Đánh Dấu Ngược

Chương 7
Edit: Nananiwe

Janis nháy mắt rơi lệ, tòa núi lớn kiên cố trong lòng hoàn toàn sụp đổ.

Janis nhắm mắt lại, thân thể run rẩy, dùng năng lực tự kiềm chế để ổn định cảm xúc.

Bên tai truyền đến tiếng các binh sĩ đã dùng hết đạn dược đang xin được bổ sung thêm, Janis hít sâu một hơi, mở ra máy truyền tin ra...

Ngay khi Janis định dẫn đầu chúng tướng sĩ đồng quy vu tận, đột nhiên tiếng động hỗn loạn vang lên.

"Nguyên soái?"

"Đó là nguyên soái đúng không?"

"Nguyên soái đang rơi à?"

"Nhìn kí hiệu xem! Đúng là Nguyên soái rồi!"

Tuyệt xử phùng sinh là đây chứ đâu!

Janis đột nhiên mở mắt, nhìn về phía không trung.

Chỉ thấy một khoang thoát hiểm lao nhanh từ trên trời xuống!

Có lẽ khoang thoát hiểm đã bị pháo đạn đập mạnh vào, tả tơi đến mức không nhìn ra hình dạng gì, có thể chống đỡ được áp suất của tầng khí quyển đã là cực hạn, giờ phút này đang dao động rơi rớt linh kiện...

Janis kích động đích bấm máy truyền tin, hô to: "Mau phóng toàn bộ hỏa lực vào kẻ địch! Bảo vệ nguyên soái! Lưới bảo vệ của phi thuyền rớt ra rồi! Nhất định phải đỡ được nguyên soái!"

Trong nháy mắt, hỏa lực vốn sắp ngừng công kích phút chốc tăng vọt lên!

Kẻ địch lại cảm thấy quân đội đế quốc đang giãy dụa sắp chết.

Nguyên soái đế quốc đã bị đánh rơi xuống đất, quân chủ lực của bọn họ ở ngoài vũ trụ cũng đã sắp ập xuống, kết cục của trận này không còn nghi ngờ gì nữa rồi.

Hai, khoang thoát hiểm tiếp tục rơi xuống.

Ba lớp lưới phòng hộ bị nghiền nát, khoang thoát hiểm vỡ tan tành.

Khoé mắt Janis như muốn nứt ra, không cả dám thở mạnh.

Khoang thoát hiểm vỡ vụn nghĩa là lưới phòng hộ cũng không cứu được nguyên soái, chẳng lẽ bọn họ phải trơ mắt đích nhìn thấy nguyên soái đang sống sờ sờ bị ngã chết sao!

Keith tiêu hao tinh thần lực để điều khiển tàu chỉ huy, giờ phút này đã cạn kiệt sức lực.

Vốn cho rằng có thể dựa vào khoang thoát hiểm để trở về được mặt đất, nhưng ở trong không trung lại cảm nhận được cảm giác không trọng lực.

Khoang thoát hiểm đã không còn lớp phòng hộ vốn có.

Bị vỡ vụn cũng là chuyện nằm trong dự kiến, Keith mở to hai mắt nhìn mình đang rơi xuống.

Thời gian giống như trong nháy mắt trở nên thong thả, Keith có thể nhìn thấy binh lính và những công dân đế quốc đang trốn ở chỗ tối phía dưới mặt đất, khuôn mặt bọn họ lộ vẻ thấp thỏm lo âu và sợ sệt.

Hắn muốn nói là đừng sợ, cuộc chiến vẫn đang tiếp tục.

Nhưng hắn biết, cuộc chiến thuộc về hắn đã kết thúc.

Tiếc nuối duy nhất chính là, hắn không giữ được lời hứa còn sống trở về.

Sớm biết như vậy, chẳng thà hắn cùng hủy diệt với tàu chỉ huy còn hơn, ít nhất binh sĩ của hắn sẽ không nhìn thấy thảm cảnh hắn bị ngã chết.

Hình ảnh cuối cùng hiện lên trong đầu Keith chính là dẫn đường xinh đẹp lại tùy tiện kia...

Nếu còn có kiếp sau, hắn bằng lòng buông bỏ tất cả để làm một người thường, sống cùng một người xinh đẹp lại tự do như vậy cả đời.

"Keng ——!"

Tiếng leng keng giống như kim loại va phải nhau vang lên, tinh thần mọi người chấn động!

Những lính gác ở đây cảm thấy tinh thần lực tăng mạnh lên rất nhiều!

"Keng —— Keng!"

Một con chim lớn màu sắc sặc sỡ chao liệng giữa không trung che lấp cả mặt trời, ngăn cản tất cả hỏa lực của kẻ địch.

Một quả cầu phòng hộ bằng tinh thần lực từ miệng nó phun ra bao trọn nguyên soái, bảo vệ nguyên soái từ từ rơi xuống...

Janis cảm thấy con chim to này vô cùng quen mắt, quen mắt đến mức chưa đợi mình nhớ ra rốt cuộc đã thấy con chim này lúc nào thì đã nghiến răng nghiến lợi trước.

Nếu thu nhỏ con chim này thành kích thước bình thường của loài chim...

Janis lập tức thở mạnh ra.

Không! Thể! Nào!

Keith đang cạn kiệt sức lực được quả cầu phòng hộ bằng tinh thần lực kia bao bọc lấy cảm nhận được, dưới sự vỗ về và chữa trị của tinh thần lực kia, hắn hồi phục với tốc độ đang sợ, thậm chí còn dồi dào sức lực hơn thời kỳ cường thịnh.

Mà con chim lớn trước mặt mang theo một hơi thở vô cùng quen thuộc và thân thiết...

Lúc này hậu phương đột nhiên truyền đến phản hồi, cung ứng súng đạn đã khôi phục rồi!

Không chỉ khôi phục mà thậm chí tăng về số lượng! Rất nhiều đội quân được phái tới chiến tuyến!

Hậu phương đột nhiên xuất hiện rất nhiều dẫn đường có năng lực thần kỳ đang trị liệu cho lính gác bị thương, tăng tốc độ khôi phục tinh thần lực của lính gác!

Chiến hạm của hoàng thất bay lên giữa không trung.

Một giọng nói đủ để truyền tới khắp đế quốc vang lên: "Nguyên soái đã bình an trở về! Truyền lệnh nguyên soái, giết sạch hải tặc vũ trụ đến xâm phạm đế quố! Hỡi những lính gác của đế quốc, vừa rồi trên chiến trường bên ngoài vũ trụ, nguyên soái đã dùng năng lực của bản thân đểt diệt trừ gần như hai phần ba hải tặc rồi, mà giờ phút này ở phía sau các cậu là tất cả dẫn đường trưởng thành của Bạch tháp, từ khi sinh ra tới nay bọn họ chưa bao giờ rời khỏi Bạch tháp, hiện tại tự nguyện đi lên chiến trường giúp đỡ các cậu một tay, chữa trị hết những vết thương tinh thần cho các cậu! Lính gác còn thì dẫn đường còn, đế quốc còn, công dân còn, nhà cũng sẽ còn! Hiện giờ xin hãy đáp một lời, có bảo vệ được hay không!"

Trong nháy mắt, khí thế của quân đội đế quốc vang dội rung trời, chúng chiến sĩ hào hùng gào lên: "Thề chết bảo vệ! Thề chết bảo vệ!"

Keith bị quả cầu phòng hộ bằng tinh thần lực và phượng hoàng bảo vệ đáp xuống mặt đất.

Hắn vừa ngẩng đầu nhìn lên đã thấy đội quân khí thế hào hùng của mình tiêu diệt kẻ địch dễ như trở bàn tay.

Lúc này quân chủ lực của hải tặc từ không trung rơi xuống.

Vô số quân hạm của kẻ địch ùn ùn kéo tới giống như màn đêm vĩnh hằng buông xuống.

Janis không nghĩ nhiều nữa, quyết định rất nhanh: "Nhắm tất cả hỏa lực về phía quân hạm của kẻ thù! Nhất định không thể để con con tàu nào của hải tặc rơi xuống lãnh thổ của đế quốc! Tất cả lính gác mau thả ra lượng tử thú, bắt đầu công kích bằng tinh thần lực!"

Chiến hạm của hoàng thất cũng đồng thời phát mệnh lệnh: "Tất cả dẫn đường bắt đầu dùng tinh thần lực tạo thành lồng phòng hộ, thả ra lượng tử thú để bảo vệ lính gác! Lính gác của đế quốc cần các cậu bảo vệ! Nhớ kỹ! Lính gác là kiếm! Dẫn đường là khiên! Chỉ khi phối hợp với nhau mới có thể ngăn chặn được kẻ thù! Hỡi những dẫn đường của đế quốc! Đây là lúc các cậu chứng minh bản thân! Dẫn đường không phải là đồ chơi, không phải vật phụ thuộc, mà là tấm khiên kiên cố nhất!"

Xa xa, Keith nhìn thấy chiến hạm của hoàng thất.

Giọng nói này hắn rất quen thuộc, đêm hôm trước giọng nói này còn nói với hắn: Lính gác, đừng chịu đựng nữa, kêu thành tiếng đi.

Lúc này chiến hạm của hoàng thất thả ra hai chiếc thuyền chiến đấu.

Hai chiếc thuyền chiến đấu nhanh chóng đi tới trước mặt Keith.

Trong đó, một chiếc thuyền còn vang lên giọng nói mà Keith vô cùng quen thuộc: "Đến đây lính gác, cùng chiến đấu với em."

Keith không nhúc nhích, hắn nhìn chằm chằm vào chiến thuyền, muốn xuyên thấu qua nó để nhìn thấy người bên trong.

Thanh âm kia đột nhiên thả lỏng, ngả ngớn nói: "Đừng nói cho em biết là anh không được..."

Keith nháy mắt lung lay, hắn nhanh chóng tiến vào bên trong khoang thuyền chiến, dùng tinh thần lực kết nối với hệ thống điều khiển của thuyền.

Mười ngón tay nhanh chóng nhập lệnh, chiến hạm nháy mắt bay đến phía trước, tiêu diệt sạch một đám kẻ địch.

Máy truyền tin nội bộ vang lên.

Giọng nói kia lại truyền đến: "Lính gác, thả ra nhóc sư tử của anh ra đi, để nó phối hợp với phượng hoàng lửa của em."

Keith thả ra lượng tử thú sư tử của mình.

Ai ngờ sư tử vốn chỉ lớn hơn bình thường một chút gần như làm chính hắn cũng không nhận ra!

Sư tử không chỉ lớn hơn trước kia bốn năm lần, mà sau khi bị thả ra nó còn lao thẳng đến bên cạnh phượng hoàng đang sải cánh trên bầu trời...

Keith nhìn thấy sư tử của mình và phượng hoàng một ở trên trời một ở dưới đất, song hành cùng nhau.

Mỗi lần phượng hoàng kêu to thì sức lực của sư tử lại mạnh hơn, móng vuốt vụt qua quăng ngã một đống lượng tử thú của kẻ địch.
Chương kế tiếp