Danh Môn Đoạt Yêu

Chương 447: Muốn cô đưa ra một sự lựa chọn
Anh ta muốn cô phải đưa ra một sự lựa chọn!

Sở Lăng nhìn thấy dáng vẻ này của cô thì nhẹ nhàng cười: “Nhìn cái vẻ sốt ruột của em kìa, không cần hoảng loạn đâu, anh sẽ không làm gây khó dễ gì cho em đâu, anh chỉ muốn hỏi em một chút thôi.”

“Nếu em muốn cứu cậu ta thì cũng không phải là không thể, nhưng em phải đồng ý với anh một việc.” Sở Lăng nói.

“Là chuyện gì?”

“Kết hôn với anh.”

“Cái gì?” Dư Du Nhiên đầy mặt khiếp sợ mà nhìn hắn.

Kết hôn với anh ta sao, bây giờ đã là lúc nào rồi mà anh ta còn có tâm tư kết hôn nữa thế!

Tiết Phỉ vừa nghe xong, lập tức trở nên kích động: “Sở Lăng, anh thật sự thích người phụ nữ này sao? Anh vậy mà lại muốn kết hôn với cô ta à? Rốt cuộc anh không để em vào mắt sao?”

“Lúc trước tôi đã đặt cô ở đầu quả tim của mình, nhưng từ khi biết bộ mặt thật của cô, tôi đã đá cô xuống dưới chân, cô không đáng một đồng.”

Sao Tiết Phỉ có thể chịu được đả kích như thế chứ, cô ta cầm lấy con dao nhỏ, muốn nhào về phía Dư Du Nhiên, nhưng lại bị Sở Lăng lập tức đá văng ra, cô ta chật vật ngã xuống trên mặt đất.

“Sở Lăng, quả nhiên anh đã bị cô ta mê hoặc rồi, thế mà thật sự muốn cưới cô ta!”

Sở Lăng không thèm bận tâm xe cô ta, quay sang nhìn Dư Du Nhiên, nhẹ nhàng vuốt ve tóc cô: “Thế nào? Em có đồng ý kết hôn với anh không?”

“Sở Lăng, vì cái gì mà anh phải một hai làm như vậy chứ, anh thừa biết là tôi không thích anh mà.”

“Nhưng mà anh thích em. Diều Nhi à, ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy em là anh đã cảm thấy rất thích em rồi, nếu yêu Tiết Phỉ là chuyện đáng hối hận nhất cá đời này thì yêu em chính là chuyện may mắn nhất của anh.”

Dư Du Nhiên: “…”

“Cho em thời gian một phút để suy nghĩ, Tiết Trạm trúng hai dao, nếu không được cầm máu kịp thời thì chắc chắn cậu ta sẽ chết vì mất máu quá nhiều.”

Dư Du Nhiên nhìn Tiết Trạm, bây giờ cậu ta đã hôn mê bất tỉnh, nhưng ở vết thương trên mặt vẫn đang không ngừng đổ máu, nhuộm đỏ quần áo rồi rơi tí tách xuống mặt đất.

“Tôi đồng ý.” Dư Du Nhiên thật sự không thể nào trơ mắt nhìn Tiết Trạm cứ như vậy mà chết trước mặt mình.

“Thật sao? Thế thì tốt quá.” Trên khuôn mặt Sở Lăng vô cùng vui sướng.

“Kiều Tây, Tiểu Điệp, hai người các cô mau chuẩn bị, tôi hôm nay tôi sẽ kết hôn với Diều Nhi.”

“Vâng ạ.” Trên mặt Kiều Tây tràn đầy đố kỵ, ông chủ vậy mà lại đi cưới người phụ nữ này à, thật sự phát điên rồi sao? Giờ đã là khi nào rồi?

Cuối cùng, Tiết Phỉ và Tiết Khuê đều bị nhốt trong căn phòng này.

Còn cô thì được đưa tới bên kia, Tiểu Điệp đích thân chải đầu cho cô.

Hiệu suất làm việc của bọn họ thật sự rất tuyệt, chỉ trong thời gian ngắn ngủi như thế mà đã chuẩn bị váy cưới và một vài thứ khác.

“Trình Diều, cuối cùng cô cũng gả cho ông chủ rồi.” Tiểu Điệp nói.

“Cuối cùng? Chẳng lẽ cô hy vọng tôi và anh ta ở bên nhau sao? Tiểu Điệp, thật ra cô cũng thích Sở Lăng, đúng không? Nếu không thì sao cô lại can tâm nguyện ý làm việc vì anh ta được chứ?”

“Quả thật trên người ông chủ rất có sức hấp dẫn, nhưng chẳng phải thích một người là mong người đó được hạnh phúc sao, tôi chỉ là hy vọng được nhìn thấy ông chủ vui vẻ là tốt rồi. Cô có biết không, trong khoảnh khắc cô gật đầu đồng ý kia, nụ cười của ông chủ đã rạng ngời đến mức nào. Tôi đi theo anh ấy lâu như vậy nhưng chưa từng được nhìn thấy khuôn mặt đó, chứng tỏ ông chủ thật sự rất thích cô đấy!”

Suy nghĩ của Tiểu Điệp với chuyện tình cảm rất phóng khoáng, chỉ là xui xẻo không gặp được đúng người mà vô tình đụng trúng tên ác ma Sở Lăng.

Nếu Tiết Phỉ hay Hắc Anh nghĩ được thoáng như cô ấy, vậy thì cũng sẽ không xảy ra nhiều chuyện bi thảm thế kia.

“Thật ra mấy năm nay ông chủ thật sự rất đau khổ, cô biết mòn xương không? Thực ra còn có một loại thuốc không khác việc mòn xương cho lắm, ông chủ thường xuyên uống cái đó, bởi vì anh ấy muốn mỗi ngày mình phải thật đau đớn, ép bản thân mình tới cực hạn, có đôi lúc tôi thật sự hy vọng anh ấy chết đi, bởi vì nếu như thế thì ông chủ sẽ không phải chịu nhiều đau thương như vậy, nhưng tôi lại thấy tiếc cho anh ấy, ông chủ thật sự là một người khiến cho người ta phải đau lòng.”

Lời này của Tiểu Điệp thật sự khiến Dư Du Nhiên lắp bắp kinh hãi.

Cô đã từng nếm thử cảm giác đau đớn của thuốc ăn mòn xương, thật sự khiến người ta sống không bằng chết, vậy mà anh ta lại uống nó mỗi ngày, rốt cuộc thì sức mạnh ý chí của anh ta phải tới mức nào chứ?

Dư Du Nhiên cũng không biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì nữa, tạm thời cô chỉ mong có thể cứu được Tiết Trạm ra.

Một lát sau, Kiều Tây bước vào.

“Tiểu Điệp, ông chủ gọi cô qua bên kia kìa!”

Tiểu Điệp nhìn thoáng qua Dư Du Nhiên, sau đó liền rời đi rồi, trong phòng chỉ còn lại Kiều Tây và Dư Du Nhiên.

“Anh ấy vậy mà lại thích cô, còn muốn kết hôn với cô nữa.” Kiều Tây nói đầy mất mát.

Dư Du Nhiên không đáp lời, cô cho rằng tôi muốn à?

“Dư Du Nhiên, chẳng phải cô thích Phó Trọng Đình sao? Vì cái gì mà còn đồng ý gả cho ông chủ chứ? Vì cái gì hả?,” Kiều Tây thấy Dư Du Nhiên không đáp lời mình thì trở nên kích động.

“Kiều Tây, vì sao tôi đồng ý thì chẳng phải cô cũng rất rõ ràng rồi sao? Nếu không phải cô bắt tôi đến đây thì tôi sẽ phải gả cho anh ta à? Nếu không phải mấy người dùng Tiết Trạm để ép tôi thì liệu tôi có gả cho anh ta không? Hết thảy mọi chuyện đều là do mấy người tạo thành, vậy mà bây giờ còn tới đây trách cứ tôi, cô cũng lạ lùng thật đấy. Chắc là do trong lòng cô đang ganh ghét vì người gả cho Sở Lăng không phải là cô.”

“Cô câm miệng! Tôi chính là đố kỵ đấy! Tôi và nhóm Tiểu Điệp đã làm rất nhiều chuyện cho ông chủ, nhưng anh ấy cũng không thèm liếc mắt nhìn lấy một cái. Còn cô thì chẳng cần làm gì cũng có thể dễ dàng chiếm được trái tim của ông chủ.”

“Kiều Tây, tình yêu của cô quá vặn vẹo rồi.” Dư Du Nhiên cười cười.

Kiều Tây đột nhiên tiến lên, bóp lấy cổ cô.

“Dư Du Nhiên, bây giờ tôi chỉ hận không thể giết chết vô, nhìn thấy gương mặt này của với thì trong lòng tôi sẽ vô cùng khó chịu, nếu không phải do cô thì liệu tôi và ông chủ có bị chia xa nhiều năm như thế không?”

“Ồ, cũng hợp lý đấy, vậy cô giết tôi đi là được rồi.”

Tay của Kiều Tây bắt đầu ra sức.

Lúc này, một bóng đen lao tới, đá văng cô ta ra.

“Hắc Anh, cô làm cái gì thế?” Kiều Tây phẫn nộ hỏi.

“Ông chủ đã dặn không được để cô ta có bất cứ chuyện gì, chẳng lẽ cô muốn làm trái lệnh của anh ấy sao?” Hắc Anh lạnh lùng nói.

Kiều Tây hừ lạnh một tiếng, liếc mắt đầy oán trách nhìn bọn họ rồi đi ra ngoài.

“Vì sao cô lại cứu tôi hả?” Dư Du Nhiên hỏi.

Chẳng phải Hắc Anh lúc nào cũng không đội trời chung với cô à? Vì sao lại cứu cô từ trong tay của Kiều Tây thế?

“Tôi chỉ là vì ông chủ mà thôi, cô tưởng là tôi giúp cô à?”

“Đường Mộ Tuyết, chẳng lẽ cô cũng thích Sở Lăng mà không có được sao?”

Lúc ba chữ Đường Mộ Tuyết này vang lên, Hắc Anh mới xoay người lại nhìn cô: “Không, cô sai rồi, tôi không thích ông chủ, tôi chỉ là nghe theo mệnh lệnh của anh ấy mà thôi, bây giờ trong lòng tôi đã không còn tình yêu nữa, chẳng còn cái gì nữa. Có đôi khi, lúc tôi nằm xuống, nhớ lại về quá khứ của mình, rốt cuộc tôi đã làm những gì, rốt cuộc người tôi yêu là ai thế? Phó Trọng Đình sao? Nhưng mà bây giờ tôi phát hiện rằng hình như tôi cũng không yêu anh ta đến thế, tôi cũng không yêu Sở Lăng, tôi thật sự rất mơ hồ, cảm thấy sự tồn tại của mình giống như một vở hài kịch vậy.”

Chương kế tiếp