Danh Môn Đoạt Yêu

Chương 63: Lâm Vào Một Âm Mưu Lớn
Cô có thể nhận ra Phương Viện Viện không hề giả vờ, cũng không hề nói dối, bà ấy thực sự lo lắng cho cô.

Cảm giác ấy, cô chưa bao giờ được nhìn thấy từ ánh mắt của Vương Thúy Phương.

Phương Viện Viện đúng là một người phụ nữ ấm áp.

Nghĩ tới đây, Dư Du Nhiên không khỏi hâm mộ Đường Mộ Tuyết, cô ta tốt số như thế, có một người mẹ dịu dàng như thế.

“Dì, cảm ơn dì đã lo lắng cho con.”

“Du Nhiên, Trọng Đình với Mộ Tuyết sắp kết hôn rồi, con….”

“Dì, chúng ta không nói tới bọn họ được không?”
“Được được được, cho dù các con có thế nào, thì dì vẫn luôn luôn yêu quý đứa nhóc là con, nếu được, thì dì hy vọng, con có thể trở thành con gái nuôi của dì, dì cảm thấy chúng ta rất hợp ý nhau.”

Con gái nuôi……

Dư Du Nhiên không hề ngờ rằng, Phương Viện Viện có nỗi lòng như vậy.

Nhưng, cô không thể trở thành con gái nuôi của bà ấy.

Sớm hay muộn, sẽ có một ngày, cô đối đầu với con gái ruột của Phương Viện Viện, tới lúc ấy, sẽ ràng buộc rất nhiều

“Cám ơn dì, con cũng rất yêu quý dì.”

“Du Nhiên, bây giờ con về đi, vẫn là câu nói ấy của dì, nếu con cần dì giúp đỡ thì cứ nói, dì nhất định sẽ làm được. Còn Mộ Tuyết, tuy nó hay tùy hứng, nhưng dì hy vọng, con sẽ bao dung cho nó hơn một chút, đứa nhỏ này, bản tính không xấu đâu.”

“Dì, con hiểu rồi.”

Phương Viện Viện nói bản tính của Đường Mộ Tuyết không xấu sao?

Xem ra, bà ấy vẫn chưa hiểu gì về con gái của mình.

Nhưng, Dư Du Nhiên cũng không nói trắng ra, ân oán của cô với Đường Mộ Tuyết, không thể trút hết lên người Phương Viện Viện được.

Giây phút ở bên bà ấy, thực sự cô cảm thấy vô cùng thân thiết.

Phương Viện Viện cho cô cảm giác giống như người mẹ dịu dàng vậy.

Nếu không có Đường Mộ Tuyết kẹp ở giữa, cô thực sự muốn trở thành con gái của Phương Viện Viện.

……..

Chuyện hôm nay khiến lòng của Dư Du Nhiên không thể yên tâm được.

Đặc biệt là Vương Thùy Phương, tại sao bà ta lại nói dối cô, rõ ràng bà ta không bị tai nạn xe, vậy thì sao phải dẫn dụ cô qua đó chứ?

Chẳng lẽ, bà ta thực sự muốn liên hợp với Đường Mộ Tuyết, loại bỏ cô sao?

Dư Du Nhiên cảm giác bản thân như lâm vào trong một âm mưu rộng lớn.

Cách vách.

Dư Tử Ninh đã quay về, cô ấy nghe nói Dư Du Nhiên trở lại nên muốn hỏi một chút.

“Mẹ, nghe nói Dư Du Nhiên quay về rồi, có thật vậy không?” Dư Tử Ninh hỏi.

“Đương nhiên, mẹ tận mắt nhìn thấy, chẳng lẽ còn giả sao?”

“Vậy liệu cô ta có làm loạn hôn lễ của chị Mộ Tuyết không?”

“Hẳn sẽ không, trước khi Mộ Tuyết kết hôn, mẹ chắc chắn sẽ giữ cô ta lại, tuyệt đối không để cô ta phá rối hôn lễ của Mộ Tuyết.” Vương Thùy Phương kiên quyết nói.

Đường Mộ Tuyết khó khăn lắm mới có được hạnh phúc, bà ta không thể nhìn Dư Du Nhiên tới phá quấy được.

Reng reng reng…..

Bỗng nhiên, điện thoại của Vương Thùy Phương vang lên.

Bà ta nhìn thấy một dãy số xa lạ.

“A lô, xin chào.”

“Xin hỏi có phải bạn của Đường Mộ Tuyết không? Ở ngã rẽ phía Tây của phố Thường Ninh, Đường Mộ Tuyết gặp tai nạn xe…..”

“Cái gì! Mộ Tuyết gặp tai nạn xe!” Vương Thúy Phương kinh ngạc hỏi.

Vương Thúy Phương nghe xong lập tức cúp điện thoại, vội vàng chạy tới đó.

“Mẹ, có chuyện gì vậy?” Dư Tử Ninh hỏi.

“Tử Ninh, Mộ Tuyết gặp chuyện rồi, mẹ phải mau tới đó.”

“Mẹ, mẹ không thể đi, nếu bị người khác thấy thì không tốt đâu, người của nhà họ Đường sẽ tới chăm sóc chị Mộ Tuyết.”

“Không được, mẹ sao yên tâm được!” Vương Thùy Phương nói xong, lập tức muốn đi ra ngoài.

Khi bà ta đến phố Thường Ninh thì chẳng hề thấy ai cả!

Chẳng lẽ…. Mộ Tuyết đã được đưa tới bệnh viện sao?

Vương Thúy Phương nhanh chóng lấy điện thoại, gọi lại dãy số vừa rồi.

Nhưng dù có gọi bao nhiêu lần, đầu dây bên kia vẫn không chịu bắt máy.

“Sao lại vậy chứ?” Vương Thùy Phương không biết nên làm gì cả.

“Mẹ, đừng gọi nữa, để con bảo người gọi điện cho mẹ gọi lại nha.” Lúc này đây, Dư Du Nhiên xuất hiện từ phía sau.

Vương Thúy Phương hoảng sợ.

“Du…. Dư Nhiên….. Sao con lại ở đây?” Vương Thúy Phương khẩn trương hỏi.

Trong lòng Vương Thúy Phương lập tức thấy không ổn.

“Mẹ, con chỉ muốn thử mẹ chút thôi, không ngờ rằng mẹ thật sự tới đây, rốt cuộc mẹ với Đường Mộ Tuyết có quan hệ gì, sao mẹ lại quan tâm tới cô ta đến như vậy?”

Dư Du Nhiên đi tới, từng bước từng bước ép sát.

“Du Nhiên…. Mẹ….. Mẹ với cô ta thì có quan hệ gì chứ? Con đừng nghĩ nhiều, tai nạn xe có thể cướp đi mất một mạng người đó, vì mẹ tò mò nên mới chạy tới đây xem thôi.”

“Nhưng nhìn vẻ sốt ruột của mẹ, hình như mẹ rất quan tâm Đường Mộ Tuyết có bị sao không thì phải? Mẹ như thế không thể không khiến con nghi ngờ được, mẹ chưa từng quan tâm con kiểu như vậy, sao mẹ lại đi quan tâm một người không liên quan với mẹ được chứ?”

“Du Nhiên….. Mẹ…..” Vương Thùy Phương không biết nên nói thế nào.

“Mẹ, trước khi con bị tai nạn xe rơi xuống hồ nước, con đã nhận được cuộc điện thoại của mẹ, mẹ nói mẹ bị tai nạn xe cộ ở ngã rẽ phía Tây, rốt cuộc mẹ bị thương ở đâu? Hôm đó thực sự đã xảy ra chuyện gì?

“Du Nhiên….. Đều là chuyện quá khứ, thì mẹ khỏe rồi, nên con không cần hỏi lại nữa.”

“Mẹ, mẹ lừa dối con có đúng không, hôm đó thật ra mẹ không hề gặp tai nạn, đúng không? Mẹ lừa con, mẹ cố ý dẫn dụ con qua đó để con gặp tai nạn, rồi bị người ta bắt tới Châu Phi, tất cả chuyện này, hẳn là đã được mẹ với Đường Mộ Tuyết bàn bạc từ sớm rồi có đúng không?”

“Dư Du Nhiên, con đừng nói hươu nói vượn, mẹ không biết con đang nói cái gì!” Vương Thúy Phương lạnh giọng nói.

Bà ta bị Dư Du Nhiên bức ép đến không còn lời nào để nói.

“Hớ hớ…. Mẹ đang thẹn quá hóa giận sao? Con mới là con gái ruột của mẹ, tại sao…. Tại sao mẹ lại bao che cho Đường Mộ Tuyết đến như vậy, chẳng lẽ, Đường Mộ Tuyết mới chính là con gái ruột của mẹ sao?”

“Con…. Con nói bậy! Cô ta là lá ngọc cành vàng của nhà họ Đường, thì sao lại là con gái của mẹ được chứ? Dư Du Nhiên, mẹ ngậm đắng nuốt cay nuôi con khôn lớn, mà giờ con đối xử với mẹ như thế hả!”

“Con đối xử với mẹ thế nào? Bây giờ, mẹ đang cấu kết với người ngoài cướp đi mạng sống của con đó!”

“Đủ rồi! Du Nhiên, con đừng nói nữa, mẹ không biết lời nói của con là có ý gì!” Vương Thúy Phương nói xong lập tức rời khỏi.

“Mẹ! Rốt cuộc con có phải con gái ruột của mẹ không?” Dư Du Nhiên lớn tiếng hỏi ở phía sau.

“Nếu như con không phải là con ruột của mẹ, thì con còn sống tới giờ được sao? khi các con còn nhỏ, gia đình nghèo rớt mồng tơi, nhưng mẹ vẫn cố gắng nuôi nấng ba đứa con thành người, bây giờ con còn nghi ngờ mẹ, thật phí công mẹ nuôi dưỡng con mà.”

Vương Thúy Phương nói xong, lập tức rời đi.

Trái tim của Dư Du Nhiên, giống như miệng vết thương đang lành thì bị xé rách, vô cùng đau đớn.

Phó Trọng Đình khiến cô tổn thương, bây giờ Vương Thúy Phương lại đâm thêm 1 nhát dao vào tim cô.

Đều là người thân thiết với cô nhất, tại sao bọn họ cứ phải làm tổn thương cô.

Sau khi Dư Du Nhiên rời khỏi, lúc cô tới tập đoàn Phó thị lần nữa đã là tối rồi.

Cô đi qua đi lại bên ngoài tập đoàn Phó thị, cô tin rằng, Phó Trọng Đình chắc chắn sẽ ra ngoài.

Quả nhiên, trong chốc lát, cô thấy Phó Trọng Đình đi ra từ cửa công ty, cô lập tức bước tới.

TYT & Một Chút Chút
Chương kế tiếp