Danh Môn Đoạt Yêu

Chương 27: Phó Trọng Đình là một loại thuốc
Ông ta thật sự rất thành thạo với những loại chuyện này.

"Hừ! Tâm trạng của tôi bị phá hỏng rồi, hôm nay khỏi quay chụp gì nữa, tôi muốn rời khỏi đây!" Lý Vi Nhi khó chịu nói rồi định rời đi.

"Lý tiểu thư... Chuyện này...'' Trong lúc nhất thời Giám đốc Vương luống cuống không biết phải làm thế nào.

"Cô nhìn chuyện tốt cô gây ra đi, mau xin lỗi với cô Lý đi!" Giám đốc Vương đẩy Dư Du Nhiên một cái.

Dư Du Nhiên đứng trước mặt Lý Vi Nhi, mặt cô vẫn rất đau.

Người phụ nữ này đánh quá mạnh, giống như cô ta có thù gì với cô vậy.

"Cô Lý, chắc là cô đã ký hợp đồng về việc quay quảng cáo với tập đoàn Phó thị rồi, nên nếu cô ngừng hợp tác đơn phương một cách công khai như thế này thì đến lúc đó cô sẽ phải bồi thường một khoản phí rất lớn cho việc vi phạm hợp đồng, cô nên suy nghĩ thật kỹ."

Lý Vi Nhi nghe thấy thế thì kinh ngạc nhìn Dư Du Nhiên.

"Cô là cái thá gì chứ? Cần cô lên mặt dạy đời ở đây đấy à? Kể cả phải bồi thường thì sao chứ? Cô nghĩ là Lý Vi Nhi tôi không có đủ số tiền đấy à?''

"Đúng là cô rất giàu, nhưng nếu chuyện này bị đồn ra ngoài thì không tốt cho danh tiếng của cô đâu, còn có một số phóng viên đang chặn ở ngoài kia, đến lúc đó sẽ có tin đồn rằng cô tự cao tự đại làm ảnh hưởng tới hình tượng của cô, như vậy cô hẳn là biết sẽ mất nhiều hơn được. Hơn nữa, cô hợp tác với tập đoàn Phó thị chúng tôi, ai nấy đều bình đẳng, cô cũng không có quyền đánh tôi, nhưng chuyện hôm nay nể tình cô nhất thời xúc động nên tôi sẽ không tính toán nhiều với cô."

"Cô... Cô... Cô..." Lý Vi Nhi nghe thấy thế thì tức tới mức suýt phát điên, nghẹn nửa ngày không nói được câu gì.

"Dư Du Nhiên, cô dám nói mấy lời đó với Lý tiểu thư, rốt cuộc cô có muốn giữ công việc này nữa không hả!" Giám đốc Vương vội vã quát lớn.

"Giám đốc Vương, tôi làm vậy cũng là vì công việc thôi, không hoàn thành công việc thì chúng ta đều phải mất bát cơm của mình, đương nhiên là tôi không thể tránh khỏi được, nhưng ông thân là lãnh đạo thì ông cũng không tránh khỏi được đâu."

"Cô..." Giám đốc Vương lập tức nổi giận đùng đùng.

"Giám đốc Vương, tổng giám đốc tới, ngài ấy rất coi trọng việc quay quảng cáo lần này nên muốn đích thân tới xem." Lúc này, có người đi vào nói.

"Cô nói cái gì? Phó Trọng Đình tới đây à?" Lý Vi Nhi lập tức mở cờ trong bụng.

Dư Du Nhiên nhìn cô ta, vẻ mặt khó hiểu.

Phó Trọng Đình là một loại thuốc à? Chỉ mới nhắc tới tên mà đã chữa lành cơn giận của Lý Vi Nhi rồi.

"Đúng vậy, tôi cũng mới nhận được tin thôi, nửa tiếng nữa tổng giám đốc sẽ tới."

"Mau, mau trang điểm cho tôi!" Lý Vi Nhi vội vàng giục thợ trang điểm.

Không ngờ Phó Trọng Đình lại cứu một bàn nữa, có vẻ Lý Vi Nhi này có tình cảm với Phó Trọng Đình.

Trong lòng Dư Du Nhiên bỗng dưng trở nên khó chịu!

"Du Nhiên, cô không sao chứ? Tôi nghe nói mấy chuyện lúc nãy rồi." Ngụy Lăng Thành quan tâm hỏi.

“Tôi không sao."

"Không sao gì chứ, cô nhìn mặt cô xem, sưng hết lên rồi kìa, lát nữa rảnh tôi sẽ lấy túi chườm đá cho cô chườm."

"Cám ơn anh."

"Dư Du Nhiên à Dư Du Nhiên, tôi bảo cô tới đây là để làm thay tôi thật tốt, gan của cô cũng to thật đấy, ngay cả Lý Vi Nhi mà cô cũng dám đắc tội, xem thử đến lúc quay về tôi có dạy dỗ cô một trận ra trò không." Giám đốc Vương nói với Dư Du Nhiên.

"Giám đốc Vương, tôi làm thế cũng vì công việc, chưa kể cái cô Lý Vi Nhi đấy rõ ràng là cố ý."

"Đúng thế, đúng là cô ta cố ý, nhưng cho dù thế nào thì cô cũng không được làm trái ý cô ta, công ty đã phải bỏ ra một số tiền rất lớn để mời cô ta tới, suýt chút nữa bị cô phá hỏng rồi."

"Giám đốc Vương, mọi chuyện không phải đã được giải quyết xong rồi hay sao? Anh bớt nói vài câu đi, dù sao tổng giám đốc cũng sắp tới rồi." Ngụy Lăng Thành cũng chen vào nói.

Giám đốc Vương tức điên lên, sau đó đi ra ngoài chờ Phó Trọng Đình.

Sau khi trang điểm xong, Lý Vi Nhi bèn đi ra ngoài chụp ảnh.

Ngôi sao lớn quả nhiên là ngôi sao lớn, cả tạo hình lẫn các biểu cảm của cô ta đều rất tốt.

Lý Vi Nhi liên tục liếc mắt đưa tình, sau đó khẽ nở một nụ cười, xinh đẹp như lúc ở trên ti vi.

Lúc Dư Du Nhiên đang xem thì chợt có cảm giác có người vỗ mông mình một cái.

Cô sửng sốt, lập tức nhìn qua thì trông thấy Phó Trọng Đình lại đang đứng ngay cạnh mình.

Thảo nào Lý Vi Nhi cứ quay về phía cô nháy mắt, hóa ra là Phó Trọng Đình đứng đây! Đệch!

Dư Du Nhiên nhìn xung quanh, may mà tất cả mọi người đều đang nhìn Lý Vi Nhi.

Không ai để ý tới cô và Phó Trọng Đình.

Cái tên khốn kiếp này dám vỗ mông cô.

"Tốt, làm tốt lắm!" Nhiếp ảnh gia nói.

Dư Du Nhiên thầm chửi rửa trong lòng, nếu không phải nghe thấy tin Phó Trọng Đình tới thì e là hôm nay chẳng quay chụp được gì dù chỉ là một đoạn quảng cáo ba phút ngắn ngủi.

"Ngài Phó." Sau khi quay chụp xong, Lý Vi Nhi nũng nịu gọi Phó Trọng Đình.

Dư Du Nhiên đứng cạnh nghe thấy thế thì cảm giác da gà da vịt khắp người mình nổi hết cả lên.

Mẹ nó thật là buồn nôn.

Có vẻ Lý Vi Nhi này muốn leo lên vị trí cao hơn!

Dù sao Phó Trọng Đình cũng thuộc dạng số một số hai trong thủ đô này, dù là ngoại hình hay là bối cảnh gia đình, năng lực vân vân thì người khác đều không thể so sánh với anh được.

Cho dù là một nhân vật nổi tiếng ở thủ đô, hay là vài ngôi sao danh tiếng đi nữa thì cũng đều muốn trèo lên người anh!

Dư Du Nhiên nhìn thấy cái dáng vẻ làm điệu làm bộ của Lý Vi Nhi, đúng là buồn nôn.

"Hôm nay Lý tiểu thư vất vả rồi." Phó Trọng Đình lạnh nhạt nói.

Mặt chẳng hề có biểu cảm gì, từ trước tới nay anh vẫn luôn lạnh lùng như vậy.

Dư Du Nhiên chẳng muốn xem bọn họ nói chuyện với nhau, cô nhanh chóng rời đi.

Sau đó thấy Ngụy Lăng Thành đem túi chườm đá cho cô.

"Cám ơn anh, Ngụy Lăng Thành." Dư Du Nhiên cảm kích nói.

"Không cần cám ơn, chườm lên đi, chờ một lúc là sẽ không bị sưng nữa đâu."

"Ừ." Dư Du Nhiên khẽ gật đầu.

Sau khi kết thúc công việc của Lý Vi Nhi, rốt cuộc Dư Du Nhiên cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.

Không ngờ Giám đốc Vương lại bảo cô đi trợ giúp dọn dẹp chỗ chụp ảnh.

Mấy việc này căn bản không phải là việc của cô! Rõ ràng giám đốc Vương đang cố tình trả thù cô.

Nhưng mình vẫn đang làm việc dưới trướng ông ta, dù khó chịu thì vẫn phải nghe theo thôi!

Dư Du Nhiên cất các máy móc, đồ đạc vào, nhìn ra ngoài, có vẻ trời sắp mưa rồi.

Sau khi làm xong, Dư Du Nhiên về phòng, mệt mỏi ngồi phịch xuống giường.

Đúng lúc này, cửa phòng bị mở ra.

Dư Du Nhiên còn tưởng là ai! Hóa ra lại là Phó Trọng Đình.

"Anh tới đây làm gì?" Dư Du Nhiên tức giận hỏi.

"Tới thăm cô một chút.”

"Anh đến xem trò cười của tôi đúng không?"

"Dư Du Nhiên, cô đừng có nói mấy lời khó nghe đấy được không? Dịu dàng chút không được à? Cô cứ thế thì quyến rũ đàn ông kiểu gì?"

Dư Du Nhiên: "..."

"Đường đường là tổng giám đốc lại chạy tới căn phòng bé tí của nhân viên, không sợ bị người khác phát hiện à?"

"Nếu sợ bị phát hiện thì tôi cũng không tới đây."

"Anh đã thích ở đây thế thì để tôi đi ra ngoài." Dư Du Nhiên nói xong bèn định rời đi.

Cô không muốn ở chung một phòng với cái tên này đâu!

Đúng lúc này, Phó Trọng Đình kéo tay Dư Du Nhiên lại, giam cô trong lồng ngực mình.

TYT & Một Chút Chút
Chương kế tiếp