Danh Môn Đoạt Yêu

Chương 41: Tôi không cần phụ nữ đã qua tay người khác
Dư Du Nhiên nghe vậy, suýt chút nữa thì cười phụt ra.

"Ngụy Lăng Thành, anh đủ rồi đấy!"

"Tôi cũng là suy nghĩ cho cô mà, chúng ta là bạn bè, đúng không?"

Dư Du Nhiên gật đầu.

Lúc ở cùng với Ngụy Lăng Thành, cô cảm thấy rất thoải mái vui vẻ.

"Đúng rồi, hôm đó lúc quay quảng cáo ở khách sạn Vacation, tôi có tới tìm cô nhưng cô nói cô ngủ rồi, có phải trong phòng cô có người không?" Ngụy Lăng Thành lại hỏi.

Du Dư Nhiên: "..."

Cô không ngờ là Ngụy Lăng Thành còn nhắc lại chuyện này.

"Tôi..."

"Cô yên tâm, chỉ hỏi chút thôi mà, quả nhiên cô có chuyện xấu xa muốn che dấu tôi."

"Ngụy Lăng Thành!"

"Được rồi, trêu cô tí, có đàn ông cũng tốt, bên cạnh cô cũng cần có một người đàn ông bảo vệ."

"Ngụy Lăng Thành, sao anh không đi chết đi!" Du Dư Nhiên tức giận mà nói.

"Ha ha ha... Tiểu Du Nhiên, không chỉ vậy đâu tôi còn biết người đàn ông có gian tình với cô, chính là Phó Trọng Đình đúng không?"

"Anh..."

"Yên tâm tôi sẽ giữ bí mật giúp cô, có điều đến lúc đó cô vút lên như diều gặp gió cũng đừng quên người bạn này nhé."

"Ngụy Lăng Thành, anh tới đây, xem thử tôi có đánh chết anh không."

"Hừ! Còn lâu tôi mới tự chui đầu vào lưới." Ngụy Lăng Thành nói xong thì chạy.

Du Dư Nhiên đột nhiên nở nụ cười.

Ngụy Lăng Thành cố ý làm cô vui, trong lòng cô hiểu.

Có người bạn thế này thật tốt.

...

Buổi tối, Du Dư Nhiên nhận được điện thoại của Lục Kình Vũ.

Lục Kình Vũ nói Phó Trọng Đình đã tỉnh lại.

Du Dư Nhiên lập tức muốn tới thăm anh, Lục Kình Vũ đã sắp xếp rồi.

Khi cô tới bệnh viện đa khoa, quả nhiên trông thấy Phó Trọng Đình đã tỉnh lại, trong tay còn cầm tập tài liệu nữa.

Lại còn xem tài liệu.

Anh cũng chuyên nghiệp gớm.

Du Dư Nhiên đi vào lấy mất tập tài liệu trong tay anh.

"Du Dư Nhiên, sao lại là cô."

"Sao vậy? Không muốn gặp tôi à?"

"Lục Kình Vũ!" Phó Trọng Đình hét lớn lên.

"Vô ích thôi, anh ấy không ở bên ngoài nên không nghe thấy, mà dù có nghe thấy cũng sẽ không đi vào."

"Du Dư Nhiên, cô được đấy, thậm chí ngay cả Lục Kình Vũ cũng bị cô mua chuộc rồi. Xem ra anh ta không muốn làm việc nữa."

"Phó Trọng Đình, anh có thể đừng nổi giận đùng đùng vậy nữa được không? Tôi tới thăm anh, muốn giải thích với anh, thật ra tôi biết hết rồi, Lục Kình Vũ đã nói với tôi, xin lỗi anh là tôi hiểu lầm anh."

Phó Trọng Đình nhớ tới hình ảnh của Du Dư Nhiên và Phó Trọng Hiên tối hôm đó, lửa giận trong lòng anh lại bùng cháy.

"Du Dư Diên, cút khỏi mắt tôi."

"Được, vậy chúng ta cùng cút."

Phó Trọng Đình: "..."

"Anh đừng có mà căng mặt lên nữa, giống như tôi thiếu nợ anh mấy chục triệu vậy. Phó Trọng Đình, chúng ta bắt đầu lại được không?" Du Dư Nhiên kéo tay Phó Trọng Đình rồi nói.

"Du Dư Nhiên, tôi không cần phụ nữ đã qua tay người khác."

"Anh... anh có ý gì?" Du Dư Nhiên kinh ngạc.

"Trong lòng cô tự hiểu, cô dâm loàn như vậy, trước đây đúng là tôi nhìn nhầm cô."

Du Dư Nhiên nghĩ lại một lát, không phải anh hiểu nhầm chuyện giữa cô và Phó Trọng Hiên tối hôm đó chứ.

"Buổi tối hôm đó, tôi và Phó Trọng Hiên không xảy ra gì cả, anh có tin tôi không?'

Phó Trọng Đình không để ý tới cô, ngay cả nhìn cũng chẳng nhìn Du Dư Nhiên lấy một cái.

"Phó Trọng Đình, anh nghe tôi nói đi. Tôi và anh ta thật sự không có gì cả, anh tin tôi đi."

Du Dư Nhiên thấy Phó Trọng Đình không để ý tới cô, đột nhiên cô cầm lấy dao găm ở bên cạnh chỉ vào người mình.

"Phó Trọng Đình nếu mà anh không tin, tôi có thể chứng minh ngay lập tức để anh thấy."

Du Dư Nhiên nói xong liền tính đâm vào người mình.

Cô không muốn tiếp tục xảy ra hiểu lầm với Phó Trọng Đình.

"Du Dư Nhiên, cô làm gì vậy! Cô điên à?" Phó Trọng Đình giành lấy cái dao găm của Du Dư Nhiên sau đó ném xuống đất.

"Đúng tôi điên rồi đấy, Phó Trọng Đình trong lòng anh đã có tôi, tại sao anh còn không nói rõ ra..." Du Dư Nhiên nói xong khóc òa lên.

Phó Trọng Đình nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt giúp cô, sau đó hôn lên môi Du Dư Nhiên.

Trong lúc đang quấn quýt lấy nhau, Phó Trọng Đình hôn không ngừng, cạy hàm răng cô ra, thuận thế đi vào, bao phủ mỗi một ngóc ngách trong miệng cô.

Du Dư Nhiên sắp bị hôn tới thở không nổi.

"A... a..."

Nghe thấy phản kháng của Du Dư Nhiên, lúc này Phó Trọng Đình mới buông lỏng cô ra.

Du Dư Nhiên mở miệng thật to hít lấy từng luồng không khí tươi mới.

"Sáng sớm hôm nay, những lời em nói ở chỗ anh, anh đã nghe thấy hết rồi." Phó Trọng Đình đột nhiên nói ra.

"Em... em nói cái gì?" Não bộ Du Dư Nhiên phản ứng khá chậm.

"Chỉ cần anh khỏe lại, anh muốn làm gì em cũng đồng ý."

Du Dư Nhiên: "..."

Sao lại nghe thấy một loại dự cảm không ổn thế nhỉ...

Cô vẫn chưa kịp phản ứng lại, Phó Trọng Đình lập tức đè cô xuống dưới người.

"Phó Trọng Đình... Anh... Anh..."

"Sao vậy? Trước đó chẳng phải em nói vậy sao giờ muốn đổi ý à?"

"Nhưng mà, cơ thể của anh... Anh vừa vừa mới..."

"Anh đã hạ sốt, khỏe hơn nửa rồi, em đang lo anh không thỏa mãn được em à?"

Du Dư Nhiên: "..."

Cô thề với trời, cô không có ý này được chưa?

Sau đó, Phó Trọng Đình lập tức cắn lấy nơi mềm mại trước ngực Du Dư Nhiên.

"A!" Du Dư Nhiên không khỏi kêu lên vì đau.

"Đây là sự trừng phạt với em, Du Dư Nhiên, sau này cấm em qua lại với Phó Trọng Hiên, em lại còn ôm anh ta nữa, buổi tối hôm đó hai người còn làm trò gì?"

"Anh cả nghĩ quá rồi, bọn em thật sự không làm gì cả..."

"Được lắm, không phải em muốn cút với anh à? Bây giờ chúng ta cùng lăn lên ga trải giường được không?"

Du Dư Nhiên: "..."

Cô không nghĩ là người đàn ông này còn có tinh lực dồi dào như vậy.

Người bị bệnh mà cũng có thể ăn cô một cách sạch sẽ.

"Phó Trọng Đình anh sẽ kết hôn với Đường Mộ Tuyết à?" Du Dư Nhiên hỏi.

"Nếu như em không muốn anh kết hôn với cô ta, anh sẽ không kết hôn."

"Có thật không?"

"Thật. Du Dư Nhiên, trước đó anh đã nói rồi, đời này em đừng hòng thoát khỏi anh."

"Nhưng mà cô ấy tốt với anh như vậy."

"Hai nhà bọn anh quen biết với nhau nhiều đời, hơn nữa bố mẹ cô ấy thật sự rất tốt, còn nữa dù sao cũng có tình cảm từ bé, anh cũng không muốn tổn thương cô ấy."

"Hừ! Thế nên anh chọn làm tổn thương em à."

"Là em lấy đi năm trăm nghìn trước, anh còn chưa tìm em để tính sổ, bây giờ em lại còn trách ngược lên anh rồi, em biết không lúc anh biết em rời bỏ anh vì năm trăm nghìn, trong lòng anh khó chịu tới mức nào?"

Phó Trọng Đình ôm Du Dư Nhiên vào trong lòng, dịu dàng nói.

Những gì trước đây giữa anh và Du Dư Nhiên, ngoại trừ làm tổn thương nhau thì không còn gì hết.

Bây giờ là lần đầu tiên họ yên tĩnh dựa vào nhau như vậy, trò chuyện một lát.

"Em có nỗi khổ tâm mà, vì bố em đánh bạc thiếu nợ người ta năm trăm nghìn, nếu em không giúp ông ấy thì ông ấy xong đời rồi."

TYT & Một Chút Chút
Chương kế tiếp