Danh Môn Đoạt Yêu

Chương 44: Đều tại Dư Du Nhiên hại
Chính là mẹ của Đường Mộ Tuyết, lại là một người hiền lành và tốt bụng.

Một người mẹ như vậy, sao lại có một người con gái như Đường Mộ Tuyết cơ chứ.

……

Đã ba ngày kể từ khi Đường Mộ Tuyết mất tích.

Trong ba ngày qua, vợ chồng Phương Viện Viện thực sự rất lo lắng, Phó Trọng Đình cũng giao cho Lục Kình Vũ đi tìm kiếm.

Trong một con phố đổ nát, Vương Thuý Phương vừa đi mua rau về, chuẩn bị đi đường tắt về nhà.

Đột nhiên, bà nhìn thấy một người phụ nữ đang ngồi xổm trong đó.

Bà bị giật mình, nhưng cũng không chú ý nhiều.

Khi bà chuẩn bị rời đi, bất ngờ người phụ nữ đó ngã xuống đất.

Bà nhìn lại lần nữa thì sửng sốt!

“Mộ Tuyết !!!” Vương Thuý Phương vội vàng đỡ Đường Mộ Tuyết dậy.

Lúc này, Đường Mộ Tuyết đã hôn mê.

Trên người cô ta rất bẩn, quần áo rách rưới, đầu tóc bù xù, trông giống như một kẻ lang thang vô gia cư.

Thật đáng thương.

Vương Thuý Phương đưa Đường Mộ Tuyết về nhà và chăm sóc cô ta cẩn thận.

Cuối cùng, Đường Mộ Tuyết cũng tỉnh dậy.

“Mộ Tuyết, cô cuối cùng cũng tỉnh rồi, mau ăn chút gì đi!” Vương Thuý Phương nhìn thấy cô ta đã tỉnh, bê một bát cháo tới cho Đường Mộ Tuyết.

“Cút ... Cút đi ... Cút đi ...” Đường Mộ Tuyết ôm chặt chính mình, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi.

“Mộ Tuyết ...” Vương Thuý Phương khóe mắt ướt át.

“Mộ Tuyết, là tôi, là tôi mà.” Vương Thuý Phương cầm tay Đường Mộ Tuyết nói.

“Đừng.... Đừng đến đây... Cứu em... Trọng Đình...” Đường Mộ Tuyết vẫn chưa tỉnh táo hoàn toàn.

“Mộ Tuyết ...” Ánh mắt Vương Thuý Phương đầy đau khổ.

Bà ôm Đường Mộ Tuyết, nước mắt chảy dài.

Sau một thời gian dài chăm sóc, cuối cùng tình trạng của Đường Mộ Tuyết cũng khá hơn.

“Mộ Tuyết, cô ăn chút gì đi, đã lâu cô không ăn gì, cả người đều gầy yếu rồi.” Vương Thuý Phương nhẹ giọng nói

“Bà đã biết tất cả sao?” Đường Mộ Tuyết đột nhiên nhìn chằm chằm Vương Thuý Phương hỏi.

Vẻ mặt của cô ta rất lạnh lùng.

Vương Thuý Phương gật đầu, chính bà là người đã tắm rửa lau người cho Đường Mộ Tuyết. Bà đương nhiên hiểu chuyện gì đã xảy ra.

“Mộ Tuyết, vì sao cô… Vì sao cô bị như thế này...” Vương Thuý Phương cẩn thận hỏi, sợ chạm vào vết sẹo trong lòng Đường Mộ Tuyết.

“Bà nghĩ sao? Ha ha! Tôi nói cho bà biết, đều là tại Dư Du Nhiên! Đều là tại Dư Du Nhiên!”

Đường Mộ Tuyết bỗng trở nên điên cuồng, cô ta nắm chặt quần áo của Vương Thuý Phương.

Cô ta hận không thể đâm Dư Du Nhiên ra thành trăm mảnh.

“Du Nhiên… Tại sao lại là Du nhiên?” Vương Thuý Phương khó hiểu hỏi.

“Tại sao lại không phải là cô ta? Nếu cô ta không quyến vũ Trọng Đình, tôi sẽ không… Sẽ không bị vài người đàn ông làm nhục… Đều là do cô ta... Tất cả là tại cô ta… Hu hu hu hu hu …”

Sau khi Đường Mộ Tuyết phát điên, cô ta bất lực bật khóc.

Đêm đó, đã trở thành một như cơn ác mộng, hành hạ cô suốt thời gian qua.

“Được, được rồi, tôi biết, cô yên tâm, tôi sẽ dạy dỗ Dư Du Nhiên thật tốt, cô phải chăm sóc cơ thể của mình, cô yên tâm, chuyện này, ngoại trừ tôi, tôi sẽ không nói với bất cứ ai, Phó Trọng Đình cũng sẽ không biết, Mộ Tuyết, cô phải phấn chấn vui vẻ lên, nếu không Phó Trọng Đình phát hiện ra, thì phải làm sao!”

“Trọng Đình... Trọng Đình...Đúng rồi, Trọng Đình sẽ chán ghét tôi, phải không?”

“Không, chỉ cần cô không nói ra, sẽ không ai biết chuyện gì đã xảy ra.Vậy nên Mộ Tuyết, cô phải vui vẻ lên, không được phụ lại hy vọng mà tôi đặt ở cô.” Vương Thuý Phương nói.

Lúc này Đường Mộ Tuyết bỗng đẩy Vương Thuý Phương ra.

“Bà cút đi! Đều tại bà! Đều tại bà! Ngay từ đầu bà nên giết chết Dư Du Nhiên, không để nó sống đến bây giờ. Tại sao bà lại nuôi cô ta lớn đến như vậy! Nếu không cô ta sẽ không thể tranh giành Trọng Đìnhvới tôi! Tất cả là tại bà!”

“Mộ Tuyết, bình tĩnh nào… tất cả là lỗi của tôi ... tất cả là lỗi của tôi ...” Vương Thuý Phương cũng bật khóc.

Nhìn thấy Đường Mộ Tuyết như thế này, bà cũng rất đau khổ.

……

Ngày hôm sau.

Đường Mộ Tuyết một mình quay lại nhà họ Đường.

Cô ta nhìn nhà họ Đường to lớn, trong lòng lại nhen nhóm hy vọng.

Đây là chỗ dựa của cô ta, cô ta không thể nản lòng.

Vương Thuý Phương nói đúng, nếu cô ta cứ tiếp tục chán nản như thế này, muốn đi tìm chết, vậy chẳng phải cô ta để Dư Du Nhiên chiến thắng sao.

Cô ta sẽ không!

Phó Trọng Đình thuộc về cô ta, tất cả mọi thứ cũng là của cô ta.

“Mộ Tuyết !!!” Phương Viện Viện rất vui mừng khi nhìn thấy Đường Mộ Tuyết

“Mẹ.” Đường Mộ Tuyết nhàn nhạt kêu một tiếng, gượng cười.

Bây giờ, cô ta thực sự cười không nổi.

“Mộ Tuyết, mấy ngày nay con đi đâu vậy? Mẹ rất lo lắng cho con? Thật may là cuối cùng con cũng đã trở về.” Phương Viên Viên thở phào nhẹ nhõm.

“Mẹ ơi, mấy hôm nay con đến nhà một người bạn, điện thoại bị hỏng rồi, con mải chơi nên quên mất, xin lỗi mẹ vì đã phải lo lắng cho con.”

“Con ấy, đến nhà một người bạn mà không nói cho mẹ biết. Ba con và mẹ đều nóng lòng muốn chết. Đi tìm con ở cả thành phố. Lo lắng con xảy ra chuyện gì, giờ thấy con không sao, mẹ cũng yên tâm rồi, con mau đi gọi điện thoại cho ba, để ông ấy yên tâm đi.”

Đường Mộ Tuyết chỉ cười nhạt, không nói gì.

Trong lòng cô ta cuộn lên hận ý dữ dội.

Từ nay về sau, cô ta sẽ không còn là Đường Mộ Tuyết như trước kia nữa.

“Mẹ ơi, mẹ có biết Trọng Đình bây giờ đang ở đâu không? Trong lúc con đi, anh ấy có tìm con không?” Đường Mộ Tuyết hỏi…

“Đương nhiên là có rồi. Mẹ đã gọi cho cậu ấy, cậu ấy đã giao cho Lục Kình Vũ đi tìm con.”

Đường Mộ Tuyết lắng nghe, nhưng cô ta không nói gì cả.

Phương Viện Viện tò mò nhìn Đường Mộ Tuyết: “Mộ Tuyết, con làm sao vậy, mẹ thấy con có chút khác so với ngày trước.”

“Vậy sao ạ?”

“Có chút khác thường, nhưng dù thế nào, con cũng là con gái của mẹ.”

Đường Mộ Tuyết nghe xong liền ôm chặt lấy Phương Viện Viện.

“Mẹ, mẹ đến nhà họ Phó nói chuyện, để con kết hôn với Trọng Đình, được không?”

Phương Viện Viện giật mình, bà ấy không ngờ rằng việc đầu tiên Đường Mộ Tuyết quay về chính là yêu cầu kết hôn với Phó Trọng Đình.

“Mẹ, mẹ sao vậy.”

“Mộ Tuyết, nhưng con có chắc chắn, người Phó Trọng Đình thích là con không?”

“Con và anh ấy là thanh mai trúc mã, hai nhà lại sớm có hôn ước, anh ấy không thích con thì thích ai?”

“Tuy nhiên, theo mẹ biết, cậu ấy với cô gái Dư Du Nhiên đó, tình cảm cũng không bình thường. Trong lúc cậu ấy cần nhất thì Dư Du Nhiên đã ở cạnh cậu ấy.”

“Mẹ, Dư Du Nhiên là một người phụ nữ tham lam độc ác. Cô ta đến với Phó Trọng Đình đều là vì tiền, nếu không một người thực vật, ai lại bằng lòng nguyện ý lấy cơ chứ!”

Đường Mộ Tuyết hưng phấn nói.

“Có lẽ, ban đầu là do có nguyên nhân bất đắc dĩ, nhưng cô ấy và Phó Trọng Đình đã ở bên nhau ba năm, vẫn sẽ có chút tình cảm. Hơn nữa, hình như Dư Du Nhiên không phải là người như con nói,”

“Đủ rồi! Lẽ nào hiện tại mẹ đang nói giúp cho cô ta sao? Con mới là con gái của mẹ!” Đường Mộ Tuyết đứng dậy, lớn tiếng nói.

TYT & Một Chút Chút
Chương kế tiếp