Tử.

Đúng vậy, Thái Tử đang làm tốt chức vị Thái Tử của hắn có gì không tốt, giết chết Sở Vương đối với hắn có lợi ích gì? Chuyện này cho dù trong người có bất kỳ âm mưu nào, cũng nhất định là do người bên ngoài muốn vu khống lên đầu Thái Tử, nếu không vị cung nữ của Tô Lương Đệ kia vì sao lại té xỉu ở gần nơi Sở Vương xảy ra chuyện?

Nếu Thái Tử giết người, nhất định sẽ dọn dẹp sạch sẽ hiện trường, không lưu lại bất cứ thứ gì bất lợi cho mình.

Cung Thân Vương nào biết được sự việc xảy ra đột ngột, Thái Tử vốn là kiên trì đến cùng, sở dĩ không bị người ta đụng nát tại chỗ, là bởi vì hắn đi đủ nhanh, cũng là đến khi xảy ra chuyện ngoài ý muốn mà Bàn Nhi chịu nhục ngoan tuyệt giết chết Sở Vương. Lúc ấy thời gian khẩn cấp, Thái Tử chỉ có thể nhanh chóng đưa Bàn Nhi rời đi, làm sao còn bận tâm được cái gì mà kết thúc, mới có thể xảy ra nhiều sơ hở như vậy.

"Đều là hoàng thân, cần gì phải đem chuyện xấu này làm ầm ĩ đến triều đình, không phải để cho đám triều thần chê cười hay sao. Hiền Phi nương nương, ngươi cũng bình tĩnh một chút, Tấn Quốc Công Thế Tử nói cũng không phải không có đạo lý, Thái Tử rốt cuộc là Trữ Quân của một nước, ngươi bức hỏi chuyện riêng của hắn cùng thiếp thất như vậy, thật sự không thoả đáng."

Theo bối phận Cung Thân Vương là đường thúc của Thành An Đế, lại chưởng quản Tông Nhân phủ, ở trong một đám hoàng thân, coi như là nhân vật cực kỳ đức cao vọng trọng, nếu ông ta đã nói như vậy, Hiền Phi, Trinh Dương Hầu cho dù là Tấn Quốc Tông Thế Tử cũng không nói được cái gì.

"Hoàng Thúc nói phải, chuyện như vậy làm ầm ĩ trên triều đình, các ngươi là sợ trẫm chưa đủ mất mặt phải không?!" Thành An Đế cau mày nói.

"Không phải vẫn còn Thất Hoàng Tử, lúc ấy Thất Hoàng Tử không phải đã tỉnh lại sao, gọi người đến hỏi một chút." Cung Thân Vương cũng...biết rõ việc này nếu không có kết luận, chỉ sợ Hiền Phi cùng Trinh Dương Hầu sẽ không từ bỏ ý đồ, liền nói như vậy.

Thành An Đế gật đầu, sai người đi gọi Thất Hoàng Tử đến đây. Không bao lâu sau, tiểu thái giám đi mời người trở về, thấp giọng bẩm báo: "Hồi bẩm bệ hạ, Thất Hoàng Tử thật sự bị dọa đến không nhẹ, đến bây giờ cũng chưa mở miệng nói chuyện, người cũng ngờ nghệch, Lý thái giám nói muốn mời thái y đến khám cho Thất Hoàng Tử, nhưng bởi vì các chủ tử lên tiếng, không cho bất luận kẻ nào tiếp cận Thất Hoàng Tử, cho nên việc này..."

"Điều này…" Ánh mắt của Thành An Đế đảo quanh một vòng, rơi vào trên mặt Cung Thân Vương: "Hoàng thúc xem điều này..."

Cung Thân Vương làm sao không rõ được là vừa rồi Thành An Đế rơi vào sự trách mắng của Phó Hoàng Hậu cùng Tấn Quốc Công Thế Tử, mới biểu hiện ra một bộ dáng đứng ngoài cuộc, nếu là bình thường, mới không có tôn trọng vị hoàng thúc là ông ta như vậy.

Ông ta đưa ánh mắt đặt ở trên mặt Hiền Phi cùng Trinh Dương Hầu, trầm ngâm nói: "Hay là hỏi một chút đi, cũng đừng gọi tới, để cho Hoàng Hậu nương nương cùng Hiền Phi nương nương mỗi người phái một người, theo người của bệ hạ đi hỏi. Đứa nhỏ Thất Hoàng Tử đáng thương kia, bình thường cũng là một đứa bé ngây thơ, sống vô ưu vô tư, mặc kệ xảy ra chuyện gì, nghĩ đến chắc sẽ không liên quan đến đứa nhỏ này, hay là không nên làm quá mức, miễn cho Tiên Đế cùng Thái Tổ Hoàng Đế ở trên trời tâm đều bất an.

Lời này của Cung Thân Vương, rõ ràng là mượn Thất Hoàng Tử ẩn dụ có vài người làm việc quá mức, ngay cả một Hoàng Tử ngốc cũng không buông tha, cẩn thận làm tổn thương thiên hòa.

Những người khác đều có sắc mặt ảm đạm.

Thành An Đế cũng không biết có nghe hay không hiểu hay không, vừa nghe nói Tiên Đế cùng Thái Tổ Hoàng Đế liền vội vàng làm một bộ dáng nghiêm mặt nghiêm túc, trịnh trọng nói: "Hoàng thúc nói rất đúng, Trẫm đối với đứa nhỏ Lão Thất kia cũng cực kỳ đau lòng, các ngươi đi hỏi đều thu liễm cho Trẫm một chút, đó là Hoàng Tử của Trẫm, không phải phạm nhân!"

Lời này của Thành An Đế ngược lại có chút ý vị thâm trường, bởi vì bình thường hắn ta đối với Thất Hoàng Tử tương đối chán ghét, hiện tại lại nói lời này. Vả lại câu nói phạm nhân này cũng có tương ứng với lời của Thế Tử Tấn Quốc Công lúc trước nói Hiền Phi, chẳng lẽ nói thực ra trong lòng bệ hạ biết rõ việc này không liên quan đến Thái Tử, mượn đây để trào phúng Hiền Phi?

Chắc chỉ có mấy người nổi lên ý niệm này trong đầu, nhưng suy nghĩ này lập tức phai nhạt, bởi vì từ đầu đến cuối biểu hiện của Thành An Đế cũng không giống như đối với Thái Tử có bất kỳ cái nhìn khác, Thái Tử đến sau hắn ta lập tức khởi binh hỏi tội, làm sao có thể giúp Thái Tử nói chuyện.

Các nô tài lên tiếng, trong đại đường lại lâm vào yên tĩnh, có cung nữ đi lên thay trà cho tất cả mọi người. Ngược lại Thái Tử cùng Bàn Nhi vẫn đứng, nhưng lúc này tâm tư của mọi người đều không ở chỗ này, cũng không có ai đi so đo cái này.

Sau gần một khắc, người đi hỏi chuyện đã trở lại.

Thất Hoàng Tử tuy rằng có nói một chút hữu dụng, nhưng cũng không tỉ mỉ. Người đi hỏi đã dùng mọi biện pháp mới để cho hắn mở miệng, lại chỉ nói thả đèn sông cùng hắc y nhân, hơn nữa vừa nhắc tới hắc y nhân hắn liền sợ tới mức ôm đầu run rẩy, lại không hỏi ra bất cứ lời gì.

Hắc y nhân, đó chính là thích khách?

Chẳng lẽ thích khách đã giết Sở Vương?

Tuy rằng mọi người đều biết mọi chuyện không đơn giản như vậy, bởi vì còn có hai thái giám chết bên cạnh Thất Hoàng Tử, nhưng mọi chuyện phát triển đến mức như bây giờ, cũng chỉ có thể kết luận là do thích khách.

Thời gian đã không còn sớm, đã gần canh bốn, chẳng khác nào vì việc này mà giày vò gần một đêm.

Thành An Đế đứng lên, phân phó thị vệ cấm quân điều tra toàn bộ Tây Uyển rồi rời đi, xem như vì chuyện này tạm thời vẽ ra một cái kết thúc.



App TYT & Wisteria team
Chương kế tiếp