Danh Môn Đoạt Yêu

Chương 59: Nhất định tôi sẽ trả thù
Tên của Đường Mộ Tuyết đứng ngay sau tên Phó Trọng Đình.

Trên tin tức đưa tin, tổng tài tập đoàn Phó thị sẽ cùng thiên kim tiểu thư tập đoàn Đường thị kết hôn vào cuối năm nay, hai người trở thành một đôi, có thể nói là do ông trời tác hợp cho, đây là một đôi trời sinh.

Tách… tách… tách..

Dư Du Nhiên khóc, từng giọt từng giọt nước mắt của cô rơi trên màn hình điện thoại.

Tâm trạng của cô bây giờ vô cùng tệ.

Phía sau còn có rất nhiều tin tức của Phó Trọng Đình và Đường Mộ Tuyết, nhưng cô không còn can đảm để xem được nữa.

Lời Thẩm Dục nói là sự thật, Thẩm Dục không hề lừa cô.

Phó Trọng Đình thật sự kết hôn với Đường Mộ Tuyết sao?

Cô còn chưa biến mất được một năm, Phó Trọng Đình đã nhanh chóng muốn cùng kết hôn với Đường Mộ Tuyết, lời hứa giữa họ… thì ra đều là giả…

Những lời anh nói với cô, đều là giả sao?

Dư Du Nhiên tắt điện thoại, chạy ra ngoài.

Cô phải đi nhìn thử, để nhìn xem đó có phải là sự thật không.

Lúc cô đến tập đoàn Phó thị, tuy rằng bên ngoài trời tối không có đèn, nhưng tòa nhà của tập đoàn Phó thị vẫn còn bật đèn.

Dư Du Nhiên cứ im lặng đứng chờ rất lâu, ngón tay gắt gao giữ vững vách tường.

Cô tin tưởng, ở nơi này, chắc chắn có thể gặp được Phó Trọng Đình, chắc chắn gặp được…

Cũng không biết cô đã đợi bao lâu, cuối cùng, cũng thấy một chiếc xe chạy đến.

Người xuống xe là Lục Kình Vũ.

Sau đó cô thấy Phó Trọng Đình từ trong công ty bước ra.

Dư Du Nhiên lập tức muốn đi lên.

Cô đi đến từng bước từng bước, đột nhiên bắt đầu lùi lại.

Cô nhìn thấy vẫn còn người bên cạnh Phó Trọng Đình, là Đường Mộ Tuyết.

Đường Mộ Tuyết theo sau, cô ta nhanh chóng chạy theo, nắm cổ tay của Phó Trọng Đình, sau đó đi ra ngoài cùng nhau.

Không biết Đường Mộ Tuyết nói gì với Phó Trọng Đình, Phó Trọng Đình cũng cười theo.

Nhìn hai người rất hòa hợp, vô cùng ân ái.

Sau đó, Đường Mộ Tuyết bước lên xe cùng Phó Trọng Đình, xe nhanh chóng rời đi.

Trái tim Du Nhiên giống như bị rất nhiều thứ đâm xuyên qua, cảm giác có cả ngàn lỗ thủng.

Tại sao đối xử với cô như thế…

Phó Trọng Đình…

Quả nhiên ở cùng với Đường Mộ Tuyết.

Lời Thẩm Dục nói là sự thật, thông tin trên mạng cũng là sự thật.

Cô cảm thấy mình suy sụp, cô ngồi xổm xuống, ôm đầu.

“Du Nhiên.” Lúc này Thẩm Dục lại đi đến.

Anh ta ôm chặt Dư Du Nhiên vào lòng.

Dư Du Nhiên dựa vào, sau đó bật khóc nức nở.

Không biết cô đã khóc bao lâu, trái tim Dư Du Nhiên hồi phục được một ít, nhưng trong lòng vẫn còn khó chịu.

“Thẩm Dục, tôi chắc đã là người ngu nhất rồi.” Dư Du Nhiên nói.

“Không, ở trong lòng anh, em vĩnh viễn là người lương thiện nhất, em không ngu, là Phó Trọng Đình phụ em.”

Sau khi quay về khách sạn, Dư Du Nhiên ăn không được, ngủ cũng không xong.

“Du Nhiên, sau này em có dự định gì không? Em không thể tiếp tục sa sút tinh thần như vậy được, nếu em đồng ý rời khỏi nơi này, anh cũng đi cùng với em, chúng ta cùng nhau đi đến một nơi thật xa được không?” Thẩm Dục nói.

“Không, tôi sẽ không rời khỏi nơi này, dù có nói gì nữa, tôi cũng không rời đi, tôi còn có rất nhiều việc phải làm, tôi đã chịu rất nhiều khổ sở, bởi vì bị người khác làm hại, tôi nhất định sẽ tìm được hung thủ! Nếu người này không phải là Đường Mộ Tuyết, thì Phó Trọng Đình và Đường Mộ Tuyết kết hôn thì tôi sẽ không quấy rầy bọn họ, nhưng nếu đó là Đường Mộ Tuyết, tôi sẽ không buông tha cho cô ta, tôi cũng sẽ không bao giờ để cô ta hạnh phúc kết hôn cùng với Phó Trọng Đình!”

Thẩm Dục giật mình nhìn Dư Du Nhiên, nhíu nhíu mày.

“Du Nhiên, em thấy đổi nhiều, ngay cả tính cách đều khác so với trước đây.”

“Ha ha…” Dư Du Nhiên cười khổ.” Thẩm Dục, ai rồi cũng sẽ thay đổi, anh cũng sẽ thay đổi, bởi vì chúng ta không còn là những đứa trẻ đơn thuần nữa, chúng ta đều đã trưởng thành rồi.”

“Nhưng mà, mặc kệ em thay đổi thế nào đi nữa, anh vẫn sẽ yêu em, không bao giờ thay đổi.” Thẩm Dục thâm tình nói.

“Cảm ơn anh, Thẩm Dục, những lúc tôi gặp khó khăn, anh luôn ở bên cạnh tôi.”

“Anh cũng rất cảm ơn em, để cho anh gặp lại em một lần nữa, lúc đầu anh nghĩ, làm xong chuyện ở Châu Phi, anh sẽ đến thủ đô tìm em, không nghĩ tới, chúng ta lại gặp nhau ở Châu Phi, có lẽ, ông trời cho chúng ta một duyên phận.”

Tâm trạng Dư Du Nhiên bây giờ rất phức tạp, tất cả mọi chuyện đều ép cô khó thở.

“Du Nhiên, anh biết, em muốn báo thù, vậy em có thể nói cho anh biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tại sao em lại đến được trang viên của Yaren? Chỉ cần em cần anh làm chuyện gì, anh đều có thể giúp em, anh biết, hiện tại em không tiếp nhận anh, nhưng hãy để anh giúp em, được không?” Thẩm Dục nhẹ nhàng nói.

Dư Du Nhiên nhìn Thẩm Dục, rồi kể hết mọi chuyện ra.

Thẩm Dục nghe xong, sắc mặt trở nên khó coi, vô cùng tức giận.

“Thật sự không nghĩ tới, bọn họ ác độc như vậy, dám đối xử với em giống thế, quả thật không phải người.”

“Thẩm Dục, thật ra, tôi chỉ muốn một cuộc sống đơn giản, nhưng mà, có người không buông tha cho tôi, tôi cũng không phải là quả hồng mềm, tôi nhất định sẽ trả lại, nhưng nếu đó là tập đoàn Đường thị, thật sự rất khó đối phó.”

“Mặc kệ thế nào, lúc nào em cần anh, anh đều có thể đến giúp em, về sau em không còn một mình nữa, còn có anh ở đây.”

Dư Du Nhiên gật gật đầu.

May mắn, bây giờ cô còn Thẩm Dục ở bên cạnh, nếu không, nếu cô chỉ có một thân một mình, thì không biết bây giờ nên làm gì.

Sáng hôm sau.

Dư Du Nhiên nói với Thẩm Dục, cô muốn về nhà họ Dư, Thẩm Dục bảo cô cẩn thận một chút.

Dư Du Nhiên đến nhà họ Dư, tâm trạng có hơi phức tạp.

Lúc trước, cô rất ghét nơi này, bởi vì Vương Thúy Phương vẫn luôn đối xử với cô không tốt.

Hơn nữa Dư Minh Hoa còn thích chơi bài bạc, cô rất chán ghét cái nhà này.

Nhưng mà, lúc còn ở Châu Phi, thời khắc một mình vô cùng bất lực, cô lại rất nhớ người nhà của mình.

Trên thế giới này, cũng chỉ còn bọn họ là người nhà của cô.

Không biết lúc cô mất tích, bọn họ có nhớ cô không.

Khi cô đi ngang qua ngã tư, Dư Du Nhiên nhìn thấy Dư Hoa Minh đang đứng chỗ đó.

Ngồi cùng với mấy người đàn ông trạc tuổi, đang chơi bài poker.

Trên bàn còn có rất nhiều Mao Đài màu đỏ.

Dư Du Nhiên bất lực thở dài.

Nhiều năm trôi qua, thói quen chơi cờ bạc của Dư Hoa Minh vẫn không thay đổi..

Trong chốc lát.

Vương Thúy Phương đi tới.

Bà giật tờ tiền trong tay của Dư Hoa Minh.

Ngay lập tức Dư Hoa Minh nổi giận..

“Bà già thối kia, bà làm gì!” Dư Hoa Minh lớn tiếng mắng.

“Ông nói với tôi cái gì? Ông hứa gì với tôi? Không phải lúc nãy ông bảo ông ra ngoài mua thuốc sao? Trên người ông còn đau không? Lại chạy đến đây chơi, Dư Hoa Minh, ông đến khi chết cũng không thay đổi.”

“Cần bà quản sao, bà tự quản chính mình tốt là được rồi, đưa tiền lại cho tôi!” Dư Hoa Minh nói xong, giật lại tiền trong tay Vương Thúy Phương.

TYT & Một Chút Chút
Chương kế tiếp